Trong khi người tôi ngày càng nóng trái tim đập dồn dập như muốn phá tung lồng ngực, thì anh ta vẫn cố lấy hết hơi thở của tôi. Bàn tay mò mẫn khắp người, đến nơi cao nhất của ngực, tôi muốn khóc khi cả người đau trước sức nặng của cơ thể anh ta. Cố sức giật tay khỏi bàn tay thô lỗ, cào, đẩy …đều vô dụng. Tôi chỉ biết đang dung tất cả mọi cách để đẩy anh ta ra, thoát khỏi tình trạng khốn nạn này …tay quơ phải thứ gì đó lạnh lẽo cưng cứng. Gàn tàn thuốc? Không giây suy nghĩ, tôi giơ mạnh nó lên ….
Bốp!!!
Tôi vẫn còn nhớ có màu đỏ từ từ chảy xuống thái dương anh ta ….Màu đỏ …máu …
Những hạt cát trong món quà đó cũng màu đỏ. Máu chảy từ từ …hạt cát rơi đều đều …
Trượt tay, tôi chơi với bám nhanh vào cành cây. Trong lúc mãi suy nghĩ, suýt nữa tôi ngã khỏi cây rồi.
Vậy đấy. Sinh nhật tuổi 16, ngày mong chờ trong cả tuần nay và kết thúc bằng sự thật tởm lợm nhơ nhớp. Tôi muốn hét to lên, muốn xé tung cuống họng, muốn thứ làm cay cay sống mũi hãy trào ra đi. Nhưng không! Không tiếng hét, không giọt nước mắt nào. Chỉ có gì đó nắm chặt trái tim, bóp mạnh, xiết lấy làm vỡ vụn tất cả, rơi xuống một thứ tối đen đặc quánh đầy bẩn thỉu.
Hết! Sinh nhật hết! Tình yêu hết! Niềm tin hết! Kết thúc rồi. Tôi mất trắng ….Ừ, mà tôi có gì để mất nhỉ? Sinh nhật thì năm nào chẳng có một lần, sang năm ngày này vẫn đến mà, vậy muốn hết cũng không được. Tình yêu? Tôi có sao? Có để mất sao? Ngay từ đầu anh ta đã lừa tôi, vậy những lời yêu thương đều là giả dối. Tình yêu đến từ một phía, chỉ xuất phát từ tôi, vậy sao có thể gọi là tình yêu. Tình yêu, tôi không hề có, làm gì có để mà hết. Còn niềm tin ư? Tôi có đấy. Nhiều lắm, rất nhiều là đằng khác. Niềm tin dành cho anh nhiều đến mức tôi trở nên mù quáng bỏ qua tất cả những lời cảnh báo của Mưa_trong_nỗi_nhớ. Niềm tin tồn tại trong giả dối, cái niềm tin ngu ngốc đặt sai chỗ cần kết thúc, bắt buộc phải chấm hết.
Cái con người yêu thuơng ngọt đầu môi, nhưng lại để ham muốn thân xác trỗi dậy khi niềm tin chấm hết. Ham muốn xác thịt…Tình yêu = tình dục + thuỷ chung, lời Mưa_trong nỗi nhớ vang lên thật rõ ràng, nó ném tôi vào nỗi đau của sự thật. Người tôi yêu, yêu bằng tất cả cảm nhận của trái tim, bằng tất cả chân thật của lứa tuổi 16, cuối cùng cũng tầm thường với chính dục vọng của bản thân.
Tôi yêu anh ta, tôi đã từng yêu anh ta …..
Tôi muốn …khóc. Tôi biết khóc là yếu đuối, nhu nhược và không đáng nhưng tôi thực sự muốn khóc. Nước mắt có thể giúp tôi trả lời cho tất cả mọi việc không? Nước mắt sẽ gột rửa hết ký ức? Sẽ trả về khởi điểm của mọi việc? Nếu thời gian quay ngược lại, tôi có còn nhận lời yêu anh không? Tôi không biết …hoàn toàn không biết …giả dối ngay từ đầu, dù quay lại thì vẫn là giả dối. Tôi sao có thể biết đó là lừa lọc để mà từ chối …tôi hoàn toàn không biết….
Tôi không muốn nghĩ nữa, không muốn nhớ bất cứ việc gì, tôi chỉ muốn có gì đó có thể làm tôi nhẹ lòng. Nước mắt? Có thể sao? Nếu không thể trào ra rửa trôi nỗi đau, thì ít nhất cũng làm tôi nhận biết “mình vẫn còn cảm xúc…”
Nhưng không! Nước mắt không có, đôi mắt vẫn ráo hoảnh đầy vô cảm. Đáp lại ước muốn chỉ là đám mây đen đang vần vũ trên bầu trời. Gió cuộn lấy mây, xoắn lại như báo hiệu sự giận dữ của thiên nhiên. Trời tối xầm, gió thổi tung đám cát trên đất, cuốn lấy lá bay khắp nơi.
Mưa sẽ thay nước mắt? Sẽ rửa trôi mọi miền ký ức và sự giả dối? Sẽ trả lại cho tôi niềm tin và nụ cười giản đơn ngày nào? Mưa sẽ giúp tôi chứ?
Hạt mưa nặng, trong suốt, rơi nhanh nghe lộp bộp khô khốc. Chẳng bao lâu sau, cả người tôi ướt nhẹp, quần áo dính sắt vào người lạnh tanh, đầu ngón tay và chân tê buốt. Mưa quất vào mặt như những cái tát trời giáng, hạt mưa đâm thẳng xuống má, mưa tràn xuống mí, lăn vào khoé mắt, cay nồng và mở ảo ….
Mưa đang cuốn đi những thứ cần bỏ, cần quên, mưa mang theo nó đến một nơi tận cùng của nỗi đau …Mưa làm cánh cửa từ từ khép lại nhẹ nhàng nhưng thật dứt khoát ….
~~~~~~~~~~~~~~~~~
- Lần sau mày còn dầm mưa nữa thì tao không chỉ mắng đâu đấy - Đặt chiếc khăn uớt lên trán tôi, mẹ cằn nhằn – Con với cái, nói có bao giờ nghe đâu.
- Được rồi mà. Lần sau con sẽ mặc áo mưa - Gượng cười, giọng tôi khàn khàn yếu ớt - Mẹ cứ ra trông hàng đi, con ngủ một chút, chiều khoẻ ngay.
- Khoẻ cái gì mà khoẻ - Mắt mẹ trợn lên giận dữ - Tối qua mày sốt hơn 39 độ, biết tao lo thế nào không hả?
Chỉnh lại chiếc khăn trên trán cho ngay ngắn, tôi cười cầu tài :
- Thì nhờ uống thuốc giảm sốt của mẹ mà con khỏi rồi đó thôi, giờ chỉ trên …38 độ. Me ra trông hàng đi.
- Hừ!!! Có gì bảo bé Mai gọi điện ra cô Nga, biết chưa.
Dạ, con nghe rồi mà. Mẹ dặn gần chục lần rồi đấy…- Câu nói chưa hết tôi đã vội nín, mẹ đang trừng mắt nhìn – Hì hì, mẹ ra trông hàng đi.
- Mày mà không ốm, tao lọc ra quất cho mấy roi là hết bướng - Đứng lên rồi mẹ như chợt nhớ ra điều gì đó – Khi nào khoẻ, dọn phòng đi. Có khác gì đống rác không?
Mắt mẹ quét một vòng xung quanh như tia laze trên phim rồi dừng lại trước …đồng hồ cát :
- Mày cứ hay tha những thứ linh tinh về, bừa nhà chứ ích gì. Dọn dẹp nhớ vứt bớt đi cho thoáng phòng ….
Cánh cửa khép lại nhẹ nhàng, tiếng cằn nhằn yêu thương vẫn vang lên nho nhỏ dưới nhà.
Mắt nhìn chăm chú vào những hạt cát màu đỏ đang rơi đều đều, tôi tự hỏi “có khi nào cát sẽ không rơi nữa không?”.
Bật cười trước suy nghĩ ngu ngốc, những hạt cát cũng như cuộc sống này, muốn dừng lại nghỉ ngơi,nhưng thời gian không cho phép, và chúng ta vẫn phải tiếp tục bước lên phía trước, dù mệt dù đau, dù chán nản nhưng vẫn phải bước đi. Đời không dừng lại, ta cũng không có quyền dừng lại.
Tôi cũng vậy, cú ngã này đau, mất mát nhưng vẫn phải đi tiếp. Tôi còn mẹ, còn bố, còn bé Mai ở bên, tôi còn cả tương lai của chính tôi. Đời không cướp đi tất cả nhưng cũng không ban tặng tất cả. Tuỳ thuộc vào con người.
Ngay khi khỏi ốm, tôi sẽ gặp trực tiếp anh ta. Phải chấm hết cho cái cần chấm hết. Không nên dây dưa. Tôi còn gia đình, còn cuộc sống của tôi, anh ta cũng vậy, anh ta còn một người vợ và một đứa con mới 3 tuổi. Dù cái anh ta còn chỉ là giả dối được che đậy đầy khéo léo nhưng nó thuộc về anh ta, hạnh phúc hay đau khổ cũng là của anh ta. Tôi không nên dính vào.
Anh ta tước đoạt đi sự hồn nhiên của lứa tuổi 16, lấy đi sự chân thành trong tình cảm, nhưng tôi vẫn còn có lòng tự trong và cái “tôi” của chính tôi. Nó đủ lớn để giúp tôi thực hiện buổi hẹn sắp tới.
~~~~~~~~~~~~~~~
- Anh rất yêu em.
- Tình cảm anh dành cho em là tình yêu. Anh đủ chín chắn để nhận ra tình cảm của chính mình.
- Cái sai của anh là không nói rõ anh đã có gia đình. Anh đã lừa dối em. Anh xin lỗi. Anh biết mọi lời xin lỗi đều muộn màng nhưng anh chỉ muốn nói : anh yêu em!
- Anh lập gia đình theo mong ước của mẹ. Ngày đó mẹ phát hiện bị ung thư giai đoạn cuối, mẹ muốn nhìn thấy anh lấy vợ sinh con, nếu còn thời gian, mẹ muốn được nhìn thấy cháu nội. Anh đã cưới cô ấy trong hoàn cảnh đó.
- Sống bên vợ nhưng anh luôn biết mình là gay, mình cần gì. Dù đã cố yêu cô ấy, dùng tất cả sự chăm sóc để tìm kiếm sự đáng yêu của cô ấy, nhưng anh không thể ….Anh vẫn giả dối ngay cả khi nói lời yêu và âu yếm người nằm cạnh mình mỗi đêm.
-Anh đã tìm một lối thoát cho riêng mình, đó là đi tìm những người như mình. Mới đầu chỉ thoả mãn nhục dục trong người. Đây là nguyên nhân những lời đồn đối với nick Mắt_buồn. Anh cũng biết em đã được nhiều người cảnh báo, chắc chắn có cả nạn nhân của anh, hay là những người tình một thời, nhưng em vẫn tin anh, yêu anh. Em không biết anh hạnh phúc thế nào đâu. Anh đã tìm được thứ tình cảm mà mình luôn tìm kiếm …
- Anh xin lỗi
- Anh yêu em lắm!
- Mọi lời xin lỗi ăn năn hối hận đều vô dụng khi anh để ham muốn của bản thân điều khiển lý trí …anh xin lỗi em..
- Chúng ta có thế gặp nhau chứ? Anh không muốn mất em. Anh yêu em. Anh yêu em
Những tin nhắn còn lại vẫn là những câu “ Anh yêu em”, có chăng thêm những câu “em tha lỗi cho anh chứ?” …
Tắt tin nhắn đi, tôi thoát khỏi nick. Tôi cũng thấy lạ khi mình có thể bình tĩnh khi đọc những lời nói đầy cảm động, thống thiết như vậy. Mưa mang luôn cả cảm xúc của tôi đi rồi hả?
Phì cười mà thấy chua chát đầu lưỡi. Tôi di chuột khắp màn hình trong vô thức, cảm thấy trống rỗng, nhưng biết chắc câu trả lời cho lời nhắn hẹn gặp đó.
Tôi sẽ đi chứ, phải gặp trực tiếp. Nếu bảo tôi sẽ gặp anh ta với khuôn mặt bình tĩnh như lúc này là dối lòng. Cái cảm giác yêu thương nhớ mong dành cho một người, đâu phải bảo bỏ là bỏ ngay được. Làm được thì trên đời làm gì có ai rơi nước mắt vì tình yêu nữa.
Mà thôi, nghĩ nhiều làm gì, đến buổi hẹn gặp sẽ xong hết, chấm hết. Giờ cần bồi bổ sức khoẻ để bước tiếp con đường không có anh ta bên cạnh.
~~~~~~~~~~~~~~~
- Sao em không nói hả Hải? Sao em không trả lời anh?
Dìm tất cả xuống, không cho nó trào ra khỏi khoé mắt, tôi buông gọn :
- Tôi nghĩ anh đã nói xong! Chúng ta có thể kết thúc?
- Em xưng “tôi” với anh từ khi nào vậy?
- Chúng ta không còn bất cứ quan hệ nào, không họ hàng, không quen biết, xưng hô với người lạ hơn tuổi mình là tôi_anh, có gì lạ?
Tiếng thở dài làm khuôn mặt anh ta già đi. Chỉ 5 hôm không gặp, tôi tưởng chừng đã phải mấy năm trôi qua. Đôi mắt của người thiếu ngủ, mệt mỏi và yếu đuối. Người tôi yêu đây sao? Anh ta yêu tôi đến độ bệ rạc?
Muốn cười mà cười không nổi. Nếu lúc này tôi cười thì sao nhỉ? Tự hỏi và tự trả lời, tôi cất nụ cười chua chát mất mát đó vào lòng, rồi nhìn anh ta trong câm lặng.
Cũng nhận ra sự thay đổi khá nhiều nơi tôi, nhất là sự thờ ơ lạnh lẽo trong đáy mắt, anh ta cất giọng khàn khàn :
- Chúng ta không thể quay lại với nhau sao? Anh thực sự yêu em mà.
- Còn chị ấy? Còn bé Oanh?
- Anh…
- Anh đừng dùng những lời trái lương tâm của một con người ra nói nữa. Hãy để tôi còn chút gì gọi là kính trọng một người vì chữ hiếu mà gác bỏ cuộc sống cá nhân ….
- Ai vì chữ hiếu?
Giọng nói quen mà cũng lạ, tôi quay lại và thấy thân hình phì nhiêu của Hằng. Đôi mắt nó là hàng vạn sự coi thường dành cho người đàn ông ngồi đối diện tôi :
- Chú Thăng. Chú quen bạn cháu ạ?
- Chú …cháu …Hải là bạn cháu ….
- Chú chưa trả lời câu hỏi của cháu – Kéo ghế ngồi xuống, Hằng cười khẩy – Mà hôm nay chú lại không về nội bé Oanh hả? Dì Vân bảo tuần nào chú cũng bận cuối tuần, làm dì phải về quê một mình. Bà nội nhóc Oanh muốn cả gia đình về, vậy mà không thấy chú đâu cả.
Gì? Hằng nói gì? Nội? Bà?
Quay phắt sang Hằng, câu hỏi bị nghẹn ngang cổ, tôi cứ nhìn nó như không tin những gì vừa nghe thấy. Vẫn cái giọng thản nhiên đầy cay độc, Hằng nói mà mặt anh ta từ đỏ chuyển sang xanh :
- Nhân đây tôi cũng xin giới với “Bạn Hải”, chú Thăng là phu quân của dì Vân, dì ruột Hằng, và bà Ân nguyên là mẹ ruột chú Thăng còn rất khoẻ mạnh, vẫn còn là cán bộ lâu năm của huyện Kiến Xương, tỉnh Thái Bình.
- Hằng! Chú xin cháu. Cháu đừng nói nữa …
- Anh không còn gì để nói phải không - Đứng bật dậy, tôi muốn ra khỏi đây, giọng nói bình tĩnh lạ - Đừng bao giờ làm phiền tôi, đừng liên lạc với tôi dù dưới hình thức nào. Anh còn gia đình, chắc anh hiểu việc “mất trắng” nó ra làm sao.
Tôi bước đi dứt khoát, trong cái thả người xuống ghế của anh ta. Phía sau là giọng cay nghiệt của Hằng :
- Nếu Hải còn bị chú làm phiền, thì tất cả việc này sẽ đến tai toàn bộ người trong nhà, đặc biệt công ty nơi chú làm việc. Chú biết thừa mẹ cháu có thể làm tất cả nếu ai đó động đến ngưòi nhà của bà. Chào chú. Hy vọng lần gặp tới, người bên cạnh chú sẽ là dì Vân.
Vừa mới đạp được 2, 3 vòng, tôi quay phắt lại và thấy nụ cười toe toét của Hằng :
- Mày làm gì thế? Xuống xe!
- Nãy qua bàn mày nên tao bảo bồ về trước rồi. Mày phải có trách nhiệm đưa tao về nhà an toàn.
- An toàn cái con khỉ! Đừng có làm tao điên thêm
Đáp lại sự gắt gỏng của tôi là cái mặt vui phớ lớ :
- Có sức để nói thì dành lại mà lo chở tao về. Đàn ông con trai hở chút khóc?
- Tao khóc hồi nào, con béo? – Tôi cố tình chọc tực nó như muốn trút tất cả bực bội vào người trước mặt. Biết là sai nhưng vẫn làm.
- Cho phép mày hôm nay gọi như vậy - Bả vai tôi đau bỏng rát trước cái táng thật mạnh của nó – Đi đi, lắm mồm quá mày.
- Thằng nào vớ phải mày không những điên, còn ngu nữa.
- Ừ, tao cũng nghĩ vậy!
Hết nói! Tôi im luôn. Cãi sao nổi cái mồm mép của …khỉ chứ. Tôi gồng mình chở theo cái thùng phuy phía sau, đạp lang thang không chủ đích.
Tâm trạng không hề buồn, không thất vọng, có gì đó đã lấy đi toàn bộ suy nghĩ của tôi, đầu trở nên trống rỗng, chỉ còn mỗi suy nghĩ “cái con khỉ ngồi phía sau bao nhiêu cân nhỉ”.
Nặng quá …nó ăn gì mà phát phì vậy hả trời? Tôi thì còng lưng ra đạp, nó thì véo von hát một bài điên không ra điên, dở không ra dở
Mèo con đi học, mai phải đến trường, liền kiếm cớ ngay là cái đuôi tôi ốm, cừu mới la toáng lên “ tôi chữa cho anh khỏi liền, nhưng muốn cho nhanh thì cắt đuôi là trên hết” “ cắt đuôi ấy ấy chết, tôi xin đi học ngay thôi, tôi xin đi học ngay thôi” ….mèo con ra vại nước, bàn tay nó vuốt vuốt, xoa mấy sợi râu cước, vì sao con mèo rửa mặt, vì sợ đau mắt không ai dám đến gần mèo …meoo meoo…khi màn đêm buông xuống, có con mèo béo quay….
- Câm – Phanh két xe lại, cả cái đầu to như trái bí ngô đập bốp vào lưng tôi - Xuống! Mày nặng như con lợn ý. Xuống, tao không chở mày nữa….
Con khỉ béo thản nhiên nhảy xuống xe với đôi mắt nhướng lên, khoé môi nhếch lên kiêu ngạo :
- Đã bảo hôm nay cho phép mày gọi gì cũng được.
Biết nó ám chỉ việc vô lý giận vô duyên vô cớ của tôi, nhưng cái kiểu của nó làm tôi tức muốn chết. Đang điên, vậy mà nó thản nhiên hát hò, để tôi nai lưng ra làm culi. Đằng nào hôm nay cũng gặp đủ chuyện rồi, tôi không muốn dây dưa vào con khỉ béo này nữa :
- Gọi bồ mày đến mà đưa về. Tao đi trước, sức đâu chở mày ….Á….
Cả thân hình đổ rầm lên xe, Hằng vừa đạp vào…mông tôi.
- Mày làm gì thế hả?
- Đau không?
- Mày thử đi – Đau chứ sao không, tôi nghi con béo này dùng hết sức đạp tôi chứ chẳng chơi – Mà béo như mày…
- Đau sao không khóc?
Sững sờ, lời nói thản nhiên như cả gáo nước tạt vào mặt, mát và tỉnh :
- Tao là con trai - Đứng dậy phủi bụi bám trên quần, tôi nhăn mặt – Mà tại sao tao phải khóc?
- Đau, buồn, thất vọng, ngu ngốc cũng có thể khóc vì đó là cảm xúc thật của mình. Ai bảo con trai không được khóc?
Nhìn cái mặt kênh kênh biết tuốt già đời của Hằng, tôi chán nản lắc đầu :
- Không liên quan mày …Ê, mày làm gì thế? - Mở to mắt ngạc nhiên, tôi nhìn Hằng dành ghiđong xe
- Tao chở mày - Ngồi lên xe, nó quay lại hối tôi – Lên xe, tao đói rồi cần về ăn.
- Mày….