Sau cơn mưa Trang 7

- Nói nhanh. Tao đói rồi, về nhà còn ăn cơm – Nó nhấm nháp ly nước cam rồi chép miệng.

Năm cốc sữa chua thêm cốc nước cam mà vẫn đói? Ăn uống vô tổ chức vậy, bảo sao không thành con khỉ lai lợn. Đầu nghĩ thế nhưng tôi chỉ dám nói :

- Để tao nói thẳng. Tao đang yêu nhưng dạo này mẹ tao kiểm soát giờ giấc đi lại rất kỹ. Mày là lớp trưởng đến kèm tao học, mẹ sẽ không nghĩ ngờ gì. Thỉnh thoảng giúp tao thoát khỏi sự kiểm soát đó.

- Tức là thỉnh thoảng “lừa” bác là đi đâu đó với tao, rồi mày lượn đến chỗ hẹn với bồ? - Khỉ lớp trưởng chứng minh sự thông minh của mình bằng câu hỏi xốc hông.

Nhăn mặt bởi chữ “lừa” nhưng tôi biết thân phận của người nhờ vả nên chỉ gật gật đầu :

- Gần như thế. Mày giúp tao nhé?

Nó không thèm trả lời câu hỏi của tôi, mà giở giọng tò mò đầy khiêu khích :

- Con bồ mày bị lác? Ghẻ? Hay sứt môi? – Tôi há hốc mồm trước cái miệng tía lia, lòng nhủ thầm “mình chọn nhầm người không?” - Chắc nó xấu đau xấu đớn hoặc tính xấu trầm trọng nên mày mới phải hạ mình nhờ một đứa béo và khó ưa như tao.

Lại thêm một sự ngạc nhiên nữa, bộ nó cũng biết mình sở hữu thân hình sumo và mang trong người tính tình khó ưa sao? Cái mặt tròn xoe với hai bên má phúng phính hất lên :

- Ánh mắt mày cho tao biết suy nghĩ thật trong đầu đấy. Đúng là tao vẫn không thể ưa mày được.

- Mày chịu giúp tao không - Nở nụ cười cầu tài, tôi bắt đầu sốt ruột, dù bắt đầu biết sợ…khỉ.

- Mày chưa trả lời câu hỏi của tao - Vẫn giọng đùa giỡn, nó nhìn tôi chằm chằm, khoé miệng nhếch lên như muốn cười – Con bồ mày xấu lắm hả?

Không hiểu sao tôi lại rít lên như trút bực bội vào giọng nói, may quán rất vắng, chỉ có mỗi bàn tôi và một đôi tình nhân phía trong góc :

- Người yêu tao là đàn ông.

Đôi mắt người đối diện mở to hơn làm tôi thấy hối hận. Tôi sao thế này? Tại sao lại nói ra? Chắc chắn nó sẽ đứng phắt dậy bỏ về và mai cả lớp, có thể cả trường sẽ lan truyền “ thằng Hải lớp 10A6 là peđe, là đồ lại cái”. Rồi sẽ đến tai thầy cô, sớm muộn gì cũng về đến nhà lọt vào tai mẹ. Sao tôi lại thế chứ? Biết trước hậu quả mà vẫn nói ra. Đúng là “khôn ba năm dại một giờ”.

- Mày quen người này không? - Chiếc ví màu đen mở ra, tấm ảnh chụp đôi trai gái được đẩy đến trước mặt tôi.

Trái với sự xỉ vả trong đầu, những gì Hằng thể hiện hoàn toàn khác. Nó không thèm bỏ về mà còn đồng ý giúp tôi. Mắt nó cũng không hề có sự thương hại, ghê tởm lại càng không, chỉ có chút gì đó ngỡ ngàng nhưng ngay sau đó lại trở lại như thường ngày_kiêu kỳ, tự tin. Tôi không hiểu về Hằng nhiều, chỉ thấy nó lớn hơn so với bầy khỉ trong lớp, học giỏi thông minh, hoà đồng, và là lớp trường có uy.

Nhưng phàm con người luôn có hai mặt, ẩn sau khuôn mặt “thầy yêu bạn quý” là gì, không ai biết. Cũng giống như tôi, vui vẻ nói cười với mọi người nhưng đố ai biết tôi nghĩ gì trong đầu lúc đó. Mà tốt nhất đừng ai đọc nó ra, mất công tôi bị lột da, lóc từng miếng thịt và khỉ Thủ lệ mang đi rán giòn.
Ừ, ngày mai sẽ biết bộ mặt thứ hai của Hằng. Ngày mai cũng sẽ biết cuộc sống của tôi sẽ bình yên hay nổi lên những sóng gió khi lần đầu nói với người khác tôi là gay. Ngày mai cũng sẽ biết tình yêu của tôi sẽ đi đến đâu. Kết thúc trong nỗi nhớ, chấm hết trong định kiến xã hội hay tiếp tục trong lén lút, hạnh phúc trong lừa dối? Ngày mai…điệu nhảy của thiên nhiên có còn nữa hay không?

~~~~~~~~~~~~~

- Sao mày không bảo thằng Khải dạy? – Tay đập đá, mẹ hỏi khi tôi thông báo Hằng sẽ kèm thêm môn tiếng Anh.

- Mẹ biết tính anh Khải rồi còn gì. Ảnh tuy học giỏi nhưng thời gian ở nhà là bao nhiêu chứ - Giọng tôi có gắng bình tĩnh làm nó trở nên khan khàn - Suốt ngày lấy xe đi đến đêm, dù ở nhà thì cũng chỉ ngủ với ngủ.

Mẹ dừng tay, nhìn sang tôi buông gọn :

Nó chơi bời mà lúc nào cũng bằng khen này bằng khen nọ. Ai như mày.

- Thì con mới phải nhờ lớp trưởng kèm thêm tiếng anh - Vẫn cố thuyết phục dù tôi bắt đầu tự ái.

Chắc mẹ cũng nhận ra sự không vui trong giọng nói của tôi :

- Học là học cho mày, ấm vào thân mày, chứ cho ai – Tôi thấy trong mắt mẹ có tia sáng khác lạ, rất nhanh nhưng cũng đủ làm tôi nín thở - Trai hay gái vậy?

- Mẹ quên con nhỏ béo béo lớp trưởng cấp hai của con rồi hả? Chính nó đấy.

- À, cái cô bé chỉ phòng học hôm tao đi họp phải không - Nụ cười nhẹ nhõm như trút một gánh nặng.

Nhìn nụ cười đó tôi biết kế hoạch đã thành công một nửa, nhưng lại phảng phất nỗi buồn không tên. Vì người kèm tôi là con gái nên mẹ vui, mẹ đồng ý. Vậy đấy, đời có bao giờ mở lòng chấp nhận chúng tôi. Xã hội đã thế, người sinh ra mình cũng vậy. Cười mà nước mắt ngập lòng.

- Bộ con bé rảnh sao? Dạy cái đầu cứng hơn đá của mày đâu phải dễ, hay tao thuê gia sư nhé?

Biết mẹ đã xuôi và đang nói đùa trong nụ cười vui vẻ, tôi nén tiếng thở dài vào rồi trả lời như không có gì :

- Nó kèm con tiếng anh, con kèm lại hoá – Tôi nói dối trơn tru vì môn Hoá Hằng luôn điểm cao hơn tôi – Có qua có lại mà mẹ ….

- Cha mày! Học mà có qua có lại!

Tiếng mắng yêu như kết thúc cuộc nói chuyện. Tôi bước về phòng, lòng bắt đầu hồi hộp chờ đến chiều_buổi học đầu tiên với cô giáo khỉ lai lợn.
Đúng là tôi không chọn nhầm người. Lúc xách thêm nước và đá ra quán thì đã thấy cái mặt tròn quay của khỉ lớp trưởng đang cười vui vẻ bên cạnh mẹ rồi. Trông hai người nói chuyện rất hợp gu. Con bé này thật biết lấy lòng người lớn, bảo sao thầy cô đều quý nó.

Tôi biết dùng một đứa con gái để lừa mẹ là xấu xa và ngu ngốc. Nhưng thực sự tôi không biết làm cách nào nữa. Nói thật thì không thể rồi, tôi sợ lắm, rất sợ khi bố mẹ biết việc tôi là gay. Tôi không sợ bị cấm đoán, bị giám sát, cái tôi sợ là ánh nhìn yêu thuơng của bố mẹ sẽ trở thành ghê tởm. Mẹ sẽ nhìn tôi với đôi mắt gì? Sẽ dùng thái độ gì để đối xử với tôi? Tôi có còn là thằng Hải cứng đầu buớng bỉnh nhưng đầy ngốc nghếch trong mắt mẹ nữa hay không? Hay sẽ trở thành một thứ quái dị, một thứ không được xã hội chấp nhận? Và mẹ sẽ sống dựa vào dư luận hay sẽ vì tôi mà đạp lên dư luận đó?
Thái độ của mẹ khi biết tôi đi với anh, biết tôi vào những web đó, cũng đủ trả lời cho tôi, đủ để tôi dùng hạ sách này.

~~~~~~~~~~~~~~

- Ê, Hải – Nhào đến đánh bốp vào dầu tôi, thằng Nam tía lia – Mày đang cặp bồ với chằn tinh hả?

- Đúng rồi. Chiều qua tao thấy mày chở nó – Tuấn cận dừng ăn mỳ ngẩng lên nhìn tôi - Mấy lần lượn qua Đường Láng vào buổi tối đều thấy mày chở nó về nhà. Yêu con béo hả?

- Nó qua nhà kèm tao học tiếng anh, tao chở nó về thôi - Lần đầu tiên tôi thấy khó chịu khi có người gọi khỉ là con béo. Có phải vì Hằng giúp tôi không?

Hơn tuần nay ngày nào Hằng cũng đến kèm tôi học. Nói đúng ra là nó mang sách vở đến nhà tôi làm bài, làm xong thì nó về, chứ nó có thèm chỉ tôi học đâu. Dĩ nhiên tôi luôn phải chở nó về vì nó không đi xe. Hỏi thì nó bảo đi bộ cho khoẻ người, còn lúc về thì “người dễ thương như tao không nên đi đêm một mình…”

- Ủa? Học thêm? - Mỳ bắt đầu trương lên nhưng Tuấn cận vẫn nhìn tôi tò mò – Con béo dạy mày?

Đôi lông mày nhíu lại, tôi gằn giọng :

- Đừng gọi nó là con béo!

Câu nói bị cắt ngang bởi hai cái miệng rộng ngoác của Nam và Tuấn, tụi nó ôm bụng cười nghiêng ngả :

- Hahahahaha….Bênh nhau kìa …Nó béo thì gọi là béo …hahahahaha…

- Thằng còi yêu con béo …hahahahaha….

Không biết có gì xui khiến, tôi đứng phắt dậy lao vào hai đứa nó với tất cả sức bình sinh. Bàn ghế bị xô đổ, tiếng la hét xung quanh làm sự tức giận trong tôi được dịp trỗi dậy. Lao vào thụi thằng Nam liên tiếp nhưng cánh tay to khoẻ của Tuấn đã giữ chặt tôi. Không chậm trễ, Nam chồm dậy đấm thẳng vào bụng tôi đau nhói. Khi thoát được gọng kím của Tuấn, tôi lại lao vào cả hai đứa dù bụng đang đau và một bên mắt nhức dã man ….

Cảm giác lạnh buốt của nước khiến tôi dừng lại, cả hai đứa kia cũng chung số phận_người ướt nhẹp. Chưa kịp tìm hung thủ đã nghe thấy giọng nói quen thuộc của cô giáo khỉ lai lơn :

- Bọn mày làm trò gì thế? Muốn tên lớp mình bị nêu trước toàn trường hả? – Tay chống nạng, tay cầm chậu nước…rửa bát của căn tin, Hằng quắc mắt nhìn tôi như nhìn một con gián – Làm gì cũng phải nghĩ đến tập thể lớp chứ. Bọn mày có óc không đấy?

- Con béo này …

- Các em làm gì thế hả - Giọng nói nghiêm nghị của giám thị đã ngăn câu chửi thề của Nam – Theo tôi lên văn phòng.

Bác bán căn tin chạy ra nói gì đó với thầy, tuy đứng gần nhưng tôi hoàn toàn không nghe thấy, vì Hằng đang nhìn tôi đầy thất vọng.

Cả ba đứa được ngửi mùi cafe miễn phí ở phòng Hiệu trưởng gần tiết học. Giấy mời phụ huynh làm tôi méo mặt. Chưa xong vụ “nghi ngờ” giờ lại đến vụ này, chắc mẹ chỉ còn nước mua xích xích tôi lại luôn ….

- Đưa tao xem - Vừa bước khỏi phòng Hiệu trưởng, tờ giấy mời đã bị giật lấy - Mời phụ huynh? Ok! Để tao nói lý do với bác.

- Mày nghe thấy cuộc nói chuyện? - Mắt mở to hết cỡ, tôi không tin những gì mình nghe được.

- Cái căn tin trường nhỏ bằng mắt muỗi, mà tụi con gái trong lớp chứa quà vặt, nói vậy mày chắc hiểu – Đưa cặp sách cho tôi, Hằng hất mặt - Về!

- Ê! Ê! Còn tiết nữa mới hết giờ mà mày?

- Cô bận họp trên sở, được nghỉ - Nó phẩy tay ra sau, giọng lưỡi lại trở về đúng thường ngày – Mày có một tiết “tự do yêu đương” đấy, nhớ về đúng giờ không bác lại thắc mắc.

Biết nó ám chỉ gì, tôi ba chân bốn cẳng lấy xe và tìm quán net gần nhất. Mẹ không đả động việc cấm đoán lên mạng nữa nhưng để chắc ăn, tôi không lên mạng nhiều như hồi trước. Tất cả sự thoải mái này đều nhờ một đứa…con gái.

Ngồi vào máy tôi hy vọng nick anh sáng, hay ít nhất cũng có tin nhắn. Nhưng cả hai đều không có, chỉ có mấy bài hát tụi bạn gửi. Còn đâu không có thứ gì liên quan đến anh xuất hiện cả, dù chỉ để cho tôi biết anh vẫn đang tồn tại.
Cách đây ba hôm, lần đầu tiên sau hai tuần không onl, tôi lên mạng và nhận được một bài hát anh gửi. Xem ngaỳ giờ mới biết, anh gửi vào hôm tôi nhìn thấy anh chở “cô em họ”. Từ đó không tin tức không điện thoại, nhưng chỉ cần nhớ đến bài hát đó là tôi đã thấy ấm lòng.
Tôi cũng không nhớ nổi đã nghe đi nghe lại bao nhiêu lần, chỉ biết mỗi lần nghe lại thấy yêu anh hơn và hoàn toàn tin tất cả những gì anh nói.

Cô đơn ngày vắng em cơn mưa lao xao thay anh nói lên nỗi buồn đau.
Mưa rơi như trách em một ngày không đến bên anh.
Đêm nay cùng với mưa anh ghi lên không gian quanh với nét mực buồn hơn, ghi sâu vào bóng đêm về một ngày mưa thật mau.
Một ngày vắng bóng hình em vắng ánh bình minh
Một ngày vắng câu hát yêu sáng trong khi đôi mình chung tiếng ca
Một ngày thiếu em khiến anh thêm buồn
Một ngày vắng em giấc mơ tan dần
Một ngày không ánh dương vào trời mây tối đen.
Một ngày áng mây ngưng trôi gió như ngừng lay
Một ngày vắng đi tiếng yêu ấm êm khi ta cùng nhau nắm tay
Một ngày thiếu em khiến anh thêm buồn
Một ngày vắng em giấc mơ tan dần
Một ngày anh thiếu em trong lòng trống vắng…..

Vội vàng tháo tai nghe ra, với quyết định nhanh trong đầu, tôi trả tiền net rồi về nhà. Nhất định tôi phải nói cho anh kế hoạch đang thực hiện. Biết tình cảm của anh, tôi càng yêu anh hơn, muốn gặp anh, muốn thấy nụ cười đó, và muốn thấy tấm kính nhiều màu ở Big-1 khi tôi chịp ngập trong nụ hôn ngọt ngào …
Tôi muốn gặp anh…..

~~~~~~~~~~~~~~

Nụ hôn vội trong lén lút nhưng cũng để tôi kịp thấy những vì sao trên trời sáng hơn. bây giờ hơn 10 giờ, đường cũng khá vắng, dù vậy tôi vẫn phải đảo mắt ra xung quanh. Khi không thấy ai đi lại, tiếng thở phào nhẹ nhõm mới thoát khỏi bờ môi.

- Anh về đi. Em đi bộ được rồi.

- Ừ - Nụ cười ấm áp hoà dưới ánh đèn đường trở nên dịu dàng đẹp đến mơ hồ, bất giác tôi cười theo khiến anh kéo nhẹ tay tôi – Em đang quyến rũ anh đấy…

Vội vàng buông tay tôi ra, anh nổ máy khi phía sau có chiếc xe phóng lên. Tiếng nổ giòn rã trong đêm tĩnh mịch như miệng lưỡi của người đời _thản nhiên đầy cay độc.
Quay sang anh, tôi bắt gặp ánh buồn trong mắt. Anh cũng như tôi, thấy đau mà không có quyền lên tiếng.

- Em về đi. Muộn rồi.

- Dạ - Gật đầu ngoan ngoãn nhưng tôi vẫn đứng yên nhìn anh.

Thời gian chầm chậm trôi, tôi ước nếu bây giờ chỉ có hai chúng tôi, không ai cả, không xe cộ bất ngờ phóng qua, chắc chắn tôi sẽ ôm anh, sẽ được nghe thấy tiếng đập khe khẽ của trái tim, sẽ chìm đắm trong mùi hương đặc trưng của anh …
Giấc mơ bị kéo xuống, trở về thực tại bởi bàn tay nóng ấm đang áp lên má tôi :

- Mai anh sẽ đón em ở đây. Giờ em về đi.

- Dạ, anh ngủ ngon – Áp tay lên tay anh rồi tôi bước nhanh như sợ nếu mình đứng đây thêm phút nào, tôi sẽ không thể thoát khỏi ánh nhìn đó.

Tôi biết anh vẫn đứng nhìn theo vì không hề có tiếng động cơ xe nào phía sau. Chắc chắn anh cũng giống tôi, cũng muốn kéo dài giây phút bên nhau …nhưng mẹ đang chờ cửa, Hằng đang chờ tôi chở nó về ở hàng net.
Mỗi lần tôi và anh đi chơi, tôi lại nói dối mẹ là đi xem phim với hằng, còn nó thì vào hàng net chơi game. Tôi cũng thấy lạ, Hằng có người yêu nhưng không bao giờ thấy nó đi chơi, toàn giúp tôi thực hiện kế hoạch. Hỏi ra mới biết người yêu nó học An Ninh, ăn ở tại trường, cả tháng mới về nhà một lần. Thảo nào nó luôn rảnh vào những buổi tối cuối tuần, những ngày tôi và anh hẹn hò.

~~~~~~~~~~~

- Hình như Hải và sếp Hằng cặp bồ.

- Suỵt, nói nhỏ thôi, nó nghe thấy giờ.

- Nó ngủ rồi - Lại giọng nói thứ nhất lên tiếng – Lúc nãy thằng Công bên lớp Anh rủ nó đá cầu, tao nghe nó bảo luyện phim đến 3, 4 giờ sáng nên cần ngủ. Nó không nghe thấy đâu.

Mím chặt môi ngăn tiếng cười, tôi không cử động để theo dõi vụ buôn bán dưa của bầy khỉ. Dù rất mệt do tối qua nói chuyện điện thoại với anh đến gần 12 giờ, sau đó còn xem phim ma đến gần sáng, nhưng có phải bảo ngủ là ngủ được đâu.

Đầu gục trên hai cánh tay, người ngoài nhìn vào chỉ thấy vẻ mệt mỏi của tôi, hoàn toàn không nhìn thấy mặt.

- Thằng Hải vẫn tốt và vui vẻ như thường nhưng dạo này hay thấy nó hát một mình - Giọng thì thầm hạ xuống, tôi phải cố dỏng tai lên mới nghe được, may trong lớp chỉ có tôi và đám khỉ nhiều chuyện này thôi – Mà chỉ có những người đang yêu mới yêu đời và điên như thế.

- Ai bảo với mày vậy?

Ừ, ai bảo với nó thế nhỉ? Tôi cũng tò mò lắng nghe cậu trả lời.

- Chị tao!

- Hí hí – Vài giọng cười vang lên kèm theo tiếng suỵt nhỏ.

- Coi chừng nó tỉnh.

Đột nhiên im bặt tiếng cười, chắc bọn nó đang xem tôi có phản ứng không. Sau một hồi không thấy tôi động đậy, tiếng thì thầm lại vang lên rất con gái :

- Tao nghĩ thằng Hải đang yêu nhưng chắcchắn không phải sếp Hằng.

- Tại sao?

Loading disqus...