- Liệu ... người ... có thể huỷ bỏ hôn ước được không?
Sehun nghe đến thế liền quay người lại nhìn thẳng vào cậu.
- Em muốn gì?
- Thần ... thần chỉ là thấy mình không phù hợp với người. Và cũng .... không hợp .... với ngôi ... thái tử phi. - Cậu không thể lưu loát nổi khi mà ánh mắt lạnh băng kia chiếu thẳng vào người cậu. Nhưng đó không phải là lí do duy nhất. Luhan đang nói dối lòng mình.
- "Em không muốn người mà em vẫn mơ tới phải cưới một người mình không yêu. Em không muốn thấy người ấy đau khổ, em muốn người ấy phải thật hạnh phúc. Vì biết đâu, lúc đó người sẽ nở nụ cười, dẫu rằng nụ cười ấy không dành cho em."
- Em còn gì muốn nói không? - Sehun gằn giọng, hắn chỉ sợ cậu còn nói thêm câu gì thì hắn sẽ lại làm tổn thương cậu. Và điều hắn lo sợ thực sự tới.
- Thái tử có thể cho thần địa chỉ của anh Chanyeol không? Hình như anh ấy đã đến thăm và tặng hoa cho dì em. - Luhan cuối cùng cũng chịu ngẩng đầu lên đối diện với hắn.
Cái tên "Chanyeol" như phát búa cuối cùng đập tan đi bức tường nhẫn nhịn của hắn
- Hừ. Em được lắm. Để tôi cho em xem em là của ai. - Sehun bước đến bên cậu, cúi xuống nói nhỏ vào tai và vác cậu trên vai tiến đến. phòng ngủ.
- Thái tử làm ơn bỏ thầm xuống. Làm ơn mà. - Cậu cật lực giẫy giụa và khóc lóc. Thế nhưng vòng tay chắc khoẻ kia cũng không ngầm ngại mà siết chặt phần eo của cậu. Với sức lực của cậu thì có thể làm được gì cơ chứ.
Rầm.
Sehun không thương tiếc mà ném Luhan xuống giường. Nếu không phải có đệm thì chắc ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của cậu mất.
- Để xem tôi sẽ dạy dỗ em như thế nào.
Sehun trườn lên trên người cậu. Hai người cách nhau 2 lớp áo nhưng Luhan vẫn cảm nhận được độ nóng bỏng của da thịt người nằm trên.
- Đêm nay em là của tôi .....
Chap 6: <H>
*WARNING*
Sehun đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt thanh tú của Luhan.
- Nhắm mắt làm gì. Mở mắt ra để tôi cho em thấy tôi dạy em như thế nào.
Luhan cật lực lắc đầu, mắt vẫn nhắm nghiền lại mà nước mắt vẫn cứ từ khoé mi chảy xuống.
- Bây giờ em còn không nghe tôi nói phải không? - Sehun rời tay xuống cổ Luhan. - Tôi nói EM MỞ MẮT RA
Mỗi từ nhấn mạnh là một lần Sehun tăng lực đạo ở tay. Đôi mắt hắn đỏ ngầu vì dục vọng và sự tức giận. Hắn thực sự muốn bóp chết cậu.
- L..à..m..ơ..n - Luhan bị người kia bóp cổ liền mở choàng mắt ra. Cậu đưa tay lên đập liên tục vào cánh tay của Sehun với hi vọng hắn sẽ buông tay.
- Nếu em nghe lời thì tôi đã không phải mạnh tay với em. - Sehun buông tay ra, chuyển xuống cởi từng cúc áo của cậu.
- Đừng! - Luhan lấy hết sức ẩn hắn ra, lấy tay níu hai vạt áo.
Sehun bị ẩn ra lại càng tức giận. Hắn đưa tay xé toạc chiếc áo của cậu. Không những thế hắn còn xé từ chiếc áo một miếng vải.
- Để xem em còn có thể làm gì. - Hắn túm tay cậu trói vào đầu giường.
- Thái ... tử .... xin .... ngài ....
Câu nói của cậu bị chặn bởi đôi môi của hắn. Hắn vươn lưỡi liếm hai cánh môi hồng hào, xinh xắn của cậu. Hắn ngậm vào và mút mát như đang thưởng thức một viên kẹo ngọt. Sau khi nếm trọn hương vị của bờ môi kia, hắn muốn đưa lưỡi vào khoang miệng của cậu. Thế nhưng Luhan quyết tâm mím chặt môi. Sehun liền cắn mạnh vào môi cậu.
- A... - Cậu còn chưa kịp kêu thì chiếc lưỡi kia đã nhanh chóng chặn mọi âm thanh. Hắn càn quét trong khoang miệng cậu, không bỏ xót một ngóc ngách nào.
- Em thử gọi tên người đàn ông nào khác đi. - Sehun buông cậu ra nhưng ngay lập tức lại cuốn cậu vào một nụ hôn khác.
Luhan còn chưa kịp lấp đầy buồng phổi bị rút hết không khí thì lại một lần nữa bị hôn. Lần này, chiếc lưỡi của hắn kéo chiếc lưỡi của cậu sang đùa giỡn với nó. Nước bọt không thể nuốt xuống liền tràn ra ngoài, tạo nên một hình ảnh vô cùng kích tình.
- Ưm....ưm... - Đến lúc Luhan cảm giác như mình sắp chết vì thiếu oxi thì Sehun buông cậu ra. Cậu như con cá thiếu nước, mồm mở ra để có thể hớp từng ngụm không khí vào. Cậu còn không để ý người kia đã cởi nốt những gì còn sót lại trên cơ thể cậu. Bây giờ cậu hoàn toàn khoả thân trước đôi mắt rực lửa của hắn.
- Bỏ....ra. Làm....ơn.....bỏ....trói....ra.
Luhan vẫn tiếp tục giãy giụa điên cuồng. Chính điều đó đã khiến con mãnh thú trong hắn tỉnh giấc. Không kích thích, không bôi trơn, không màn dạo đầu, Sehun cứ như thế đưa cự vật to lớn đã cương cứng từ lâu của mình đến trước cửa mình của Luhan.
- Aaaaaaaaaaa - Cơn đau từ hạ thể khiến Luhan hét lên.
Hắn thúc thật mạnh vật to lớn kia vào trong hang động chật hẹp của cậu. Nhưng sự ấm áp và mềm mại của các thớ thịt đang không ngừng thít chặt lấy cự vật của hắn làm hắn càng trở nên điên loạn. Không chờ cậu thích nghi với dị vật kia, Sehun đã di chuyển hông mình.
- Đau.... đau ... Rút ra.... Làm ơn... - Luhan trong cơn đau thấu xương thấu tuỷ kia vẫn không ngừng cầu xin.
- Gọi tên tôi - Sehun vẫn không ngừng rút ra rồi lại đâm vào. Tốc độ ngày một nhanh hơn.
- Sehun ... aaa ... dừng lại ..... Urg urg.
Thấy người dưới thân rên rỉ đầy quyến rũ, Sehun lại càng trở nên lú lẫn hơn.
- Nói. Nói rằng em yêu tôi. - Sehun rút một nửa ra rồi lại thúc thật mạnh vào bí huyệt mềm mại kia.
- Argg ... em ... yêu ... anh ... Arggg
- Em chỉ được yêu tôi. Chỉ là của tôi.
Sehun vừa nói vừa gác hai chân của Luhan lên vai đâm rút điên cuồng. Luhan chỉ biết túm lấy hai tay hắn khóc lóc van xin. Từ phía dưới liền tục truyền đến những cơn đau.
- Arg... arg.... đừng... không phải .... - Luhan bắt đầu hỗn loạn tâm trí. Trong cơn đau cậu còn có một cảm giác khác lạ.
Sehun biết mình chạm vào điểm mẫn cảm của cậu liền ra sức nhắm thẳng nơi đó mà đâm chọc. Thậm chí hắn còn dùng quy đầu nghiến mạnh vào nơi đó.
- Urg... Urg... Không .... Không .. Arggggg - Luhan ngoài kêu gào thì không biết làm gì. Cả cơ thể thì bị hắn chà đạp không ngừng rung lắc theo từng cú thúc mạnh mẽ.
Hắn có cảm giác như hắn sẽ không thể dừng lại. Hắn còn không thèm để ý xem cậu như thế nào. Dục vọng đã lấn át hết tất cả. Hơn 30' sau, Sehun mới gầm nhẹ và bắn tất cả vào nơi sâu nhất của Luhan.
Hắn gục trên người Luhan nhưng không thấy cậu khóc lóc, giãy giụa hay la hét gì nữa. Sehun bây giờ mới cúi xuống nhìn Luhan. Hắn hốt hoảng khi phát hiện ra cậu đã ngất đi từ lúc nào.
- Luhan ... Luhan .... tỉnh lại đi.
Hắn vỗ vỗ vào má cậu nhưng không thấy cậu phản ứng. Nhanh chóng cởi trói cho cậu, hắn thấy hai cổ tay cậu do bị thít chặt, lại còn ma sát lúc cậu giãy giụa nên đã hằn lên những vết đỏ. Hắn nhìn xuống giữa hai chân cậu. Dòng máu tươi không ngừng chảy ra đem theo cả tinh dịch của hắn.
- Người đâu chuẩn bị xe ngay lập tức.
Sehun hét lên rồi vội vàng mặc quần áo, cuốn cậu trong chiếc chăn bông, bế cậu lên chạy vụt ra ngoài. Chiếc xe nhanh chóng đưa cậu tới viện.
- Xin lỗi ... xin lỗi ... - Sehun nhìn cậu nằm trắng bệch trong lòng hắn mà không khỏi đau đớn. Tất cả là tại hắn, là lỗi của hắn khiến cậu ra nông nỗi này. Hắn kéo sát cậu vào lồng ngực mình như hi vọng sẽ đem lại chút hơi ấm cho cậu.
Tài xế lần đầu tiên nhìn thấy thái tử như vậy cũng không khỏi ngạc nhiên và xót xa.
----------------------------------------------------
Luhan dần dần mở mắt ra. Cậu thấy xung quanh mình chỉ có một màu trắng, mùi thuốc sát khuẩn ngập tràn khắp căn phòng. Cậu đã biết đây là bệnh viện.
Chát.
Âm thanh vang lên trong không gian yên tĩnh của bệnh viện. Sehun đứng im nhận cái tát nảy lửa của Baekhyun. Hôm nay Chanyeol đến đón cậu để đi chơi tối với nhau thì lại gặp chuyện này. Nếu không phải cậu đi với Chanyeol thì cậu có biết được người bạn thân của mình bị người khác cưỡng hiếp đến nỗi phải nhập viện thế này không?
- Oh Sehun, dù anh có là thái tử đi chăng nữa thì anh cũng không có quyền hành hạ người khác như thế. - Baekhyun hét vào mặt Sehun.
- Baekhyun, em bình tĩnh lại đi. - Chanyeol túm tay Baek lôi ra ngoài.
- Anh buông em ra. Em phải đánh để trả thù cho sự đau đớn của Luhan. Anh buông ra ......
Baekhyun muốn thoát ra khỏi Chanyeol nhưng không được. Cả hành lang dài chỉ còn lại những tiếng khóc nhỏ.
- Em nên suy nghĩ kĩ trước khi hành động. Anh không nghĩ lần này Luhan sẽ tha thứ cho em đâu. Anh về trước.
Kris nhìn sang Lay, người mà từ lúc vào đây vẫn không thể ngăn những dòng nước mắt.
- Lay à, nín đi rồi về thôi em.
Cuối cùng thì chỉ còn lại sự im lặng.
Cạch.
Luhan nghe thấy tiếng mở cửa liền nhắm chặt mắt lại.
Không có một tiếng động nào vang lên. Sehun bước đến cầm lấy bàn tay đang được cắm truyền, đưa lên áp vào má.
Luhan cảm nhận được độ bỏng rát trên da thịt.
- "Hẳn là do cái tát" - Cậu nghĩ ngợi rồi lại tự mình trầm mặc, đau lòng.
Một lúc lâu sau, Sehun đặt tay Luhan xuống giường, kéo chăn lên đắp lại cho cậu, đặt một nụ hôn lên vầng trán mịn của cậu rồi mới ra ngoài.
Ngay sau khi Sehun đi khỏi, Luhan mở mắt ra. Cậu đưa tay sờ lên trán và ngực. Trái tim cậu đang đập rất nhanh. Chính cậu cũng không hiểu vì sao cậu lại không hề cảm thấy hận Sehun mà ngược lại cậu còn thấy chính mình là người đã khiến cho hắn tức giận. Và cậu còn nhận ra một điều quan trọng hơn cả là cậu yêu hắn mất rồi. Nhưng thân xác này lại không thể chấp nhận người đã cướp đi nụ hôn đầu và cả lần đầu tiên của cậu. Mệt mỏi kéo cậu nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.