Bloody Pascali Roses II Trang 45

CHAPTER 26.1 : SÓNG GIÓ ẬP ĐẾN

“Được, cậu không hối hận.” – Fowk gật gù ra vẻ thấu hiểu, mà nước mắt của cậu ta lại vô thức tuôn xuống cánh tay. Cậu ta thu lại bàn tay, sợi dây chuyền theo đó tự dưng tan biến thành cát bụi bay vào không gian.

“Fowk, tại sao cậu…???” – Edric sửng sốt kêu lên.

“Cậu nghĩ chỉ đơn giản trả lại nó là mọi chuyện sẽ chấm dứt hay sao? Cậu vô tri thật. Hoặc vả từ đầu đến cuối cậu chỉ định đùa giỡn với tớ?”

“Tớ không có!”

“Tớ không tin cậu nữa.” – Fowk rít lên. – “Thà là ban đầu cậu nói không có cảm giác với tớ, nó còn dễ chịu hơn việc cậu tùy tiện gọi tớ đến rồi đá tớ đi như một món đồ chơi.”

“Tớ không phải như thế. Tớ luôn rất thật lòng với cậu!” – Edric lắc đầu vịn vào lồng ngực, trái tim cậu đau như thể sắp vỡ nát ra từng mảnh. – “Tớ không muốn cậu bị tổn hại, tất cả chỉ vì vô tình mà thôi.”

“Vô tình? Cậu nói sao dễ nghe đến thế? Cậu đã thử qua cảm giác của tớ chưa? Đã từng thất vọng, đã từng hy vọng, rồi lại tiếp tục thất vọng? Cho dù cậu có giải thích thế nào, lý do chính đáng ra sao, việc cậu đã đùa giỡn với tình cảm chân thành của tớ là không thể tha thứ. Tớ đã cho cậu rất nhiều cơ hội, nhưng cậu không biết trân trọng lấy.” – Fowk lau đi vệt nước mắt trên má, cười ghê rợn nhìn Edric. – “Đây sẽ là lần cuối cùng tớ khóc vì cậu, cũng là lần cuối cùng tớ nhân nhượng trước cậu. Sau này, tớ có trở thành người thế nào, thì cậu phải nhớ, đó đều là lỗi lầm do cậu gây ra.”

“Fowk, đừng đi!” – Edric đột ngột chạy lại giữ chặt cánh tay trái của cậu ta khi thấy cậu ta chuẩn bị rời khỏi. Tuy nhiên, nhanh như cái chớp mắt, Fowk đã thô bạo đẩy văng Edric ra.

“Tớ sẽ không dùng vũ lực bắt buộc cậu đi theo tớ, nhưng tớ thề cậu sẽ phải trả giá cho tất cả. Tớ buộc cậu phải đau khổ gấp ngàn lần nỗi đau mà tớ chịu đựng. Và…cậu nhất định không thoát khỏi tay tớ đâu. Rất nhanh, chúng sẽ gặp nhau trong một hoàn cảnh khác.”

Mỗi câu nói của Fowk tựa như mỗi lưỡi dao cứa nát trái tim Edric. Edric quỵ xuống trên dãy hành lang vắng, nước mắt vẫn cố kiềm nén từ nãy giờ tuôn trào thống thiết khi nhìn theo những bước chân lạnh nhạt kia. Phải chăng cậu lại làm sai một điều gì đó? Phải chăng cậu sẽ vĩnh viễn mất đi người bạn thân này?

“Tại sao lại như vậy? Tại sao???”

—*—

Đại lộ thưa người và cơn mưa liên tục trút xuống những nẻo đường làm toàn thân Edric vừa tím tái vì lạnh, vừa tím tái vì cô độc. Cậu đã đi giữa cơn mưa suốt hai tiếng liền, bỏ mặc những âm thanh vây quanh náo nhiệt ra sao. Ánh đèn phố thị có náo nức cách mấy cũng đến lúc phải trầm mặc trở lại. Lời hẹn cùng Ralph, lời hứa sẽ trở về trước năm giờ mỗi ngày dường như không còn quan trọng nữa. Cho dù khi trở về, anh có trừng phạt cậu ra sao cũng được. Ngay giờ phút này, cậu chỉ muốn yên tĩnh, một sự yên tĩnh tự hủy hoại bản thân mình.

Thình lình, hương thơm lan tỏa của hoa hồng Pascali thoảng qua mũi cậu. Dưới cơn mưa rỉ rả, anh đứng cầm chiếc dù như chờ đợi một ai đó. Ánh mắt anh có chút không vui, nhưng vẫn êm đềm khó tả.

Edric chỉ đứng nhìn anh, tuyệt không hề có ý định chạy đến. Tầm nhìn của cậu mỏi mệt và thu hẹp. Những giọt nước mắt hòa trong mưa đã khéo léo che giấu tất cả nỗi đau hiện hình.

“Em rất mệt. Nếu có ngày em mệt mỏi đến mức không còn nơi để trốn chạy, không còn lý trí để phán xét, không còn điều gì để dựa dẫm, thì anh vẫn sẽ bên em chứ?”

Sững sờ vì cậu hỏi này, Ralph buông cây dù xuống, lao đến ôm lấy cậu:

“Cho dù cái chết cũng không thể phân tách anh và em.”

“Em không còn ai để tin tưởng nữa, và chỉ có thể tin anh thôi, chỉ có thể tin anh thôi. Nếu có một ngày anh phải chết, xin hãy mang em theo, đừng bỏ lại em một mình trên thế gian này.”

“Sao anh có thể bỏ lại em? Đừng ngốc như vậy.” – Anh xoa đầu cậu cười khuyên bảo.

Những giọt mưa tẩm ướt cơ thể cả hai. Vài người qua đường chỉ nhìn họ một cái rồi bước đi thẳng, chẳng buồn quan tâm họ đang thủ thỉ gì với nhau. Khi thấy khuôn mặt của Edric ngày càng tái hơn, anh đỡ vội cậu vào chiếc xe đỗ cách đó không xa và dặn tài xế trở về lâu đài. Suốt buổi trên xe, Edric mềm nhũn ngả vào giữa lòng anh không nói thêm một lời, nhưng hơi thở của cậu nặng nề thấy rõ. Được một lúc, cậu đã ngủ thiếp đi.

Đến khi tỉnh lại, Edric mới hay cậu đang nằm cùng một chiếc giường với Ralph. Edric không tài nào biết được anh đã ngủ hay còn thức vì đầu của cậu nằm gọn trong lòng anh. Hai cánh tay anh vững chắc ôm chầm cậu, cho cậu cảm thụ biết bao hơi ấm của tình thương.

Edric hơi rục rịch một cánh tay để chạm vào lồng ngực đang phập phồng của anh. Ralph lập tức có phản ứng. Anh cúi xuống hôn lên tóc cậu và xiết vòng tay mạnh hơn:

“Hôm nay em đã gặp phải chuyện gì? Anh vẫn chưa trừng phạt cái tội dám về trễ của em đấy.”

Edric áp sát má vào lồng ngực của anh và đặt lên đó một nụ hôn nhẹ:

“Không có chuyện gì đáng nói. Em chỉ làm việc quá sức nên quên thời gian. Dẫu vậy, em chấp nhận bị trừng phạt.”

“Em vốn dĩ không nên làm sai để bị phạt. Lần này anh bỏ qua nhưng sẽ không có lần sau đâu.” – Trước thái độ ngoan ngoãn của cậu, anh làm sao mà nỡ trừng phạt? Dù gì khi nãy, cậu còn yếu như một cọng bún sắp đứt làm đôi.

“Hãy ôm em!”

Ralph hơi chưng hửng khi Edric chủ động mời gọi anh. Anh nhếch môi cười nửa nụ:

“Đôi khi em cũng rất thật thà.”

Anh trượt tay vuốt nhẹ qua rìa áo của Edric, những chiếc nút đột nhiên mở ra. Anh vốn đã có ý định trừng phạt cậu từ sớm, căn bản chỉ vì thấy cậu quá yếu ớt nên tạm bỏ qua, chẳng ngờ cậu lại mời mọc. Đã đến nước này thì anh thật khó cầm lòng nữa.

“Anh yêu mọi thứ thuộc về em.”

Ralph vừa nói vừa dịch lưỡi hưởng thụ đầu nhũ phải trông mơn mởn cứ như một cánh hoa anh đào nở rộ. Cũng đã được vài ngày anh không chạm đến nó, thế mà vừa gặp anh, nó đã nhanh chóng cương hồng lên. Có một sự thật không thể chối cãi. Edric từ bé đã được nuông chiều, chưa từng trải qua một ngày làm lụng cực khổ nên da thịt chẳng những trắng trẻo còn mát mẻ như mặt nước hồ thu, khiến người vừa chạm đã thấy động tà tâm.

“Hơ….aaaa….anh đừng giỡn….hơ…”

Edric cố dựa sát người vào thành giường mà nhổm dậy. Những sợi tóc mịn như tơ vẽ của anh rũ rưỡi buông xuống ngực cậu, như càng kích thích thêm sự hưng phấn ở những nơi anh chưa kịp chạm tới.

Bất ngờ, ở bên ngoài cửa sổ chợt vọng vào tiếng quạ kêu liên hồi. Ralph thoáng nhăn mặt một cái rồi nói:

“Edric, anh rất tiếc, nhưng anh có chút việc bận. Anh sẽ bù lại cho em sau.” – Anh giúp cậu gài lại hàng nút áo và trao về môi cậu một nụ hôn thật sâu thay cho lời xin lỗi và cũng là sự đền bù cho cuộc vui gián đoạn.

Edric không biết là chuyện gì, chỉ hơi nhoài người về phía anh đáp trả:

“Em sẽ chờ anh về.”

“Không cần, em ngủ trước đi.”

Ralph vẫy tay chào tạm biệt cậu rồi bước ra cửa. Khó khăn lắm, Edric mới có thể mở miệng chủ động một lần, nhưng định mệnh luôn có những trắc trở khó lường, sự chủ động ấy chẳng hề mang đến kết quả gì. Và sau tất cả, cậu lại ở một mình, lại có thời gian để suy nghĩ vẩn vơ theo kiểu tự tra tấn chính mình. Edric kéo nhẹ chăn nằm xuống, thầm thuyết phục bản thân tin rằng mọi việc rồi sẽ tốt trở lại, dù rằng nước mắt cứ rơi ra báo hiệu cho một đáp án bất lành.

Ralph vừa bước ra hành lang, liền đụng mặt với Cyril đang đứng chờ sẵn từ trước.

“Nửa đêm rồi mà vẫn làm phiền cậu, thật ngại.” – Cyril lên tiếng.

“Xưa nay cậu luôn thích phá rối cuộc vui của người khác còn gì.” – Ralph thản nhiên đáp.

“Chà, cái ngoại hình của cậu mới cũng được đấy, nhưng tính khí vẫn xấu như cũ.” – Cyril đút hai tay vào túi trước tiến gần Ralph. – “Tớ có một chuyện nhất định phải báo cho cậu biết. Tớ cũng vừa biết lại từ một người khác. Tớ không dám chắc hắn nói thật nên cậu nghe rồi hãy tìm cách dò thử.”

“Là chuyện gì? Cậu bớt thói dong dài đi.”

Cyril đặt một tay lên vai của Kelsey, nhìn về phía đối diện với anh:

“Lúc nhỏ, Edric đã từng chết một lần.”

“Cậu nói sao???”

“Trong suốt những năm cậu ngủ, sức mạnh của cậu tuy có thể chi phối ít nhiều đến Edric, nhưng không hoàn toàn biết rõ về cuộc sống cậu ta. Việc Edric sở hữu cùng lúc hai dòng máu, một thuần chủng và một của gia tộc Hayes, khó tránh khỏi sự xung đột lẫn nhau. Cơ thể của một đứa trẻ vốn không chịu nổi đả kích này, hơn nữa còn là cơ thể của một đứa trẻ cố tình bị người ta làm cho yếu nhược.”

“Ý cậu là sao? Ai cả gan dám làm vậy?”

“Người mà Edric gọi là cha. Ông ta đã lấy đi một đốt trên xương sống của Edric, để tránh việc Edric trưởng thành mạnh khỏe, đi theo con đường xấu sẽ gây hại cho tộc hunter.”

“Lão già khốn kiếp!” – Ralph rít lên, đánh mạnh tay vào cây cột bên cạnh. Những vết nứt lập tức hiện ra.

“Chỉ đành trách cậu đã giao trứng cho ác. Tuy nhiên, số Edric rất may, có thể nói là gặp họa mà được phúc. Vì không đành lòng đứng nhìn Edric chết, Raven đã dùng toàn bộ phép thuật cứu sống cậu. Nói một cách khác, sức khỏe của ông ta ngày càng xuống dốc là bởi ông ta đã đánh mất hết phép thuật của mình. Sức mạnh duy nhất bảo vệ ông ta thoát khỏi nguy hiểm chỉ còn là lớp kết giới băng mà thôi. Nhờ vào phép thuật của Raven, Edric mới có thể sống sót đến nay. Có điều, lượng sức mạnh này đã được phong ấn. Gần đây, do vết cắn của cậu, tớ tin nó bắt đầu thoát ra ngoài. Không sớm thì muộn, Edric sẽ khai phá phong ấn. Phép thuật của Edric bình thường đã không tệ, nếu có thêm phép thuật của Raven, chúng ta chắc hẳn có kịch hay để xem.”

“Khẳng định là tình cũ chưa dứt với dì Fiona nên mới tốt với Edric như vậy.” – Ralph mỉa mai.

“Dù sao cũng là một tình cảm chân thật, không dễ gì tìm thấy ở trên đời.”

“Này!” – Ralph đột nhiên hất tay Cyril ra. – “Ai nói cho cậu biết thế?”

Cyril đằng hắng rồi ra giọng che giấu:

“Một người bạn thôi!”

“À…cậu đi ngoại tình đúng không? Một tin tức giá trị thế này thì người nói cho cậu biết phải là một kẻ cũng có giá trị.”

“Chức vị tàm tạm thôi.” – Cyril đáp. – “Là vì cậu tớ mới đi moi tin, cậu liệu mà đối xử với tớ tử tế một chút.”

Ralph thục cùi trỏ vào bụng Cyril một cú rõ đau:

“Đừng nói là vì tớ nên cậu mới lên giường với người khác ngoài Rino.”

“Khoan khoan…tớ phải xác minh lại. Tớ chỉ nói chuyện với tình nhân cũ vài câu, cùng lắm là sờ mó vài chỗ, tuyệt đối không làm đến sạch sành sanh. Vì vậy, chưa đến mức lên giường như cậu nói, càng không có lỗi gì với Rino cả.” – Cyril xuýt xoa bụng trả lời.

Ralph nhún vai:

“Không cần giải thích, càng giải thích thì càng lòi đuôi ra.”

“Nói thế là sao hả? Đừng bảo ngay cả cậu cũng không tin tớ.”

“Về với vợ yêu của cậu đi!” – Ralph vỗ vai Cyril cười trêu ghẹo rồi bỏ đi trước.

“Hừ! Cậu luôn quá đáng như thế. Một tiếng cảm ơn cũng chẳng có.” – Cyril dậm chân bực tức.

Loading disqus...