Xin lỗi em, anh đã yêu anh ấy! Trang 3

Tái tê và nát vụn, người mẹ ôm chặt đứa con trai có khuôn mặt thộn ra. Chị biết con mình rất thất vọng. Người mẹ cồ tình an ủi con trai:

- Ba nói là ba phải đi làm xa…- Người mẹ có thể giấu con nhưng chị không thể giấu mình được.

Chuyện tình cảm của hai người đã rất ngột ngạt kể từ khi con trai ra đời. Người mẹ mệt mỏi và luôn luôn trong tâm trạng lo lắng căng thẳng. Chị bắn lên vì con và chẳng bao giờ có những giây phút bình an. Con khóc, con đòi sữa, con đi đái, chuyện giặt giũ…Tất cả hình như đã chiếm trọn vẹn thời gian của chị. Thế là chuyện ân ái đành phải gạt qua một bên. Chồng chị là một người đàn ông tuy không có nhiều nhu cầu đòi hỏi nhưng chị vẫn cự tuyệt anh một cách quá đáng:

- Anh không thấy em miệt muốn đứt hơi hay sao?

- Em sao kỳ vậy! Anh là chồng của em?- Người chồng bối rối ngạc nhiên trước thái độ của vợ.

- Anh ích kỷ lắm. Anh chỉ nghĩ đến bản thân anh trước. Chẳng bao giờ anh nghĩ đến em và con.- Chị vợ trả lời đầy vẻ oán trách.

Thế em bảo anh phải làm gì bây giờ?- Người chồng càng bối rối hơn!

- Tự anh hãy đi mà tự hiểu lấy! Anh lớn rồi, anh không còn là trẻ con nửa.

Nói xong người mẹ trẻ quay lưng vào vách, ôm chặt lấy con trai, rưng rưng khóc.

Từ hôm ấy, chồng chị chẳng nói gì nữa. Anh cảm thấy mình như một người thừa thải trong nhà, Mẹ đứa trẻ càng bận rộn với đứa con trai của chị, người bố bị dồn vào ngõ cụt. Cho đến một hôm anh về nhà, mồm sặc mùi rượu và cổ áo có dính một vệt son màu cánh sen. Chị vợ ghen lồng lên, giọng nói đầy vẻ trách móc:

- Anh ích kỷ lắm. Giờ thì tôi mới biết con người thật của anh!

- !!!

- Chồng chị không trả lời, khuôn mặt anh tái lại.

- Trả lời tôi đi! Anh không còn muốn hiện diện trong căn nhà này nữa, có phải như thế không?- Giọng nói của người đàn bà không còn chút tự tin, cộng với cơn ghen, lời lẽ giống như người ta đang đổ quá nhiều dầu vào lửa.

- Em đừng nói nữa có được không?- Anh chồng đứng phắt dậy.

- Tôi nói sai à? Hay là anh nghĩ tôi đang vu khống cho anh chứ gì?- Chị vợ mất hết vẻ bình tĩnh của thường ngày.

- Anh chẳng hiểu em đang nói cái gì nữa? – Người chồng bước lùi lại phái sau, vấp vào cạnh bàn, ngã đổ trên nền gạch.

- Anh nghĩ là tôi ngậm máu phun người đúng không? Mắt vợ anh tóe lửa.

- Em đã mất bình tỉnh rồi, Mệ ơi!- Chồng chị vịn tay vào chân bàn, cố gượng đứng dậy.

- Anh không còn yêu thương mẹ con tôi. Cứ viết giấy ly dỵ, tôi sẽ ký. Tôi hoàn toàn tỉnh táo và rất bình tĩnh.- Giọng chị vợ trở nên lạnh như đồng thau.

- Em! – Người chồng lạc giọng trong câu nói của anh.

- Anh không phải chần chừ nữa, giới hạn của tôi không có nhiều. Sức chịu đựng của tôi không thể kéo dài hơn được nửa. Hãy đi theo tiếng gọi của anh, ngôi nhà này không cần đến sự thương hại. Mẹ con tôi không cần đến sự giả dối của người chồng hờ.- Trong câu nói là một liều chất độc qúa tải đối với sức chịu đựng của chồng chị

- Em kết án anh hoàn toàn không có cơ sở.- Người chồng cắn môi. Máu bật ra.

- Anh oan ức lắm à! Hóa ra tôi vừa ăn cướp vừa la làng. Có phải anh muốn nói như thế hay không?

- Em im đi! Mệ, anh xin em.- Giọng người chồng như khàn lại.

- Im à ! Anh không có tư cách và có quyền cấm tôi!- Máu trong người chị vợ đang sùng sục sôi như lửa.

- Em!- Người chồng đấm mạnh tay vào mặt bàn.

Tách!

Mặt kiếng rạn ra.

Một đường nứt dài vĩnh viển, người chồng đã thật sự bất lực với khả năng kiên nhẫn của chính mình.

Thì ra đấy chính là nguyên nhân để người chồng tìm đến sự êm ái từ nơi một người đàn bà khác. Cuộc sống không có nhiều lựa chọn. Nhất là họ tự biến mình thành nạn nhân của nhau.

- Ba không về thật sao mẹ?- Thằng con hỏi mẹ.

- Ừ, Ba đã đi rất xa rồi, con ạ.- Người mẹ khóc. Chị nhớ đến đôi mắt hoảng loạng ngỡ ngàng của chồng hơn bảy năm về trước.

Chương 9 - Trăng Non
Có những khúc quanh định mệnh quá gấp và đôi lúc người ta chỉ thật sự tỉnh cơn mê khi cái chén ngọc đã vỡ nát tan tành, trở thành những mảnh vụn ê chề. Người thím dâu nói với đứa cháu chồng:

- Cứ nghe thím. Mày cón trẻ, nhan sắc lại không kém ai. Lo gì không lấy được người khác khá hơn thằng Hồng, tiếc làm gì cái thứ bạc như vôi ấy?

- Thím chẳng hiểu gì đâu - Người cháu dâu lấy vãt áo chấm nước mắt.

- Sao lại không? Chú mày ngày xưa đi theo gái, tao còn lạ gì cái hạng vô ơn ấy! - Bà thím giọng không nén nỗ niềm cay đắng.

- Cũng tại cháu mà ra. Anh ấy không có lỗi. - Người cháu dâu an ủi bà thím bằng chính sự thất bại của mình.

- Ôi sào, mày cứ tự làm khổ mày mãi. Không đểu cáng thì nó đã chẳng phản bội. Vợ thì đẻ nằm cữ chưa xong đã đi đêm đi hôm. Rồi còn gái với gú. May cho mày là nó phản bội sớm đấy! - Giọng bà thím ken két chen qua kẽ răng nhả ra.

- Cháu đã đuổi anh ấy đi. - Tiếng khóc của người đàn bà trẻ nấc lên.

- Mày chỉ được cái tật bênh cho thằng phản phác ấy là giỏi. Vợ con đẻ ra chưa biết lật đã tằng tịu láu lếu bên ngoài. - Bà thím cay cú nhận xét. - Mày có dại thì cũng vừa vừa để người khác dại với chứ. Việc gì phải đày thân xác mãi như thế?

- Thế bây giờ thím bảo cháu phải làm sao? - Có nỗi khổ đau bối rối trong câu nói nghẹn ngào.

- Theo tao về Long Khánh. Có nghề y tá như mày, tiền tự dưng kéo đến. - Bà thím dâu duỗi chân ra, quần may cộc để lộ hai ống quyển mọc lông khá dày.

- Cháu cũng chán ở đây lắm rồi. Gặp ai họ cũng hỏi thăm anh Hồng... - Nước mắt đã khô dần trên khuôn mặt người cháu.

- Theo tao về Long Khánh. Quí báu gì cái Sài Gòn này. Toàn người đểu!

Kết quả của câu chuyện là hai mẹ con người đàn bà tên Mệ ấy quyết định bán căn hộ ở cư xá Thanh Đa để đưa nhau về Long khánh định cư. Thằng bé sà vào lòng bà thím, giọng ngòng ngọng dễ thương:

- Lên đó, ba con làm sao biết mình đi đâu mà tìm?

Cả hai người đàn bà đều tê tái ruột gan. Trẻ con chẳng biết gì, chỉ có người lớn là đau lòng thương hại cho chúng nó.

- Thằng Hà ngoan thì ba về, tự ba biết mà đến! Ngoan đi rồi bà thương. trên đó nhiều hoa quả lắm, rộng rãi, thoáng mát tha hồ mà chơi.

Đấy cũng là nguyên nhân một thằng bé bảy tuổi rời thành phố theo mẹ đến một vùng đất xa lạ, ở đó cuộc đời nó lật qua một chương khác. Trở thành một phần của cuốn tiểu thuyết mà chính nó sau này đã chẳng bao giờ muốn viết đến

Chương 10 - Răng Hô
Nhưng mà kể ra cũng khó nói lắm... Chính số phận đôi lúc vẫn không thể nào vượt qua được những yếu đuối của chính nó. Biết là xấu đấy nhưng chính số phận cũng không thể làm gì khác hơn được. Bản tính ác của nó đã trải qua không biết bao nhiêu kiếp luân hồi mà nghiệp quả càng ngày càng đeo nặng
Những gì ta nhìn thấy bên ngoài chưa hẳn là một quả ổi sẽ không có những con bọ đang đục khoét bên trong. Hàm răng vẫn nhe ra nhởn nhơ cười nhưng chẳng ai biết được quả tim bên trong đang chất chứa bao nhiêu là mảnh chai và chất độc. Cuộc đời cay và nghiệt. Chẳng ai muốn tin như thế nhưng đôi khi trong cuộc đời chúng ta cứ vật bùn vào mặt nhau. Cú đấm trước chưa kịp hoàn hồn thì cái tát khác đã liền vung ngay vào giữa mặt.

Ấy cũng là cái số phận hẩm hiu đen đúa của một người đàn bà tên Mệ.

Bỏ phố về quê, một quyết định bứt phá đổi đời mà Mệ cố tình vùi chôn dĩ vãng vào một tương lai đầy mạo hiểm. Người đàn bà ấy sau một lần đổ vỡ từ bao giờ đã có đôi mắt lạnh nhưng sâu, một đôi mắt có sức thu hút gấn vạn lần những nụ cười nửa mắt của đám đàn bà lăng loàng trắc nết.

Gái một con trông mòn con mắt. Một ngôi nhà nhỏ xây gạch cất lên, tường tô và quất vôi trắng xoá. Một chữ thập đỏ thật to được sơn lên tường cho biết đấy là phòng mạch của một y tá. Một mẹ một con. Một miếng thịt mỡ nằm thây lẩy trên thớt mà bọn đàn ông bỗng dưng trở thành những con mèo hoang cứ chực mồm tươm đầy nước dãi.

Oan và khiên, đấy là những sự ở đời mà chẳng ai biết trước được mà dự liệu. Một gã đàn ông có vợ và một gã biết làm thơ. Gã bị bệnh lao phổi. Một thứ bệnh mà gã một tuần phải ba lần đến ngôi nhà gạch của cô Mệ để tiêm thuốc. Khốn nạn! Hắn đã có vợ con tử tế nhưng vẫn không dằn được thứ bệnh tham lam tiền kiếp của bọn đàn ông. Hắn ăn trộm cái vòng cẩm thạnh của vợ rồi giúi vào tay người đàn bà hành nghề y tá:

- Tôi thương mẹ con cô quá!

- Anh đừng làm thế! Không coi được đâu! - Người phụ nữ đẩy cái vòng trả lại cho gả.

Cô cứ coi như đây là tấm lòng thành thật của tôi! - Hắn chùng cuống, trông tội nghiệp như một con chó ghẻ đi lạc, khuôn mặt đầy vẻ bối rối.

- Anh đến đây nhờ tôi tiêm thuốc thì tôi tiêm, mẹ con tôi không cần đến sự qua tâm của anh. Nếu anh không nghe, cứ như thế này, tôi sẽ mời anh đi đến nơi khác! - Trong câu nói rõ ràng có vẻ một là một, hai là hai.

Người đàn ông ề chề nói :

- Cô không có quả tim như khuôn mặt hiền lành của mình.

- Thôi anh về đi, đừng gây khó xử cho tôi nữa! - Người phụ nữ lạnh lùng nói.

- Cô nỡ đuổi tôi, đuổi một trái tim đang đau khổ.

- Anh về ngay, từ đây anh đừng bao giờ đến đây nữa. Mời anh về cho! - Cô Mệ chỉ tay ra cánh cửa.

Hôm ấy ngươi vợ của gã đâm sinh nghi. Từ dạo mẹ con cô Mệ gì gì ấy từ thành phố dọn về đây mở ra tiệm chích thuốc, chồng chị ta đâm khác hẳn. Mồm im ỉm cả ngày, ư không ư, ử không ử, bực không chịu được. Lại còn có người nhà cạnh bên đánh tiếng:

- Có chồng phải biết giữ chồng. Đừng quá nhẹ dạ, mất chồng như chơi.
Thế là chị ta hóa ghen. Lục xem số tiền trong hòm có mất đồng nào hay không, chị ta thấy cái vòng cẩm thạnh màu cánh gián biến mất. Tốc sang nhà người đàn bà có ngôi nhà gạch, mặt chị ta tái xạm lại khi thấy chồng vẫn đang ngồi trên giường, khuôn mặt xốc xếch, cô Mệ trên tay vẫn còn ống chích. Chiếc vòng cánh gián vẫn nằm trên giường, lung linh, cười cợt.

- Anh Vinh! Thế này là thế nào? - Người đàn bà tên Vân ghen rít lên.

- Vân ạ! Không có gì đâu.

Người đàn bà quay sang người đàn bà hành nghề y tá:

- Cô Mệ! Tôi tưởng cô là người tử tế, hóa ra chỉ là thứ bán trôn nuôi miệng, #### thõa trá hình.

- Chị ơi! - Câu nói của người đàn bà làm nghề y tá cất lên định thanh minh.
Người đàn bà đang ghen vội sấn tới, cầm vội chiếc vòng lên rồi dí vào mặt cô Mệ:

- Chị ơi cái gì? Tang chứng, vật chứng còn rành rành ra đấy. Bắt được tận tay còn già mồm lý sự à?

- Vân không được hỗn! - Người đàn ông cố gắng gắt lên.

- Cả ông nữa. Ăn phải máu con ngựa cái này rồi phải không?

- Chị phải nghe tôi nói! Chị không có quyền... - Cô Mệ nghiêm giọng.

Đang cơn ghen, người đàn bà vung tay tát cô Mệ, chiếc vòng tuột ra, văng thẳng vào tường vỡ tan thành ba khúc.

- Vân! Về nhà ngay. - Người chồng quát lên.

- Này thì về này. Này thì ăn cướp chồng của người ta này... - Câu nói của người chồng khiến cho người vợ mất hết bình tĩnh.

Thằng bé đứng bên ngoài sân nhìn thấy người đàn bà hộ pháp sấn vào đấm đá, cào mặt và giật tóc mẹ nó. Chân nó tê cứng, hai con mắt thao láo mở ra, đầy vẻ sợ hãi tột độ. Nó không dám làm gì cả. Người đàn ông lảo đảo đứng lên nhưng cũng chẳng dám can vào. Mẹ nó yếu hơn nên chỉ biết lấy tay che mặt. Người đàn bà đang nổi cơn ghen như điên lên. Bà ta như một con cọp cái đang muốn xé xác một con nai đang hoàn toàn bất lực.

Thằng bé khóc, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt lấm lem đầy bụi cát.

Chương 11 - Ca Dao
Bản đồng dao bằng lụa cất lên khi con trâu nái đang nhẫn nại gặm cỏ trên cánh đồng. Vài con chuồn chuồn ớt có cái đuôi đỏ như ớt chín đang đuổi nhau. Tuồng như là trong đám chuồn chuồn ấy có một con đực và một con cái đang độ động tình nên chủng bay lảng sang chỗ khác.

Một con đậu lại trên nhánh lúa đang độ con gái, chẳng biết đấy là con đực hay con cái? Trông cả hai đều giống nhau. Nhưng nếu lấy lẽ mà đoán thì đấy phải là con cái. Nó đậu xuống, hiền lành, cam chịu (có thể là hy sinh nữa). Con đực đậu nên lưng nó, hai cái đuôi cong lên để tìm một điểm giao hòa vũ trụ. Rồi điều gì xảy ra đã xảy ra. Hai con chuồn chuồn đuôi dính chặt vào nhau. Rồi chúng bay vút lên, vừa làm tình vừa trôi trên sòng sông lá luác dập dờn sóng.

Vụ đánh ghen hôm ấy diễn ra âm thầm vào một buồi sáng khi mọi người đang làm việc ở ngoài đồng. Cái vòng cẩm thạch vỡ cuối cùng được người đàn bà ghen nhặt về. hạnh phúc gia đình chị tan nát như cái vòng màu cánh gián. Anh một miếng, chị một miếng, đứa con gái lên ba tuổi một miếng bé hơn, những mảnh vòng có gạch vân màu nâu sậm tội tình.

Nhà người đàn bà đó có một rẻo ruộng. Thằng bé con cô y tá hôm ấy ra ruộng vớt cá lia thia. Cánh đồng vắng. Trời đã xế, chẳng có ai ngoài một con trâu nái đã được người ta cột vào một cái cọc gần đấy.

Rôi ngườ đàn bà ghen hôm ấy xuất hiện. Nhìn thấy người đàn bà, thằng bé tê liệt người lại. Nó muồn chạy nhưng đôi chân đã phản bội nó.

Một khoảnh mạ vừa gieo chẳng biết ai lội xuồng, xéo nát một góc lớn. Người đàn bà chẳng nhìn thấy ai ngoài một thằng bé trên tay đang cẩm một cái rổ nhựa và một cái chai đựng nửa phần nước bên trong.

- Thằng khốn khiếp kia. Ai cho mày xéo ruộng mạ của bà?

- Cháu đâu có! Thằng bé không nghe được tiếng nói chính mình.

- Lại còn cãi nữa à? Mẹ thì là đ-ĩ, con thì phá xóm phá làng. Bà phải dạy cho mày nếu con mẹ mày không biết dạy con.

Thế là một bạt tay vung lên tát thẳng vào khuôn mặt tái ngắt vì sợ của nó. Khuôn mặt ấy trước đó hây hây hồng vì những ánh nắng xế chiều. Một vệt máu đỏ như hoa dong chảy dài trên mũi nó. Tai thằng bé ù lại, nó chẳng còn nghe được gì nữa. Đôi môi người đàn bà mím lại, hai con mắt khè ra đầy lửa, đằng đằng sát khí.

Cánh tay của người đàn bà cứng như thép, những ngón tay thô ráp như da me, bà túm tóc thằng bé rồi kẹp đầu nó vào giữa háng của mình. tay còn lại bà ta chụp lấy cái chai rồi vụt tới tấp lên mông thằng bé.

Một thứ mùi ngai ngái, chua chua, lợm như mùi cơm thiu, tỏa ra từ đũng quần của người đàn bà xộc vào mũi nó, trước mặt nó là đôi ống chân của người đàn bà vấy bùn, đầy vết sẹo. Mặt ruộng đầy cỏ dệu và thằng bé cảm thấy toàn thân nó nhũn ra. Ý thức non nớt tan loãng và nó bắt đầu sợ mình sẽ chết.
Khi nó chưa kịp định thần thì nó bị người đàn bà xô thật mạnh. Nó ngã sấp, mặt đổ ập xuống bùn loãng và cỏ dệu. Bùn tràn vào miệng nó, mằn mặn. tanh tanh. Sợ quá nên nó quên cả thở, quên cả cám giác ngứa ngáy của cỏ dệu. Nó cảm nhận lờ mờ trên gáy nó có vật gì cưng cứng, đạp lên rồi trượt ra. Thằng bé chẳng biết được đấy là bàn chân hộ pháp nứt nẻ của người đàn bà đã đạp ấn lên gáy nó. Mắt nó hoa lên, ngập trong bùn, nổ đầy những chùm đom đóm đủ màu xanh đỏ.

Loading disqus...