Trưa nay Ky lên thư viện tìm tài liệu học tập, đó là thư viện lớn ở phố trên cách trường khoảng 10km, nên anh phải đón xe bus. Cô quản lí quen thuộc nở nụ cười tươi tắn chỉ anh chỗ để loại sách cần tìm. Cái giá sách to ngoại cỡ dài hàng chục mét, chứa hàng ngàn cuốn. Anh say mê ngắm nghía tìm thêm vài cuốn tham kháo bên cạnh mấy cuốn cần tìm. Bỗng bên cạnh có hai cô gái, là hai nữ sinh, bước đến lựa sách, họ nói chuyện gì đó rì rầm, nhưng anh không quan tâm mà tiếp tục công việc của mình. Bất chợt một cái tên trong cuộc đối thoại giữa họ lọt vào tai anh khiến anh giật mình và cố ý lắng nghe họ nói:
-Này Sera, cậu có biết chuyện về Hanase Yuu ở lớp K trường mình không?
-À, về vụ hỏa hoạn ấy hả. Biết chứ, báo chí đăng ầm cả lên mà.
-Uh, tội nghiệp, người đẹp trai, học giỏi, gia đình lại giàu có. Bỗng dưng ông trời lấy mất hết.
-Đời mà, ai biết được trước điều gì, hình như người ta vẫn chưa tìm được bà giám đốc phải không?
-Có lẻ vậy, mấy nay không có thông tin gì cả.
-Giờ không biết cậu Yuu ấy đang sống ra sao nữa…
Vừa nói hai cô gái vừa đi ra xa khỏi chỗ của anh, họ vẫn bàn tán.
Lúc này anh mới lập tức chạy đến hai cô gái kia, anh chắc họ đang nắm giữ điều mà anh muốn biết nhất:
-Xin lỗi hai bạn, hai bạn đang nói đến Hanase Yuu ở trường Tehan.- Anh hỏi có phần gấp gáp.
-Đúng vậy, anh biết Yuu à? -Cô bạn tên Sera hỏi.
-Vâng, tôi là bạn lâu ngày không gặp. Không biết nhà Yuu có chuyện gì vậy?
-Anh không biết sao, cách đây hơn một tuần, nhà Yuu bị cháy.
Anh nghe tim mình đánh thịch một cái mạnh.
-Nhà Yuu ở đâu vậy bạn?
-Căn biệt thự ở đường X. gần đây này..- cô bạn còn lại trả lời
-Thế… gia đình cậu ấy có làm sao không?-. giọng hơi run. Nhưng hai cô gái không nhận ra là anh không hỏi về cậu mà hỏi về gia đình cậu.
-Yuu chỉ có mẹ, nhưng bà ấy mất tích sau vụ cháy, đến giờ cảnh sát vẫn chưa tìm thấy…-Sera nói giọng buồn..- Bọn em chỉ nghe từ tin tức và sinh viên ở trường Tehan thôi, nên cũng không chắc lắm.
-Các bạn học chung lớp?
-Không, bọn em biết Yuu là vì cậu ấy khá nổi tiếng.
-Uh, xin lỗi, nhưng hai bạn còn biết chi tiết gì nữa không?
-hhhhmm… hết rồi, chỉ vậy thôi.
-Uh, tôi hiểu rồi, cảm ơn hai bạn nhiều nhé. – Nói xong anh quay đi ngay.
-Hể, anh ta không hỏi gì về Yuu cả! – Cả hai lúc này mới khó hiểu nhìn nhau, nhưng anh đã đi mất hút rồi.
Anh vội bước đến phòng máy tính của thư viện, mở ngay một cái máy anh thấy đầu tiên và tìm những bài báo tuần trước. “Đâu rồi. Đâu rồi. À đây” :
“Cháy lớn ở biệt thự đường X.
Đêm ngày 18/11 vừa qua tại số xx đường X. đã xảy ra vụ hỏa hoạn lớn. Ngọn lửa bùng lên vào khoảng 20giờ, và nhanh chóng bao trùm cả ngôi nhà. Lực lượng chức năng đã nhanh chóng có mặt để dập tắt ngọn lửa. Khoảng 21h30, ngọn lửa cơ bản được khống chế, nhưng tài sản đã bị thiêu rụi khá nhiều. Nguyên nhân ban đầu được xác nhận là do chập điện ở nhà bếp dẫn đến nổ bình khí gas. Được biết căn nhà thuộc sở hữu của bà Hanase Haruko, giám đốc công ty T. Theo một nhân chứng cho hay, vào khoảng 19h cùng ngày trước khi xảy ra vụ cháy, xe của bà Giám Đốc đã trở về biệt thự, nhưng sau vụ hỏa hoạn, lực lượng chữa cháy đã không tìm thấy ai trong căn nhà,…. Cơ quan chức năng vẫn đang điều tra làm rõ và tìm kiếm tung tích bà Hanase.”
Mặt anh tối sầm sau khi đọc bản tin. “Vậy là vụ cháy xảy ra hôm thứ 4, Yuu đến nhà mình tối thứ 7”. Anh tự nhủ. “Căn biệt thự đường X… “. Anh tắt máy và rời thư viện, anh vừa có một ý định nhỏ. Nhưng trước hết phải sửa điện thoại cho cậu đã.
-Chào Shima..- Anh nói sau khi ghé vào một cửa hàng điện thoại đi động.
-Oh! Ky, lâu quá mới thấy em đấy?
-Anh xem giúp em cái điện thoại này với.
-Cái thằng, chưa hỏi thăm anh đã bắt anh làm rồi à?
-Ơ, xin lỗi Shima, tại em đang trên đường đi có tí việc nên hơi quáng.- Ky làm giọng mệt mỏi.
-Ồ, vậy à, chờ anh chút. – Shima vào trong rót ra một ly nước cam lạnh.- Đây, anh mới ép đấy.
-Cám ơn anh.
-Nó bị gì thế?. – Shima hỏi khi đã cầm chiếc điện thoại trên tay.
-Em không biết. em không mở nó được.- Uống xong một ngụm, Ky trả lời
-Loại này hàng hiếm đó nha!
-Vậy ạ?
-Em có đánh rơi hay vứt xuống nước không? – Shima nhìn chiếc điện thoại soi mói.
-Em không biết.
-HẢ???
-Cái đó là của bạn em.- anh giải thích
-Hm… Rồi, ngồi chơi đi, để anh.
-À, anh cứ làm đi Shima, em có việc đi một chút quay lại nhé.
-Ok.
Ky nhanh chóng bước ra, lấy từ trong túi cái điện thoại của mình xem địa chỉ căn nhà. “Cách đây cũng gần”. Anh muốn đến tận nơi xem khung cảnh như thế nào. Đường X. rộng thênh thang, có vẻ ở đây toàn người giàu, nhìn đâu cũng nhà sang trọng. Anh định hỏi thăm nhưng sớm không cần thiết nữa, vì theo bước chân của anh, căn nhà thuộc hàng lớn nhất trong vùng, dần hiện ra, nhưng… Thật hoang tàn.”Là đây”. Những bức tường loan lổ vết cháy, đen ngắt. Bụi bặm, lá cây, nước đọng, những mảnh vụn cửa kính văng khắp sân đến tận thềm cửa chính, là những gì còn lại sau trận chiến của lửa và nước. Anh thơ thẫn nhìn, cảnh tượng đêm hôm đó như hiện ra trước mắt anh, mặt dù anh ko có ở đây. “Bi kịch, đúng là bi kịch”. Bỗng:
-Này cậu trai trẻ!- Giọng một bà trung niên phát ra từ phía sau anh.
-Ơ, vâng, chào bác ạ.- Anh lễ phép.
- Cậu biết gia đình này à?
- Dạ, vâng, cháu là bạn của Yuu.
- Oh vậy à, Yuu nó về quê rồi.
“Vậy là đúng nhà rồi, bà ấy biết Yuu…”
- Thế hả bác. Xin lỗi, nhưng bác là…
- Hàng xóm thôi…-bà trung niên ôn tồn. – nhưng cũng thâm tình.
- Bác ơi, bác có thể kể cháu nghe về chuyện gì đã xảy ra không ạ?
- À…umm… cũng hơn một tuần rồi…
Bà bắt đầu kể, đúng như những gì anh đã biết, và vài thứ anh chưa biết.
-…tối hôm đó Yuu đi dự hội trại trường. Nó hoàn toàn không biết gì cho đến sáng hôm sau trở về. Ta thấy nó ngồi khóc trước sân kia kìa, nên mới cùng vài người đến giúp đỡ và giải thích. Tội nghiệp thằng bé…
Anh im lặng. Bà nói tiếp:
- Sau đó ta mới bắt nó sang nhà ta ở nhờ đêm đó, ta bảo mẹ nó chỉ đi đâu đó vì lí do riêng, còn nhà cháy chỉ là vô tình. Sáng hôm sau nó quay lại căn nhà. Rồi sau đó nó bảo sẽ sang nhà chú thím gì đấy ở ngoại ô, ta nghĩ vậy là tốt nhất, chứ ở nhà ta ngày nào cái đống đổ nát đó cũng đập vào mắt đến ta còn không chịu nổi huống hồ…
- Ba của Yuu đâu hả Bác?
- Ba nó mất khi nó mới 2 tuổi, vì một tai nạn giao thông. Lúc đó mẹ nó chỉ là nhân viên hạng trung, Haruko ở vậy nuôi Yuu, mà một mình dần dần gầy dựng lên được cơ ngơi như hôm nay,…
- Dạ… . – anh dạ lấy tiếng, tâm trí vẫn tập trung vào từng lời nói.
- Ta thật sự nể Haruko, ta sống ở đây từ khi nhà mẹ con nó còn xơ xác lắm kìa. Bởi giờ xảy chuyện, ta cũng không biết nó đi đâu mà bỏ lại thằng nhỏ….
Hai người còn đứng trò chuyện một hồi, nhưng anh không tiết lộ Yuu đang ở nhà anh…
- Ah, giờ cháu phải đi rồi, xin phép bác nha.
- Uh, cháu đi. Mà này. – Bà gọi lại - là bạn bè có gặp thì nhớ động viên an ủi nó nghe, thằng Yuu coi bên ngoài nó cứng rắn vậy chứ nó dễ suy sụp lắm đó.
- Dạ, cháu biết rồi, chào bác ạ.
Anh trở về ghé sang chỗ Shima lấy cái điện thoại đã được sửa xon. Shima đòi anh ở lại chơi ít lâu nhưng thật sự anh không có tâm trạng nữa nên khước từ. Mở chiếc điện thoại trên xe bus, anh vào xem danh bạ : có số của “Mom”, nhưng không có số của “Dad” hay những từ đồng nghĩa. Điều đó như càng làm thêm chắc chắn mọi thứ là thật mặc dù anh đã tin. Hôm nay được biết một chuyện lớn như vậy khiến nay không khỏi đau xót cho cậu. Anh có đầy đủ bố mẹ, chỉ là họ sống ở nước ngoài thỉnh thoảng lại về thăm, chỉ có ông chú thỉnh thoảng sang thăm. Anh thử tưởng tượng đến cảnh đó xảy ra với mình mà toát mồ hôi lạnh, chưa kể cậu chỉ sống với mẹ, như vậy chẳng phải nó quá sức chịu đựng của một người còn đi học sao. Nhớ lại những lần anh cố hỏi cậu, đôi khi còn làm khó cậu nếu cậu không kể, anh cảm thấy có lỗi vô cùng, rằng tại sao lại nhẫn tâm đến như vậy. Vô tình ấn vào vết thương lớn cậu vừa gánh chịu. Anh tự nhủ mình cần có trách nhiệm với cậu bé này, và phải làm gì đó để chuộc lỗi, nếu không anh sẽ không ngủ được về đêm mất…
5 giờ chiều. Ky bước từng bước nặng nề trên con đường quen thuộc về nhà. “Sắp gặp Yuu rồi”
Anh thấy cậu đang đứng tưới cho cái bồn hoa tươm tất mà mới hôm qua anh còn thấy đầy cỏ dại, hình như cậu có trồng thêm vài bụi hoa. Thấy anh cậu chào:
-Anh về rồi à?
-Uh - anh bước lên thềm ngang với cậu.
-Tôi vừa dọn đó - cậu chỉ về cái thành quả ngày hôm nay của mình. – anh thấy được chứ?
-Uh. - Trân trân nhìn cậu.
-Tôi vừa đi xin hàng xóm mấy bụi hồng và tullip, vài tuần nữa chúng sẽ lấp đầy chỗ này.-. cậu tự hào.
-Uh. -anh vẫn đứng quan sát cậu chỉ trỏ.
-À, cái điện thoại tôi sao rồi? Anh sửa được chứ?
-Được.
-Hể? Anh làm sao vậy?- cậu lúc này mới thắc mắc thái độ của anh - Anh…
Cậu định nói gì đó nhưng đã ngưng bặt, vì, anh đã ôm chầm lấy cậu, cái xẻng nhỏ trên tay cậu rớt xuống gạch cái coong, mắt cậu mở to ngạc nhiên:
-Anh…
-Tôi xin lỗi.
-Tại sao??
-Vì đã không biết chuyện của cậu.- tay khẽ siết lấy vai cậu.
-Chuyện gì?.- cậu ngờ ngợ ra gì đó nhưng vẫn hỏi.
-Chuyện nhà cậu, chuyện gia đình cậu, chuyện tại sao cậu ở đây…