Song tử tiêu Trang 4

“Lạnh thật” – y lẩm bẩm. Đời đôi lúc cũng lắm sự trùng. Hai đôi mắt giống nhau, và đều lạnh như nhau.

“An Thiên là người quan trọng nhất của đệ trên cõi đời này, cũng là lý do duy nhất đệ cố sống cho đến nay”

“Chứ không phải Kỳ Vũ à?”

Trong đôi mắt của Tiểu vương gia có một thoáng dao động, như mặt nước hồ thu khi một chiếc lá khẽ chạm vào.

“Không.”

“Ta lại nghĩ là Kỳ Vũ mới đúng chứ?”

“Huynh sẽ không bao giờ hiểu Thiên ca có ý nghĩa thế nào trong lòng đệ đâu!”

“Ghê gớm đến thế cơ à?”

“Còn huynh?”

“Ta sao?”

“Thiên ca đứng ở vị trí nào trong lòng huynh?”

“Đệ không nghĩ ra được câu hỏi nào vớ vẩn hơn sao?”

“Vậy thì thôi”

An Hải bảo y về thay y phục rồi đi mất. “Kỳ Vũ”, chính là chữ LAM trong giấy mà An Thiên đã viết, là kẻ An Hải hận nhất, và cũng yêu nhất…

“Huynh đệ nhà này đôi mắt đều đáng sợ như nhau.” – y rời khỏi bờ hồ, thoáng rùng mình – “Phải thay đồ nhanh thôi, lạnh thật”

Vị trí của chàng trong lòng y ư? Còn vị trí của y trong lòng chàng? Vì sao lúc đó chàng không nói gì? Thỉnh thoảng y tự hỏi, trong mắt chàng có bao giờ tồn tại một gã tên gọi Tử Y Lang này hay không?

Chương 4:

An Cơ ngồi trong phòng, suy nghĩ nhiều lắm. Thứ nhất là bực cái tên khốn lúc sáng. Tên y là gì ấy nhỉ? Tử Tử Tả Tả gì đó chẳng nhớ nổi. Mà cũng chẳng cần nhớ để làm gì! Sao trên đời còn lắm người nhiều chuyện đến thế?! Có ai mượn y nhảy xuống đâu? Rỗi hơi thì ráng mà chịu, tự dưng làm An Cơ bị hoàng huynh cằn nhằn một chập.

Đó, đây là cái bực thứ hai nè. Hoàng huynh lúc nào cũng quá dễ dãi với kẻ dưới. Rõ ràng y đã mạo phạm đến một Hoàng Đệ, vậy mà hoàng huynh không thèm trách cứ lấy một câu!

Y là ngự y riêng của An Hải, nếu không có gì quá thì đừng làm lớn chuyện. Hơn nữa lần này chỉ là hiểu lầm, y cũng có ý tốt muốn cứu hoàng đệ thôi. Lẽ ra hoàng đệ phải cám ơn y nữa mới phải…”

Đấy, nói thế chẳng khác nào muốn An Cơ chạy lại mà cảm ơn y? Một vị hoàng đệ đương triều chạy đi cảm ơn gã đã mạo phạm mình? Nực cười!!!

Nhưng mà lúc ấy khi An Cơ cãi lại, hoàng huynh đã khẽ lắc đầu rồi bỏ đi. An Cơ khiến hoàng huynh buồn? Trước giờ hoàng huynh chưa bao giờ có vẻ mặt đó. Chẳng lẽ chỉ vì y là thầy thuốc riêng của hoàng huynh An Hải mà được đặc ân?

Mười sáu tuổi, vị hoàng đệ hết sức sùng bái anh mình, chỉ còn nghĩ ra mỗi một cách: đi tìm cái gã khốn kia nói một câu cám ơn cho xong chuyện!

.
.
.

“Ta không làm phiền ngươi chứ?”

An Cơ đến gần, vẫn với giọng điệu của một kẻ bề trên, dù thái độ có vẻ nhún nhường hơn rồi.

“Dĩ nhiên là không, rồng đến nhà tôm, đâu phải chuyện dễ gặp” – y cũng chả sợ gì vị hoàng đệ này – “Chẳng hay ngọn gió nào đưa ngài đến đây? Hay là nhớ tôi chịu không nổi?”

“Ngươi…!” – An Cơ uất y lắm, nhưng cũng chẳng thể làm gì hơn. Nếu không vì vị nể hoàng huynh của mình thì ít nhất giờ này y đã bị An Cơ tặng cho cái tát.

Lấy lại bình tĩnh, An Cơ ngồi xuống, tự nhủ một ngày nào đó sẽ xé xác y ra.

“Ta đến để cám ơn. Cám ơn ngươi lúc sáng đã cứu ta.” – đương nhiên giọng điệu An Cơ chẳng ra vẻ biết ơn gì lắm. Ai mượn y nhảy xuống đâu? Tự y nhiều chuyện chứ bộ!

“Câu cám ơn của ngài nặng quá, chắc tôi vác về không nổi rồi.” – giọng y pha chút giễu cợt.

“Không nhận thì thôi!”

An Cơ hét vào mặt y, đứng dậy toan bỏ đi. Ánh mắt ấy đang rực lửa căm hờn, nhưng sao y lại thấy lạnh băng? Đột ngột nắm tay An Cơ kéo lại, y rướn người đặt lên mi mắt An Cơ một nụ hôn.

*Chát*

“Tên khốn, ngươi làm gì vậy hả?” – sau vài giây sững người do kinh ngạc, An Cơ lấy lại thần trí, thẳng tay tát hắn một cái.

“Chẳng phải nói cám ơn sao? Chả thành ý chút nào cả!”

“Ngươi…! Ta sẽ đem ngươi ra ngũ mã phanh thây!”

“Ồ được đó. Để cả thiên hạ biết tôi bị tử hình vì đã lỡ… hôn hoàng đệ yêu quí của hoàng đế đương triều.”

“Đồ hạ lưu!”

“Hm? Đến giờ ngài mới biết à?”

“Một ngày nào đó chính tay ta sẽ moi tim ngươi ra!”

An Cơ tức tối bỏ đi. Nếu còn ở lại đây thêm một khắc nào nữa, An Cơ không đảm bảo mình sẽ để y sống tiếp. Nhưng nếu y chết đi thì hoàng huynh cũng sẽ hận An Cơ suốt đời, vì y là người duy nhất có thể duy trì mạng sống của An Hải.

“Tôi sẽ chờ ngày đó!” – y cười to, buông người xuống ghế.

Vì sao lúc nãy y lại làm thế?

Có lẽ là đôi mắt đẹp và lạnh như băng ấy quá giống, và dưới ánh trăng lại giống gấp bội phần. Đôi mắt ám ảnh y suốt bấy lâu nay. Chẳng biết đã bao lần y khát khao làm tan chảy lớp băng ấy, để xem liệu những tia nhìn ấm áp trong đôi mắt kia có còn, một chút thôi, dành cho y?

Lúc này đây, không ai biết cả, cách đó không xa, một thanh niên với áo vàng thêu rồng đã chứng kiến hết mọi việc. Người ấy quay đi, tay níu chặt ngực áo. Vì sao lại đau?

=================

“Nếu không gọi cô nương, cũng không ngâm thơ đối ẩm, thưởng thức thi ca thì làm ơn biến dùm, đừng có vác bộ mặt đưa đám đó đến đây đuổi khách!” – cô gái mặc áo cam gõ đầu y một cái.

“Làm gì ghê thế Yến tỉ? Đệ đây đã cố ý trốn trong phòng để người ta không thấy. Chẳng lẽ tỉ tỉ nỡ bỏ mặc đệ chết ngoài đường sao?” – y xuýt xoa, ra điệu bộ thê thảm.

“Đừng xưng hô thân mật kiểu đó, bổn cô nương nhớ mình là con một mà?”

“Ê này, cùng cha khác mẹ thì cũng tính là một phần ruột thịt đó. Định chối bỏ trách nhiệm à? Tỉ phải lo cho đệ suốt đời đó!”

“Nam nhi đại trượng phu nói câu đó không biết nhục hả?”

“Đó chỉ là lẽ thường tình thôi mà.” – y huýt sáo, vênh mặt.

“Chết đi cho đẹp trời!” – cô gái được gọi là Yến tỉ quay mặt đi, nguýt dài.

“Thôi, không cho ở đây thì đệ biến, mất công một hồi ế khách lại đổ thừa!”

“Biến!”

Yến tỉ nói cộc lốc, nhưng khi y vừa ngồi dậy thì bị tỉ ấy đánh cho một cái đau điếng.

“Bộ đi dễ vậy à? Tiền đâu?”

“Không phải chứ? Tỉ đệ với nhau mà cũng tính toán nữa sao? Đệ chỉ uống bình rượu thôi mà, có gọi cô nương nào đâu?”

“Nhưng chiếm mất một phòng! Không nhiều lời, móc ra.”

“Ác quỷ bà bà” – y lẩm bẩm, lấy trong tay áo ra tờ ngân phiếu – “Nhiêu đây đủ chưa tỉ tỉ yêu dấu?”

“Lẽ ra là đủ” – Yến tỉ phe phẩy tờ ngân phiếu y đưa – “Nhưng tại cái câu trước đó nên tăng giá gấp mười”

“Đệ bán thân trả tiền cho tỉ ha?”

“Được đó.” – Yến tỉ cười tươi

“Mơ đi, giờ không trả đó làm gì được nhau?”

“Ờ, làm gì được nhau nhỉ?” – Yến tỉ huýt sáo

“Đây này, mệt tỉ quá!” – y nghe mà rởn tóc gáy – “Lần nào đến đây cũng bị trấn! Đồ cướp cạn!”

“Gió muốn theo mây nên gió thổi. Có ai ngờ gió lại thổi mây bay. Gió muốn ôm mây nên gió lặng. Có ai ngờ gió lặng vẫn xa mây.”

Y khựng lại, nhìn trân trối vào cô gái trước mặt, người nghĩa tỉ “ác quỷ” của y.

“Ý gì đây?” – y hỏi.

“Có gì đâu, coi như chín tờ ngân phiếu đổi bốn câu thơ. Cũng đáng lắm chứ.”

“Thơ dở òm.”

“Ừ. Nếu gió không nói ra thì đời nào mây biết được gió muốn gì. Cứ đuổi theo theo đuổi mãi cũng thế thôi. Kẻ làm bải thơ này hẳn là một gã ngốc.”

“Đệ đi đây!”

Y đóng sầm cửa lại. Yến tỉ đếm xấp ngân phiếu.

“Lấy giá vầy là còn rẻ đó, hohoh. Xem ra lần này gió hết muốn chơi bời mà nghiêm túc với một áng mây rồi. Chẳng biết ai mà tài thế nhỉ?”

Nói một chút về cái chỗ Tử Y Lang vừa rời khỏi nhé. Thanh Vân Lâu là kỹ viện nổi tiếng nhất kinh thành, người ra vào không dứt. Nơi đây chia ra hai gian lớn: bên trái là chỗ mua vui như bao kỹ viện khác, bên phải là nơi các tao nhân mặc khách dừng chân, cùng ngâm thơ, đối ẩm, thưởng thức âm nhạc, nam nữ đều có thể đến. Đây là kỷ viện độc nhất vô nhị trên thế gian. Và nếu bất kỳ ai dám đến quậy phá, đảm bảo sẽ từ chết đến bị thương. Còn “Yến tỉ” ở trên chính là chủ của Thanh Vân Lâu danh tiếng thiên hạ này.

.
.
.

Một chiều rừng trời vần vũ mây đen, y hôn chàng.

Và đêm qua, một đêm trăng yên ả, y hôn đệ đệ ruột của chàng.

Chàng tự cười một mình. Ngốc thật, chàng mong chờ ý nghĩa gì ở cái chạm môi ngày ấy? Có lẽ với y, nó còn không đáng được gọi là một nụ hôn. Sao lại quên mất trong lòng y chỉ có cái đẹp là hơn hết? Lần đầu gặp y đã nói chàng “đẹp”, cứ cho là thế đi, thì trên đời này còn biết bao là mỹ nam mỹ nữ? Nực cười, vậy mà có lần, dù là thoáng qua, chàng nghĩ rằng mình có một vị trí nào đó trong lòng y.

Rốt cuộc chàng đang nghĩ cái gì đây? Y là một gã đàn ông, và chàng cũng thế. Vì sao tâm trí chàng lúc nào cũng quanh quẩn những ý nghĩ về y? Nếu lúc ấy chàng không trốn khỏi cung đi dạo, không gặp y, mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn?

“Hoàng huynh làm mặt trăng buồn đấy!”

“An Hải?”

Tiểu vương gia ngồi xuống cạnh chàng, ngước nhìn trăng

“Người ngắm trăng buồn sẽ làm trăng buồn theo.”

“Tâm hồn thi sĩ của hoàng đệ trỗi dậy rồi à?”

“Không, đệ chỉ giỏi chơi huyền cầm và thổi sáo. Tài thơ thì nhường cho các thư sinh vậy.”

“An Hải, hoàng đệ khảy một khúc nhạc cho ta nghe được không?”

“Được thôi!” – An Hải sai người mang huyền cầm vào – “Nhưng hoàng huynh không muốn nghe thổi sáo à?”

“Ta biết hoàng đệ không muốn đụng đến cây sáo bạc.”

“Nếu là thổi cho hoàng huynh nghe thì không sao cả.”

“Hiện ta không muốn nghe đến sáo và tiêu.”

An Hải chỉnh lại dây rồi bắt đầu lướt ngón tay trên các dây đàn. Tiếng nhạc hòa cùng ánh trăng, chảy vào lòng người. Một chút níu kéo, một chút từ bỏ, một chút đau…

“Nếu được, ta rất muốn chém Kỳ Vũ ngay tức thì.” – chàng nói khi tiếng nhạc đã dừng.

“Chuyện đó là không cần thiết, hoàng huynh. Đệ đã từ bỏ rồi.”

“Từ bỏ?”

“Sau khi kể cho hoàng huynh nghe “chuyện đó”, đệ đột nhiên thấy nhẹ nhõm, dù chưa hẳn là quên được. Hận và yêu, chán lắm hoàng huynh à! Phải chi đệ kể cho hoàng huynh nghe sớm hơn…”

“Ta không trách hoàng đệ đã giấu ta đâu. Quả thật nếu lúc ấy ta biết, ta đã giết hắn ngay lập tức rồi. Nhưng đệ nghĩ là sẽ từ bỏ được ư?”

“Đệ không biết. Có những chuyện nếu đã không biết thì đừng cố tìm hiểu sẽ tốt hơn. Đệ không biết mình có quên được hắn không, nhưng ít nhất bây giờ đệ sẽ không nghĩ về hắn nữa, mọi chuyện tới đâu hay tới đó.”

“Hoàng đệ mạnh mẽ hơn là ta nghĩ.”

“Là vì có hoàng huynh ở đây. Chỉ cần ở bên hoàng huynh, đệ có thể quên hết mọi chuyện buồn. Vậy hoàng huynh có thể vì đệ mà quên hết mọi buồn phiền không?”

Đúng, y hôn ai thì đã sao? Yêu ai thì đã sao? Chàng có đặc biệt với y không thì đã sao? Chàng có … yêu y không thì đã sao?

Có những chuyện nếu đã không biết thì đừng cố tìm hiểu sẽ tốt hơn.

“Phải chi huynh đệ ta có thể ở mãi bên nhau thì hay biết mấy!”

Chàng vòng tay ôm lấy An Hải. Đã lâu lắm rồi họ chưa ôm nhau như thế, kể từ lần chia tay gần đây nhất.

Rồi đột nhiên, chàng buông tay, nâng cằm An Hải lên, và hôn.

.
.
.

Y co chặt nắm tay, quanh lưng bước thật nhanh. Y đã định đến và nói thẳng với chàng là y yêu chàng, rồi mặc cho mọi chuyện ra sao thì ra. Im lặng là thứ duy nhất trên đời này y không chịu nổi!

Nhưng rồi thì sao chứ? Y đến, và chứng kiến cảnh chàng hôn một người khác.

Huynh sẽ không bao giờ hiểu Thiên ca có ý nghĩa thế nào trong lòng đệ đâu!”

À, ra là ý nghĩa thế đấy. Y đã nhầm khi cho rằng An Hải yêu Kỳ Vũ? Đối với Kỳ Vũ, An Hải chỉ có hận thôi sao? Vậy còn lý do không giết Kỳ Vũ lúc đó? Do lòng nhân ái?

Phải chi huynh đệ ta có thể ở mãi bên nhau thì hay biết mấy!”

Ha, trước nay y luôn có được những thứ y cho là muốn có. Vậy mà giờ đây khi tìm được thứ mình muốn có nhất – trái tim chàng, y lại chẳng làm cách nào để có được.

Y không phải một chính nhân quân tử. Nếu người chàng yêu là một kẻ khác, y sẵn sàng giết chết kẻ ấy, rồi lợi dụng lúc chàng yếu đuối nhất mà đến bên an ủi chàng. Nhưng kẻ đó lại là An Hải. Cả cuộc đời này y sẽ chỉ có thể bảo vệ An Hải, dù việc giết An Hải là hoàn toàn trong khả năng.

Phải chi lúc ấy y không bất cẩn (*), thì giờ đây y và An Hải sẽ chẳng nợ nần gì nhau cả. Và giết chết sư đệ của mình cũng không phải là một việc quá khó khăn. Như đã nói, y chưa hề tự nhận mình là chính nhân quân tử. Chỉ có điều số phận đã an bày. Thực tế là giờ đây y không thể giết An Hải, cũng không cách nào khác để chiếm lấy trái tim An Thiên. Cuộc gặp gỡ hai năm trước thật sự là sai lầm?

Nếu thật sự là sai lầm, thì hãy quên nó đi.

Đúng, nếu không thể yêu, thì cách tốt nhất là quên đi!

Nhưng… làm sao để quên?

Y tình cờ giẫm lên một chiếc lá khô, nâu giòn. Đêm yên tĩnh đến nỗi có thể nghe rõ tiếng lá nát vụn dưới chân. Y giở chân lên, một cơn gió thổi qua cuốn những mảnh lá vụn nát bé xíu xoay tròn.

Y là người yêu cái đẹp.

(*) Được kể ở “Huyền cầm”

=======================

Loading disqus...