VŨ HẢI ĐĂNG – LƯƠNG DANH NGỌC
Tác giả : Sở Khanh Dâm Tặc
Số điện thoại : 01698111278
Thể loại : Truyện gay
Nguồn : Tự sáng tác
”Xin mẹ cha hiểu được rằng niềm vui của con là đây. Con cầu xin mẹ đừng buồn vì con đã yêu và mãi yêu…”
-Alô, tôi nghe!
-Chào em! Em có phải là Vũ Hải Đăng không vậy?
-Dạ vâng. Đúng rồi ạ!
-Chị gọi điện đến từ công ty may xuất khẩu Duy Minh. Hồ sơ của em chị đã duyệt rồi. Chị báo em sáng thứ sáu đến công ty làm việc.
-Vậy hả chị? Dạ vâng! Hay quá! Em cám ơn chị!
-Ừ. Vậy cứ thế em nhé. Chị chào em!
- Dạ! Em chào chị!
Hải Đăng tắt máy, mỉm cười bâng quơ.” Hay quá,vậy là thứ sáu mình được đi làm rồi. Khỏi phải ở nhà chịu cảnh thất nghiệp buồn muốn chết. Mà hổng biết được lần này đi làm mình có quen được cậu nhóc nào dễ thương, đẹp trai một chút không nhỉ? Nếu có thì hay quá , mình sẽ tán tỉnh cậu
ta, sẽ hạnh phúc phát điên lên cho mà xem. Lúc đó thì… Hi hi!…
”Uả, mà Đăng à, mày nghĩ cái gì kì vậy? Nếu mày tán tỉnh cái cậu đẹp trai ấy thì sẽ to chuyện mày có biết không? Mọi người sẽ biết mày là thằng có máu mê trai, sẽ biết mày khác người,sẽ mỉa mai sẽ chọc ghẹo mày ,sẽ nói mày là thằng đồng tính, thằng biến thái, thằng quái vật. Đến lúc đó thì kinh khủng lắm. Ai ai cũng sẽ đổ dồn con mắt lạ lẫm,đầy hiếu kì, xen lẫn phần ghê tởm về phía mày. Mày chịu được những cái nhìn như vậy không? Và mày sẽ xử sự như thế nào? Khóc ư? Hay là lẩn tránh thật xa mọi người, cố chui mình vào một cái vỏ ốc để không ai có thể chọc ghẹo mày được nữa?”
”Không Đăng à, trước đây có thể là tao sẽ xử sự như vậy nếu mọi người phát hiện ra tao là thằng quái vật. Nhưng bây giờ thì không. Tao không mềm yếu và nhút nhát như thế nữa đâu. Tao không sợ điều gì hết mày hiểu không? Tao đồng tính, tao quái vật nhưng tao không xấu xa, không đồi bại như bấy lâu nay phim ảnh vẫn đưa tin và mọi người từng nghĩ. Tao sẽ sống thật tốt. Sống để chứng minh cho mọi người thấy những người như tao không xấu và không đáng để mọi người phải kì thị, xa lánh một chút nào. Tao sẽ sống tốt, thậm chí sẽ sống tốt hơn cả những người bình thường khác, mày hiểu không Đăng?”
”Không đâu Đăng à! Mày là người như vậy nên mày nghĩ thế chứ xã hội này không ai chấp nhận những người như mày đâu. Mày dù tốt đến mấy thì cũng vẫn là quái vật, vẫn là một con bệnh đầy ghê tởm để xã hội này coi thường và khinh miệt.”
”Có thể mày nói cũng đúng. Nhưng tao không sợ, không sợ gì nữa mày hiểu không? Trước đây tao cũng đã bị kì thị, bị xa lánh. Tao chỉ biết khóc và khóc. Nhưng bây giờ tao sẽ không khóc nữa. Tao sẽ dũng cảm đứng lên nhìn thẳng vào mắt mọi người mà sống. Tình yêu không có tội, tình yêu đồng tính cũng không có tội. Nếu tao gặp được người thật lòng yêu thương tao và tao cũng thật lòng yêu thương người ấy thì tao sẽ bất chấp tất cả để bảo vệ và giữ gìn tình yêu với hạnh phúc của tao.”
”Mày nghĩ thế thì mày sẽ hối hận đấy Đăng. Rồi mày sẽ đau khổ. Mày sẽ không có một cái gì hết. Người thân mày sẽ xa rời mày. Bạn bè mày cũng sẽ xa lánh mày. Mày sẽ chết trong sự kì thị và cô đơn.”
”Thôi đủ rồi! Mày cũng giống tao mà Đăng. Có thể mày nghĩ cách mày sống như vậy là đúng. Nhưng sống mà cứ phải lẩn tránh, sống mà cứ phải giả tạo trước mặt thế gian, sống mà ngay cả lời nói ” anh yêu em ” với một người mình yêu cuồng nhiệt cũng không nói ra được, mày không thấy cuộc sống như vậy là quá ngột ngạt, quá đau khổ sao? Tao sẽ bất chấp tất cả để vươn lên sống, sống với chính mình và sống với hạnh phúc của tao. Thôi Đăng à, đừng nói gì nữa hết.”
Cuộc đấu khẩu giữa hai linh hồn trong người Hải Đăng làm đầu óc cậu quay cuồng và choáng váng. Cậu ngồi phịch xuống ghế, lấy tay xoa bóp hai bên thái dương. ”Thôi kệ đi, chuyện gì đến thì trước sau gì cũng đến mà. Không nên nghĩ ngợi nhiều làm gì nữa.” Cậu nghĩ thầm rồi rót một ly nước lọc tu một hơi cạn ráo.
************************************************************************************************************
-Hải Đăng, sao lâu rồi không hẹn mình đi chơi vậy?
-Ừ…Hạnh Nguyên biết đấy, Hải Đăng rất bận. Nào là phải lo việc nhà lại còn phải lo cho bố Hải Đăng nữa nên làm gì còn chút thời gian nào đâu.
-Nếu như hôm nay Hạnh Nguyên không hẹn gặp Hải Đăng thì chắc Hải Đăng cũng vẫn bận nhỉ?
-Mình…Mình bận thật mà.
-Không sao. Hạnh Nguyên chỉ đùa vậy thôi chứ Hạnh Nguyên biết Hải Đăng vất vả lắm. Sao Hải Đăng không xây dựng gia đình đi? Cưới một người con gái về đỡ đần việc nhà thì cuộc sống của Hải Đăng cũng bớt vất vả mà.
-Hạnh Nguyên nói dễ vậy sao? Hải Đăng nghèo, bố lại đau ốm như thế, nào có cô gái nào chịu lấy Hải Đăng?
-Hải Đăng này, chúng mình học chung lớp từ suốt cấp hai rồi đến cấp ba, Hải Đăng thấy Hạnh Nguyên thế nào?
-Mình nói thật nhé, Hạnh Nguyên rất xinh đẹp,xinh đẹp hơn bất cứ người con gái nào mà Hải Đăng biết. Không những thế Hạnh Nguyên còn rất dịu dàng, đảm đang. Nói chung là điểm gì cũng tốt. Chàng trai nào mà lấy đươc Hạnh Nguyên là có phúc lắm đấy.
-Hạnh Nguyên cũng nghĩ Hải Đăng nói thật vì có rất nhiều chàng trai theo đuổi và bày tỏ tình cảm với Hạnh Nguyên.
-Vậy à? Sao Hạnh Nguyên không chọn lấy một chàng trai và xây dựng gia đình đi. Chúng mình cứng tuổi rồi đó, Hạnh Nguyên mà cứ kén cá chọn canh coi chừng ế già lúc nào không hay đấy.
-Hạnh Nguyên hỏi thật Hải Đăng nhé: Hải Đăng thấy tình cảm mà Hạnh Nguyên dành cho Hải Đăng như thế nào?
-Hạnh Nguyên là một người bạn rất tốt của Hải Đăng. Rất rất tốt.
-Chỉ là bạn tốt thôi sao?
-Ý…Ý Hạnh Nguyên là sao?
-Hải Đăng à, sở dĩ Hạnh Nguyên không chọn bất cứ chàng trai nào theo đuổi Hạnh Nguyên cả bởi vì…bởi vì người mà Hạnh Nguyên yêu thương thật sự lại chính là Hải Đăng.
-…
-Hải Đăng à, Hạnh Nguyên biết Hải Đăng cũng rất mến Hạnh Nguyên nhưng chắc Hải Đăng nhát không dám bày tỏ tình cảm nên Hạnh Nguyên đành phải mặt dày bày tỏ tình cảm với Hải Đăng.
-Hạnh Nguyên, mình hiểu và rất trân trọng tình cảm mà Hạnh Nguyên dành cho mình nhưng mình nghèo lắm, cuộc sống lại rất vất vả, mình…
-Hải Đăng đừng nói thế. Hạnh Nguyên tình nguyện chia sẻ cuộc sống khó khăn với Hải Đăng mà. Có Hạnh Nguyên bên cạnh, Hải Đăng sẽ bớt cô đơn, sẽ không còn vất vả nữa.
-Hạnh Nguyên, thật ra Hải Đăng cũng rất rất mến Hạnh Nguyên, nhưng…nhưng mình không thể đến với nhau được đâu Hạnh Nguyên à.
-Tại sao? Hải Đăng có người con gái khác rồi?
-Không phải. Thật ra…thật ra Hải Đăng là gay. Hải Đăng không thể yêu con gái được.
-Trời ơi, Hải Đăng nói gì vậy hả? Hải Đăng là gay thì Hạnh Nguyên là les này. Mình cưới nhau được chưa?
-Hạnh Nguyên, mình là gay thật mà. Mình…
-Thôi, Hải Đăng không thích Hạnh Nguyên thì cứ nói thẳng ra không sợ làm mất lòng Hạnh Nguyên đâu, việc gì phải nói mình là gay, là thế này thế nọ. Người ta nghe được thì phiền toái lắm đấy.
-Hạnh Nguyên, hãy tin mình, mình là gay.
-Thôi, đủ rồi mà Hải Đăng. Coi như Hạnh Nguyên không có phúc được ở bên Hải Đăng, Hạnh Nguyên chấp nhận.
-Hạnh Nguyên hãy hiểu cho Hải Đăng. Hải Đăng không tốt đâu. Sống với Hải Đăng, Hạnh Nguyên sẽ thật đau khổ. Thế gian này còn rất nhiều chàng trai tốt cho Hạnh Nguyên lựa chọn. Hải Đăng xin lỗi.
-Thôi Hạnh Nguyên về đây. Hạnh Nguyên mong Hải Đăng sẽ nghĩ lại. Hạnh Nguyên sẽ chờ Hải Đăng.
Nói rồi Hạnh Nguyên buồn bã đứng dậy và bước đi. Trên đôi mắt buồn sâu thẳm của cô long lanh hai hàng lệ. Hạnh Nguyên ước sao Hải Đăng sẽ chạy theo rồi ôm châm lấy cô, nói lời yêu thương nồng cháy. Nhưng Hải Đăng vẫn đứng vậy, nhìn Hạnh Nguyên bước đi mà lòng tái tê đau thắt. Hạnh Nguyên, mình xin lỗi, mình không thể làm khổ bạn được. Hãy hiểu và thứ lỗi cho mình.
************************************************************************************************************