Biệt thự mê tình Trang 2

“Ngươi chẳng lẽ không biết gì?” Ước Hàn Tốn thái thái đối việc ta “không biết” cảm thấy vạn phần giật mình. “Ba năm trước đây, Cách Lâm một nhà bốn người đều bị mưu sát, cảnh sát trừ bỏ phát hiện vết máu ở ngoài thì ngay cả thi thể đều không tìm được. Đến nay vẫn không tìm ra manh mối, hung thủ còn đang nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật!”

“Thực xin lỗi, ta thật sự không biết!” Ta đối  “Lịch sử” của biệt thự thực chấn động, bất quá cũng khó trách. Nếu ông chú chưa một lần gặp mặt của ta đem tòa biệt thự lưu cho ta, hẳn là không phải cái gì đáng giá.

Vì ta không chịu hạ giá tiền thuê nhà nên giao dịch này tự nhiên là không thành.

Vội vàng tiễn cặp vợ chồng Ước Hàn tốn về. Ta bắt đầu điên cuồng rà soát toàn bộ biệt thự, hi vọng có thể tìm ra căn cứ chính xác làm cho ta tin vào câu chuyện xưa của Ước Hàn Tốn thái thái.

Chính là cái gì ta cũng lục không ra, trừ bỏ lớp tro bụi bên ngoài thì ta cũng không tìm được cái gì. Từ từ, đó là cái gì? Ta phát hiện ở góc tường chứa tạp vật mặt sau tựa hồ có cái gì đó. Ta hiếu kỳ đẩy tạp vật ra.

“Ôi trời đất ơi!” Trên vách tường nguyên một mảng màu đỏ sậm như máu. Ta vươn tay chạm vào, kia quả thật là vết máu, vì trải qua một thời gian dài dần biến thành màu đỏ sậm. Ta cảm thấy mình như đang đứng trong hầm băng, cả người lạnh run. Lúc này ta mới hiểu được di sản của ta là bởi người khác không muốn rời tay mà bất đắc dị phải bố thí. Đột nhiên ta có cái ý tưởng, chi bằng đem vụ án giết người này viết thành tiểu thuyết.

Ý tưởng táo bạo này nhất thời làm tinh thần ta phấn chấn tột độ, tiếp đó ta bắt đầu suy nghĩ về tiểu thuyết. Sau vài ngày, ta vội vàng chạy tới thư viện tìm đọc báo chí địa phương từ ba năm trước đây, không ngừng thu thập tư liệu. Khi tất cả đều chuẩn bị thỏa đáng, ta bắt đầu viết tiểu thuyết.

Theo tư liệu ta sưu tập được: Năm 1999, cả gia đình Cách Lâm, từ cha mẹ đến đứa con lớn nhất mới 5 tuổi cùng đứa con gái vừa tròn 5 tháng, toàn bộ mất tích. Ở biệt thự trừ bỏ tìm được vết máu bên ngoài thì cái gì cũng không có. Theo cảnh sát phỏng đoán, bọn họ rất khó có hy vọng còn sống. Nhưng có rất nhiều người đồn rằng họ là bị kẻ sát nhân giết hại, thậm chí có người còn nói do oan hồn bất tán gây nên. Như thế, biệt thự này trở thành địa điểm xấu.

Và ta nghĩ tới một giả thiết tuyệt vời, tỉ như chính mình là hung thủ, lấy ngôi thứ nhất để viết tiểu thuyết này. ta tin loại thủ pháp này nhất định sẽ hấp dẫn được độc giả, đồng thời cũng sẽ hấp dẫn nhà xuất bản.

Vì chuyên tâm sáng tác mà ta cơ hồ không ăn không ngủ, một ngày một đêm, ta liều mạng gấp gáp hoàn bản phác thảo. Trong lúc này không có ai đến quấy rầy, ta lúc đầu còn không để ý, sau túi tiền của ta từng chút từng chút một trống rỗng thì ta bắt đầu ý thức được sợ là sẽ không ai nguyện ý thuê biệt thự này. Mà hiện tại thuê cũng không có người muốn huống chi là mua! Tòa biệt thự này cho thuê không ai mướn, bán không ai mua, vậy thì nó đối ta mà nói có công dụng gì a? May mà ta đã viết tốt mấy chương và tiết  , nếu được nhà xuất bản nhìn trúng, sinh hoạt phí tuyệt đối không còn là vấn đề.

Trời vừa sáng là ta liền tỉnh, hôm nay là ngày ta sẽ cùng nhà xuất bản gặp mặt. Ta đeo thắt lưng mới, hy vọng có thể được bọn họ ưu ái.

Khi ta chuẩn bị xuất môn, bỗng nhiên ở cửa xuất hiện một nam nhân trẻ tuổi, thân hình cao lớn đang định ấn chuông.

“Xin chào, ta tên là Đồ Tư Thản Đặc * Bố Lai Nhĩ, ta xem trên cửa để bảng ‘có phòng cho thuê’ nên định tiến vào xem một chút!” Ánh mắt màu xanh biếc của nam nhân trẻ lộ vẻ thành khẩn nhìn ta, người thanh niên này thật sự rất cao, ta cao 176cm đã được gọi là cao rồi, vậy mà bây giờ ta chỉ đứng đến cằm hắn.

“Thực xin lỗi, Bố Lai Nhĩ tiên sinh. Ta hiện tại phải ra ngoài, ngươi có thể cho ta xin số điện thoại được không? Chờ ta trở về sẽ tái gọi người định thời gian, có thể chứ?” Hắn tới thật không đúng lúc.

“A, không sao! Là ta quấy rầy rồi!” Hắn vừa nói vừa viết ra dãy số liên hệ.

***

“Thực xin lỗi, ta muốn gặp tiểu thư Địch Địch An. Thỉnh ngài thông báo giúp ta.” Ta tìm tới nhà xuất bản, vị tiểu thư Địch Địch An ta vừa nói là chủ của nơi này, rất nổi tiếng trong giới xuất bản.

“Thực xin lỗi, nàng không thể gặp ngươi!” Đã là lần thứ tư bí thư nói với ta như vậy. Xem ra vị tiểu thư Địch Địch An kia là không muốn gặp ta.

“Xin ngươi nói với nàng, tiểu thuyết này là chuyện có thật. Không có nửa điểm giả dối…” Ta đối vị bí thư này thổi phồng sự thật, lấy lí do có khả năng nhất hấp dẫn tiểu thư Địch Địch An phải gặp ta.

“Đây là Dương tiên sinh? Mời vào!” Tiểu thư Địch Địch An mở cửa ra xuất hiện trước mặt ta.

Nàng rốt cục chịu gặp mặt ta, ta hưng phấn cực kỳ, bởi vì này có ý nghĩa tác phẩm của ta mới mẻ, có thể được nhận.

“Ngươi nói tiểu thuyết này là chuyện có thật?” Địch Địch An hỏi lại ta.

“A? Đúng vậy!” Ta đã không còn đường lui, phải tiếp tục nói dối.

“Lấy ra cho ta xem xem!” Địch Địch An tiếp nhận bản nháp của tiểu thuyết, cẩn thận đọc.

Ta thực khẩn trương, không dám nhìn sắc mặt của nàng, ánh mắt hướng đến ngón tay của chính mình.

“Không tồi! Thật ra phải nói là quá tuyệt vời!” Tiểu thư Địch Địch An rốt cục đã xem xong tiểu thuyết của ta, nàng có vẻ rất kích động! “Dương thân mến, ngươi nói đây là chuyện có thật?”

“Này…” Ta cuối cùng cảm thấy nói dối không tốt.

“Ta hiểu rồi, là chính hung thủ nói với ngươi đi! Quá tuyệt vời. Tiểu thuyết của ngươi sau khi được tuyên truyền nhất định sẽ gây xôn xao quần chúng.” Địch Địch An căn bản không nghe ta giải thích, một hồi tự biên tự diễn. “Chúng ta nhất định thành công, tin ta đi Dương!”

Ta đã không còn lời nào để nói, vì trong miệng nàng phát ra hai chữ “Thành công” với ta quả thực hấp dẫn.

Kết quả của bữa cơm trưa là Địch Địch An sẽ đáp ứng cho ta một tháng thù lao. Như thế đối ta mà nói chính là sự khích lệ to lớn, thượng đế hẳn là ở nơi nào đó nguyện ý phù trợ ta. Ta đau khổ sáng tác đã hai năm, rốt cục cũng đạt được thắng lợi vẻ vang.

Cứ như vậy vừa không phải bán biệt thự cũng không cần tìm người thuê nhà, có được tiền nhuận bút kia thì đã đủ để ta chuyên tâm sáng tác rồi.

Về đến nhà, ta tìm số điện thoại định gọi từ chối Bố Lai Nhĩ tiên sinh.

“Đinh linh linh”

“Xin chào, ta là Cừu Đức * Dương.” Ta cầm lấy điện thoại.

“Ta là Địch Địch An!” Thanh âm nàng chất chứa vẻ phấn chấn.

“Là tiểu thư Địch Địch An, có chuyện gì vậy?”

“Thực có lỗi, Dương tiên sinh. Vì tài chính có chút vấn đề, chỉ sợ chi phiếu phải hơn một tháng nữa mới có thể trả.” Địch Địch An mang đến cho ta cái tin tức xấu.

“Thế tháng tiếp theo ngươi nghĩ ta sống ra sao? Ta đã hết sạch tiền rồi!” Ta cảm thấy chính mình đang nổi trận lôi đình, không ngờ nàng là loại nữ nhân lật lọng!

“Phi thường xin lỗi ngươi, nhưng tiểu thuyết của ngài chúng ta đang tính toán xuất bản!” Địch Địch An lần nữa hướng ta tỏ vẻ xin lỗi.

“Biết rồi, ngươi làm mau đi!” Ta hết nói nổi rồi. Bản quyền tiểu thuyết đã bán cho bọn họ, ta không thể tìm đến nhà xuất bản khác.

“Thật sự phi thường có lỗi, ta sẽ mau chóng cấp cho ngươi chi phiếu!”

Hiện giờ ta không thể không tìm người nguyện ý thuê nhà, ít nhất cũng phải tìm được chi phí lo liệu cho cuộc sống phía trước.

Vốn ta nghĩ từ chối Bố Lai Nhĩ tiên sinh, nhưng hôm nay nhất định phải gọi điện hẹn hắn đến xem phòng ở.

Sáng sớm hôm sau, Bố Lai Nhĩ tiên sinh đúng giờ đi đến biệt thự xem phòng ở.

“Thật sự quá tốt!” Bố Lai Nhĩ thập phần vừa lòng. “Tiền thuê nhà là bao nhiêu vậy?”

“Mỗi tháng 350 đôla được không?” Ta thử thăm dò, nếu hắn muốn hạ giá, ta căn bản không thể cự tuyệt.

“Tốt!” Hắn lập tức đáp ứng. “Ta khi nào có thể chuyển đến?”

“Lúc nào cũng được.” Có tiền mọi việc đều dễ thương lượng.

Bởi vậy buổi chiều Đồ Tư Thản Đặc đã chuyển đến biệt thự, quá tốc độ làm ta phải giật mình.

“Ngươi cứ gọi ta Đồ Tư Thản Đặc là được rồi. Ta làm ở siêu thị vùng lân cận.” Hắn vừa tự giới thiệu vừa vươn tay cùng ta bắt tay.

“Ta gọi là Cừu Đức * Dương, là tác gia. Bình thường ta ở nhà làm việc, nếu không có việc gì thỉnh không cần quấy rầy ta, được chứ?” Trong mắt ta, sáng tác là sinh mệnh thứ hai của mình. Ta không cần người khác nhìn vào bình luận, ta chỉ quan tâm đến tiểu thuyết của ta thôi. Nếu không phải vì bất đắc dĩ, ta căn bản sẽ không cùng ai ở chung.

“A? Ta sẽ không quấy rầy ngươi, Dương tiên sinh!” Đồ Tư Thản Đặc có chút xấu hổ.

“Vậy ngươi nên nghỉ sớm một chút đi!” Nói xong ta liền ly khai khỏi phòng hắn, trở lại phòng làm việc của mình.

Công việc của ta chìm trong đống báo chí cùng tạp chí ta thu thập được, ngay cả ảnh chụp có chữ Nhật cũng có. Ta tiếp tục nghiên cứu, cẩn thận cân nhắc, mong muốn tìm ra điểm trợ giúp cho tiểu thuyết của ta. Thành bại chính là lúc này.

***

“Dương tiên sinh, ta pha chút cà phê, ngươi có dùng không?” Sáng sớm Đồ Tư Thản Đặc đã gõ cửa phòng ta.

Ta thấy thực phản cảm, ta không thích có người quấy rầy cuộc sống của ta. Ta có thói quen làm việc và nghỉ ngơi của chính mình.

Loading disqus...