Điều Giáo - Lăng Báo Tư Trang 14

Cổ Hạo liên tục hét thảm, bởi vì bá tước mau chóng xé rách hết đồ anh.

Bá tước vừa xé vừa cười, tựa như họ đang nói chuyện chơi.

“Lại kêu thảm chút, như vậy còn chưa đủ!”

“Không, đừng…”

Cổ Hạo đột nhiên phát hiện tại cái máy nhỏ đi theo bá tước đang ghi hình cảnh anh bị bá tước xé đồ. Anh vặn vẹo thân thể nhưng bất đắc dĩ tay chân bị trói, không thể động đậy.

Anh đáng thương nhìn hướng Ryan, chỉ thấy y duỗi tay làm biểu tình bất lực.

“Xin lỗi, bá tước đã đồng ý cho tôi vị trí tổng giáo chủ, cho nên tôi sẽ không nhúng tay việc giữa các người. Không có cách nào, tóm lại phải có chút giao dịch ngầm chứ, đúng không?”

Y bình thản nói xong thì ngồi ở bên kia, tính toán xem màn kịch thú vị.

Cổ Hạo rốt cuộc hiểu mình lầm đem ác ma xem thành thần linh. Cũng rốt cuộc hiểu được vì sao James nói gặp Ryan thì phải chạy xa chút.

Bá tước hướng máy ghi hình lộ ra nụ cười thuần khiết xinh đẹp nhất, nhưng giọng điệu thật hạ lưu.

“Thân ái James, trò diễn tuyệt nhất lên sân khấu. Ngươi muốn ở trong nhà nhìn xem buổi diễn hay là đến hiện trường gia nhập với chúng ta? Ta không phản đối ba người cùng chơi!”

Xem ra cái máy có thể tiếp sóng đến nhà James, để James lập tức thu hình ảnh.

“A!” Cổ Hạo quát to, bởi vì tay bá tước đã luồn vào trong quần, chạm đến chỗ không nên chạm.

Bá tước mỉm cười nói.

“James, ngươi muốn xem hay không? Ta xé cho ngươi xem, bảo chứng đáng giá tiền! Chắc hẳn ngươi cũng xem rồi đúng không? Tuy đối với ngươi không có gì kỳ lạ quý hiếm, nhưng đối với ta thì khác.”

Quần Cổ Hạo bị kéo xuống, chốc lát chỉ còn lại quần lót.

Cổ Hạo bật khóc, hét to.

“James!”

Đột nhiên ngoài phòng truyền đến tiếng đùng đùng, cửa bị đá văng ra, nổi giận James xông vào phòng. Toàn thân hắn tràn đầy mồ hôi, hiển nhiên từ khi hình ảnh bắt đầu hắn đã chạy tới đây.

“Hai tên biến thái các ngươi, rốt cuộc muốn làm cái gì? Mau buông Hạo ra, nếu không ta giết các ngươi!”

Bá tước thân thiết cọ mặt vào Cổ Hạo, cười đến càng đẹp.

“Muốn cái gì còn không hiểu sao? James, người ta yêu ngươi đã lâu, ngươi đâu phải không biết chân tình của người ta? Thế nhưng lần đó ngươi nhẫn tâm đánh một quyền, may mắn không làm hư bộ mặt hoàn mỹ của người ta, nếu không chẳng phải ta đã biến thành xấu xí!”

Thấy James mặt mày xanh mét, bá tước khẽ cười nói.

“Không phải ngươi đã nói ác lắm mà? Nói là gặp ta một lần sẽ giết một lần? Ta ở chỗ này, ngươi tới giết đi!” Nói xong y đỏ mặt. “Người ta nói đánh là tình, mắng là yêu. Có thể để ngươi đánh đánh mắng mắng, ta thật vui sướng.”

Bá tước lại có thể nói ra câu buồn nôn như vậy?

Cổ Hạo cảm thấy tên này thật là biến thái.

James sắc mặt trắng bệch, bởi vì hắn nghĩ đến việc xảy ra lúc trước.

Qua một lát, bá tước cười nói.

“Nghĩ lâu như vậy làm gì? Ta xem vẫn là trước tiên thử bé đáng yêu này đi. James, thực xin lỗi, ngươi ra kia chờ chút.” Y vừa nói vừa sờ Cổ Hạo, muốn cởi xuống quần lót.

Cổ Hạo bị trói lại không cách nào thoát, đáng thương nhìn James.

Sao James có thể khiến toàn thân trần trụi Cổ Hạo bị tên biến thái hành hạ được!

James cao giọng nói.

“Thả Hạo ra! Tôi đồng ý là được, mau thả hắn ra!”

“Không hối hận chứ?” Bá tước cười khẽ.

Vẻ mặt James vô cùng đáng sợ.

“Đại trượng phu nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy, mau thả hắn!”

Bá tước cười nói.

“Ngươi cũng nên ra chút thành ý đi? Ryan, đem dây thừng cho hắn, để hắn tự trói. Nếu không hắn lại giống lúc trước suýt chút đánh ta trọng thượng, như vậy chẳng phải ta chịu thiệt?” Y ngừng lại nói. “Quên nhấn mạnh một điểm, phải toàn thân trần trụi trói nha, người ta muốn tốc chiến tốc thắng.”

Ryan dưới ánh mắt dữ tợn của James chẳng hề sợ hãi, lộ ra nụ cười hiền lành dễ thân chậm rãi hướng James, vừa nói mát.

“Ta đã sớm nói qua, bá tước vừa mắt ngươi là đời trước ngươi tích phúc. Ngươi lại cứ thà chết không chịu, thật là sống trong phúc không biết phúc. Bá tước chính là mỹ nhân đứng sau hoàng tử a.”

James gầm rống nhưng thanh âm kia hoàn toàn không ảnh hưởng Ryan.

Ryan ngược lại cười.

“Ngươi dữ với ta làm gì? Đâu phải ta thượng ngươi, là bá tước muốn lên ngươi nha. Ngươi nên biết bá tước cũng rất được yêu thích, nếu không phải ngươi khiến bá tước thần hồn điên đảo, sao ngài ấy luôn không bỏ được ngươi?”

Cổ Hạo không thể tin tưởng, hùng tráng James lại làm thụ, bá tước xinh đẹp vậy lại là công?

Đây…cũng quá quái dị rồi!

Nghe Cổ Hạo phát ra tiếng kinh kêu, James mặt đỏ rực, Ryan thì cười to.

“Cổ Hạo ngốc, bá tước sao có thể làm thụ? Ngài ấy là bá tước! Khi ngài gặp James đã đối với hắn vừa thấy đã yêu. Đáng tiếc James hoàn toàn không biết phúc, bạo lực đối với ngài, sau này còn lan đến tai hoàng tử, sự việc toàn bộ hoàng cung đều biết.”

“Cho nên bọn họ không phải yêu nhau?” Cổ Hạo vô cùng kinh ngạc.

“Đợi bá tước ta đây chơi xong James rồi sẽ đem hắn trả cho hạ đẳng bình dân nhà ngươi. Còn vụ yêu nhau…đàn ông dưới thân ta không ai không hài lòng, còn sau đó hắn có yêu ta không? Đó là việc của hắn. Nhưng đã chọc giận ta, vậy bá tước ta đây sẽ đòi cả vốn lẫn lời. Cho nên…James, mau cởi đồ ra!” Khuôn mặt xinh đẹp nở rộ lúm đồng tiền như hoa.

Nghe bá tước nói như vậy, đại biểu y không có yêu James mà chỉ là trả thù.

James thống khổ nhíu mày, vì Cổ Hạo, hắn quyết tâm hy sinh.

Thấy James bắt đầu cởi đồ, Cổ Hạo vội vàng kêu to.

“James, đừng!”

Cổ Hạo biết rõ James cực sĩ diện, sao có thể cam tâm bị người mình ghét đè ép? Biết hắn vì mình chịu hy sinh như vậy đã khiến anh vô cùng cảm động. Anh tuyệt đối không để James làm việc hắn chán ghét. Hiện tại là lúc anh nên báo đáp James.

“James, tôi không sao, cũng không phải chưa từng bị đàn ông ôm qua. Anh mau trở về đi, tôi, tôi có thể chịu đựng.”

............

Chương thứ chín

Dù sao lần đầu của anh đã cho James, hơn nữa cùng James không có tương lai, nên vì cứu hắn, anh có thể chịu đựng!

Tuy nghĩ như vậy nhưng Cổ Hạo vẫn nhịn không được rơi nước mắt.

Bá tước khinh thường nói.

“Đùa gì vậy! Ta muốn tiện dân như ngươi làm cái gì? Bá tước ta đây chỉ cần James cúi đầu xưng thần, ta muốn cho hắn biết một khi đắc tội ta, nhất định sẽ chịu báo ứng. Cho nên ngươi ngoan ngoãn câm miệng, nếu không ta có biện pháp ngược đãi ngươi.”

“Không được! James, anh mau đi đi…” Cổ Hạo liều mạng kêu to.

Tiếng thét của Cổ Hạo khiến bá tước không thích nghe, y tát Cổ Hạo một bạt tai, khiến James nhìn mắt phun lửa.

Bá tước khóe miệng nhếch nụ cười dụ hoặc người.

“Thế nào? James, nếu ngươi đi thì ta sẽ đánh tiện dân này thừa sống thiếu chết. Đến lúc đó hắn cụt tay hay chân thì ta không chịu trách nhiệm à. Vấn đề là…ngươi cam lòng sao?”

Tát tay tuy rằng vang dội nhưng không bằng tiếng Ryan vỗ tay.

“Đánh hay lắm! Cổ Hạo ngốc nghếch này dám cản trở kế hoạch bá tước, quả là tội ác tày trời! Xin hãy thử thứ này, tôi bảo đảm so với đứt tay đứt chân càng thêm thống khổ.” Ryan từ trong lọc ngực móc ra một cái chai.

Khuôn mặt xinh đẹp của bá tước hiện vẻ nghi hoặc.

“Đó là cái gì?”

“Ái Lộ, là bí dược cung đình, nghe nói do khoa học gia số một Mary phát minh ra. Mary ở phương diện này có thể nói là chuyên gia trong chuyên gia.”

Ryan hướng chỗ bí ẩn của Cổ Hạo phun một cái, động tác rất chuyên nghiệp, còn tỉ mỉ giải thích.

“Chỉ cần phun một cái, tuy liều thuốc rất ít và cách lớp vải nhưng lập tức sẽ phát sinh hiệu quả cực tốt, tốt đến khiến người hài lòng. Chỉ trong ba giây, người bị phun sẽ có cảm giác, một, hai, ba!”

Bá tước nghi ngờ nhìn chai Ái Lộ.

“A…” Cổ Hạo rên rỉ một tiếng.

Cổ Hạo chỉ cảm thấy nơi bị phun bắt đầu ngứa, rất khó chịu. Anh nhịn không được thân thể cọ xát nệm. Cảm giác ngứa lại dâng lên, khiến anh không tự chủ kêu ra thanh âm kỳ quái.

Thấy Cổ Hạo sắc mặt biến thành đỏ rực, James lập tức giận dữ hét.

“Ryan tên biết thái, lập tức dừng tay cho ta! Cho dù ta không có quen biết gì với ngươi, ít nhất không từng gây thù, sao ngươi có thể ra tay với người vô tội. Tấm lòng kiêu ngạo của quân nhân ngươi đã quăng đi đâu rồi?”

Ryan không chút xấu hổ vẫy hai tay nói.

“Ngượng quá, tôi sớm tám trăm năm trước không còn là quân nhân cứng nhắc rồi.”

“Ngươi không làm quân nhân thì thôi, hiện tại lại vô sỉ buôn người, ngươi rốt cuộc có còn là đàn ông hay không?”

“Tôi có là đàn ông hay không cũng không tới lượt James quan tâm. Đợi lát nữa đại nam nhân James chịu bá tước ái điều giáo đi.”

“Đồ tạp chủng vô sỉ nhà ngươi!”

Nghe Ryan nói hạ lưu như vậy khiến James càng thêm tức giận.

Ryan cười đến thân thiết, làm như không nghe thấy James rống gầm. Y xoay người nịnh nọt bá tước.

“Bá tước, cái này hiệu quả rất không tồi. Tôi thành khẩn đề nghị ngài chỉ cần phun James một cái, bảo đảm ngài làm hắn như thế nào cũng sẽ không bị cự tuyệt, sẽ vượt qua một ngày vô cùng sung sướng.”

Bá tước sờ cằm, khóe môi tà ác cong lên.

“Nói tốt lắm, Ryan, ta sẽ cực lực đề cử ngươi vào chức vị tổng giáo chủ. Tuy hoàng tử hiện nay thất thế, nhưng bằng vào tài lực, quyền lực của gia tộc chúng ta, muốn đề cử ngươi tuyệt đối không có vấn đề.”

Ryan càng cười vui vẻ.

“Cảm ơn ân đức vô biên của bá tước.”

Nghe vậy James tức đến toàn thân run rẩy.

“Đám vô sỉ các ngươi! Nếu không phải hoàng tử thất thế sao có thể để mặc các ngươi làm loạn? Ryan, thù này đã kết, ta tuyệt đối không tha cho ngươi!”

“Không biết là ai không tha ai! Ryan, ta sẽ bảo vệ ngươi, hắn không đụng được ngươi.”

Ánh mắt bá tước chuyển sang người James, trong giọng nói lạnh lùng tràn ngập đắc ý. Y kiêu ngạo nói.

Loading disqus...