Thật ra cũng vì quán rượu mới mở nên nó cũng muốn giúp nhỏ một tay, từ chạy bàn ( những khi quán đông) cho đến tính hóa đơn nó làm tất, và cuối cùng anh cũng gật đầu cho nó làm thêm nhưng kèm thêm một câu nói.
“Một thời gian thôi nhé.”
Anh đồng ý vì một phần anh biết quán của nhỏ có một bảo vệ rất ư là “gấu” đó là chú bảy của nhỏ, tướng thì cao to, dữ tợn khi làm việc thì đừng hòng ai có thể đánh nhau hay phá rối quán được, nhưng khi nghỉ làm thì chú như hóa thân thành ông bụt hiền lành hết chỗ nói, do đó an ninh 100% - lời nhỏ trấn an anh.
Làm hoài rồi thì nó cũng thấy quen, không khí trầm lặng đua nhau làm việc ở công ty làm nó mệt mỏi những khi về nhà, nhưng khi đi làm ở quán thì sôi động, ồn ào cũng khiến nó thư giãn được đôi chút, thế nên dù quán đã ổn định nhưng nó cũng tiếp tục ở lại làm.
- Vậy đã ra mắt rồi à?
- Ừ, hồi tuần trước.
- Ổn hả mày.
- Ừ ổn, cũng hồi hộp lắm nhưng đâu ra đấy hết rồi.
- Ừ, anh Phong thì tao thấy quá ok rồi, từ tướng tá cho đến tính cách lẫn công việc chẳng có gì chê được.
- Cám ơn nhiều. - Nó cười.
- Khi nào tụi mày chính thức ở với nhau?
- Chưa biết, từ từ đã … chúng tao chưa tính đâu.
- ………………………………
- Này Ly, bàn cuối, ngồi từ chiều giờ, ngoắc cần câu rồi.
- Khách quen mà, thôi kệ đi. – Nhỏ đáp.
- Sao tao không biết?
- Mới đến đây thôi, mấy hôm mày không làm thì sao mà biết.
- Thế à.
Gần mười một giờ, đến giờ đóng cửa quán, nó ngồi tính sổ sách của ngày hôm qua lẫn ngày hôm nay, con nhỏ này đã nói sổ sách thì tự tính đi mà cứ giao hẳn cho nó, chẳng hiểu ăn cái gì mà tin tưởng nó tuyệt đối như thế không biết.
- Thôi, em về nha anh Nhân.
- Ừ, chào em.
Ngước lên xem lại quán, nhân viên về hết rồi, khách cũng không còn ai chỉ còn cái tên ngồi ở bàn cuối, ghê thiệt uống gì mà kinh thế không biết, dường như ngủ quên hay sao ấy.
- Này, anh ơi, anh ơi.
Người thanh niên trẻ, đẹp trai trạc tuổi nó nhìn hơi quậy ngẩng mặt lên đưa đôi mắt lim dim nhìn nó.
- Đến giờ quán đóng cửa rồi ạ.
- Thế à? – Hắn nhìn giờ.
- Vâng.
Hắn đứng dậy lảo đảo ngã về phía nó, nó đứa tay đỡ lấy.
- Anh say quá rồi, có cần tui gọi taxi không?
- Không cần, tui có xe. Tính tiền đi.
Đưa hóa đơn cho hắn, tính tiền xong hắn lảo đảo bước ra cửa rồi đứng chựng lại suy nghĩ gì đó, nó đang dọn dẹp bàn nên không biết hắn nhìn về phía mình.
- Cậu là nhân viên mới à? – Hắn hỏi.
- Ờ, cũng không hẳn, tui làm lâu rồi.
- Nhìn … cậu quen lắm.
Nói rồi hắn bước đi ra khỏi cửa, nó cũng đứng nhìn theo cho đến khi hắn lên xe chạy mất, nhìn hắn nó cũng rất quen, không nhớ được là ai nhưng … quen và gần gũi lắm.
8.
- Mọi người chú ý, hôm nay Dung sẽ chính thức là thành viên của phòng chúng ta, mọi người giúp đỡ cho Dung nhé. – Anh nói trước mọi người.
- Ê, thấy không Nhân, đẹp gái ghê ấy, dám anh Trưởng phòng nhà mình đổ rồi. – Chị Linh khều nó.
- Em … cũng không biết nữa. – Nó cười đáp lại.
- Chắc luôn đấy. – Chị Linh quả quyết.
Nó không chú ý nhiều lắm về việc ấy, giờ nó đang quan tâm là làm thế nào để xong công việc mà sáng nay mới được giao. Anh nhìn về phía nó cười trìu mến, làm việc chăm chỉ lắm, cố lên em nhé.
- Dạ, mong được giúp đỡ. – Dung chìa tay về phía nó.
Đang chăm chú vào màn hình mày tính nó cũng bất ngờ khi thấy Dung đến tận từng người để chào hỏi thế này, nó bắt tay Dung rồi tiếp tục làm.
- Sướng nhé, được người đẹp bắt tay đó. – Chị Linh nói nhỏ với nó.
- Thế Dung không bắt tay chị à?
- Có, nhưng chị không thích, thấy nhỏ này có vẻ hơi thâm hiểm sao ấy.
- Chị đừng nghi người ta tội nghiệp, mới vào làm nhưng rồi cũng là người một nhà hết mà. – Nó nói nhưng tay đánh máy liên tục.
- Thì trực giác của con gái mà em.
Nó cười đáp lai, gì chứ trực giác của bà chị này thì không thể tin nổi rồi.
…………………………………………� �…………………………………………
Giờ nghỉ trưa, điện thoại nó rung lên, có tin nhắn mới.
“Ra ăn trưa với anh không em?”
“Thôi, người ta thấy thì sao.”
“Trưởng phòng với nhân viên ăn thì có gì mà sợ.”
“Chiều về rồi tính, vậy nhé.” – Nó kết thúc.
Bước ra khỏi phòng nó gặp anh đang đi cùng chiều, anh nháy mắt với nó, nó cúi đầu xuống giấu nụ cười trên môi. Chị Linh đi kế bên cũng không hiểu sao nó lại cười một mình như thế, chắc có vấn đề rồi.
- Ê, Nhân nhìn kìa.
Nghe chị Linh nói nó nhìn lên, tên hôm trước trong quán rượu mặc comple đàng hoàng đang đứng trước nó, hôm nay hắn ăn mặc tử tế thấy đẹp trai hơn hẳn lần trước, lại thêm vẻ mặt ngông nghênh bất cần đời làm cho khối cô đi ngang cứ nhìn hoài không chớp mắt. Mà đúng là hắn đẹp trai quá cỡ nhưng sao nó thấy hắn có vẻ giống ai đó quá.
- Em tới lâu chưa? – Anh từ trong phòng bước ra hỏi hắn.
- À, anh hai. Em mới tới.
Anh hai, vậy hắn là em của anh hèn chi nó thấy giống ai mà không thể nói được, ai ngờ là em trai của anh. Do bất ngờ nên nó cũng đứng lại nhìn chăm chăm vào hai người, đến khi chị Linh huých vào vai nó mới giật mình nhận ra mình đang “được” cả anh và hắn ngắm.
- Không đi ăn trưa sao Trọng Nhân? – Anh hỏi nó.
- Ơ, dạ không … em đi đây.
Nó lí nhí nói nhỏ rồi bước ngang qua chỗ anh và hắn, chợt hắn bước ngang chắn đường nó lại.
- Cậu hôm trước là nhân viên quán rượu.
- Ơ, đúng rồi. – Nó đáp.
- Có gì à? – Anh hỏi hắn.
- Dạ không, người quen thôi.
Nói rồi hắn cũng anh vào phòng, nó bước đi nhưng vẫn thấy lạ về hai anh em nhà này. Anh thì chín chắn, điềm tĩnh còn hắn thì ngông nghênh … đểu đểu như thế nào ấy, mà sao ngoài chi tiết hắn là em anh, nó cảm giác nhớ đến chuyện gì đó mà không diễn tả được. Thiệt khó hiểu.
9.
- Dạo này việc ở công ty có ổn không con?
- Dạ ổn mà ba. – Nó vừa rửa chén vừa nói.
- Bận quá thì con nghỉ bên quán con Ly đi.
- Không sao ạ, con sắp xếp được.
- Đừng có cố gắng quá đấy, làm vừa phải thôi.
- Dạ, con định học thêm một lớp anh văn, chắc một hai tuần nữa sẽ học.
- Chủ nhật này ba định về quê một ngày, lâu rồi không về thăm bà con ở đó.
Về quê, một ý nghĩ vừa nảy ra trong đầu nó, đã lâu rồi nó không xem lại viên đá của mình.
- Ba ơi con đi với ba được không? Con sẽ rủ thêm anh Phong nữa.
- Được, ba cũng định nói thế đấy.
Nó mở hộp giấy ra, ở giữa hộp là viên đá màu nâu sẫm rất đẹp, nó nằm xuống giường cầm viên đá xoay tròn, ngày xưa hình như có gì đó về viên đá làm nó buồn lắm, không nhớ rõ được, chỉ nhớ mông lung về một cậu nhóc … một lời hứa làm nó chờ đợi … cậu ấy giờ thế nào rồi.
…………………………………………� �…………………………………………� ��..
Rồi ngày chủ nhật cũng đến số người đi về quê nó tăng thêm một người đó là hắn, lái xe chỉ có một tay, tên này không chỉ có vẻ mặt ngạo đời mà đến cả thái độ cũng chẳng xem ai ra gì cả.
Trên xe hay ở trạm dừng chân giữa đường, cuộc nói chuyện chỉ bao gồm ba người là ba, anh và nó còn hắn thì chẳng thèm đếm xỉa gì đến những người trên xe, thôi được xem như hắn là bác tài xế lái xe vậy, nó tự nhủ trong đầu.
Chốc chốc nó có cảm giác ai nhìn nó, khi nhìn lên kính chiếu hậu nó bắt gặp ánh mắt của hắn nhưng có thể nó nhìn nhầm chăng? Hắn nhìn nó hay không nó cũng không rõ nữa.
Nó dựa đầu vào vai ba ngủ, dường như trong giấc ngủ nó có nghe anh
với hắn nói chuyện với nhau.
- Lâu rồi không về đây hả Vĩnh.
- Ờ.
Nó có giấc mơ về gốc mận trước nhà nó lúc xưa, nơi có hai thằng bé ngồi chơi mỗi đứa cầm viên đá và hứa hẹn điều gì mà nó chẳng nhớ rõ.
- Dậy đi em, tới nơi rồi.
Anh lay người nó dậy, nó mở mắt ra mơ hồ thấy dáng dấp của cậu bé khi xưa, nhưng không phải ... là anh.
- Em ngủ quên. – Nó đáp.
- Ừ, anh biết.
- Hai người quen nhau à?
Nó nhìn lên ghế trên, hắn không quay xuống mà chỉ nhìn chăm chăm vào gốc mận già trước nhà nó.
- Anh nghĩ đã nói với em về việc này rồi mà. – Anh trả lời.
- Ba đâu anh? – Nó hỏi.
- Ba em đi hỏi thăm hàng xóm rồi.
Nó bước xuống xe cùng với anh, khi xuống xe nó lại có cảm giác hắn nhìn nó qua kính chiếu hậu, khỉ thật người đẹp trai mà thích nhìn lén quá, xấu chẳng chịu được.
Hít thở không khí trong lành nó vươn vai thư giãn, đã mười mấy năm mới quay lại đây không hiểu ba đi thăm ai rồi ta.
- Lâu rồi anh mới về lại đây, cảnh vật chẳng thay đổi gì nhiều. – Anh nói.
10.