Thế là tên hào trưởng cùng vợ run rẩy bước xuống giường. Cả hai ôm sát nhau ra mở cửa. Cánh cửa vừa hé ra, một chiếc bóng đèn lúc thì đỏ rực, lúc thì xanh le đang chao lên lượn xuống trên cành nhãn trong khu vườn, vừa chao lượn nó vừa hú, vừa gào, vừa cười một cách đầy ghê rợn. Vợ chồng tên hào trưởng mặt mày tái xanh lại, tóc gáy dựng đứng lên, miệng lưỡi níu chặt vào nhau, toàn thân run lên bần bật. Nước từ đũng quần tên hào trưởng ồ ồ tuôn ra chảy lênh láng trên nền nhà.
Một trận gió lạnh thấu xương ùa tới đánh mở toang cánh cửa sổ vốn đang khép chặt. Chiếc bóng đèn xanh ngặt theo khe hở cửa sổ bay vào trong rồi chui luôn vào người vợ tên hào trưởng. Vợ hắn đứng lặng người một hồi rồi bỗng dưng trợn mắt nhìn chồng, nghiến răng:
- Tên tàn ác này, Vũ Hải Đăng và Nguyễn Trung Kiên có tội tình gì mà ngươi lỡ chọc mắt, chặt chân chúng? Hôm nay ta phải thay chúng bắt ngươi đền tội!
Nói dứt lời, vợ hắn xăm xăm chạy đến bên tường, rút lưỡi kiếm đang được treo ở đó ra khỏi vỏ, chăm chăm chĩa mũi kiếm về phía chồng. Tên hào trưởng hai chân run lên cầm cập, phân bua:
- Phu nhân, là...là tôi mà! Tôi...tôi là chồng phu nhân mà! Phu nhân đừng làm chuyện dại dột! Phu...phu nhân!
Vợ hắn ngẩng mặt lên trời cười vang:
- Ha ha ha ha! Ta mà là phu nhân của ngươi à? Ta là Hải Đăng và Trung Kiên đến đây bắt ngươi đền tội!
Tức thì vợ hắn thét lên một tiếng rồi chạy lại chọc thẳng lưỡi kiếm vào mắt trái tên hào trưởng. Rút lưỡi kiếm ra, vợ hắn lại chọc một nhát nữa vào mắt phải. Tên hào trưởng hai tay bưng mắt đau đớn kêu gào như bò rống rồi từ từ quỵ xuống. Vẫn chưa tha, vợ hắn lại dùng chân đè ngửa hắn ra đất rồi vung một nhát kiếm chặt đứt lìa hai chân khỏi đầu gối. Máu tươi trào ra xối xả, hắn gục xuống và ngất lịm.
Ngay sau đên hôm ấy, câu chuyện hồn ma Hải Đăng Trung Kiên tìm đến nhà tên hào trưởng báo thù nhanh chóng lan ra khắp phố chợ. Người người bất kể là ai, dù trước kia có thành kiến với Hải Đăng, Trung Kiên hay không cũng đều rợn mình kinh sợ. Trong nhà tên hào trưởng, người ăn kẻ ở đều nháo nhác thu dọn áo quần bỏ đi nơi khác. Riêng vợ hắn sau khi bị hồn ma Hải Đăng Trung Kiên nhập vào thì sợ hãi đến phát ngộ phát điên. Còn tên hào trưởng, do trong nhà chẳng còn ai, mắt lại mù, chân lại cụt, vàng bạc của cải cũng bị bọn người ở vơ vét sạch sành sanh nên hắn phải lê lết trên phố chợ xin ăn cơ cực y hệt như khi Hải Đăng và Trung Kiên còn sống. Đúng là gieo nhân nào thì gặp quả ấy. Luật nhân quả trước nay luôn luôn đúng.
Thanh toán xong mối thù với tên hào trưởng, kẻ thù chính đã đẩy mình vào con đường chết nhưng mối hận thù trong lòng hai hồn ma thanh niên trẻ Hải Đăng Trung Kiên vẫn chưa một chút nguôi ngoai. Trong mắt hai cậu, bên cạnh tên hào trưởng cường quyền độc ác thì tất cả lũ người trên thế gian này cũng chỉ là một lũ cầm thú đội nốt người mà thôi. Còn nhớ khi còn sống hai cậu đã bị lũ người độc ác này nhạo báng phỉ nhổ đến chua chát. Trong mắt chúng, hai cậu có khác gì một bãi phân đầy nhơ nhuốc nằm giữa xã hội loài người? Rồi cũng chỉ vì chúng mà cha mẹ, chú thím của hai cậu bị nhốt trong lao. Thử hỏi nếu không có những ánh mắt kì thị, những lời xu nịnh cùng thái độ ác tâm của bọn chúng đối với hai cậu thì tên hào trưởng chó má kia làm gì có đủ quyền lực để dồn hai cậu vào con đường sống không bằng chết? Độc ác nhẫn tâm hơn nữa là khi hai cậu kẻ thì mù, người thì cụt, bọn họ vẫn không ngừng mỉa mai, châm biếm. Nếu ngày hôm đó bọn họ còn chút lương tâm của con người mà bố thí cho hai cậu một chút đồ ăn thừa thãi thì chắc gì hai cậu đã kiệt sức mà chết cóng dưới trời mưa tầm tã? Tất cả, suy cho cùng thì mọi khổ đau, mọi oan nghiệt của hai cậu cũng đều là do lũ cầm thú đội nốt người này mà ra. Mà đã là như vậy thì hai cậu không thể để lũ cầm thú này được sống trong yên ổn. Bọn chúng đã nhạo báng, đã kì thị, đã đối xử độc ác bạo tàn với hai cậu như thế nào thì giờ đây hai cậu phải bắt chúng trả giá gấp trăm ngàn lần như thế. Hai cậu phải trả thù!
Thế là ngay sau đêm tên hào trưởng bị báo thù thì sau đó đêm nào người dân trong làng Hải Đăng Trung Kiên đã sống cũng nghe thấy những tiếng hú dài, những tiếng gầm gừ, những tiếng cười đầy uất ức và những câu " trả lại mạng sống cho ta " một cách thảm thiết đầy đau khổ. Trẻ con đêm đêm ôm chặt lấy mẹ, nghe tiếng hú sợ xanh mặt xanh mày mà không dám khóc. Người lớn thì trời vừa nhá nhem tối đã đóng cửa cài then thật chặt, không dám ló mặt đi đến đâu. Vợ chồng con cái xúm xít chen nhau trên một chiếc giường, trùm chăn nằm im thin thít ấy vậy mà vẫn sợ hãi đến chẳng thể nào ngủ nổi. Ghê rợn hơn, bên cạnh những tiếng rên, tiếng hú, tiếng cười ấy, có người còn nhìn thấy có những bóng xanh bóng đỏ cứ lập lòe, lập lòe lúc ẩn lúc hiện, lúc thì đậu trên ngọn cây, lúc thì bay qua đường, lúc lại đậu trên nóc nhà hoặc bay ngang cửa sổ. Đại đa số những người khi thấy bóng ma xanh đỏ ấy đều sợ hãi đến chết ngất đi, khi tỉnh lại thì hóa dại hóa ngây, miệng lưỡi cứng lại, cấm khẩu không nói được gì nữa. Nếu không như vậy thì cũng phát ngộ phát điên, sống không bằng chết.
Tệ hại hơn, không chỉ ban đêm mà ngay cả ban ngày hai hồn ma Hải Đăng Trung Kiên cũng thỏa sức hoành hành, nhũng nhiễu. Thấy người người đang tập trung mua bán là hai cậu nổi gió cuốn bụi đất bay mù mịt làm toét mắt tất cả mọi người. Thấy ai đó trèo cây hay cưỡi ngựa là hai cậu biến thành luồng gió ập đến xô người đó ngã bổ nhào xuống đất khiến người đó phải gãy tay gãy chân, thậm chí vỡ đầu mà chết. Mỗi lần như vậy Hải Đăng Trung Kiên đều thấy trong lòng vô cùng hả hê thích thú.
Sợ hãi đến mất ăn mất ngủ, chỉ trong vài ba ngày mà tất cả mọi người trong vùng bị hồn ma Hải Đăng Trung Kiên báo thù đã gầy rộc đi trông thấy. Tất cả mọi hoạt động sản xuất kinh doanh của mọi người đều bị ngừng trệ. Đã không ít người không chịu nổi sự sợ hãi đã ngã bệnh rồi đi đến tử vong.
Để chống đỡ lại với hồn ma Hải Đăng Trung Kiên càng lúc càng hoành hành ngang ngược, người dân trong vùng đã bàn nhau xây dựng một ngôi miếu thật to, thật trang hoàng lộng lẫy ngay trên đám đất bên phần mộ hai cậu, ngày lại ngày họ sắm sửa đủ mọi thứ đồ cúng tế như trái cây, thịt lợn, thịt gà... rồi mượn thầy mượn thợ sớm tối tụng kinh siêu độ cho hai cậu mong hai cậu đón nhận, bỏ qua cho những lỗi lầm mà họ đã mắc phải trước kia nhưng điều đó lại càng làm hồn ma Hải Đăng Trung Kiên u uất thêm gấp bội. " Khi chúng ta còn sống, các người ác độc chọc mắt, chặt chân chúng ta, đến một chút cơm thừa các người còn không bố thí, đến bây giờ các người còn làm bộ dựng miếu thờ cúng chúng ta ư? Chúng ta cần đồ cúng tế nhơ bẩn của các người làm gì chứ? ". Vậy là Hải Đăng Trung Kiên tạo ra một trận cuồng phong hất đổ toàn bộ đồ cúng tế trong ngôi miếu. Thấy cách dùng lễ cầu an không xong, mọi người lại cùng nhau đi mời đủ các thầy phù thủy phép thuật vô biên về bắt ma trừ tà rồi lại dán đủ mọi thứ bùa phép quanh làng, hi vọng có thể tiêu diệt được hai hồn ma đang tác oai tác quái, nhưng tất cả mọi việc làm của họ đều vô hiệu quả. Đêm nào cũng như đêm nào, hồn ma Hải Đăng Trung Kiên cũng bay qua bay lại, cũng phát ra những tiếng hú, tiếng rên, tiếng cười khanh khách, cũng đập cửa, giáng đất đá vào trong nhà làm tất cả mọi người càng ngày càng chìm trong sợ hãi. Con số người ngã bệnh rồi qua đời càng lúc càng tăng.
************************************************************************************************************
Chiều nay, khi đặt chân đến ngôi làng này thì mặt trời cũng dần xuống núi. Nhìn bốn bề xung quanh không có một quán trọ nào để có thể thuê trọ qua đêm, Thiên Hành ghé vào một ngôi nhà bên đường và gõ cửa. Tiếng lạch cạch mở then rồi một bà lão khoảng trên dưới năm mươi tuổi xuất hiện. Bà ta là Trương đại nương.
- Xin lỗi đại nương, cháu là Thiên Hành, là người từ nơi khác đến có việc phải đi ngang qua đây. Đến đây thì trời cũng sắp tối mà cháu lại không tìm được quán trọ nào cả. Vậy đại nương có thể cho cháu vào nhà ngủ qua một đêm có được không ạ?
Trương đại nương đưa mắt nhìn Thiên Hành. Thấy cậu mặt mày sáng sủa, nói năng lại lễ phép nên bà khẽ gật đầu đồng ý. Thiên Hành vui mừng nói lời cảm tạ rồi theo bà lão bước vào trong. Chồng bà lão mất sớm, bà ở với cậu con trai duy nhất năm nay hai mươi tuổi nên trong nhà chỗ ăn chỗ nghỉ vô cùng rộng rãi. Nhìn Thiên Hành nhanh nhẹn, lễ phép lại tuấn tú khôi ngô nên cậu con trai bà cũng yêu mến Thiên Hành lắm. Chẳng đợi mẹ phải nhắc, anh ta nấu luôn một bát mì nóng cho Thiên Hành dùng, lại còn tự tay trải giường, trải chiếu cho cậu nữa.
- Tiểu đệ từ nơi khác đi ngang qua đây hả? - Anh ta hỏi Thiên Hành - Có biết ở vùng này có chuyện gì không?
- Chuyện gì cơ ạ?- Thiên Hành ngạc nhiên hỏi lại.
- Ở vùng này có ma đấy. Đêm nào nó cũng lập lòe, lập lòe bay qua bay lại nơi đây. Vừa bay nó vừa gào, vừa hú, vừa cười ghê rợn lắm! Đêm nay đệ sẽ biết.
- Trương Văn, không được dọa em! - Trương đại nương mắng.
- Con đâu có dọa đệ ấy. Sự thật là vậy mà.
Trương đại nương lại gần Thiên Hành, nhẹ nhàng:
- Đừng lo! Nếu như cháu sợ thì đại nương sẽ bảo Trương Văn ca ngủ cùng với cháu!
Thiên Hành vẫn chưa hết ngạc nhiên, tròn mắt hỏi lại:
- Có chuyện đó thật hả đại nương?