Sau cơn mưa Trang 2

- Thưa cô, cho chúng em vào lớp ạ!

Những ánh mắt đổ dồn ra phía cửa, bốn cái mặt hầm hầm không vui của tụi TKQ2 chình ình ở đó.

- Các cậu biết mấy giờ rồi không?

- Chúng em vừa ở phòng Hiệu trưỏng ạ - Giọng ồm ồm của Quang vang lên làm mấy con vịt giời ngồi ngay cửa cười khúc khích.

- Được rồi, mấy cậu vào đi!

Đúng như suy đoán của tôi, người đi sau cùng là Duy. Vết rách trên môi cậu ta đã kéo da non trông không còn rõ lắm.

Đáp lại nụ cười bắt chuyện là vẻ thờ ơ giả vờ chăm chú nghe giảng của tôi. Tiếng thở nhẹ của người bên cạnh làm tôi thấy mình như phạm lỗi. Rõ ràng chú ý nhưng lại tỏ ra không ưa ….

Rào ….

Cơn mưa bất chợt chuyển hướng chú ý của mọi người ra khỏi bài giảng của cô. Đứa nào mang áo mưa thì cười trên sự đau khổ của những đứa không mang. May là sáng nay mẹ đã nhắc, chứ không lại phải dầm mưa về.

Lần thứ hai, sự đi hoang không tập trung nghe giảng đã khiến tôi phải nán lại chép nốt đống câu hỏi cô giáo giao thêm. Đến khi thở phào vì viết xong thì trong lớp không còn ai ngoài tôi và Duy_cậu ta đang đứng ở cửa nhìn tôi chăm chú. Thấy ánh tò mò trong mắt tôi, cậu ta cười hiền trả lời :

- Tớ không mang áo mưa.

Ai hỏi mà báo cáo chứ? Tự nhiên tôi thấy bực vô cớ, quẳng cặp lên vai và bước ngang qua mặt Duy.

- Hắt xì! Ắt xì …

Tôi quay lại nhìn làm Duy hơi đỏ mặt :

- Dạo này thời tiết hay thay đổi nên …

- Chẳng liên quan đến tao – Khoé miệng nhếch lên trong vô thức, tôi nhìn màn mưa trước mặt, lòng tự xỉ vả cái miệng quá quắt.

- Cậu cũng không mang áo mưa hả?

Nhìn những con vịt bên dãy nhà A đang lao ra sân trường ngập nước, miệng chí choé rủa ông trời, tôi buông những lời trái suy nghĩ :

- Mang thì sao, không mang thì sao – Quay lại, tôi cố tình nhìn thẳng vào mắt Duy như muốn đo lường thứ gì đó rất đỗi mơ hồ - Ảnh hưởng gì không?

Môi nở nụ cười gượng gạo nhưng cậu ta vẫn giữ nguyên ánh mắt thẳng thắn, không tránh né hay cụp xuống :

- Chỉ là nếu cậu mang áo mưa thì về đi, không…không cần ở lại đâu.

Tim tôi thót lại vì cái áo mưa vẫn cồm cộm trong cặp, hai tai đỏ ửng nhưng rất nhanh chóng, tôi khoả lấp sự bối rối bằng cái đầu gật gù rất ra vẻ ta đây :

- Ý kiến hay đó – Đôi mắt đen nhánh vẫn chăm chú nhìn khiến tôi bước ngược lại vào lớp, ngồi xuống ngay bàn thứ nhất.

Tự nhiên tôi muốn đùa người trước mặt, cũng không có lý do gì, chỉ là thử xem bản thân chịu được tới đâu thôi. Với nụ cười bỡn cợt, tôi nhìn Duy trong im lặng. Chưa đầy năm phút, cặp lông mi cụp xuống che đi đôi mắt đen đẹp đó, và cậu ta giả vờ quay ra sân trường xem mưa…ngớt chưa. Rất muốn cười phá lên nhưng tôi cũng biết làm vậy không hay.
Thấy nhìn Duy hoài cũng kỳ, tôi học theo cậu ta nhìn ra sân trường. Cơn mưa ngày càng lớn, những hạt mưa rơi nhanh đến mức tạo nên màu trắng xoá, những bong bóng nổi lên khắp sân. Dù rất ghét mưa, mưa mẹ sẽ không bán được nước, nhưng hôm nay tôi phải cảm ơn mưa. Vì cơn mưa này giúp tôi nhận ra : tôi là người đứng ở thế chủ động, tôi có thể làm chủ được cảm xúc, và sẽ không còn những bước chân luống cuống, trái tim không còn đập nhanh mỗi khi nhận ra có người đang nhìn. Chắc chắn là vậy!

- Cơn mưa này phải tiếng nữa mới tạnh - Giọng hiền lành cắt ngang nụ cười tự tin của tôi, quay sang thì thấy Duy đang xóc lại cặp trên vai - Tớ về trước đây!

- Chưa dầm mưa đã hắt xì lên hắt xì xuống, liệu mày đủ sức đội mưa về nhà không – Không hiểu sao những lời nói coi thường cứ trôi khỏi miệng tôi như đã định trước, dù đang lo lắng nhìn Duy.

- Chứ còn cách nào khác - Gặt nhẹ đầu, Duy bước thẳng xuống sân khiến tôi há hốc mồm kinh ngạc.

Cái dáng lầm lũi bước đi trong mưa làm tôi vơ vội cặp đuổi theo. Mưa xối xả, mưa dội vào tai khiến tôi không thể nghe rõ xung quanh, hạt mưa như những mũi kim đâm thẳng xuống mặt làm hai má rát buốt, tôi không còn cảm thấy gì ngoài lạnh và thấy mình ngu. Tại sao có áo mưa mà lại phải đội mưa chứ? Có phải sau buổi sáng dạy sớm đó mà đầu óc tôi trở nên không bình thường, hay tại cái dáng cao cao trước mặt?
Không biết, chỉ biết tôi đang đếm từng bước, từng bước theo Duy, dù mưa làm quần áo dính sát vào người nặng ***** rất khó đi. Quả này về sẽ được mẹ tặng bài ca muôn thủa cho mà xem. Đưa tay vuốt nước mưa để mắt nhìn rõ hơn, tôi chợt nhận ra Duy đi dường ngoài, không đi đường làng như hôm qua. Từ nhà tôi đến trường mất gần 15 phút đi bộ, nếu đi đường trong làng sẽ đi qua quán nước của mẹ mới về nha, còn đi đường ngoài sẽ xa hơn. Đến đoạn cổng chùa chỉ cần tôi rẽ phải, đi bộ gần 5 phút và về tới nhà, nhưng lòng nghĩ thế, chân lại bước theo…giai. Duy vẫn đi thẳng, tôi vẫn theo sau, cứ như đang bị bỏ bùa mê, không cách nào điều khiển được hành động của mình.
Vậy mà vừa nãy tự tin bản thân có thể làm chủ được cảm xúc, thật không hiểu nổi tôi nữa. Đột nhiên Duy rẽ phải, nếu tôi nhớ không nhầm, cứ đi thẳng là đến Bệnh viện Đường Sắt. Nhà Duy gần đó hả? Vậy nhà hai đứa cũng đâu có xa nhau, sao không biết nhỉ? Gần đến cổng bệnh viện, cậu ta rẽ trái, rẽ phải, đi thẳng rồi rẽ trái và …dừng lại :

- Đến nhà tớ rồi! Cậu không cần đưa nữa đâu.

Không hiểu do quá lạnh hay do bị nói trúng mà tôi chỉ biết mắt chữ O miệng chữ A, không thốt lên lời. Tôi cứ đứng như thằng bù nhìn nếu Duy không vội vã mở cổng khi tôi nhảy mũi hai ba cái :

- Đợi chút. Tớ lấy áo mưa cho!

- Mày điên hả - Tôi chỉ ước có cái lỗ để chui xuống ngay bây giờ, nhưng biết chắc mặt đường xi măng này không chịu nứt ra đâu, nên đành quay ngoắt đi rít lên – Ai bảo tao đưa mày về? Tao đến nhà bạn và…lạc đường.

Nói xong tôi đi thật nhanh, khuất khỏi ánh mắt biết tuốt đó. Chết tiệt tôi đi! Khi không lại đi theo, để rồi gặp trường hợp dở khóc dở cười. Nghĩ đến ngày mai phải đối diện đôi mắt đen nháy đó năm tiết học là tôi chỉ muốn quay ngược thời gian, trở lại chỗ cổng chùa, tôi sẽ rẽ phải, không đi thẳng, không đi sau lưng Duy, không đi theo thứ tình cảm mơ hồ đang dần hình thành trong tim ….

~~~~~~~~~~~~~~~~

- Em vàolớp đây. Anh đi học vui nhé - Giọng trong vắt của bé Mai làm tôi mỉm cười.

Chờ thân hình tròn xoe mũm mĩm chạy khuất sau cổng tiểu học Nam Thành Công, tôi nhấn pedan thong thả đến trường. Ba đi công tác nên hôm nay tôi chở bé Mai đi học, và phương tiện đưa đón là con cào cào màu đen. Vì lười nên tôi chọn đường tắt, rẽ vào con ngõ nhỏ hẹp và…đâm sầm vào một người cũng mang đồng phục THCS Láng Hạ.

- Xin lỗi! Xin lỗi! Cậu không sao chứ - Tôi vội vã nhặt cái kính đưa trả nạn nhân để rồi mở to mắt ngạc nhiên – Sao lại là mày?

- Ủa? Hải đi đường này hả - Cũng ngạc nhiên không kém, Duy đeo kính lên nhìn tôi sửng sốt, nhưng ngay sau đó là nụ cười lo lắng - Từ qua tới giờ tớ cứ lo cậu bị cảm …

- Mày hết chuyện để nói hả - Tôi cúi xuống dựng xe lên nhưng thực ra là để Duy không nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng ngượng ngập.

Sáng sớm đã gặp cậu ta rồi, quả này cả ngày sẽ có khối chuyện “ không bình thương” xảy đến với tôi cho mà xem. Tính nhấn pedan phóng đi nhưng thấy cậu ta vẫn đứng sớ rớ bên cạnh, miệng thì cười hiền. Lần đầu tiên tôi thử nói thật suy nghĩ trong lòng :

- Quá giang không?

- Có! Có – Cái miệng cười toe toét vui mừng y như bé Mai mỗi khi được quà làm tôi bất giác cười theo đầy rạng rỡ.

- Mày làm gì như…

Câu nói ngưng nửa chừng khi tôi nhận ra trước mặt là bốn hung thần của lớp 8A3.

- Hải, mày đến lớp trước đi! Tụi tao có chuyện muốn nói với thằng Duy …..

Mày tính làm gì – Tôi hất mặt nói cứng dù trong lòng vô cùng lo lắng, đoạn đường này rất ít người qua lại vào buổi sáng - Muốn uống trà trên phòng Hiệu trưởng nữa hả?

Thằng quang bước lên trước, cái dáng cao to của nó làm tôi hơi chột dạ, và giọng ồm ồm vang lên :

- Mày muốn làm anh hùng? – Nó khoanh tay nhìn tôi khệnh khạng, mắt chợt sáng lên – Tao để ý gần đây hai đứa mày hơi bị “ gắn bó kéo sơn”, đừng nói đang hẹn hò nhu hai thằng biến thái chính hiệu nhé? Ha ha ha…

Tụi còn lại cười theo đầy ác ý, môi tôi run lên vì giận. Vậy mà một thời gian tôi từng ngưỡng mộ tụi nó_học giỏi mà quậy cũng giỏi không kém. Chỉ muốn đấm vào những cái mồm đang há to ra, nhưng tôi biết làm vậy là “thất sách”.
Trung_người được coi là quân sự của nhóm lên tiếng đầu tiên, khi nó nín được tràng cười vô duyên đó :

- Tính mày đâu thích lo chuyện bao đồng - Sự thông minh khéo léo hiện rõ trong từng lời nói, trái ngược hoàn toàn với dáng người lùn và đen nhẻm của nó – Mày cũng không ngu phải không? Một lần là đủ, không có lần thứ hai đâu.

Ngu đến mấy tôi cũng hiểu nó muốn ám chỉ vụ “cức bồ” hôm trước. Quay sang Duy tôi muốn xem phản ứng của cậu ta. Rõ ràng đây là chuyện của bản thân nhưng cậu ta vẫn bình thản theo dõi mọi việc như đang xem diễn tuồng. Đôi mắt ẩn sau cặp kính trong suốt nhìn tôi chờ đợi, đôi mắt bắt buộc tôi phải ra quyết định cuối cùng. Sự bình tĩnh trong ánh mắt đó khiến tôi nổi giận. Tôi ghét khi phải đứng trong sự kiểm soát của người khác, phải đóng vai …bị quan sát.
Tôi muốn đôi mắt đó phải cụp xuống, phải lo lắng và nói lên sự sợ hãi. Cái ích kỷ nhỏ nhen vẫn ngủ yên chợt trỗi dậy khi tôi nhìn Duy với nụ cười ác độc :

- Được! Tụi mày nói đúng – Chân nhấn pedan phóng đi, tôi càng giận dữ hơn khi môi Duy xuất hiện nụ cười, nhẹ nhàng đến mức tôi thấy “khóc và cười không hề có ranh giới “. Nụ cười làm các mạch máu trong cơ thể tôi nóng dần, khiến cả cơ thể run lên.

Tại sao cậu ta không nói? Tại sao lại cười? Chỉ cần mở miệng bảo tôi giúp là được. Tôi ghét ánh mắt đó, ghét nụ cười nhẹ như sương …Tôi ghét cả bản thân khi xe đang dừng lại.
Chỉ cần đi thêm hai phút là tới trường nhưng tôi đang vòng xe lại, quay lại nơi có đôi kính cận. Tôi biết cảm xúc đã vượt ra khỏi tầm kiểm soát, tôi không còn là đứa con trai thờ ơ trước chuyện người khác nữa…

- Các cậu làm gì thế hả - Giật mình, tôi vội nấp vào góc tường, giọng chanh chua của nhỏ lớp trưởng đang chiếu vào tụi TKQ2 – Có còn bé đâu mà chơi trò này?

- Liên quan gì mày? Tránh ra – Quân nhìn con nhỏ có hàm răng hô trước mặt đầy giận dữ và đôi lông mày nhíu lại - Muốn ăn đòn cùng thằng cận hả?

- Dám không – Dáng người nhỏ bé tiến lên một bước với cái mặt câng câng, giọng thách thức đầy hiếu chiến – Đánh con gái là nhục! Mày thử coi.

- Mày …- Quân nghiến rắng giơ tay lên nhưng đã bị Trung giữ lại.

- Đi thôi! Đụng đến con gái là đại ngu.

- Nhưng con này …

- Tao bảo đi – Trung bước đi dứt khoát làm Quân hết nhìn theo rồi lại quay nhìn Hằng lưỡng lự.

Để chứng minh sự đanh đá của mình không giới hạn, nhỏ Hằng đổ thêm dầu vào lửa :

- Sao? Đi hả? Nãy ăn nói ngon lắm mà – Tôi phải cắn chặt môi ngăn tiếng cười trước dáng anh chị của Hằng – Xì!!!

Lè lưỡi trêu cái mặt hầm hầm của Quân rồi Hằng quay sang Duy :

- Bị đấm vui không? –Bây giờ tôi mới chú ý một bên má tím xanh của Duy, nụ cười gượng nhẹ làm cậu ta nhăn nhó vì đau - Cười nhiều sẽ thành điên đấy.

Nhỏ Hằng bỏ đi thật kiêu ngạo, nó làm tôi thấy con gái cũng khó hiểu y mấy con vật trong sở thú. Chắc tụi thú biết nói cũng không chua ngoa như nhỏ này đâu.
Tiếng thở phào làm tôi giật mình nhìn lại bản thân. Trời ơi! Sao cậu ta an toàn, tôi lại nhẹ nhõm chứ? Sau buổi sáng dậy sớm đó tôi điên mất rồi.
Nhìn dáng Duy từ phía sau, tôi dựa hẳn vào tường và thấy bất lực với chính bản thân mình. Cái tôi quá lớn, tôi nghĩ mình làm chủ trận địa, nhưng không, người chiến thắng là Duy. Là cái người có đôi mắt đẹp, có ánh nhìn xuyên suốt suy nghĩ người khác …tôi ghét cậu ta …
Tiếng trống dồn dập phía trường đã kéo tôi trở về thực tại, tôi đã muộn học. Hy vọng cổng sau chưa đóng, hy vọng cậu ta đã vào lớp và đừng có dùng ánh mắt khó ưa đó dõi theo bước chân tôi nữa.

- Thưa cô! Cho em vào lớp ạ.

Gật nhẹ đầu đồng ý, cô Cẩm Quỳnh_giáo viên dạy Lý quay lại bài giảng. May tiết đầu là cô Quỳnh, chứ không tôi lại phải nghĩ lý do cho việc đi học muộn.
Duy vẫn im lặng nhìn lên bảng, mặc kệ tôi đứng bên khó hiểu nhìn cậu ta chờ đợi. Thấy ánh mắt không xao động khỏi bảng, tôi rít nhỏ đủ cậu ta nghe :

- Cho tao vào!

Vẫn chăm chú chép bài, cậu ta cho tôi cảm giác giận run trong từng thớ thịt. Tính trả thù vụ hồi nãy hả?

- Có chuyện gì mà em chưa về chỗ?

Giật mình, tôi nói nhanh khi cô Quỳnh và mấy đứa bàn trên đang quay xuống tò mò :

- Dạ, không có gì ạ - Giọng tôi hạ xuống hết mức có thể, người tinh ý sẽ nhận ra sự giận dữ đang kìm nén trong đó - Cậu cho…tớ vào.

Nụ cười làm khuônmặt với một bên má thâm tím chợt bừng sáng, tên bốn mắt đứng lên thật nhanh :

- Sao cậu đi học muộn vậy?

Ngồi phịch xuống ghế, tôi mím môi giận dữ. Chờ cô giáo quay lên bảng, tụi vịt giời cũng không còn tò mò, mới dám rít lên nho nhỏ :

- Mày muốn chết hả?

- Không – Cái đầu với cặp kính trắng lắc lắc thật ngây thơ, Duy nhìn tôi cười tinh quái – Xưng “cậu tớ” đi!

- Mày đi chết đi!

- Không chết được mà - Cậu ta vội cúi xuống giả vờ chép bài vì cô Quỳnh lại quay xuống nhíu mày khó chịu.

Cái dáng “học sinh ngoan hiền” của cậu ta làm tôi tức phát khóc. Sao tôi lại dính vào cái tên này chứ? Ẩn sau nụ cười hiền, pha chút dịu dàng là điều gì đây? Duy không đơn giản và hiền lành như những gì cậu ta luôn thể hiện, có gì đó như những cơn sóng đang trào dâng trong tôi mỗi khi thấy hình ảnh mình ẩn hiện trong đôi mắt kính.
Thở dài, tôi chống tay dưới cằm và mắt lại liếc …sang bên cạnh. Khuôn mặt cậu ta không hề nhúc nhích nhưng sao tôi thấy khoé miệng đang cười_nụ cười trêu chọc. Trong phút không tự chủ, tôi cứ nhíu mày nhìn như thôi miên vào đôi môi đó, không cách nào dứt ra được.
Những công thức lý, những tiếng thì thầm nho nhỏ trong góc lớp trở nên xa dần, tai tôi ù ù, không có gì lọt vào ngoài tiếng phì cười của Duy. Cậu ta vẫn chăm chú nhìn lên bảng, tuy nhiên tôi lại thấy đích đến của ánh mắt đó là tôi. Tôi bị phát hiện nhìn trộm?
Giật mình với suy nghĩ này, tôi vội vàng vớ cái bút trên bàn chép đại thứ gì đầu tiên đập vào mắt. Hai tai vẫn nóng dần lên vì người bên cạnh vẫn toét miệng ra cười. Do quá ngượng, đến khi điều khiển được trái tim trở về nhịp đập bình thường thì nhận ra mình đang viết chữ người ngoài hành tinh chứ không phải Tiếng Việt.

Cả hai tiết sau tôi cố gắng không để người ngồi bên cạnh phân tán tư tưởng, chăm chú nghe giảng, cặm cụi viết bài. Và kết quả là tôi hoàn toàn …không hiểu cô văn vừa dạy gì. Tại nghe thì nghe nhưng lời giảng lọt vào tai trái chui qua tai phải và bay mất, không hẹn ngày trở lại, còn vở thì không hiểu tôi chép như thế nào mà có cả một đoạn “ nó vẫn cười, chết tiệt nó đi …sáng mai không dạy sớm, mình ngày càng để lộ quá nhiều, cần cẩn thận…”. nhìn lại mấy trang vở trong hai tiết văn, tôi thở dài và nghĩ “điên và ngu có lẽ là hai đứa bạn thân”.

Tùng! Tùng! Tùng…

- Đứng lên – Tôi hất đầu khó chịu ngay khi cô văn bước ra khỏi lớp.

- Có việc này …tớ…

Giọng ngập ngừng của Duy bị bao vây bởi một đàn khỉ :

- Duy, có chuyện gì xảy ra vậy - Nhỏ Thúy ngồi xuống làm cậu ta xích vào trong, vô tình chạm nhẹ vào tay tôi.

- Tớ không tin cậu bị ngã đâu - Đến lượt “khỉ” Hoa nheo nhéo, kéo theo những tiếng “khẹc khẹc” của khỉ béo, khỉ còi …đủ loại khỉ với cái mác “con gái” bên ngoài.

Loading disqus...