Điều Giáo - Lăng Báo Tư Trang 5

James cứng rắn kéo Cổ Hạo đến nhà ăn. Cổ Hạo ngồi bên cạnh bàn ăn nuốt không trôi, bởi vì James như hổ rình mồi nhìn chằm chằm anh. Cho nên anh ăn mà nếm không ra khẩu vị.

Thấy Cổ Hạo buông thìa, James nắm tay anh không nói một câu chạy hướng cửa.

……………..

Buổi tối là thời khắc tốt nhất để đàn ông kiếm người đẹp. Nơi James mang Cổ Hạo tới, quét mắt liền thấy cả đám trai lẫn gái. Bởi vì nơi này tràn ngập mùi nước hoa khiến Cổ Hạo hắt hơi liên tục.

“Ta nhất định phải huấn luyện ngươi thành người đàn ông quyến rũ. Ta phải mỗi người đàn bà thấy ngươi thì điên đảo thần trí. Đợi lát nữa ta sẽ dạy ngươi làm như thế nào, ngươi chỉ cần theo lời ta là được.”

Dưới sự uy hiếp của hắn, Cổ Hạo không dám từ chối, chỉ có thể gật đầu.

Hấp dẫn James vừa tiến đến liền khiến rất nhiều nữ tính chú ý. Hắn cũng hiểu rõ sức hấp dẫn của mình, cho nên ngay cả mỉm cười cũng lười ban cho, biểu tình lãnh khốc càng tăng sức hấp dẫn cuồng dã.

Hắn đi vào quầy rượu phát ra tiếng nhạc đinh tai nhức óc, mùi khói thuốc khiến Cổ Hạo không ngừng ho khan. James kêu hai ly rượu mạnh, không chần chờ một hơi uống cạn. Nhưng Cổ Hạo mới nhấp một ngụm suýt nữa phun ra.

Rượu này thật khó uống!

Nếu không phải James hung dữ trừng mình, anh đã sớm phun ra rồi.

“Đàn ông vô dụng!” James khinh thường liếc anh.

Trong quán rựu có không ít nữ tính nhìn chằm chằm James. Bởi vì mặc kệ James ăn mặc thế nào, sức hấp dẫn tựa như hạc trong bầy gà. Nhưng James dường như đã chọn được người.

Hắn lạnh giọng nói với Cổ Hạo.

“Nhìn xem ta cua gái ra sao!”

James nâng tay sờ mông cô gái xa lạ, vốn thanh âm trầm thấp nay càng biến khàn khàn, say lòng người.

Cổ Hạo há hốc mồm, đối với cách James cua gái cảm thấy khó thể tin.

James trong lúc gạt người lại dụng giọng điệu ra lệnh nói. “Cùng ta lên giường!”

Nhìn chung thì khi nói ra câu này chắc sẽ bị một bạt tai. Nhưng ánh mắt James bá đạo đến mức không cho cô gái từ chối. Lúc này toàn thân hắn tản ra quyến rũ gợi cảm, dường như đang nói – cùng ta một đêm, ngươi tuyệt đối thỏa mãn.

Ánh mắt dục vọng của hắn từ ngực cô gái dời xuống, lại dời xuống dưới.

Cô gái cảm thấy hắn như đang dùng ánh mắt sờ mình. Cô ôm ngực, bộ dáng sắp tắt thở.

James trực tiếp kéo cô vào lòng, cô gái kia như là bị hắn mê đến toàn thân mềm nhũn, không chút phản kháng mặc kệ hắn ôm.

“Biết làm như thế nào chứ? Hiện tại bắt đầu.” James ôm cô gái đi đến trước mặt Cổ Hạo.

“Bắt đầu?” Cổ Hạo không rõ câu này có ý gì.

Ánh mắt băng lãnh của James khiến Cổ Hạo như bị nhốt trong tủ lạnh. Anh mau chóng hiểu ra James muốn mình làm cái gì.

Bắt anh làm giống như James, tuyệt đối là tự chuốc nhục nhã!

“Không…không được đâu, tôi nhất định không được, sẽ bị người ta nghĩ là biến thái…”

Không cho phép anh từ chối, James tàn khốc nói.

“Ngươi muốn bị ta đánh chết ngay, hay là đi thử chút?”

Cổ Hạo tuyệt đối tin tưởng chỉ cần mình nói một chữ không, chắc chắn sẽ bị James đánh chết thật.

Cuối cùng anh chọn một cô nàng, dưới ánh mắt hung dữ nhìn chăm chú của James, lấy hết can đảm nói ra khỏi miệng, nhưng vẫn không lưu loát lắm.

“Cùng…cùng tôi lên giường đi.”

Cổ Hạo vừa đụng tới mông cô ta, *ba* một tiếng tay đập, cô gái còn dùng sức đạp chân anh.

Tiếng mắng của cô vang khắp quán rượu.

“Đồ biến thái! Dám sờ soạng ta! Chết đi! Đi chết đi!”

……………….

Cổ Hạo tay bị thương, chân cũng bị người trong quán rượu lấy ghế đập mà đi cà thọt. Nhưng khi anh phát hiện đã tự quay lại căn nhà nhỏ của mình, tâm tình vô cùng thỏa mãn.

James không thấy! Nghĩa là ác mộng đáng sợ nhất đã kết thúc!

Lúc đi làm, Cổ Hạo bị đám quân đoàn phụ nữ do bà Trần cầm đầu ăn hiếp rất thảm, Bởi vì anh dám khiến người dùng ngôn ngữ bất kính như vậy nói với họ. Cho nên họ cố ý gây sự, khiến anh làm công việc gấp đôi, thậm chí còn ăn nói khó nghe với anh.

Nhưng trên mặt Cổ Hạo luôn mang nụ cười hạnh phúc, chịu những cực hình kia.

Không! Đây căn bản không là cực hình, cùng James một ngày mới là cực hình khủng khiếp nhất. Anh không biết vì sao James mất tích, nhưng tóm lại, anh đã hồi phục sinh hoạt bình thường lúc trước.

Chẳng qua khi Cổ Hạo tan ca ra công ty, tất cả tâm tình tốt đều biến mất hết. Bởi vì James vẻ mặt bực bội đứng ngay cửa công ty anh.

“Lại đây cho ta! Hôm nay phải tiến hành đặc huấn thứ hai, nếu ngươi còn dám thất bại, ta sẽ đánh chết ngươi!”

“Không, đây không phải sự thật! A! Đây là ác mộng, tôi không muốn mơ cái này nữa!”

Cổ Hạo vừa thấy James liền chạy. Bởi vì anh đi cà nhắc, cho nên James dễ dàng túm được anh.

Ánh mắt hung tợn của hắn so với ma quỷ địa ngục càng đáng sợ.

“Đây không phải ác mộng của ngươi, là của ta mới đúng! Ta phải đem yếu đuối như ngươi huấn luyện thành đàn ông tính cách dứt khoát, nếu không ta nhất định sẽ bị họ cười nhạo, càng đừng nói tới có lỗi với hoàng tử.”

……………….

Cổ Hạo liều mạng cầu xin, chết cũng không chịu rời khỏi nhà. Nhưng mỗi lần tới phút cuối đều bị James lôi ra ngoài.

Đặc huấn ngày càng nghiêm khắc, nội dung từ lúc đầu ở quán bar làm quen ‘thăng cấp’ thành ven đường thấy gái liền bắt chuyện.

Một câu ‘Cùng ta lên giường đi!’ do James nói ra tuyệt đối không có việc gì. Thậm chí con gái sẽ lộ ra vẻ mặt mê đắm.

Nhưng nếu từ trong miệng Cổ Hạo nói ra, anh lập tức bị mắng là dê xồm, biến thái, bệnh thần kinh, còn bị hung hăng ăn mấy đòn.

Cổ Hạo toàn thân bầm dập. Càng khiến anh thấy khổ sở nhất là, có một cô to tiếng kêu biến thái, vừa lúc đụng phải cảnh sát tuần tra, thế là Cổ Hạo lập tức bị mời đến sở cảnh sát.

Cảnh sát đồng tình nói với anh.

“Anh còn trẻ vậy mà tâm lý đã có vấn đề, mau đi khám bác sĩ tâm lý đi.”

Xấu hổ, tức tối, mất mặt, Cổ Hạo thiếu chút nữa gào khóc lớn, tự tôn của anh bị tổn thương trầm trọng.

Nếu cứ tiếp tục huấn luyện như vậy, ngoại trừ chết ra, anh không biết làm sao thoát khỏi ác mộng này.

Cổ Hạo dưới áp lực quá lớn, bắt đầu rụng tóc, đau bao tử. Anh cảm thấy mình khỏi cần tự sát, bởi vì một thời gian nữa, anh sẽ bị James tra tấn đến chết. Anh có thể tưởng tượng ra hình ảnh mình nằm trên giường hấp hối.

…………………

“Hu…không cần, tôi chết cũng không cần! Anh giết tôi cho rồi.”

Cổ Hạo gào la, James mặt mày khó chịu.

Đặc huấn chưa từng thành công, hắn không hiểu vấn đề nằm ở đâu. Cá tính yếu đuối của tên này chẳng những không thay đổi, ngược lại so với trước kia lá gan càng bé! Hắn từng mang không ít binh sĩ, chưa bao giờ có cảm giác thất bại nghiêm trọng như vậy.

“Đứng lên cho ta! Còn khóc nữa ta thật sự giết ngươi!”

“Anh giết tôi luôn đi, tôi không cần lại bị người coi là biến thái!”

Dưới sự xúc động nhất thời, Cổ Hạo lại dám oán trách người đàn ông mình sợ muốn chết.

“Anh lớn lên đẹp trai như vậy, đương nhiên phụ nữ sẽ nhận lời mời của anh. Còn tôi vừa gầy vừa nhỏ, có cô gái nào vừa ý tôi? Anh rõ ràng chỉ muốn tôi mất mặt…” Anh nói đến một nửa, dưới ánh mắt hung dữ của James, nuốt vào nửa câu sau

Tuy rằng không dám chỉ trích nhưng không có nghĩa là anh khuất phục. Anh không ngừng khóc, chết sống kéo chăn vùi mình vào trong.

“Đứng lên cho ta!”

“Không muốn, chết cũng không muốn!”

“Đồ vô dụng!”

“Đúng! Tôi chính là vô dụng, anh cứ để vô dụng như tôi sự sinh tự diệt đi, đừng hành hạ tôi nữa!”

James hất chăn lên, Cổ Hạo khóc càng thảm. Xem ra anh không thể trốn lần đặc huấn này, anh khóc dữ hơn, tay mới giựt tóc đã có một nắm rơi xuống.

Tóc tựa như cỏ dại tràn đầy trong tay anh, anh chưa từng thấy mình rơi nhiều tóc như vậy.

Nhìn nắm tóc trong tay, Cổ Hạo kinh hãi hét chói tai.

“A! Sao tôi rụng tóc nhiều vậy?”

Anh chạy tới trước bàn cầm cái gương nhỏ, nhẹ nhàng nắm da đầu, lại một đám tóc rơi xuống.

Cổ Hạo sợ đến mức thét không ra, sắc mặt trắng bệch, bao tử đau đến khó chịu đựng, cuối cùng anh kinh hãi quá độ ngã xuống đất ngất xỉu.

……………………………

“Đây rốt cuộc là có chuyện gì?” James trầm giọng hỏi.

Nhìn Cổ Hạo hôn mê đỉnh đầu hói một mảnh, James cảm thấy bó tay.

“Ừm…này nên nói thế nào đây? Chắc là bị áp lực quá lớn, lại thêm bao tử hắn sắp thủng, lại qua mấy ngày đại khái hắn sẽ nhập viện vì đau bao tử. Người ta căng thẳng đến mức thủng dạ dày, rất nghiêm trọng đó.”

James giận dữ nói.

“Ý ngươi là hắn rụng tóc, thủng dạ dày, chỉ bởi vì áp lực quá lớn? Thằng khốn! Ta đã hạ thấp mình dạy cho hắn, hắn không biết cảm ơn, ngược lại vì áp lực quá lớn mà bệnh, thật là tức chết ta!”

Người đàn ông cầm điếu xì gà, cười đến vô cùng nham hiểm.

Thanh âm của gã trầm thấp, êm tái, ngữ điệu có chút bất cần đời.

“James, ta là bác sĩ hoàng gia xuất sắc nhất, lời khuyên của ta là – mau rời xa hắn, nếu không hắn không chết bệnh thì cũng bị ngươi ép chết.”

James nhìn thẳng bác sĩ, cáu kỉnh nói.

“Đồ lăng nhăng nhà ngươi ngậm miệng cho ta! Ta không cần biến thái không biết xấu hổ dạy ta nên làm như thế nào!”

“Ôi ----- Không! Ta làm sao là biến thái chứ?” Người đàn ông lúc lắc ngón tay, gã vốn đẹp trai cực kỳ, thái độ biến thành rất đáng khinh. “Ngoại trừ hoàng tử bề ngoài thắng ta một bậc ra, những người khác gặp ta, không quỳ gối dưới quần tây của ta thì cũng bởi vì xấu hổ mà tự sát. Ai…ta đẹp trai như vậy thật sự là tội lỗi.”

Người đàn ông càng nói càng khoa trương.

“A! Thượng đế, vì sao có người đẹp trai hấp dẫn như ta? Không, đã không thể dùng đẹp trai đến hình dung ta. Bởi vì người nào nhìn thấy mặt ta đều sẽ lập tức thầm mến ta. Ngươi có biết thống khổ bị mọi người thầm mến không?”

Loading disqus...