Sau cơn mưa Trang 6

- Ít nhất em cũng cho anh nhìn một cái chứ - Giọng năn nỉ thiểu não của anh khiến tôi chịu thua.

Bật đèn bàn, tôi trèo hẳn lên bàn học và nhìn xuống đường. Bóng người con trai bên con dream như bị màn đêm nuốt mất. Chỉ có ánh sáng màu xanh phát ra từ di động trên tay anh, xung quanh là sự im lặng của đêm đen.
Khu nhà tôi chưa mắc đèn ở mấy cột điện nên tầm 11 giờ đêm nhìn ra đường rất tối, giờ này mọi nhà cũng tắt đèn đi ngủ hết rồi.

- Em không ăn uống gì sao - Giọng lo lắng vang lên đầy trách móc – Trông em gầy quá.

- Mới không gặp có một hôm, em sao gầy được – Tôi cười khúc khích và nghe thấy tiếng phì cười ở phía bên kia.

- Cũng muộn rồi. Anh về để em còn ngủ nữa, con nít không nên thức khuya.

Tôi rất muốn nói chuyện tiếp nhưng mấy chú chó hàng xóm đang sủa inh ỏi. Đành xụ mặt nói lẫy :

- Em là con nít thì anh đang dụ dỗ con nít!

- Được rồi! Được rồi! Anh chịu thua – Cái mặt tôi hất lên theo từng lời nói của anh – Em đi ngủ đi, anh muốn nhìn phòng em tắt đèn rồi mới về.

- Dạ - Không hiểu sao tôi gật đầu ngoan ngoãn với tay tắt đèn – Em đi ngủ đây, anh về cẩn thận.

Nói là đi ngủ nhưng tôi vẫn im lặng nhìn ra đường, anh đang đứng phía ngoài cổng ngõ. Ngõ này có ba nhà liền nhau và có một cổng chung. Anh và tôi không chỉ bị ngăn cách bởi cánh cổng màu xanh, mà còn cả định kiến xã hội đẩy chúng tôi ra xa.
Màu đen của đêm tĩnh lặng ôm trọn thân hình anh, tôi như thấy chúng tôi ngày càng xa, không cách nào gần nhau được. Anh như hoà tan trong đêm đen và giọng nói dịu dàng trở nên nhẹ hẫng, đầy bí ẩn :

- Em đừng nghĩ quá nhiều. Chúng ta bớt gặp nhau một thời gian rồi mọi việc sẽ dần lắng xuống. Mẹ em sẽ không còn nghi ngờ nữa.

- Dạ em hiểu - Cắn chặt môi để điều chỉnh giọng nói bớt buồn, tôi nhắc anh – Anh về đi, muộn lắm rồi.

- Ngủ ngon và những giấc mơ đẹp sẽ đến với em.

- Giấc mơ đẹp là có anh trong đó.

- Tất nhiên! Không phải anh thì ai vào đây? Em lên giường ngủ đi.

- Dạ, anh ngủ ngon!

Anh vẫn đứng trước cổng hồi lâu rồi mới nổ máy phóng xe đi. Những chú chó nhiều chuyện lại được thể cùng nhau sủa lên inh ỏi. Tiếng ồn chấm dứt, trả lại cho đêm đen sự tĩnh lặng đáng sợ. Xung quanh tôi không tiếng động, tôi thấy mình nhỏ bé hơn, như rơi vào vũ trụ rộng lớn_một vũ trụ không người, chỉ có tôi và bóng tối sâu thẳm.
Từ trong bóng tối vọng lên những câu hỏi mà tôi không cách nào trả lời được :

- Đó là những trang dành cho bọn đồng tính phải không?

- Tại sao mày vào đó?

- Tao hỏi sao mày không nói?

- Hải, trả lời tao ngay …

Tôi có thể nói gì? Nói tôi vào trang đó vì tôi là gay, người đồng tính vào web của người đồng tính, vậy có gì sai? Nhưng không, tôi lại một lần nữa nuốt những lời đó vào lòng và bắt đầu bịa ra lý do nào đó. Không biết và vào nhầm vì người ngồi trước đã vào, hay có ai đó gửi link nói có rất nhiều nhạc hay trong đó. Rất nhiều lý do được đưa ra nhưng mẹ gạt đi thật thô bạo, ánh mắt ánh lên tia sáng kỳ lạ. Thương hại? Ghê tởm? Tôi không biết! Tôi không muốn nhìn vào ánh mắt đó và càng không muốn nó xuất phát từ mẹ.

Hồi chiều tôi lên mạng ở hàng net gần nhà như mọi khi. Trước khi vào những web đó, tôi đã quan sát xung quanh rất cẩn thận. Nhưng ai ngờ mấy tên sinh viên hay buôn dưa lê lại đi qua máy tôi, thấy người quen và dừng lại nhìn vào màn hình. Tôi tắt không kịp. Từ lúc đó trở đi tôi ước mỗi một điều “Tụi nó quên và không nói lại với mẹ”. Nhưng người tính không bằng trời tính, ông trời ngu ngốc không chịu cúi xuống và xem xét ước muốn nhỏ xíu của tôi. Để rồi tối về mẹ hỏi mà tôi không dám nói thật, không đủ dũng cảm đối diện sự thật. Những lý do đưa ra không đủ thuyết phục, tôi bị cấm lên mạng. Không lên mạng cũng không sao, chỉ có điều mẹ bắt đầu nghi ngờ thì mọi việc sẽ rất khó khăn. Nếu mọi việc vỡ ra thì sao? Tôi sẽ phải làm gì? Liệu tôi có thể đối diện với dư luận, với chính gia đình tôi không?
Sau cả tiếng đồng hồ bị hỏi han, tôi về phòng và gọi điện cho anh. Anh nói rất nhiều nhưng trong đầu tôi không nhớ nổi một điều gì, chỉ biết hơn 10h anh xuất hiện ở cổng và gọi điện cho tôi. May là mẹ đi ngủ từ chín rưỡi, nếu có điện thoại thì tôi bắt máy trên phòng nên không bao giờ có việc nghe lén. Mà mẹ có nghe, tôi cũng nhận ra ngay.

Con muỗi vo ve bên tai kéo tôi trở về thực tại. Phòng tối mịt, tôi bật đèn ngủ và leo lên giường. Hơn 12 giờ, tôi cần ngủ, đầu óc phải tỉnh táo, suy nghĩ mới thông…Chắc giờ này anh đã về tới nhà. Không biết những buổi tối như hôm nay sẽ kéo dài đến bao giờ? Mãi mãi lén lút hay có thể công khai? Ngày đó là khi nào?

Những hạt nhỏ bay bay trước mắt, cảm giác mát lạnh từ mưa mang lại. Gió đưa mưa hắt vào mặt, nhẹ nhàng đến nỗi như có ai đó chạm khẽ lên trán, lên má, đặt lên môi những nụ hôn ướt.
Gió lay nhẹ, mưa như những hạt bụi nhỏ xíu chan hoà trong không khí, tạo nên điệu nhảy ngộ nghĩnh. Bước chân của mưa không theo nhịp điệu nhất định, nó dựa vào gió, gió tạo nên sự phá cách trong buổi khiêu vũ của thiên nhiên.
Tôi cũng đang phá vỡ lớp vỏ của sự chịu đựng. Nỗi nhớ và cảm giác chán nản đang hoà quyện lấy nhau, để rồi đưa đến một giới hạn bị phá vỡ. Cảm xúc không còn giữ nổi khi tôi đang chết dần trong nỗi nhớ nụ cười của anh. Đã hơn tuần không gặp, không điện thoại, tôi nhớ giọng nói trầm trầm.

Mẹ kiểm soát sự đi lại của tôi khá gắt gao, không còn những buổi lên mạng, hoàn toàn bị cấm túc. Mấy hôm đầu anh và tôi chỉ có thể nói chuyện qua điện thoại sau 10 giờ, nhưng niềm vui nhỏ bé cũng bị những chú chó hàng xóm tước đoạt. Liên tiếp bị phá giấc ngủ, một đêm bác hàng xóm ra xem có việc gì mà chó sủa inh ỏi. Đứng bên cửa sổ nhìn xuống, sợi dây vô hình thít chặt tim tôi, tay nắm chặt điện thoại và thầm cầu nguyện. Anh nói gì đó rồi phóng xe đi, mang theo niềm vui, hạnh phúc còn sót lại giữa chúng tôi.
Mấy tên sinh viên hay ngồi ở quán nước mẹ lại làm thêm sát trường tôi, nên ngay cả cơ hội gặp nhau trong chốc lát cũng không có. Tôi thấy mệt, không muốn động đến bất cứ việc gì nhưng hằng ngày vẫn phải đến lớp, vẫn nụ cười dễ dãi với bầy khỉ tóc dài. Cuộc sống đều đều lặp đi lặp lại như những hạt cát trong món quà năm nào. Có chăng là hạt cát rơi để tính thời gian, tôi sống để biết thời gian vẫn trôi.

Sáng hôm nay bất chợt mưa phùn, hạt mưa nhỏ xíu, liti, bay bay trong gió, nó làm tôi bỏ luôn buổi học chính. Sau khi gửi xe, tôi lang thang ngoài đường với chiếc áo trắng học sinh. Những con người lướt qua hờ hững, những hình ảnh về anh như thước phim quay chậm trước mắt tôi. Anh không có gì đặc biệt, phải nói không đẹp trai nhưng không hiểu tại sao đứng trước anh, tôi lại cảm nhận được sự ngọt ngào của hạnh phúc. Có phải vì tôi ít gặp gỡ dù chat với nhiều người? Hay tại anh ăn nói khéo và luôn quan tâm đến tôi mỗi khi đi chơi, dù chỉ là những điều rất nhỏ. Hay tôi yêu anh vì bản thân sợ lại vụt mất thứ cảm xúc này? Sợ để rồi cố đặt tên cho cảm xúc và lao vào cái tên đã được xác định trong vội vã.

Mưa_trong_nỗi_nhớ từng nói với tôi “ Quá thật sẽ là giả! Thật đến mức không kẽ hở sẽ làm cho ta có cảm giác không tồn tại”. Đó là khi tôi kể về anh, về những lời tâm sự của anh cho Mưa_trong_nỗi_nhớ. Quê anh ở Thái Bình, anh lên đây học và tự lập từ khi ra trường. Cuộc sống xa gia đình không làm anh vướng bận nhiều thứ, vì anh còn hai người em trai.

- Em tin Mắt_buồn nói thật!

- Dựa vào đâu?

- Em đã gọi điện đến công ty nơi Mắt_buồn công tác. Tất cả những gì Mắt_buồn nói đều đúng.

- Những gì em biết chỉ là “Mắt_buồn công tác ở đâu”, “Mắt_buồn có tồn tại trên đời”. Chấm hết. Không gì nữa!

Đó là lần đầu tiên tôi không đối đáp được Mưa_trong_nỗi_nhớ. Tàn nhẫn và sự thật.
Lắc mạnh đầu xua đi những suy nghĩ kỳ quặc, sao hôm nay tôi lại…nghiêng về phía Mưa_trong_nỗi_nhớ nhỉ? Vì khoảng cách sẽ làm người ta thay đổi ư? Không đâu, tôi yêu anh, vậy phải tin vào những gì anh nói. Ừ, tôi yêu anh…

Luồng điện chạy qua người, chiếc miệng há hốc khiến không khí xung quanh đặc quánh lại, tôi không cách nào thở được. Người đàn ông trên con Dream II bên kia đường hơi ngoảnh lại cười với người phụ nữ trẻ, ngồi giữa là bé gái 2, 3 tuổi. Chiếc xe vẫn đều bánh mang theo nụ cười tôi đã nhớ nhung cả tuần nay. Chới với, tôi nhận ra mình vừa hụt chân khỏi lề đường. Cú ngã không đau vì sự bàng hoàng sửng sốt đã lấy đi toàn bộ cảm nhận của tôi.
Anh chở một người con gái, tình cảm như gia đình nhỏ. Nụ cười dịu dàng đó không còn thuộc sở hữu của riêng tôi, nó đã bị chia sẻ với người phụ nữa…Phụ nữ? Không thể nào! Hai tiếng phụ nữ làm tôi nhíu mày rà soát lại mọi việc. Anh cũng là gay như tôi, không phải bi, vậy sao lại dính đến đàn bà con gái_những chú khỉ lắm lời chứ? Tiếng gãy vụn của cành cây khô dưới chân làm tim tôi thót lại khi lời của Mưa_trong_nỗi_nhớ vang lên rõ bên tai :

- Những gì em biết chỉ là “ Mắt_buồn công tác ở đâu, Mắt_buồn có tồn tại trên đời”. Chấm hết. Không gì nữa!

Tôi chưa bao giờ hỏi anh đã có gia đình chưa, mà bản thân cũng nghĩ nếu có gia đình thì sao còn làm quen và yêu tôi? Tôi không tin anh có gia đình đâu! Những lần anh hẹn tôi toàn vào cuối tuần, chắc chắn giờ giấc vắng nhà cứ lặp đi lặp lại cùng một thời điểm, người vợ nào mà chẳng nghi ngờ. Vậy việc anh có gia đình là không thể xảy ra.
Mỉm cười với suy nghĩ này, tôi bước nhanh hơn và nhận ra không còn mưa nữa_buổi khiêu vũ của thiên nhiên đã kết thúc. Bất giác nụ cười lại lướt nhanh qua đầu khi đôi trai gái đang cười nói phía trước thật tự nhiên trước mắt tôi. Cả người tôi lạnh tanh cảm giác bất an. Nụ cười! Anh đã từng nói chỉ dành riêng nụ cười này cho tôi, vậy sao bây giờ….Chút vị kỷ trong người trỗi dậy, chân bước vội vã, tôi muốn nhanh chóng đến hàng Internet gần đây để xác định điều mà trái tim đang cầu nguyện “Không đúng, không thể đúng …”

Nick anh sáng, tôi hỏi thẳng luôn :

- Em tưởng giờ này anh đang làm việc, sao lại onl ạ?

- Thứ bảy làm việc gì em? Anh vừa đi công việc về.

- Đi công việc sao lại mang theo em bé hả anh?

Bây giờ tôi mới biết qua chat thì không thể nào tồn tại chữ “thật”. Tôi không biết được cảm xúc của anh lúc này, dù chỉ là chút biểu hiện qua gương mặt. Tôi muốn xem biểu cảm trong đôi mắt đó khi anh nghe câu hỏi này.

- Em nhìn thấy? Sao không gọi anh? Anh chở cô em gái và đứa cháu đi ăn sáng.

Em nhớ anh chỉ có hai người anh trai thôi mà.

- Không nhẽ em họ thì không được là con gái? Mà em hỏi vậy tức là sao?

Tiếng thở phào thoát ra trong vô thức, tiếng “em họ” làm tôi thấy tảng đá chèn trong tim được nhấc ra nhẹ nhàng, nhưng vẫn cố nói :

- Người ngoài nhìn vào không nghĩ đó là anh em.

- Cách em nói làm anh thấy tổn thương - Những hàng chữ liên tiếp xuất hiện ngay sau đó – Em không tin anh thì cũng phải tin vào tình cảm của anh. Yêu mà không tin tưởng nhau là tự giết bản thân mình trước, sau đó là xúc phạm người mình yêu.

Tôi gõ nhanh bàn phím, sự hối hận dâng lên ngập lòng :

- Em xin lỗi. Em xin lỗi! Anh đừng giận….

- Anh không giận. Anh chỉ thấy buồn vì em không tin anh.

- Vì…- Tôi biết anh đang giận, nếu không nõi rõ tôi biết điều gì sẽ xảy ra - Nụ cười đó, em không muốn anh cười với bất cứ ai.

Im lặng không tiếng trả lời, tôi sợ hãi xin lỗi anh lần nữa. Nhưng phải rất lâu sau màn hình mới hiện lên câu hỏi ngắn ngủi :

- Em ghen?

Rất ngượng nhưng tôi biết nếu không đặt “cái tôi” qua một bên, tình cảm của chúng tôi sẽ có một vết nứt, mà lý do chỉ bởi sự không rõ ràng. Dìm nỗi xấu hổ xuống, tôi trải lòng mình ra :

- Dạ, em không muốn anh cười với bất cứ ai, dù đó là con gái. Lúc nãy em nhìn thấy anh chở chị đó và bé gái, em hụt hẫng lắm. Anh à, anh chưa có gia đình phải không? Em chưa bao giờ hỏi anh và anh cũng không đề cập đến nên….

- Gay lấy vợ là do chữ trách nhiệm đưa đẩy – Không trả lời thẳng câu hỏi của tôi, những dòng chữ trái với sự mong đợi xuất hiện trên màn hình - Người con gái đó không có tội nhưng lại bị cuốn vào vòng xoáy cuộc đời của người luôn bị chữ trách nhiệm đè nặng trên vai. Cả hai đều đáng thương. Nếu trách hãy trách cái xã hội đầy rẫy kỳ thị bất công này, hãy trách thái độ của người đời.

Đôi lông mày nhíu lại, tôi khó hiểu trước sự thay đổi chủ đề của anh :

- Em hiểu những gì anh nói. Em cũng chưa bao giờ lên án những gay vì hoàn thành chữ trách nhiệm làm vui lòng gia đình bằng cách lấy vợ ….

- Chết!

- Dạ? – Tôi hơi hoảng trước sự cắt ngang đột ngột của anh.

- Anh phải đi đây. Việc rất gấp mà anh quên – Bàn tay gõ nhanh trên bàn phím nhưng anh đã out sau khi buông gọn – Lúc khác chat nha bé yêu.

Dòng chữ “Anh chưa trả lời câu hỏi của em” không kịp gửi đi, tôi chán nản thoát khỏi nick. Có chuyện gì quan trọng đến mức đó? Hôm nay thứ bảy, anh đâu phải đi làm, sao lại có việc gấp chứ? Không nhẽ anh đang trốn tránh câu trả lời? Trốn tránh? Tôi không nghĩ vậy. Anh trốn lúc này, tôi có thể hỏi vào lúc khác, có phải tôi và anh suốt đời không thể gặp nhau được đâu. Vậy chắc anh không nói dối đâu, anh thực sự bận việc. Tôi nên tin anh, tin vào tình yêu của anh. Đừng vì nụ cười, vì chút ghen tuông trẻ con mà đánh mất đi tình cảm đang có. Tôi tin anh. Tôi rất mong được gặp anh, không phải để hỏi lại vấn đề hôm nay, mà là muốn nhìn nụ cười đó. Nụ cười luôn làm tôi cười theo trong vô thức.

Việc trước mắt cần làm là không để mẹ nghi ngờ nữa. Có lẽ ý tưởng tôi nghĩ ra đêm qua cần mang ra áp dụng. Không thử sao biết kết quả.
Mắt ánh lên tia tự tin, tôi quyết định quay lại trường_nơi có người quan trọng trong kế hoạch sắp tới.

~~~~~~~~~~~~

- Mày quen người này không? - Chiếc ví màu đen mở ra, tấm ảnh chụp đôi trai gái được đẩy đến trước mặt tôi.

Theo ngón tay mũm mĩm, tôi chăm chú nhìn người con trai trong tấm hình. Đầu rà soát lại tất cả người quen, cuối cùng lắc đầu khó hiểu :

- Không! Tao không quen. Nhưng sao?

Làm hơi hết sạch cốc nước cam, Hằng_khỉ lớp trưởng nhoẻn cười :

- Vậy yên tâm rồi. Tao đồng ý.

- Hả??? - Mắt tôi mở to hết cỡ nhìn người đối diện, hoàn toàn không tin những gì mình nghe được là sự thật.

Phẩy phẩy tay, khỉ lớp trưởng nhắc thân hình tròn quay khỏi ghế :

- Về. Tao sẽ giúp mày vụ này.

- Nhưng…tao không hiểu gì cả …- Tôi im bặt khi khỉ lớp trưởng vỗ lên vai và nói nhỏ đủ tôi nghe :

- Anh chàng trong ảnh là người yêu tao, mày không quen thì khỏi phải lo. Mày có thể yêu bất cứ người con trai nào, trừ bồ tao. Ok?

- Mày…

Vừa tức vừa ngượng, tôi nhìn theo khỉ béo nhún nhảy thân hình “thon thon hình vại thoai thoải hình chum” ra khỏi quán với giọng cười lanh lảnh. Đúng là “giang sơn dễ đổi bản tính khó dời”. Hằng vẫn không thay đổi_ăn nói khó nghe mà cũng đầy kiêu kỳ. Có thể nói trong bầy khỉ lớp tôi, Hằng là khỉ đáng nể nhất. Đây là lý do tôi chọn nó trong kế hoạch “lấy lại sự tin tưởng, phá vỡ sự nghi ngờ của mẹ”.

Sau khi quay về trường, tôi phải đứng chờ gần tiếng đồng hồ mới nghe thấy tiếng trống hết giờ vang lên. Hằng khá ngạc nhiên khi tôi không đi học nhưng lại đứng chờ nó trước cổng trường, có vài đứa trong lớp nhìn thấy buông lời trêu chọc. Tôi rủ nó đi ăn sữa chua ở ngõ Thái Thịnh. Chờ nó lót bụng 5 cốc sữa chua, tôi mới dám vào đề khi cốc nước cam đặt nhẹ lên bàn :

- Mày kèm tao môn tiếng anh nhé – Như đã chuẩn bị sẵn, tôi nói luôn môn học kém nhất, cái môn luôn làm tôi mất học sinh giỏi vì điểm phẩy quá thấp.

- Thằng béo bạn mày học chuyên anh còn gì – Nó gõ chiếc thìa vào ly nước tạo nên những tiếng leng keng ồn ào - Nhờ tao chắc không chỉ có vụ học đâu nhỉ.

- Ờ, cũng có việc khác – Tôi gãi đầu bối rối trước sự bình tĩnh của người đối diện, lòng nghi ngờ đứa trước mặt có thực sự là con gái không?

Loading disqus...