Lựa chọn hạnh phúc Trang 16

[Vân… Vân?]

_ Ớ? Ơ… Uhm… xin lỗi. Tại bất ngờ quá đấy. Tớ còn tưởng mấy tháng trước lúc cậu nói sẽ về nước là kế hoạch của vài năm tới chứ?

[Không. Kế hoạch đó bắt đầu từ khi tớ tỉnh lại vào sáu năm trước rồi. Thực ra tớ có thể về nước ngay lúc đó, nhưng sợ sẽ làm hai cậu gặp nguy hiểm nên đành thôi. Về sau tớ công khai tình cảm của mình với mọi người trong gia đình, ông ngoại tớ liền cho tớ thời gian để chứng minh. Chỉ khi nào đủ năng lực lãnh đạo chi nhánh công ty của ông ngoại ở Việt Nam, hơn nữa Dương vẫn chờ đợi tớ, thì tớ mới có thể quay lại gặp cậu ấy.]

_ Chờ… chờ chút. – Tôi hơi choáng với những gì Nguyên vừa nói – Cậu nói là sợ bọn tớ sẽ gặp nguy hiểm à? Nguy hiểm gì chứ?

[Khi đó việc làm ăn của ba tớ trong miền Nam tiến triển quá nhanh, động chạm đến lợi ích của mấy công ty khác. Họ đã thuê đám xã hội đen dằn mặt ba tớ. Ba tớ sợ tớ bị ảnh hưởng nên mới để tới chuyển ra Bắc. Ai ngờ về sau chúng vẫn tìm được tớ. Cuối cùng ba mẹ quyết định đưa tớ sang Mỹ một thời gian, đợi bên này giải quyết xong thì trở về.]

_ Thế tức là cậu bị tai nạn là do có kẻ cố ý hãm hại à? Sao nghe như kịch bản phim thế?

Tôi thật sự chẳng còn lời nào để nói. Hóa ra mọi chuyện lại như vậy. Thảo nào cái hôm Nguyên bị tai nạn, cô Lucia nhất quyết muốn đưa cậu ta đi, còn nói ở lại có thể sẽ nguy hiểm hơn. Bây giờ thì tôi đã hiểu ý của cô.

Đầu giây bên kia Nguyên khẽ cười. Cậu ta nhất định là đang hả hê vì làm cho tôi bị kinh ngạc đây mà. Hừ. Đợi lát nữa để cậu thấy được Dương đang được một cô gái xinh đẹp theo đuổi, xem cậu ta còn cười được nữa không. Tôi tuyệt đối không nhận mình đang có tâm lý muốn xem cuộc vui đâu.

[Uhm, xin lỗi vì đã giấu cậu và Dương. Bây giờ tớ đã về rồi, sẽ không đi đâu nữa, không để Dương phải chờ đợi nữa.]

Nguyên lặng lẽ nói. Được rồi. Coi như cậu ta có chút lương tâm, nói cho tôi biết mọi chuyện.

[Vân có biết Dương đang ở đâu không? Thời gian vừa rồi cậu ấy cũng không gọi cho tớ.]

_ À… - Tôi kéo dài giọng – Dương hiện đang ở nhà… cùng với một cô nàng xinh đẹp…

[…]

_ Ờ, thôi tốt nhất là cậu đến nhà Dương đi ha. Từ giờ đến tối đảm bảo cậu ấy sẽ không ra khỏi nhà đâu.

Tôi nói xong thì cúp máy. Tưởng tượng bản mặt sa sầm của Nguyên, tôi âm thầm cầu phúc cho Dương.

Tôi thong thả đi ra cổng, thong thả mở cổng, bước ra ngoài rồi lại thong thả đóng cổng. Tôi thậm chí còn cố tình đứng ngó nghiêng vài phút trước cổng nhà mình rồi mới đi sang nhà Dương. Chậm rãi chậm rãi đẩy mở cổng nhà Dương, tôi cố ý không khép lại, để lúc Nguyên đến thì có thể đi vào luôn.

Dương thấy tiếng mở cổng thì vội vàng chạy ra. Nhìn dáng vẻ cậu ấy cứ như bị bắt nạt ghê lắm. Dương nhìn tôi đầy mong đợi, thấy tôi cứ chậm rì rì bước từng bước một như người già, cậu sốt ruột lôi kéo tôi vào nhà chẳng thèm để ý đến cánh cổng đang mở.

Quả nhiên Quỳnh Hoa khi nhìn thấy tôi thì nụ cười tươi như hoa nở lập tức trở thành hoa héo. Uhm, so sánh vậy có hơi quá đáng, nhưng tôi thật sự không tìm được từ nào khác hình dung tốc độ biến sắc của cô ấy cả. Thấy Dương giống như chiến sĩ gặp được ánh sáng cách mạng mà vây lấy tôi nào rót nước nào mời ăn bánh, sắc mặt cô ấy càng kém nữa. Tôi thầm nghĩ tội nghiệp cho cô ấy, nam chính còn chưa lên sàn đâu. Đợi đến lúc nam chính xuất hiện, đến cả tôi cũng bị Dương cho ra rìa, cô ấy chắc bị biến thành không khí luôn.

_ Anh Dương. Vừa rồi em đang hỏi anh đó. Tối nay anh đi xem phim với em không?

_ Hả? A? Ơ… Phim… phim hả?

Tôi phì cười vì khuôn mặt ngơ ngơ của Dương. Uhm, cậu có thể nể mặt chị em phụ nữ chút được không a? Nhìn xem, con gái nhà người ta vừa xinh đẹp vừa có điều kiện như vậy, cậu nói chuyện với người ta thì cũng nên để tâm một chút chứ?

_ Khụ, uhm, chuyện đó… à, tối nay Vân cũng rảnh đúng không? Vậy cả ba chúng ta cùng đi xem phim. Càng đông càng vui mà phải không?

Dương trợn mắt nhìn tôi đe dọa “cậu nói không thử xem!” rồi quay sang Hoa nở nụ cười vô (số) tội. Tôi nhìn cô nàng đối diện bị nghẹn họng, phải cắn răng nhịn cười đến đau bụng. Dương đã không giả vờ thì thôi, một khi cậu giả bộ ngây thơ nhất định sẽ khiến người ta tức chết.

_ Tối nay á? Chắc là Vân không đi xem phim được đâu.

Uhm, Nguyên đã trở về rồi, Dương có thể đi xem phim với Quỳnh Hoa mới là lạ. Tôi đây không muốn làm bóng đèn, nên buổi tối hẳn là nên ở nhà mình thôi.

_ A?

Dương rõ ràng là ngạc nhiên vô cùng. Cậu ấy không thể hiểu được vì sao tôi đã nhận được tín hiệu cầu cứu mà không chịu đưa tay cứu giúp. Chà, tôi cũng chẳng cần phải giải thích, đợi lát nữa người nào đó đi vào thì Dương sẽ hiểu ngay thôi.

_ Tại sao chứ? Vân nói hôm nay được nghỉ cả ngày mà?

Dương túm tay tôi lắc lắc. Này… cậu có thể nhẹ tay một chút hay không? Nắm chặt như thế là muốn vặn sái tay tôi hả? Hơn nữa, sao điệu bộ của cậu giống như gái nhà lành sắp bị bán đi thế kia?

_ Anh Dương, chị Vân đã nói thế tức là chị ấy có việc bận rồi, anh cũng đừng nài ép chị ấy đi cùng chúng ta nữa. Mà… đi xem phim với em không tốt sao? Anh sao cứ lảng tránh mãi vậy? Em rất quý mến anh, muốn rủ anh đi chơi để cảm ơn anh đã cứu em mà anh cũng không đồng ý là sao?

Giọng Quỳnh Hoa hơi lộ vẻ tủi thân, tôi chẳng biết cô ấy giả vờ hay là bức xúc thật, có điều vừa rồi cũng khiến Dương khó xử. Cậu ấy tuyệt đối không phải khó khăn gì với phái nữ, cũng không phải ghét bỏ gì không muốn đi chơi với người khác giới, nhưng điều kiện tiên quyết là không phải chỉ có hai người đi cùng nhau. Trong số đồng nghiệp của Dương cũng có mấy cô gái, nếu đông người cùng đi chơi thì Dương rất thoải mái, nhưng nếu có cô nào muốn hẹn đi riêng với cậu ấy thì Dương đều tìm cớ từ chối. Dương là thế, trong tình cảm cậu ấy cố chấp đến mức ngây thơ. Cậu ấy nói với tôi, bản thân mình không tinh tế trong tình yêu, đã yêu thương người nào đó thì sẽ không thể và cũng không muốn phân tâm quan tâm đến người khác. Đương nhiên, Dương cũng yêu cầu người mình yêu giống như vậy.

Tôi còn chưa kịp nói gì, đột nhiên ngoài cổng vang lên tiếng đỗ xe ô tô. Liếc mắt nhìn đồng hồ, chà, nhanh gớm, mới có bảy, tám phút gì đó thôi. Tiếng xe khiến cả ba chúng tôi chú ý. Tôi nhìn ra ngoài cổng, là một chiếc taxi. Nghĩ lại cũng đúng, Nguyên vừa về đến nhà, ngoài xe đạp từ lúc chúng tôi còn học cấp ba thì hẳn là cậu ta không còn chiếc xe nào khác. Trong tình trạng đó làm sao cậu ta có thể đi xe đạp cho được?

Thấy cửa xe mở, mà Dương đang định lấy cớ đón khách chuồn ra ngoài, tôi vội vàng giữ chặt tay cậu ấy, lại nghiêng người che khuất tầm mắt Dương, rồi nói với cả hai người:

_ À, tối nay Vân định làm chút việc, nhưng mà cũng không quan trọng lắm, việc xem phim…

Tôi rất có kỹ xảo mà ngắt câu một cái. Quả nhiên hai người còn lại lập tức chuyển sự chú ý từ chiếc taxi sang phía tôi. Dương sốt sắng hỏi:

_ Thế tức là Vân có thể đi xem phim được đúng không? Còn việc gì quan trọng hơn bạn bè chứ? Chúng mình chơi với nhau bao nhiêu năm rồi, chẳng lẽ Vân không thích đi xem phim với Dương à? Mà Quỳnh Hoa đã có ý mời, không đi thì đúng là không nể mặt em ấy rồi.

Dương huyên thuyên một tràng. Tôi không cần nhìn cũng biết sắc mặt Quỳnh Hoa chắc chắn không tốt đẹp gì. Tôi có nên nói với Dương rằng, mấy câu vô tâm vừa rồi của cậu mới là không nể mặt người ta không nhỉ?

_ Anh Dương, nếu chị Vân không đi thì anh cũng không đi sao?

Quỳnh Hoa hỏi, tôi nhìn sang thì thấy cô ấy đang cắn môi, đôi mắt ngập nước như muốn khóc đến nơi. Ài, xem ra cô ấy thích Dương lắm đây, dù thế nào cũng cố chấp muốn cùng cậu ấy đi chơi cho bằng được.

Tôi hắng giọng một cái, ra vẻ ngập ngừng:

_ E hèm… Vân thấy… hay là Dương cứ đi xem phim cùng Quỳnh Hoa đi…

_ Cái gì?/Không được!

Còn chưa đợi tôi nói hết câu, hai giọng nói đồng thời cất lên. Câu nghi vấn là của Dương, câu phản đối, uhm, chính là Nguyên rồi.

Tôi cố ngăn không cho mình hé môi cười, giả bộ ngạc nhiên quay đầu lại. Mà Dương và Quỳnh Hoa thì không cần nói, cả hai thực sự bị giật mình nhìn ra cửa.

Nguyên xách theo hai chiếc túi, à, hẳn là quà cậu ta mua cho tôi với Dương đây mà. Bởi vì cậu ta đứng ngược sáng nên tôi không nhìn rõ sắc mặt Nguyên, nhưng mà âm điệu tức giận vừa rồi thì tôi nghe được rõ mồn một.

Trong một thoáng, cả ba người trong nhà đều không lên tiếng. Nguyên nhanh chóng bước tới chỗ Dương, á à, cậu ta còn không thèm liếc tôi một cái, chắc tức giận vì vừa rồi tôi cố ý bảo Dương đi chơi cùng Quỳnh Hoa đây mà.

Dương đúng là bị làm cho bất ngờ. Cậu ấy trợn tròn mắt nhìn Nguyên đang bước đến gần, khuôn mặt ngơ ngác. Đợi đến khi Nguyên đã đứng trước mặt Dương, cậu ấy liền làm ra hành động khiến mọi người đều bất ngờ, ấy là… đưa tay nhéo má Nguyên.

Cả người Nguyên cứng đờ một chút nhưng không hề né tránh mà chậm rãi đưa tay nắm lấy bàn tay Dương đang nhéo mặt mình. Tôi đứng phía sau Nguyên nên không nhìn được biểu cảm của cậu ta, nhưng chắc hẳn là ánh mắt cậu ta nhìn Dương phải yêu thương lắm, khuôn mặt bình thường ít khi lộ cảm xúc chắc hẳn phải dịu dàng lắm, bởi vì ngay sau đó, tôi nhìn thấy khóe mắt Dương đỏ lên, và cậu ấy đã mỉm cười, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời mà đã rất lâu rồi tôi không nhìn thấy.

Loading disqus...