Episode 1: Đột nhiên biến mất
Đó những ngày tháng hạnh phúc nhất của cuộc đời, bất luận đã phải đi qua bao nhiêu tháng năm đi chăng nữa, thì mỗi một khoảnh khắc thuộc về mùa hè của 15 năm trước vẫn không bao giờ phai được dù là chi tiết nhỏ nhất, chỉ cần khẽ nhắm mắt lại thôi, hít thở nhẹ thôi, bất cứ đứng ở nơi đâu thì Chris vẫn tưởng tượng ra được khung cảnh của con phố dài với những dãy nhà san sát, ánh nắng vàng của buổi chiều tà xuyên qua ô cửa kính lấp lánh, con đường dần trở nên nhỏ hẹp, và ở đó đổ dài 2 chiếc bóng nhỏ, đi cạnh nhau
Cô bé mặc bộ đồng phục học sinh của trường tiểu học, với ánh mắt màu nâu thẳm ưu tư nhìn sang cô bạn đang đi cạnh mình
“An Nhiên này”
“Sao?” – vẫn tươi nguyên nụ cười trên môi, An Nhiên ngước nhìn lên Chris, so với cô bạn bên cạnh thì An Nhiên có phần thấp bé hơn, mà chắc có thể do thừa hưởng di truyền từ mẹ người Mỹ của mình, mà Chris lại có chiều cao vượt trội hơn so với những đứa bạn cùng lứa.
“Đến hết ngày mai là bọn mình nghỉ hè rồi cậu nhỉ?” – thôi cái vẻ trầm ngâm, bất chợt Chris nở nụ cười hiền từ về phía An Nhiên
“Ừ, thích thật đấy. Cậu dự định sẽ làm gì vào mùa hè này?” – An Nhiên tỏ rõ sự hào hứng, nếu chẳng phải vì cái cặp đang cầm trên tay vướng víu nặng nề, chắc An Nhiên đã nhào đến mà ôm chầm lấy Chris vì vui sướng khi nghe đến “nghỉ hè”. Thật ra cái thời này, bọn học sinh mà nghe đến hai từ này cứ như là được mở hội ăn mừng một bửa tiệc lớn nhất trong đời
“Tớ muốn dành thời gian để đi chơi với cậu như mọi năm. Cậu thì thế nào?” – Chris nhẹ nhàng xoa lấy đầu của An Nhiên, cười hiền. Dường như xoa đầu An Nhiên là một sở thích mà chẳng bao giờ Chris bỏ được từ khi hai đưa bắt đầu đi học đến giờ.
“Eh...Tớ cũng muốn dành cả kỳ nghỉ hè để chơi cùng cậu, tớ muốn được đi mọi nơi cùng cậu” – An Nhiên lúc này nhẹ nhàng đáp lời, nhưng lại cúi gằm mặt xuống mà cố tránh đi ánh nhìn của Chris đang hướng về phía mình
Vì câu nói ấy của An Nhiên, một thoáng khiến Chris như tê cứng, cô bé cảm thấy con tim mình có những nhịp đập kỳ lạ không đúng như trật tự mà vốn dĩ nó phải thế, những thớ thịt như đông lại, mạch máu liên hồi lên xuống khiến khuôn mặt Chris đỏ bừng, nhưng cô bé cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, lấy lại nụ cười hiền hòa của ban nãy. Có lẽ đã từ rất lâu rồi, từ cái thời hai đứa lớn lên từng ngày bên cạnh nhau, cùng nhau đi học, cùng nhau cười, cùng nhau khóc, cùng nhau trải qua mỗi một mùa hè nên câu nói của An Nhiên cũng không có gì gọi là quá xa lạ, nó như một chu trình năm nào cũng vậy, nhưng chỉ là càng lớn hơn một chút con người ta tiếp nhận cùng một chuyện không biết từ lúc nào lại có nhiều sự đổi thay
“Cậu...đừng xa tớ nhé! Dù là sau này lên đại học, đi làm hay như thế nào đi nữa thì cũng đừng nghỉ chơi với tớ nhé” – Chris nắm lấy cánh tay của An Nhiên thật chặt, ánh mắt đong đầy những cảm xúc mạnh mẽ. Vì ở một khoảng cách rất gần nên ngay cả đến hơi thở gấp gáp, ngay cả giọng nói nhiều lần nghẹn quánh ở cổ họng cũng trở thành kẻ phản bội sự bình tĩnh của Chris khi đứng trước mặt An Nhiên.
An Nhiên dành cho Chris nụ cười nhẹ nhàng, cô bé gật đầu chắc nịt.
“Tớ sẽ không bao giờ xa cậu đâu. Không bao giờ tớ nghỉ chơi với cậu đâu. Bất luận thế nào thì bọn mình sẽ không được xa nhau nhé, Chris”
Chris và An Nhiên tươi cười đi về nhà, chuyện trò những câu chuyện trong lớp, lâu lâu cả hai lại phì cười nhốn nháo, hai chiếc bóng đổ dài đi về phía mặt trời lặn. Vì nhà của An Nhiên cách nhà Chris chỉ hơn một dãy phố, nên chiều nào cũng thế cả hai sẽ cùng tản bộ từ trường về nhà, Chris luôn là người đưa An Nhiên về đến trước cổng, chào tạm biệt, nhìn cô bạn mình đi vào sau lớp cổng, rồi mới lẳng lẳng về nhà.
Tại căn nhà cao tầng sang trọng được trang trí bằng tường lát gạch cẩn hoa kiên cố, Chris bước vào cánh cổng sắt có hình dáng điêu khắc tinh xảo. Sau khi đi qua gian phòng khách phối màu trắng đen, với bộ sofa được đặt chễnh chệ ở giữa nhà, nội thất đều là hàng nhập khẩu còn dậy lên thứ mùi cao cấp từ nước Italy xa xôi, Chris đến phòng ăn để chào bố mẹ.
Chris nặng nề để chiếc cặp sang chiếc ghế bên cạnh, rồi ngồi xuống đối diện mẹ mình, một người phụ nữ đang bước vào độ tuổi tứ tuần nhưng vẫn rạng ngời sự xinh đẹp, quý phái
“Hi, Mom”
Luôn dành cho con mình những nụ cười ngọt ngào yêu thương nhất, bà Helen kéo dĩa salad ngon mắt mà đã chuẩn bị trước về phía con mình
“You came home, Chris! Take a seat. The dinner is ready, sweetheart”
(Con về rồi à, Chris! Ngồi xuống đi con, mẹ đã chuẩn bị xong bữa tối cho con rồi)
“I am so tired of long day, I want to take a nap” – nhưng dường như chẳng để ý đến sự hồ hởi của mẹ mình, Chris mệt mỏi đáp lại và nhân tiện đẩy dĩa salad ra xa.
(Con mệt quá, con chỉ muốn nằm xuống thôi mẹ à!)
“Are you sick, sweetheart?” – bà Helen hốt hoảng, đưa tay lên trán con mình để kiểm tra thân nhiệt.
(Con bị bệnh ư, con yêu)
“No, mom. I just feel tired”
(Không phải đâu ạ, con chỉ là hơi mệt thôi)
Một tiếng nói trầm vang đột nhiên cất tiếng, một người đàn ông có dáng người bệ vệ từ phía sau lưng Chris bước đến, ông kéo ghế ngồi bên cạnh vợ mình, đặt tờ báo trên tay xuống, ông đưa ánh nhìn lên đứa con gái của mình, giọng đầy sự nghiêm nghị.
“Con ngồi xuống ăn cùng với bố mẹ đi, không khỏe thì cũng phải ăn chút gì chứ. Vả lại bố mẹ cũng có chuyện muốn nói với con”
Trong khoảnh khắc ấy, Chris cảm nhận mình sắp phải đón một tin tức gì đó rất động trời, thường thì ông Vũ chỉ nói với Chris bằng cái giọng ấy khi thông báo hoặc ra lệnh cho Chris phải làm việc này, việc kia và tất nhiên đó đều là những thứ trái ý, ngược lòng với cô bé.
“Sao...thế ạ? Có chuyện gì sao bố?” – Chris ngập ngừng với cái vẻ thăm dò, quá hiểu rõ bố nên Chris biết rằng bất kỳ ông nói gì thì một khi bố đã lên tiếng dù có bướng bỉnh, hay không thích thế nào cũng chẳng có cách gì để phản kháng.
“1 tháng nữa chúng ta sẽ đi Mỹ để định cư” – ông Vũ dứt khoát, trong hơi thở và cả lời nói của ông đều không hề tỏ vẻ do dự, hay đúng hơn đó chỉ là cách ông đang thông báo chứ không chờ đợi sự phản hồi nào từ con mình
Chris thảng thốt nhìn chằm chằm vào bố mình, ngay cả trong lúc nói ra những lời này trong đầu Chris vẫn còn ngây thơ nghĩ rằng điều mình đang nghe thấy đây không phải sự thật.
“Định cư ư? Đi Mỹ sao? Sao lại quyết định như thế ạ?”
“Mẹ con nhận được công việc giám định bên đó, còn bố cũng đã tìm được môi trường làm việc mới. Với lại bố mẹ có nói với nhau khi nào mọi thứ ổn định rồi sẽ về Mỹ, dù sao đi nữa con cũng cần phải về nhà với ông bà ngoại nữa chứ. Bố thấy cũng đến lúc để cả nhà chúng ta trở lại Mỹ rồi” – ông Vũ tiếp tục nhìn vào tờ báo, đưa cao ngang mặt mình để tránh đi ánh mắt của Chris, giọng nói vẫn giữ được sự nghiêm nghị và uy lực khi nhả ra từng từ để giải thích cho con gái như cái cách ông vẫn thường giảng dạy cho sinh viên của mình tại trường đại học.
“Nhưng mà con...” – nếu không phải là một người nhận được sự giáo dục khắt khe từ nhỏ, hay luôn phải giữ cho mình sự bình tĩnh trong mọi trường hợp, chắc có lẽ Chris đã gào lên phản đối quyết định của bố mình.
“Bố nói để con chuẩn bị đồ đạc, và có thời gian để nói lời chia tay với mấy bạn. Bố không mong con sẽ phản kháng gì quyết định của bố. Con cứ nhanh chóng sắp xếp nhé!”
“Nhưng con không...”
Đặt mạnh tờ báo xuống bàn xé tan đi không gian ấm cúng trong gian bếp bằng một tiếng “rầm” khô khốc, ánh nhìn của ông Vũ sắc bén đến mức độ khiến cho bà Helen cũng phải rùng mình mà im lặng.
“Con không cái gì?”
“Con không muốn đi ạ, con không muốn đi đâu hết ạ, con không muốn xa nơi này, con không muốn xa cô chủ nhiệm, không muốn xa các bạn, không muốn xa...An Nhiên. Con không muốn đâu ạ, bố mẹ có thể đi đâu gần gần được không ạ?”
“Con bé ngốc này, mọi người muốn đi Mỹ còn không được đấy. Con đừng nói nữa, rồi con sẽ quen thôi con à, qua đó con sẽ được hưởng nền giáo dục tốt, bạn bè mới, đâu lại vào đấy, có khi lớn lên rồi con cũng không nhớ bạn bè ở đây nữa đâu. Bố đã quyết định rồi, con đừng cãi lời bố”
Mọi hy vọng, mọi sức phản kháng gần như gục ngã trước sự dứt khoát của ông Vũ, Chris cuộn chặt nắm tay của mình, cô bé cảm nhận rõ ràng những mạch máu di chuyển loạn xạ trong cơ thể mình đến độ chỉ vài phút đã khiến toàn thân nóng ran, Chris ngồi đó chết trân vài giây, nghe nhịp tim đập nhanh mà tiếng nấc nghẹn lại cứ cố thoát khỏi cuống họng. Chris đột nhiên đứng dậy, đưa tay lấy chiếc cặp sách mà chẳng thưa gửi gì với bố mẹ đã quay bước thật nhanh chạy vội lên phòng. Sau khi mạnh tay đóng cửa phòng, quăng chiếc cặp lên giường, Chris đổ gục xuống sàn, tựa lưng vào cạnh giường, ôm chặt gối cứ thế mà khóc nức nở, tiếng khóc của cô con gái bé nhỏ khiến bà Helen đang đứng ghé tai sát vào cửa càng trở nên lo lắng hơn, nhưng bà lại không dám gõ cửa, không dám bước vào vì hơn ai hết bà biết con gái mình cần nhất lúc này vẫn là sự yên tĩnh.