Biệt thự mê tình Trang 3

“Ta không cần!” Ta mở cửa, rất không khách khí nói với hắn.

“Nga, thực xin lỗi. Ta không biết quấy rầy ngươi, thực có lỗi!” Này cao to nam nhân hướng ta mỉm cười hối lỗi. Tự nhiên giống cái vở hài kịch.

Về sau hắn không có tái làm phiền ta nữa.

Đại khái đến khoảng chín giờ sáng, ta từ cửa sổ lầu hai thấy hắn cầm túi ra ngoài đi làm. Với ta mà nói, khoảng thời gian hắn đi làm là thời gian lý tưởng nhất để ta sáng tác. Ta có thể không cần lo lắng hắn sẽ đến quấy rầy, cũng không phải nghe âm thanh ở dưới lầu. Hết thảy đều yên lặng như trước khi chưa có Đồ Tư Thản Đặc.

Tiểu thuyết của ta đụng phải vấn đề khó, vì ta chưa bao giờ viết qua thể loại này cho nên tiến hành thật sự không thuận lợi, cảm thấy thiếu thiếu điểm gì đó nhưng lại tìm không ra.

Bất tri bất giác đã chạng vạng tối, mà tiểu thuyết thì một chút tiến triển cũng không có.

Ta nghe thấy dưới lầu có tiếng mở cửa, ta biết Đồ Tư Thản đã trở về.

Chúng ta cùng nhau ăn cơm tối, bởi vì cả tòa biệt thự chỉ có một phòng bếp.

“Tiểu thuyết của người tiến độ đến đâu rồi?” Đồ Tư Thản Đặc cố gắng kiếm chủ đề bắt chuyện.

“Thực xin lỗi, ta không muốn nói về tiểu thuyết của ta!” Hắn là chạm vào ổ kiến lửa, ta đang bận tâm vì tiểu thuyết thì hắn lại chọc vào.

“Có gì cần ta hỗ trợ không?”

“Không cần! Ngươi ăn cơm mà sao nói nhiều vậy!” Ta phát hỏa, đặt mạnh bát cơm xuống đi thẳng lên lầu.

Một kẻ không hiểu gì về sáng tác có thể giúp ta cái gì?

Ta tiếp tục viết tiểu thuyết, nhưng là một chút ý tưởng cũng không có.

“Ta có phải hay không đối hắn phát hỏa quá đà?” Đầu óc không nghĩ gì nữa, đột nhiên lại nhớ tới Đồ Tư Thản Đặc.

“Dương tiên sinh!” Lại là Đồ Tư Thản Đặc. “Ta làm chút điểm tâm, ngươi có muốn ăn một ít không?”

“Vào đi!” Ta kỳ thật không nên đối người khác tức giận.

“Điểm tâm người làm không tồi, cà phê cũng ngon lắm!” Thật khó tin một nam nhân lại có tay nghề tốt đến vậy.

“Thật à? Ta sống một mình nên thường tự chăm sóc bản thân.” Hắn vẫn là khách khách khí khí, một điểm cũng nhìn không ra hành động của ta lúc nãy khiến hắn không vui.

“Thế này, Đồ Tư Thản Đặc, ta bây giờ phải tiếp tục làm việc, ngươi cũng nên đi nghỉ đi thôi?” Ta tận lực khách khí đuổi hắn ra ngoài.

“Nga, vậy ta ngủ trước, không quấy rầy ngươi nữa!” Nói xong liền bưng chén đĩa xuống lầu.

***

Vì sáng hôm sau Địch Địch An gọi điện cho ta, cho nên ta chờ đến lúc Đồ Tư Thản Đặc đi làm rồi thì cũng lập tức rời biệt thự đi tới nhà xuất bản.

Lần này ta không bị người ta sập cửa vào mặt, lập tức có thể gặp được Địch Địch An.

“Dương tiên sinh, tiểu thuyết của ngươi rất thành công!” Nàng vừa thấy ta đến đã rất hưng phấn nói cho ta tin tưc tốt. “Phản ứng của độc giả  rất mãnh liệt!”

“Thật vậy sao?” Ta cũng rất cao hứng.

“Chương tiếp của tiểu thuyết ngươi có mang đến không?” Địch Địch An hỏi ta.

“Có mang!” Đây là thành quả cố gắng của ta những ngày qua, thực ra ta vẫn chưa thật vừa lòng với nó.

Nhưng Địch Địch An sau khi xem xong vẫn kinh hỉ ca ngợi nó.

“Không, ngươi không hiểu, ta viết căn bản vẫn chưa tốt!” Ta không muốn lừa gạt bản thân.

“Không! Ngươi viết rất khá, độc giả sẽ rất hưởng ứng!” Địch Địch An cường điệu.

“Thực xin lỗi, Địch Địch An tiểu thư. Là ta lừa ngươi, chuyện thật này là ta nói bừa, căn bản hung thủ không có hướng ta kể ra!” Ta hiểu được nói dối thì sớm hay muộn cũng sẽ bị vạch trần.

“Dương tiên sinh, chúng ta đã nói cho độc giả đó là chuyện xưa có thật. Chúng ta không thể cho họ biết đó là nói dối!” Địch Địch An nghiêm túc nói với ta. “Ngươi phải ý thức được, này không chỉ quan hệ tới một mình ngươi, còn liên quan tới nhà xuất bản bọn ta!”

Địch Địch An căn bản là không muốn nghe ta giải thích!

“Ngươi cần thả lỏng một chút!” Vô luận ngữ khí của nàng thế nào, ánh mắt nàng vẫn là nói cho ta biết nàng muốn hấp dẫn ta, nàng đang khiêu khích ta.

“Đó là một câu chuyện xưa có thật!” Nàng giống như muốn thôi miên ta, cơ thể uyển chuyển dựa sát vào ta, bộ ngực đầy đặn dình sát trong ngực ta.

“Ta hiểu rồi, Địch Địch An tiểu thư.” Ta cảm thấy miệng khô lưỡi khô.

“Gọi ta Địch Địch An.” Đôi môi đỏ mọng hướng thẳng mắt ta mà mấp máy. “Tốt lắm, trở về viết đi!”

Ta giống như rỗi gỗ lắc lư ly khai khỏi văn phòng nàng, thắng đến khi ta ngồi trên “Lão xe tăng” mới ý thức được ta bị nữ nhân này đùa giỡn!

“Gặp quỷ a!” Nữ nhân này lại đem Cừu Đức ta đây ra đùa giỡn!

***

Trở lại biệt thự đầu óc ta liền tỉnh táo, vì chuyện xưa kia đã bị công khai là thật. Như vậy hẳn là yêu cầu cũng đặc biệt cao hơn bình thường, ta căn bản lại không giỏi viết loại này tiểu thuyết này.

“Dương tiên sinh, ngươi đã về!” Vừa vào đến phòng làm việc liền thấy Đồ Tư Thản Đặc đang dọn dẹp lại văn kiện của ta.

“Ngươi đang làm cái gì?” Ta vừa rồi nghẹn một bụng khí, bây giờ ta phải bạo phát.

“Ta giúp ngươi dọn dẹp lại phòng, hy vọng có thể giúp ngươi làm việc thuận tiện hơn!” Hắn căn bản không phát hiện hắn đang trở thành “vật hi sinh” của ta.

“Xin người đừng chạm vào đồ vật này nọ của ta, được không?” Ta ngăn chính mình không được đem hỏa hướng người vô tội mà đốt.

“Thực xin lỗi, ta lần sau sẽ không tái làm vậy nữa!” Đồ Tư Thản Đặc vĩnh viễn như vậy lành tính. “Ta đọc tiểu thuyêt của ngươi rồi. Ta thấy rất tuyệt a!”

“Cái gì? Ngươi đã đọc bài viết của ta?” Ta cảm thấy lý trí sắp bay mất.

“Đúng vậy, hay cực kỳ.” Đồ Tư Thản Đặc khẳng định.

“Ngươi đi ra ngoài cho ta. Từ nay về sau không được đụng vào đồ của ta!” Ta hướng hắn rống giận.

“Thực xin lỗi, Dương tiên sinh. Thực xin lỗi, ta không biết như vậy sẽ làm ngươi tức giận!” Hắn một bên giải thích cho ta một bên vội vàng chạy xuống lầu, chật vật không chịu nổi.

Một tên nam nhân so với ta cao hơn, so với ta tráng hơn lại bị ta dọa thành như vậy!

Kỳ thật ta biết tính tình mình có vấn đề, rất dễ nổi nóng, nhất là từ khi bước vào con đường sáng tác lại càng trầm trọng hơn. Cũng bởi vậy ta có thói quen rời xa tập thể, sợ chính mình khi tức giận sẽ xúc phạm tới họ, nên giờ ta muốn có một bằng hữu cũng là chuyện bất khả thi. Ta thật là vì tiểu thuyết mà hi sinh quá nhiều thứ.

“Ta hẳn là nên giải thích với hắn!” Lát sau bình tĩnh lại, ta ý thức được mình đã tổn thương một người vô tội, nhất là loại người tốt như Đồ Tư Thản Đặc!

Vì thế mà ta dậy thật sớm, vào bếp pha cà phê cũng sớm hơn một chút. Tuy rằng ta pha không bằng hắn nhưng có vẫn hơn không!

“Buổi sáng tốt lành, Dương tiên sinh.” Đồ Tư Thản Đặc dường như không hề để bụng chuyện hôm qua.

“Buổi sáng tốt lành, Đồ Tư Thản Đặc. Hôm qua thật có lỗi, ta không nên nổi giận với ngươi!”

“Không sao cả!”

“Vậy là tốt rồi. Ta lên lầu trước , ngươi cứ từ từ ăn!” Nói xong ta lập tức lên lầu, ta biết hắn còn muốn nói gì đó với ta, nhưng ta căn bản không để hắn có cơ hội mở miệng.

Ta nhìn ra cửa sổ đến ngẩn người, nhìn bóng Đồ Tư Thản Đặc phía xa xa, biết là hắn đã đi làm. Ta đi xuống lầu, tiến vào phòng bếp trống rỗng pha ít cà phê..

Đúng lúc ta định lên lầu thì thấy cửa phòng Đồ Tư Thản Đặc đang mở, ta tò mò đến gần phòng hắn.

Phòng được thu dọn thật sạch sẽ, có thể nói không có đến một hạt bụi. Đồ đạc cũng được sắp xếp rất gọn gàng ngăn nắp. Trên giường đặt một quyển thánh kinh cùng một cái walkman, ta rất muốn nghe thử nội dung bên trong nhưng lại nhịn xuống, bởi vì rình mò đời tư của người khác vốn không phải tác phong của ta.

Ta đem các thứ đặt lại chỗ cũ rồi quay trở lại phòng làm việc tiếp tục sáng tác.

***

Thoáng chốc hai tháng đã đi qua, ta cùng Đồ Tư Thản Đặc sống trong biệt thự được hai tháng. Bọn ta đối nhau cũng có chút hiểu biết.

Trong mắt ta Đồ Tư Thản Đặc như một lão tăng khổ hạnh. Hắn không hút thuốc cũng không uống rượu, cái này đối với người Mĩ chính thống thực không thể tin được. Cuộc sống cũng rất có quy luật, hắn rất hay nói mà cũng rất nhiệt tình, tay nghề lại cực kì tuyệt vời. Hơn nữa, toàn bộ biệt thự trong ra ngoài trừ bỏ phòng của ta thì đều do một tay hắn quét dọn. Việc này thực làm ta cảm kích nên thái độ với hắn cũng tốt lên không ít. Duy chỉ có một điểm, chính là tính tình của hắn. Có mấy lần bởi vì tâm tình ta không tốt nên hướng hắn phát giận,thế nhưng hắn lại không chút để tâm, với ta còn khách với chả khí, tính tình nóng nảy của ta với hắn chả xi nhê gì.

“Ngươi nói hung thủ vì cái gì muốn giết người? Cả đứa nhỏ cũng không buông tha?” Khi ta viết đến đây thì bị mắc lại. Ta phải giả thiết hung thủ thế nào đây? Dù là biến thái cũng có nguyên nhân đi.

“Bình thường trong tiểu thuyết, kẻ sát nhân thường đều là vì tính cách. Có thể hắn có khát vọng gì đó!” Đồ Tư Thản Đặc một bên phủi bụi giá sách một bên trả lời ta.

“Vậy ý ngươi tên hung thủ kia là bị bệnh liệt dương?” Ta hỏi thử hắn!

“Ha hả!” Đồ Tư Thản Đặc cười mà không đáp.

“Đồ Tư Thản Đặc, ngươi có yêu người nào chưa? Đúng hơn là người từng có bạn gái chưa?” Ta đột nhiên phát hiện, tuy bọn ta hay nói chuyện với nhau nhưng chưa từng nói đến chuyện của hắn.

“Vậy ngươi có không? Dương tiên sinh.” Hắn hỏi ngược lại ta.

“Từng có. Đáng tiếc là tới giờ cũng không còn cảm giác gì nữa!” Ta cũng không nguyện ý nói về chuyện của ta.

“Ta đi làm bữa tối!”

Nói đến bữa tối, bây giờ ngoại trừ bữa trưa ra, cả bữa sáng lẫn tối đều giao cho Đồ Tư Thản Đặc chuẩn bị. Rất khó tưởng tượng một nam nhân cao 190cm lại ở phòng bếp xoay qua xoay lại, bất quá tay nghề của hắn đã đánh đổ dạ dày của ta.

Tiểu thuyết của ta đã viết được một phần ba, có lúc Đồ Tư Thản Đặc còn cho ta không ít ý tưởng. Ngày mai lại là ngày giao bản thảo, không hiểu sao Địch Địch An lại muốn ta đem bản thảo tới biệt thự gần bãi biển của nàng. Ta đã gần ba mươi, ta biết nàng có ý tứ gì. Nàng là muốn cuốn hút ta.

Loading disqus...