Bàn tay bị bóp nhẹ, tôi quay sang để rồi bắt gặp nụ cười trìu mến. Trong rạp phim rất tối, chỉ có ánh sáng phát ra từ màn chiếu nhưng tôi biết anh đang cười, ánh mắt đó chứa đựng khuôn mặt tôi. Ánh sáng mờ mờ ảo ảo che đi những vết tàn nhan trên khuôn mặt rạm nắng, sống mũi cao, vầng trán rộng, đặc biệt anh sở hữu đôi mắt cương nghị, đôi mắt luôn dành cho tôi những tia dịu dàng.
Giọng cười khúc khích của cô gái phía xa xa làm tôi vội quay lên. Cảnh anh chàng trượt vỏ chuối rồi va đập lung tung khiến tôi yên tâm hơn, giọng cười đó dành cho cảnh hài trong phim. Đúng là dù ở đâu tôi vẫn luôn mang nỗi lo trong lòng_sợ người khác nhìn, sợ người khác nhận ra, sợ đủ thứ. Chết tiệt cái xã hội này đi!
Bộ phim kết thúc và trong đầu tôi có mỗi hình ảnh người con gái yêu người con trai rồi…hết phim. Hy vọng chút nữa anh đừng hỏi gì về nội dung hay cảm tưởng của tôi. Bị nhận ra tình cảm, tôi thấy kỳ kỳ và ngượng sao đó.
- Đợi mọi người ra hết rồi mình đi – Tay tôi vẫn nằm yên trong tay anh, bình yên, ngọt ngào.
- Dạ …- Cái gật đầu ngoan ngoãn ngừng ngang khi môi anh đang đặt lên môi tôi dịu dàng, nóng và ấm.
Tấm kính nhiều màu ở Big-1 lướt qua mắt. Nụ hôn mang nhiều màu sắc, rất nhanh nhưng tôi vẫn kịp nhìn thấy một vườn hồng đủ màu đang ẩn hiện trên tấm kính trong quán cafe Big-1_nơi tôi và anh lần đầu gặp nhau.
Đôi má lại có cơ hội đỏ lên vì bất ngờ, tôi dời môi anh với ánh mắt liếc xung quanh. May chỗ này khá khuất, mọi người đang lần lượt đi ra, không ai chú ý hai người con trai phía trong góc. Dù đã yên tâm nhưng tôi không thấy hài lòng, nhỡ có ai đó bắt gặp thì sao? Thiệt là…
- Em giận hả - Anh giữ nhẹ tay khi tôi đứng lên.
- Dạ không – Tính giả vờ gận dỗi để phạt cái tội “không cẩn thận” nhưng khuôn mặt lo lắng khiến tôi đổi giọng nhẹ hơn – Chúng ta cũng ra thôi, mọi người đi hết rồi còn gì.
Lại cười, sao tôi yêu nụ cười của anh thế! Chính nụ cười này đã khiến tôi bỏ suy nghĩ “không yêu ai” sang bên cạnh và mở cánh cửa tưởng chừng khép chặt để anh bước vào. Cánh cửa đã một lần đóng kín bởi cơn mưa trắng.
Tôi từ chối đi uống nước vì muộn rồi, mẹ thể nào cũng nhằn cái tội “mọc rễ” bên nhà Công béo quá khuya cho mà xem. May trước khi ra khỏi nhà, đã dặn bé Mai là tôi về muộn. Nhắc đến bé Mai tôi không khỏi phì cười. Sẩm tối, sau khi dọn hàng cho mẹ về, tôi đứng trước gương hơn tiếng đồng hồ chỉ để xem chiếc áo phông màu đen với bàn tay xương xẩu và chiếc màu trắng với chữ rock, cái nào hợp hơn. Không phải lần đầu tiên hẹn hò nhưng tôi luôn hồi hộp mỗi khi đi chơi, tâm trạng này dẫn đến sự “tân trang” dung nhan mùa hạ. Đang đau đầu không biết chọn áo nào thì bé Mai ngó đầu vào phòng rồi vô tư tương một câu thật ngây thơ “Phải diện đẹp mới được anh Công cho vào nhà hả anh”. Lúc đó tôi không biết trả lời thế nào, chỉ ước cửa phòng đóng có phải tốt hơn không?
- Anh đưa em tới ngõ nhé?
- Dạ thôi – Đã tới cổng chùa từ lúc nào, tôi nhảy xuống khi xe dừng lại – Em đi bộ về được rồi, vào sâu nữa toàn người quen thôi.
- Nhưng muộn rồi mà anhkhông muốn em phải đi bộ …
- Dân ở đây nhiều chuyện lắm – Tôi nhăn mặt cảnh báo - Hầu như ai cũng biết em. Tới đây được rồi anh.
Ánh đèn đường cho tôi biết mắt anh đang xao động, ánh lên tia sáng rất kỳ lạ.
- Ừ, nếu em đã nói vậy – Anh lại cười, tôi lại bồng bềnh – Em đi trước đi, anh đứng nhìn em một lúc.
Lắc lắc đầu như xua đi những tia sáng đó, tôi đẩy người anh :
- Anh về đi. Em muốn là người nhìn theo.
Tôi biết anh sẽ không từ chối bất cứ yêu cầu nào và anh nổ máy phóng đi sau khi tặng tôi nụ cười đẹp hơn.
Nhìn từ phía sau anh trông khá to lớn, người đầy đầy, dáng người như có gia đình. Không bù cho tôi, cao mét 65 mà nặng có 50 cân, trông như thiếu ăn.
Khi dáng anh hoà vào màn đêm, tôi bắt đầu đếm bước về nhà. Không biết mẹ ngủ chưa? Cũng khá muộn rồi…
- Mày đi đâu cả tối nay - Giọng dò hỏi gay gắt của mẹ làm tôi mở to mắt ngạc nhiên.
- Con qua nhà bạn.
- Thằng Công chứ gì? - Tiếng mẹ bắt đầu lớn hơn – Lúc nãy nó qua tìm mày và bảo không thấy mày sang. Mày đã đi đâu?
Tim tôi thót lên, tay ra mồ hôi nhưng đã dự tính trường hợp này ngay từ khi bắt đầu quen anh, một giọng nói dối trơn tru cất lên :
- Trên đường sang nhà thằng Công, con gặp tên bạn cấp hai mới chuyển về gần đây. Nó rủ con vào nhà cho biết – Tôi giả vờ bước đến âu nước để không phải đối diện với mẹ - Mải nói chuyện nên quên mất, mai lại phải giải thích với thằng béo rồi.
Giọng mẹ nhẹ hơn :
- Mày đừng có nói dối!
- Con bốc phét làm gì - Uống một hơi hết cốc nước đầy, tim tôi đang trở lại nhịp đập bình thường – Nhà thằng đó bên cục Bản đồ, tại mải chơi game nên con quên.
- Tao mà biết mày nói dối thì liệu hồn!
- Hì, con về phòng đây - Thấy mẹ xuôi xuôi, tôi nhanh chân vọt lẹ lên tầng, giọng cằn nhằn của mẹ đuổi theo phía sau.
- Tụi mày mà cứ đi chơi bậy chơi bạ là chết với tao.
Đóng cửa xong, tôi thả người xuống sàn. Hôm nay ngốc thật, quên dặn thằng béo, may mà đã dự tính từ trước chứ không thì….
Mắt liếc phải đồng hồ cát, cát đã rơi xuống hết, đang im lìm nhìn tôi lạnh lùng. Bước đến lật ngược lại, những hạt cát lại rơi đều đều, đúng với nhiệm vụ của nó. Đầu tôi hoàn toàn trống rỗng theo hạt cát, không hình ảnh, không tiếng nói, không suy nghĩ…Khi hạt cát cuối cùng rơi xuống, tôi lật úp lần nữa rồi đi thay đồ. Quá khứ hãy ngủ yên, hiện tại mới quan trọng. Hiện tại là không được để sai lầm như hôm nay xảy ra nữa. Chiêu nói dối gặp bạn chỉ nên áp dụng một lần, tiếp diễn sẽ thành ngu ngốc. Từ nghi ngờ này dẫn đến nghi ngờ khác, chắc chắn mẹ sẽ chú ý đến tôi hơn, đặc biệt là những mỗi quan hệ. Tôi hy vọng điều lo sợ nhất của một gay kín đừng xảy ra và đừng bao giờ xảy ra với tôi. Tôi chưa nghĩ sẽ phải đối diện với mẹ thế nào khi việc đó lộ ra. Tôi không thích ngày đó! Mai, ừ mai sẽ cẩn thận hơn!
Mày về trước đi, tao có việc – Tôi nói nhanh, giọng bất an.
- Ai vậy - Mắt không dời người đàn ông tầm 30 trên con dream bên kia đường, Công béo hỏi nhỏ.
Tôi nói dối mà miệng đắng ngắt :
- Chú tao - Dắt xe sang đường, tôi nhìn nụ cười của anh mà thấy đau đau.
Người yêu nhưng tôi lại giới thiệu với bạn là chú. Chỉ đơn giản là khẳng định vị trí của anh, tôi cũng không dám nói thật, vậy đến bao giờ tôi có thể nói với mẹ đây?
- Chúng ta đi uống nước nhé – Có cái gì đó là lạ trong đáy mắt anh, nhưng nụ cười quen thuộc lôi kéo sự chú ý của tôi hơn – Em giận hả?
- Không - Lắc nhẹ đầu, tôi nghĩ mình cả nghĩ quá, chắc anh cũng lo sợ như tôi thôi.
Một vài đứa bạn cùng lớp đi ngang qua cười thân thiện làm tôi nói nhỏ :
- Em cần về sớm, sáng em thấy mẹ hơi mệt, trưa còn trông hàng phụ mẹ nữa.
Tôi đạp xe chầm chậm, không muốn trưng khuôn mặt khó ưa ra nhưng câu hỏi của Công béo vẫn ám ảnh trong đầu.Tôi không thích nói dối nhưng vẫn phải luôn nói dối, cái vốn có của bản thân mà cũng phải nói dối. Cười cũng ra nước mắt!
- Hải!
Mải suy nghĩ không để ý nên tiếng gọi nhỏ của anh làm tôi lạc tay lái, chiếc xe hơi loạng choạng vào trong. Nụ cười trở nên gượng gạo khi tôi quay sang nhìn anh :
- Dạ!
- Em giận hả? Anh chỉ muốn nhìn em một chút.
Nghe anh nói lên tình cảm của mình, tôi rất vui nhưng khuôn mặt của mẹ đã lấn át tất cả :
- Anh đừng đến trường nữa, em nghĩ không nên …
- Anh biết – Hơi gật gù, anh cười vì giọng tôi đã nhẹ rất nhiều – Có việc ngang qua trường em nên anh đứng chờ. Với lại anh quan sát cũng không ai để ý đâu.
Tôi biết anh đúng vì người ngoài nhìn vào chúng tôi như hai anh em, chắc không ai nghi ngờ đâu. Hy vọng vậy!
Tới gần cổng chùa, tôi đi chậm lại :
- Đến đây được rồi. Anh đi trước đi!
- Tối mai nhé Hải – Anh mỉm cười hài lòng trước tiếng dạ ngoan ngoãn của tôi rồi phóng xe đi.
Cuộc gặp gỡ rất ngắn ngủi, không tình cảm mà lại tràn đầy lo lắng bất an. Lén lút, khách sáo…tôi ghét những thứ đó.
Hôm nay bà nội dặn sang ăn cơm nên tôi không rẽ về quán mẹ mà phi thẳng xuống bà. Chắc bé Mai ở đó rồi. Tôi đạp nhanh hơn, tự nhiên muốn nhìn khuôn mặt tròn quay của bé Mai, đôi mắt ngây thơ trong sáng đó sẽ giúp tôi bình tâm hơn…
~~~~~~~~~~~~
- Giọng của anh cao cao như con gái ý. Nghe ngộ thật – Bé Mai thập thò ở cửa sổ nhìn sang dãy nhà trọ trước mắt - Chắc ảnh hát hay lắm.
- Con nít tò mò – Tôi kéo bé Mai khỏi cửa sổ - Vào xem hoạt hình, anh Khải mới thuê Tôm và Jery đó.
- Cho em xem chút nữa – Cái thân hình mũm mĩm ngũng nguẩy giận dỗi - Mấy khi sang bà đâu.
Tôi trừng mắt doạ con bé :
- Có phải …khỉ đâu mà xem. Muốn ăn đòn hả? Vào phòng khách xem hoạt hình ngay!
- Xí!!!
Nhìn theo dáng người tròn như trái bóng tôi lắc đầu cười. Con bé đã chín tuổi nhưng lúc nào cũng nhõng nhẽo, thêm tính tò mò nhưng lại rất nghe lời.
Giọng cười từ ngoài vọng vào khiến tôi nhìn sang phòng trọ đối diện. Người bé Mai quan sát nãy giờ là anh sinh viên tóc hơi dài, dáng người cao gầy, giọng nói nhẹ. Tôi không biết anh ta có giống tôi không nhưng lần nào đến bà chơi, cũng thấy anh đang tiếp bạn và đó luôn là con trai. Một lúc sau cửa phòng khép lại, tôi không còn nhìn thấy gì nữa. Cái tính thích quan sát, không thích xen vào chuyện thiên hạ vẫn đi theo tôi đến bây giờ và nó khiến tôi bước về phòng ông anh họ.
Trong các anh em họ, tôi quý nhất anh Khải_hơn hai tuổi, học lớp 12 trường Lê Quý Đôn, học giỏi mà quậy cũng không kém. Tôi thì học khá, quậy cũng vừa vừa. Lúc nãy lão chở bác Huyền đi châm cứu nên phòng mới trống trơn như vậy. Tôi tếch đến máy tính và vào yahoo. Rất muốn vào web để đọc bài mới nhưng sợ nó lưu lại máy, nhỡ lúc nào đó lão vô tình thấy thì tiêu. Giờ này không ai onl, chán thật đó! Tôi vẫn để nguyên yahoo và bật nhạc nghe. Trong máy lão toàn lưu nhạc nước ngoài và tôi dĩ nhiên không hiểu gì rồi nhưng vẫn nghe. Giai điệu hay là được.
- Em không trông hàng cho mẹ hả?
Nick Mưa_trong_nỗi_nhớ làm tôi mở to mắt ngạc nhiên :
- Dạ không! Sao anh onl giờ này? Anh không làm việc hả?
- Anh tranh thủ ít phút trước khi vào học. Thấy nick em sáng nên chào hỏi.
Hiểu ý anh là không thể chat lâu, nhưng tôi vẫn cố tình hỏi khi hình ảnh lúc nãy lướt nhanh qua đầu :
- Tình yêu là gì hả anh?
- Tình yêu hay tình yêu của giới gay? Phải nói rõ!
- Cả hai ạ!
- Có chuyện gì xảy ra hả? Có phải Mắt_buồn làm em tổn thương không?
- Em chỉ hỏi thôi. Anh đừng lôi Mắt_buồn vào - Tự nhiên tôi muốn cười, sao Mưa_trong_nỗi_nhớ thành kiến với Mắt_buồn thế?
Phải đợi khá lâu mới thấy câu trả lời :
- Tình yêu = tình dục + thuỷ chung. Đó là tình yêu của gay.
- Suy nghĩ của anh hay của đa số?
- Anh tin vào suy nghĩ đó 80%. 20% còn lại anh dành cho chữ “duyên”
- Dạ, em hiểu rồi! Anh đi học đi, em không làm phiền em nữa.
- Khi bắt đầu cuộc nói chuyện, anh đã không nghĩ có từ phiền. Nhưng thôi, anh cũng vào lớp đây.
- Dạ, chào anh!
- Thực sự không liên quan Mắt_buồn chứ? Bất cứ việc gì xảy ra cũng phải nói, không được dấu.
- Không có gì đâu. Anh đi học đi – Tôi vội vã out vì biết chắc anh sẽ nói gì tiếp theo.
Tình yêu như anh nói, tôi cũng nghe nhiều rồi. Nhưng tôi không tin vào điều đó. Quen nhau ba tháng, Mắt_buồn chư bao giờ đả động đến việc này, tôi cũng thấy khá kỳ lạ. Mấy người từng chat với tôi qua yahoo đều khẳng định chắc chắn : không có gay nào là không quan tâm đến tình dục, chỉ là có nói ra hay không thôi. Đến giờ anh vẫn đàng hoàng, nghiêm túc trong mắt tôi, dù nhiều lúc mắt ánh lên những tia sáng khó hiểu nhưng tôi nghĩ đó là do ánh đèn. Thực sự nếu một ngày anh đề nghị vấn đề đó, tôi cũng không biết cư xử sao nữa. Phim sex tôi đã xem nhưng đó là trên màn ảnh, màn ảnh và ngoài đời khác nhau chứ! Tôi cũng không rõ nữa…nghĩ đến việc chưa xảy ra rồi vẽ nhiều đường đi …càng nghĩ càng rối.
Tiếng lộp bộp rơi vào tấm tôn làm tôi nhìn ra cửa. Mưa! Lại mưa, sao dạo này mưa nhiều thế? Không báo trước, mưa đến mạnh mẽ và đi trong im lặng. Mưa bất ngờ đầy hữu ý …Bầu trời trở nên tối sầm, tôi thấy bất an trong lòng. Một cảm giác nôn nao khó tả ….
~~~~~~~~~~~~
- Mày nói rõ cho tao ngay - Giọng mẹ rất lớn, không cần hét nhưng cách ba bốn nhà vẫn nghe rõ - Thằng đó là ai mà giờ về chờ mày ở cổng truờng?
Tay tôi ướt mồ hôi, giọng nói cố tỏ ra bình thường :
- Con đã nói rồi. Anh thằng Quang cùng lớp, hôm đi sinh nhật nó có gặp ảnh – Hình ảnh anh trôi chầm chậm trước mắt tôi – Trưa nay tan giờ tình cờ gặp và đi cùng đường thôi.
- Thế sao nó không đi cùng em trai mà đi cùng mày – Đôi mắt mẹ quắc lên đầy nghi ngờ.
Giọng tôi lớn hơn như muốn giữ trái tim không nhảy khỏi lồng ngực :
- Nó nghỉ ốm mấy hôm nay rồi, có đến lớp đâu mà đi cùng.
- Hừ - Tiếng hừ mũi của mẹ kéo theo sự đa nghi – Tao nghe thằng Chiến bảo mày và thằng đó đi song song suốt đoạn đường về nhà. Mà thằng đó phải trên 30 rồi, gì mà anh bạn mày chứ?
Chiến là tên sinh viên hay ngồi quán nước mẹ tôi, hắn luôn buôn đủ thứ chuyện trên trời dưới đất và hôm nay nạn nhân là tôi. Biết rõ tính mẹ, nếu càng mềm mỏng thanh minh sẽ càng bất lợi, tốt nhất phải làm như mình đang giận vì bị …oan.
- Mẹ không tin thì thôi - Giọng tôi bắt đầu gắt gỏng – Anh thằng bạn và đi cùng đường về. Có gì mà mẹ làm ầm lên?
- Không ầm lên hả? Mày thử nghe những người nhìn thấy nói lại với tao xem – Đúng như tôi dự đoán, mẹ đã hạ giọng chuyển từ giận dữ sang chì chiết – Cái cách nó nói làm tao liên tưởng đến mấy thằng pêđê thuê trọ phía trong ngõ. Và cái đứa được nhắc đến là mày, con tao, liệu mày chịu nổi không?
Tôi biết mẹ bắt đầu xiêu xiêu nên nói rất ngọt :
- Xời ơi! Tin tụi nó thì hết ngày. Con mình không tin, cứ đi nghe vớ vẩn.
- Tin mày có đổ thóc giống ra mà ăn!
- Hì hì.
- Lần sau có gặp thằng đó ở đâu cũng đừng có đi cùng - Mẹ thở dài rồi nói tiếp – Tao không muốn thiên hạ chửi vào mặt “ nhà bà này có thằng con pêđê”. Mày không nghe sao hiểu cảm giác của tao! Nhục lắm con ạ!
Thấy bình yên đã trở lại, tôi vọt lên tầng :
- Con biết rồi! Mẹ nói nhiều quá.
- Nhiều cái thằng bố mày!
Tiếng chửi quen thuộc lọt vào phòng trước khi tôi đóng cửa lại. Vội vã bấm số anh :
- Tối mai em không thể đi được ….
~~~~~~~~~~~~