Sau cơn mưa

Tác giả: kokubu karin
Nguồn: Diễn đàn Táo Xanh
------***------
CHƯƠNG I

- Trống là mày phóng xuống chỗ nó ngay - Giọng ồm ồm của tên con trai thời kỳ vỡ giọng vang lên trong góc khuất của sân trường.

Ngay sau đó là giọng thằng Khánh ngồi dưới tôi một bàn :

- Yên tâm! Thằng Trung bọc cửa hậu, mày chặn cửa ra vào, còn tao sẽ khiến nó hiểu ra vấn đề …- Tiếng lạo xạo của những bước chân cho tôi biết tụi TKQ2 đang dời chỗ - Vào lớp thôi, dạo này nhiều đứa hay đi cổng sau lắm!

Chờ vài phút, tôi bước ra khỏi đống gạch gần bờ tường. Tay phủi đám bụi bám trên quần, đầu bắt đầu hoạt động khi nhớ lại cuộc đối thoại vừa tình cờ nghe được. Lớp 8A3 mà tôi đang theo học, ngoài việc đứng đầu bảng xếp hạng hàng tuần, còn nổi tiếng bởi nhóm TKQ2_bốn đứa con trai nghịch như quỷ nhưng lại luôn có tên trong danh sách học sinh giỏi. Việc này khiến thầy cô nhắm mắt bỏ qua khá nhiều vụ quậy phá của tụi nó. Và nạn nhân tuần này là Duy cận, người hiền lành không thích nói nhất lớp …

- Nghĩ gì vậy ông tướng – Cái vỗ vai khá mạnh khiến tôi nhăn nhó, quay lại thì thấy cái mặt tròn quay của Công béo – Sao hôm nay mày đi sớm thế?

- Vậy mới biết được nhiều chuyện thú vị - Tôi cười khó hiểu rồi bước đi, bỏ lại cái mặt nghệt phía sau đang nhìn theo ngạc nhiên.

Ném chiếc cặp lên bàn tạo thành tiếng “ rầm”, tôi phớt lờ ánh mắt khó chịu của tụi con gái phía góc lớp. Sao nhìn mấy đứa không cùng giới có mái tóc dài dài, mắt xếch đó là tôi lại thấy gai người. Không biết mẹ sinh vào giờ gì mà tôi ghét tụi con gái như xúc đất đổ đi, tụi nó cũng ghét tôi gấp hai ba lần gì đó. Tại mấy lần đụng độ trong căn tin đó mà.

- Cho mình mượn vở toán nha Duy - Giọng nhão nhoét của nhỏ Thuý vang lên khi cậu bé có nước da trắng bước vào lớp – Mình còn bài bốn chưa giải được …

Không để cái giọng nhão nhoét kịp dứt, ba bốn cái miệng đã chen ngang tạo nên không khí ồn ào như cái chợ buổi sớm ở Cầu Giấy mà mấy lần tôi đi qua khi mua đá cho mẹ.
Nụ cười gượng xuất hiện trên môi, Duy rút quyển vở Hồng Hà đưa Thuý rồi trở về bàn cuối.
Tôi dựa hẳn vào tường, khoanh chân thật thoải mái và đưa mắt quan sát xung quanh lớp, nhưng đích đến là nhân vật chính của cuộc đối thoại nghe lén được lúc nãy. Dù cận nhưng với dáng khá cao, Duy bị điều xuống cuối lớp quản lý tổ bốn, nơi có 2 thành viên của nhóm TKQ2. Sau mấy lần “ hoành thành tốt nhiệm vụ” tổ trưởng tổ bốn, Duy vinh hạnh có chỗ ngồi hạng sang trong danh sách đen của tụi TKQ2.
Mà tên cận này cũng hay, biết tụi nó hay thù vặt, vậy mà vẫn “ thắt chặt” kỷ luật, làm tụi nó bị cô hạ hạnh kiểm đợt vừa rồi. Đúng là coi trời bằng vung, điếc không sợ súng …
Đang mải ngắm mái tóc hơi rủ xuống theo cái đầu nghiêng nghiêng thì tôi giật bắn vì đôi mắt mở to chợt ngẩng lên nhìn thẳng vào tôi. Dù qua lớp kính nhưng cặp mắt đen nhánh trong vắt vẫn sáng rực, nó làm tôi bối rối, tim đập nhanh hơn bình thường. Thấy không tỏ thái độ gì mà cứ trơ mắt ra nhìn…một thằng con trai thì thật là điên, tôi liền giả vờ đang đảo mắt xung quanh lớp, chứ không phải nhìn riêng Duy. Đến khi đảo xong một vòng và đảo …quay trở lại, tôi thấy tưng tức vì cậu ta …đang tiếp tục cúi xuống quyển vở trên bàn.
Tùng! Tùng! Tùng! Tùng …tùng…tùng….
Tiếng trống vào lớp cắt ngang ánh mắt đi hoang của tôi. Cảm thấy bản thân thật thiếu cẩn thận. Mọi khi quan sát tôi đều không để đối tượng phát hiện, lần này thì …nhất là sự chú ý lại là một thằng con trai nữa chứ. Đúng là không nên đi học sớm, ngủ không đủ giấc nên đầu óc có vấn đề đây.
Trong lớp không phải dạng cao, tôi bị xếp ngồi sát tường, bàn thứ ba thẳng bàn cô. Cái kiểu ngồi cố hữu là lưng dựa tường, tay chống lên bàn, nên việc nhìn lên bảng bằng việc quan sát cả lớp. Mà quan sát cũng có cái thú của nó, nhất là với cái đứa không thích dính vào bất cứ việc gì của người khác, chỉ thích đứng nhìn thôi. Thì cứ như việc tình cờ nghe kế hoạch “ chặn đánh Duy” sáng nay, tôi biết cũng đâu cảnh báo nạn nhân. Đầu nghĩ lại cuộc đối thoại, mắt đã dừng …trước gò má Duy. Nhìn nghiêng tên này cũng ổn, sống mũi cao, chứ không tẹt như mũi tôi, cặp mắt đen nháy, không biết bỏ ra có dại như nhiều người cận không, tóc rẽ ngôi trông rất ra dáng “ con ngoan trò giỏi”. Trong lớp ngoài tụi TKQ2 nổi tiếng, Duy cũng được nhiều người nhắc đến, đó là sự hiền lành ít nói, nhưng lại được tụi con gái quý vì hay cho tụi nó mượn vở chép bài cũng như khi kiểm tra.
Mà suy đi tính lại, tôi giống Duy ở một điểm, đó là tôi thích quan sát mọi người, còn cậu ta thích quan sát …sách vở. Mỉm cười với suy nghĩ vừa rồi, tôi quay lên bảng với khuôn mặt ngây thơ vô số tội vì thầy đang nhìn với ánh mắt nghi ngờ. Cúi xuống chăm chú chép bài như học sinh ngoan chính hiệu, nhưng tôi cũng kịp nhận ra, ngay khi quay lên có đôi mắt ẩn dấu sau cặp kính đang nhìn theo. Vậy là nó nhận ra bị tôi “tăm tia” nãy giờ.
Từ lúc đó trở đi, dù không ngồi kiểu dựa tường, đôi mắt đảo xung quanh nữa, tôi cũng biết mình đang bị “ theo dõi” nhất cử nhất dộng. Tiết thứ nhất thấy hay hay, tiết thứ hai ngứa ngáy, tiết thứ ba nhột nhạt, khó chịu vì tôi bị đẩy vào thế bị động, tiết thứ tư chuyển sang bực bực, cứ như tôi là con gì đó trong sở thú, còn cậu ta là khách tham quan đang xem …khỉ. Tiết thứ năm thì sự bực mình lên đến giới hạn, tôi quay phắt lại nhìn thẳng vào mắt cậu ta. Hết sức bất ngờ, đáp lại cái nhìn đó không trốn tránh là nụ cười ngượng ngập như bị bắt quả tang tại trận. Cái kiểu cười bối rối này khiến tôi nghĩ, không nhẽ tôi thường bị theo dõi dõi? Đôi lông mày dãn ra khi tôi chợ nhớ ai đang ngồi bàn trên, cái Hoa_con nhỏ xinh nhất lớp, vậy tên cận nhìn Hoa có lý hơn là nhìn tôi. Mà không hiểu cái đứa tóc tết đuôi sam lộ ra cái trán hói bẩm sinh, mắt xếch ngược lên mỗi khi cười thì có gì mà tụi con trai lại bảo xinh nhỉ? Thật không hiểu nổi! Mà không chỉ có cái Hoa, bất cứ đứa con gái nào dù tóc ngắn hay tóc dài, dù hiền hay đánh đá, dù nói ít hay lắm mồm, tôi đều thấy giống y mấy con khỉ hồi bé hay vào Thủ Lệ xem. Nhất là lúc tụi nó cãi nhau, cứ như đang…khẹc khẹc.

- Các em về nhà nhớ làm bài ở cuối trang - Tiếng thầy vang lên giõng dạc ngay sau hồi trống báo hiệu hết giờ.

Tôi không vội vã lao ngay ra ngoài như mọi khi, mà cố tình giả vờ chép nốt bài để có cớ nán lại.Khi chép xong chỗ chưa viết do mải nghĩ thì trong lớp còn mỗi tụi TKQ2, tôi, Duy. Thằng Quân hất đầu về phía tôi :

- Mày làm gì chưa về hả Hải – Cái đầu đinh của nó làm tôi thấy ngứa mắt, nhưng chỉ im lặng thu dọn sách vở thật chậm chạm hết mức có thể.

Vẫn là giọng thằng Quân, nó nhăn nhó khó chịu làm những nốt rỗ trên hai gò má trông rõ hơn :

- Hay mày cũng thích tham gia với tụi tao?

Nó muốn thế chỗ thằng Duy đấy - Tiếng búng tay cái tách kèm theo giọng ồm ồm của Quang vang lên đầy giễu cợt.

Hất cặp lên vai, tôi bước đi trong ánh mắt kỳ lạ của Duy. Tự nhiên bước chân trở nên rối loạn, những bản tính không thích rắc rối, tôi bước nhanh hơn ra cửa, đổi theo là những tiếng cười chọc quê.
Lớp tôi thuộc dãy nhà B, ngay phá sau dãy nhà là cổng phụ, chỉ cần đi 10 m là ra khỏi trường, nhưng không hiểu sao tôi phóng một mạch ra cổng chính, cách lớp học hơn trăm mét, rồi rẽ thẳng vào phòng bảo vệ. Để tăng thêm sự kỳ lạ cho hành động 2này, tôi vội vã nhờ bác bảo vệ can thiệp. Vừa nghe xong câu cuối, bác bảo vệ đi nhanh đến căn phòng đầu tiên của dãy nhà B có tấm biển nhỏ “8A3”. Chưa đầy một phút, tụi thằng Quang bước ra với khuôn mặt hầm hầm, trước khi rẽ vào đoạn khuất để ra cổng phụ, thằng Quang và Quân còn nhìn một lượt khắp sân trường như tìm kiếm. Đúng là không ngoài dự đoán, may là tôi đã nấp vào dãy nhà dành cho giáo viên. Chờ tụi nó đi hẳn, tôi từ tốn bước về lớp, không quên gật đầu chào bác bảo vệ tốt bụng. Duy vẫn ngồi yên tại chỗ, một bên môi rướm máu nhưng khuôn mặt bình thản như không có gì xảy ra. Vậy là bác bảo vệ đã đến muộn. Vừa thấy tôi, đôi mắt đen nháy đó sáng hơn. Không biết tôi có nhầm không, nhưng những tia sáng đó đang nhảy múa vui mừng :

- Tớ biết cậu sẽ quay lại.

- Không hiểu mày nói gì - Để khoả lấp sự ngạc nhiên, tôi cố tình nói giọng thờ ơ.

Đây là lần đầu tiên từ khi Duy chuyển vào lớp, chúng tôi mới có cuộc nói chuyện riêng rẽ. Nụ cười thân thiện trên môi Duy làm cậu ta hơi nhăn mặt, còn tôi thấy hai tai nóng ran, nóng đến mức tôi quay nhanh ra hướng cổng phụ, bỏ mặc phía sau tiếng xô bàn vội vã :

- Nè! Nè!

Đúng là ngày điên khùng! Tôi nhất quyết lần sau không đi học sớm nữa. Vừa đi vừa đá những viên sỏi trên đường, trong lúc cao hứng một viên bay thẳng vào bà béo ngồi trước quán nước khiến tôi nhanh chân vọt lẹ, đuổi theo là tiếng chửi chói tai.
Đến khi dừng lại thở dốc, tôi nhận ra mình có đuôi, và đó không ai khác là tên bốn mắt. Rõ ràng cậu ta không cười nhưng cái khoé môi kia như đang trêu ngươi, cười cợt tôi. Đáng nhẽ tôi phải nổi khùng nhưng không hiểu sao tay chân như thừa thãi, cái miệng cứng đơ, cuối cùng quay phắt đi và…bước tiếp.
Cái kiểu “ im lặng là vàng” của Duy khiến tôi thấy hay hay. Lần đầu đến lớp sớm, nghe được chuyện không nên nghe, và phát hiện câu “đừng nhìn người mà bắt hình dong” là đúng.

- Mày về ăn xong rồi ra trông hàng nhé - Giọng oang oang của mẹ làm tôi chạy nhanh lại lấy chìa khoá – Thay đá trên tủ rồi ăn cơm.

- Dạ - Xoay xoay chìa khoá, tôi nhìn theo dáng cao cao của Duy.

Cậu ta vẫn bước tiếp đi về phía xóm một, không nhẽ nhà cậu ta ở gần đây?

- Còn không về đi, cái thằng này!

- Rồi! Rồi – Tung chùm chìa khoá lên cao, tôi đỡ lấy rồi phóng vèo về nhà.

Mẹ bán nước vỉa hè nên buổi trưa tôi hay ra trông hàng để mẹ về ăn cơm. Cũng từ những buổi trưa này, tôi biết pha nước chè, biết chơi cờ tướng và có thói quen …ngắm mọi người. Dù không chấp nhận, dù biết là kỳ quái nhưng tôi biết những anh chàng đẹp trai luôn thu hút ánh mắt tôi, mà tôi có muốn ngắm người khác giới cũng không có, vì khách đa phần vào uống nước là sinh viên nam. Không hiểu việc gì đang diễn ra khi tôi ngày càng ghét con gái, và sự chú ý chuyển hết sang người cùng giới ….

~~~~~~~~~~~~~~~~~

Thật! Bố Duy tính kiện lên thành phố đấy - Giọng bí hiểm của nhỏ lớp trưởng khiến đám vịt giời xung quanh được thể đồng thanh nói, tạo lên sự hỗn loạn một góc lớp.

Chịu hết nổi đám vịt lai khỉ này, tôi không thể giả vờ ngủ nữa, đứng dậy bước thẳng ra ngoài. Theo thói quen, tôi đảo mắt xung quanh trường và dừng lại trước dáng cao cao quen thuộc nơi cửa phòng hiệu trưởng.
Vậy những gì con nhỏ lớp trưởng nghe lén được là đúng. Bố Duy đang kiện nhà trường vì con trai quý bị “ bạo hành”. Tiếng “bạo hành” khiến tôi không nín cười nổi. Chỉ bị rách chút môi thôi mà cũng rắc rối, chắc ở nhà Duy được chiều lắm. Lại kiểu “ con nhà giàu đứt tay” đây mà.
Hai tai lại có cơ hội nóng ran và ửng đỏ khi tôi nhận ra mình đang bị chiếu tướng. Cậu ta…cậu ta cũng đang nhìn tôi sao?
Lòng dặn phải dứt khỏi ánh mắt đó nhưng toàn thân đông cứng, tôi thấy nghẹt thở và không cách nào điều khiển được hành động. Những tiếng ồn xung quanh đang xa dần, và trong sân trường rộng lớn chỉ còn hai con người, hai đôi mắt đang quyện lấy nhau …

Tùng! Tùng! Tùng! Tùng…Tùng …Tùng…
Mọi khi tôi rất ghét trống vào học nhưng hôm nay lại phải cảm ơn nó. Cảm ơn vì nó giúp tôi không bị lún sâu thêm nữa …nên dừng lại trước khi quá muộn …Tôi biết những gì đang diễn ra trong tôi, tôi không muốn có nó, hoàn toàn không muốn …

- Vào lớp thằng khùng – Công béo lôi tôi xềnh xệch, mặt nhăn nhó như khỉ ăn ớt – Hai hôm nay mày trúng bùa hả?

- Chắc vậy - Cười khó hiểu, tôi trở về chỗ và ánh mắt lại đi hoang xuống phía cuối lớp_nơi có một người vắng mặt.

Công béo lắc đầu nhìn tôi khó hiểu nhưng đã quá quen với tính tình thất thường của tôi nên nó trở về chỗ với cái nhún vai. Trong lớp, tôi không quá tách biệt như Duy nhưng cũng không thể hoà đồng hoàn toàn với mọi người, trừ Công béo. Chắc tại tôi coi “ những bông hoa” trong lớp là những chú khỉ xổng chuồng nên mới khó hoà đồng với tụi mê gái.

Theo sau thầy chủ nhiệm là Duy và tụi TKQ2. Cái mặt hầm hầm của thằng Quang cho biết chuẩn bị có chuyện không hay. Tụi vịt giời chớp chớp mắt xuýt xoa khi thấy vết rách trên môi Duy, nhưng giọng nói nghiêm nghị của thầy đã làm những tiếng ồn lắng xuống nhanh chóng :

- Có chuyện hiểu lầm giữa một số bạn nam trong lớp ta. Trong thời gian này, Trung sẽ chuyển lên bàn trên - Nụ cười nhẹ nhưng ẩn chứa mệnh lệnh chiếu thẳng vào tôi - Hải, em xuống ngồi cạnh Duy!

5 giây …10 giây…20 giây … “Sự im lặng của bầy cừu” chợt vỡ oà, thằng Trung cười nhe răng chạy về lấy cặp rồi lao lên hối tôi :

- Xuống dưới mày! Vậy là được gần Hoa Hoa cô nương rồi - Tiếng cười chọc quê hoà theo giọng đùa giỡn của Trung.

Tôi không còn cách nào khi thầy đang nhìn sốt ruột, đành thu dọn sách vở rồi bước về cuối lớp với những bước chân luống cuống. Hai chân cứ như va vào nhau, tim đánh loto trong lồng ngực khi đôi kính cận nhìn tôi dịu dàng :

- Cậu ngồi trong nhé?

Tôi im lặng không trả lời, lách người vào, cố không để chạm vào người cậu ta. Đã năm phút trôi qua nhưng trái tim vẫn đập nhanh hơn bình thường, tôi cố tập trung vào những con số trên bảng nhưng khoé mắt vẫn đi hoang sang người bạn cùng bàn. Không hiểu đây là tốt hay xấu? Tôi biết việc chuyển chỗ sẽ khiến điều luôn trốn tránh ngày càng sa lầy …con đường không lối thoát.

~~~~~~~~~~~~~~~

- Thôi! Để đấy mẹ làm, đi học đi - Lần lượt xếp những chai nước ngọt lên bàn, mẹ nhắc tôi – Mang áo mưa đi, tối qua dự báo thời tiết nói có mưa đấy.

- Dạ, con biết rồi – Lao nhanh về nhà lấy cặp, tôi dặn nhỏ em – Mày ăn sáng xong rồi ra mẹ. Tao đi học đây!

- Em chào anh – Cái miệng dính xôi cười toe toét với tôi.

Nhìn cô bé bảy tuổi trước mặt, tôi chỉ muốn véo má. Em gái tôi đó, tròn tròn trông như chiếc bánh bao, lúc nào cũng muốn nhéo vào cái má bầu bĩnh đó. Liếc mắt thấy gần bảy giờ rồi, tôi vội vã lấy xe và nhăn nhó khi nhận ra chưa vá vết thùng hôm trước :

- Chết tiệt – Xách cặp, tôi đành dùng xe “ hai cẳng” chứ biết làm sao.

Hôm qua ba trực đêm không về, nên sáng nay tôi phụ mẹ dọn hàng. Mọi khi cũng không muộn, chỉ tại chiếc đồng hồ cúc cu không chịu kêu đúng giờ. Chiều nay lại phải tốn tiền vá săm và mua cái đồng hồ báo thức mới, quả này mệt đây. Có xe đạp nhưng ít khi tôi đi lắm, toàn để ở nhà để mẹ đi mua đá. Còn đi học tôi lại thích đi bộ hơn, coi như tập thể dục buổi sáng.

May vừa ngồi xuống cũng là lúc cô văn bước vào. Chép xong cái tiêu đề, tôi mới nhận ra cả cái bàn rộng lớn có mỗi mình tôi. Tên bốn mắt đâu rồi nhỉ? Cả tụi TKQ2 nữa?

Loading disqus...