- Mày hỏi gì?
- Mà thôi, hỏi mày cũng như không – Cái nhún vai của nó như trêu tức tôi.
Chưa kịp trả lễ thì giọng buôn dưa của tụi con gái gần đó làm tôi nín bặt để nghe ngóng.
- Thật hả? Trường mình có pêđê thật hả?
Tim giật thót, tôi bắt gặp Hằng cũng đang ngạc nhiên nghe lén.
- Ừ, tụi A2, A3, A7 đang đoán già đoán non xem đó là thằng nào.
- Dám Huỳnh công công lớp ta lắm - Những tràng cười vang lên sau câu nói của một con khỉ tóc xoăn.
- Sao tụi nó biết việc này - Nếu nhớ không nhầm thì con khỉ vừa đặt câu hỏi là Nga.
- Tao chơi với con Minh bên A3, mà con này dân buôn có tiếng, quen biết rộng. Nó được một đứa bên Lê Quý Đôn nói cho là khối 11 tụi mình có một chàng yêu một anh bên trường nó.
- Bên Lê Quý Đôn thì tao cũng nghe nói, nhưng khối 11 tụi mình biết mặt gần như tất cả. Sao lại không nhận ra nhỉ?
Giọng nhỏ hơn làm tôi phải căng tai lên mới nghe được :
- Ừ, thường tụi pêđê dễ nhận ra lắm. Õng ẹo hơn cả con gái và giọng nói thì…chậc, tao còn bái làm sư phụ.
- Vậy Huỳnh công công có khả năng là người đó không?
- Có thể.
- Hay bọn mình điều tra thử xem …
- Điều tra cách nào?
- ….
Mấy cái đầu chụm vào bàn tán, thỉnh thoảng ré lên cười làm ồn một góc lớp. Lúc không nhìn không nghe lén nữa, tôi mới nhận ra Hằng đang chiếu tướng :
- Gì?
- Không - Hằng lắc nhẹ đầu, giọng hiền đến kỳ lạ - Mày đừng để ý.
- Nếu là mày, mày có để ý không – Tôi cười cười với sự nhạy cảm tinh ý của Hằng, hỏi nó với giọng vô ơn.
Hằng nheo mắt trái nhìn tôi rồi cười toe :
- Đi, tao mời mày ăn – Nó tóm vào bắp tay tôi lôi đi – Ăn để xả tất cả những thứ vớ vẩn trong đầu đi.
- Khỏi, tao ăn sáng rồi – Tôi trì người lại đúng lúc tiếng trống báo hiệu hết giờ ra chơi – Vào lớp rồi, biến về chỗ đi con béo.
- Tốt! Đỡ tốn tiền – Cái kiểu cười sung sướng làm tôi nghi ngờ lời mời vừa rồi.
Trước khi Hằng bước về chỗ, tôi nói nhỏ với ánh mắt biết ơn :
- Cảm ơn mày.
Cách cảm ơn chân thành là mời tao ăn.
Đến lúc này tôi không nín cười nổi nữa, lắc đầu chịu thua tính phàm ăn của nó.
Những tiếng ồn lắng xuống khi giáo viên bước vào, hai tiết còn lại đều là môn văn. Mọi người im lặng thả trôi cảm xúc theo cách giảng bài lôi cuốn của cô, tiếng ngòi bút di chuyển trên giấy đều đều bình lặng. Tay tôi chép bài nhưng đầu óc mơn man những suy nghĩ không đầu không đuôi. Bả vai vẫn đau mỗi khi cử động mạnh dù sáng nay tôi đã bôi khá nhiều dầu.
Từ lúc Hằng bàn về việc đi chơi đến lúc này, tôi chỉ có một ước muốn : gặp tên bốn mắt khó ưa đó. Tôi biết mình đang tiếp tục lừa dối mẹ, tiếp tục bước qua lời hứa của đứa con đối với người mẹ. Tôi vẫn đang đeo bộ mặt che đậy mọi thứ để đối diện với những việc đang xảy ra.
Cái khát khao gặp Duy càng lớn hơn khi tôi dắt xe khỏi con dốc đông học sinh tíu tít tạm biệt nhau. Chưa kịp ngồi lên yên, tôi đã bị giáng một đòn rất mạnh vào tim_ba đứng ở gốc cây phía xa xa, gần trạm xăng. Vậy đây là sự kiểm soát theo như lời cảnh báo tối qua.
Tôi là gay, cũng là con ba mẹ, đứa con đó đang bị giám sát 24/24. Muốn cười mà cơ miệng chỉ tạo ra được sự méo xẹo vô duyên kỳ cục. Tôi đạp xe về nhà với tâm trạng chán nản, trống rỗng. Tôi rất muốn gặp đôi kính cận vào lúc này. Có thể lúc gặp tôi sẽ đấm cậu ta để trút tất cả những gì trong lòng, nhưng cũng có thể gặp chỉ để nhìn. Tôi không rõ nổi suy nghĩ trong đầu nữa. Tôi phải làm gì và làm như thế nào?
Những câu hỏi chưa có lời giải vì suy nghĩ vẫn rời rạc chưa quy về một khối.
~~~~~~~~~~~~~~~~~
- Mày thử hỏi sếp Hằng đi - Một con khỉ tóc ngang vai đùn đẩy sang người bên cạnh - Sếp cấp hai học Trung học cơ sở Láng Hạ mà.
- Sếp Hằng tuy dễ tính nhưng không thích mấy vụ nói sau lưng người khác đâu.
- Đây đâu phải nói xấu, chỉ là bình luận thời sự trường lớp thôi - Giọng pha trò vang lên kéo theo vài tiếng khúc khích - Tụi mình chỉ hỏi, Hằng trả lời hay không chưa biết mà.
- Ừ, vậy chờ sếp về lớp thì hỏi nhé.
“Con này chết thiêng lắm đây”, tôi lẩm nhẩm trong miệng khi Hằng xuất hiện ngay lúc đó.
- Hằng, lại nhờ chút – Con khỉ tóc đuôi gà vẫy vẫy.
- Gì đây mấy cô nương – Tung tẩy sổ màu đen trên tay, con béo bước lại với khuôn mặt rạng rỡ - Đã học sử chưa? Còn 10 phút nữa là vào lớp đấy.
- Có chuyên viên quay bài đây rồi, lo gì sếp - Ấn vai con béo xuống ghế, mấy con khỉ nháy mắt ra hiệu nhau.
Tiết thứ thư có kiểm tra sử 1 tiết nên tôi không ra sân xem tụi con trai đá cầu mà ở trong lớp tụng bài. Nói là học cho oai, chứ mắt nhìn vào quyển vở trước mặt, còn tai dỏng lên nghe tụi nhà lá bàn tiếp chuyện “điều tra” hôm qua. Có vẻ vấn đề đồng tính luôn được người dân quan tâm, dù chỉ là hiếu kỳ tò mò nhưng luôn thu hút được đông đảo khán giả. Bằng chứng là số lượng khỉ đang vây quanh con béo khai thác.
- Hằng cấp hai học Trung học cơ sở Láng hạ hả?
- Ừ, sao?
- Bà có biết hết mặt tụi cùng trường không?
- Hồi đó làm cán bộ lớp, kiêm chức lính đánh thuê của thầy cô nên lượn đi lượn lại các lớp cũng nhiều, biết cũng kha khá – Nói về người mà cái kiểu ăn nói của con béo làm tôi liên tưởng nó đang đếm hàng.
- Bà nghe tụi A2, A3 bàn về một tên cấp hai cũng học Láng Hạ là pêđê chưa?
Mắt con béo hơi nhướng lên rồi đảo một lượt những cô nàng đang vây quanh :
- Tụi mày biết pêđê là gì không?
- Là mấy thằng như con gái, tình điệu đà õng ẹo chứ gì?
- Những người đó gọi là gay lộ. Chứ nhiều người trong cuộc không gọi pêđê.
- Gay???
- Gay là gì???
Những tiếng thắc mắc thi nhau vang lên khi nghe thấy một từ lạ tai.
- Tụi mày không biết gay là gì?
- Ừ, lần đầu nghe.
- Có liên quan pêđê không?
- Vậy tại sao lại hỏi tao việc kia? - Hất đầu, giọng Hằng nhuốm chút khó chịu – Cái việc có đứa học Láng Hạ giống tao ý. Tại sao hỏi về nó?
- Thì không biết nên tụi tao mới hỏi mày có nghe tin đồn hai hôm nay không? Khối 11 đang rộ lên việc có bọn đồng tính trong trường đấy.
- Có người đồng tính trong trường thì sao? - Giọng Hằng đã trở lại thản nhiên nhưng tôi cảm nhận có gì đó giễu cợt trong đó.
- Ờ thì….
- Đâu sao, hỏi thôi.
- Mấy người đó có làm gì ảnh hưởng đến tụi mày không? – Ba bốn cái đầu lắc nhẹ, vài ánh mắt nhìn Hằng ngạc nhiên - Bọn họ cướp của giết người không? Có đe doạ tính mạng tụi mày không? Hay họ đã làm gì để tổn hại đến quyền lợi cá nhân của tụi mày?
- Làm gì dữ thế? Tụi này chỉ hỏi thôi.
- Ừ, tò mò chút thôi mà.
- Thì bọn họ đâu làm gì tụi này, nhưng….tò mò cũng không được hả?
Quyển sổ đặt mạnh lên bàn khiến mọi người giật mình nín bặt. Hằng nói hơi gằn nhưng mắt vẫn bình thản đến khó tin :
- Vậy tao hỏi nhé. Giả dụ tụi mày có bồ, rồi một nhóm người không quen biết tò mò về tụi mày và thằng bồ như là việc : hẹn nhau thế nào? Ở đâu? Một lần hẹn hôn nhau mấy lần? Hôn ra làm sao? Đứa nào hôn trước? Rồi có abc không? Abc ra làm sao? Có thấy sợ không? Và cảm giác như thế nào? Vân vân và vân vân …Tụi mày nghĩ sao khi việc đó xảy ra?
Những ánh mắt hiếu kỳ giờ cụp xuống, vài đứa quay sang nhìn nhau trao đổi ý kiến. Hằng đứng lên nhìn khắp lượt chờ tụi nó ngấm dần rồi buông gọn :
- Đừng có tò mò chuyện không thuộc về mình. Và đừng có nói những lời, nhưng từ ngữ khi mà chẳng biết cái quái gì.
Con béo bước về phía tôi, bỏ lại phía sau sự im lặng như tờ.
- Hải, trả tao vở địa ngay.
- Mày không nhắc tao lại mang về như hôm qua - Chờ con béo đến gần, tôi hỏi nhỏ - Mày nói thế không sợ tụi nó ghét rồi trả thù hả?
- Ghét? Trả thù? - Giọng ngạc nhiên lộ rõ, con béo cười toét lộ hết răng rồi quay lại phía mấy con khỉ - Ê, tao nói thế tụi mày có ghét không?
Sau giây phút sửng sốt trước câu hỏi bất ngờ, những tiếng phì cười thoát ra.
- Ghét cái gì? Tụi này phải cảm ơn tính thẳng thắn của mày không hết, ở đấy mà ghét.
- Tao biết mày thẳng tính nhưng hôm nay mới được nếm mùi.
- Yên tâm, rảnh đâu mà ghét người khó ưa như mày.
- Vậy là không ghét - Hằng hỏi lại.
- Ừ, ghét lớp trưởng để bị trù hả?
- Ai chứ sếp Hằng dám trả thù cá nhân lắm à.
- Em không ghét sếp nhá, sếp đừng trù dập em tội nghiệp.
Những con khỉ bật cười sau câu pha trò của con khỉ tóc đuôi gà. Hằng cười theo và hỏi tiếp :
- Vậy tụi mày thương tao hả?
- Dạ, em thương sếp nhất quả đất.
- Em cũng thương sếp.
Em thương sếp lắm đấy, nên khi xếp hạnh kiểm sếp nhớ nhẹ tay cho …má em mừng.
Ngay đến tôi cũng bật cười trước sự nhí nhố của lũ khỉ tóc tóc dài. Hằng không vừa, nó tận dụng luôn thời cơ :
- Vậy bọn mày nên mời người thương đi ăn bò bía đi chứ.
Vài con khỉ ôm bụng cười, tôi thì nhún vai đầu hàng cái sự khôn lỏi mọi lúc mọi nơi của con béo. Không biết người như Hằng thì trên đời tồn tại được mấy người đây?
Những tiếng cười vẫn vang lên khiến tôi muốn kéo dài giây phút ở trên lớp, không muốn về nhà chút nào. Không khí ở nhà như không có người, chỉ có những cái xác đi qua đi lại không nói với nhau nửa lời. Và nguyên nhân của không khí ảm đạm đó là tôi. Ngay như lúc sáng dọn hàng phụ mẹ, tôi chỉ muốn dọn nhanh, làm hết mọi việc rồi đến lớp. Tôi không muốn nhìn vào đôi mắt buồn sưng mọng vì khóc, không muốn nghe những tiếng thở dài khi mẹ đứng đun nhân trần. Lúc mẹ đập đá bỏ vào phích đưa tôi xếp ra xe đẩy, mẹ cũng tránh nhìn tôi, tránh nhìn đứa con trai bệnh hoạn tởm lợm trước mặt.
Tôi không muốn về nhà.
- Vở địa mày – Bàn tay chuối nắn giáng nhẹ vào đầu tôi - Bộ chưa học bài hả?
Tôi suy nghĩ nhưng mắt nhìn vào vở, chắc Hằng nghĩ tôi học. Đang lục lọi ngăn bàn tìm vở thì nó dặn :
- Giờ về chờ tao cùng về - Ánh mắt con béo cho tôi biết nó đã lờ mờ đoán ra mọi việc.
- Ừ, giờ về.
Tôi biết dù có nói với con béo mọi việc cũng không giải quyết được gì nhưng chỉ cần bỏ bớt những thứ trong đầu là tôi sẽ có chỗ để đón nhận những suy nghĩ mới. Biết đâu với sự tinh tế của con gái, với sự bình tĩnh của người ngoài cuộc, Hằng sẽ nghĩ ra giải pháp hay thì sao. Hoặc chỉ để tôi có thể tâm sự với một người tin cậy cũng được. Trước đây tôi có Mưa_trong_nỗi_nhớ nhưng bây giờ, hiện tại và hiện hữu ngoài đời là Hằng. Sau những gì nó bộc lộ, tôi biết có thể tin nó và có thể nói tất cả mà không sợ gì cả.
Biết đâu sự tưng tửng khùng khùng của Hằng sẽ làm tôi nhẹ đầu và có tâm trí để đi học thêm tối nay. Tôi sẽ gặp tên bốn mắt vào buổi học thêm Lý. Bắt buộc tôi phải có quyết định dứt khoát_thực hiện lời hứa với mẹ hay tiếp tục đeo bộ mặt con ngoan, nhưng lại lén lút lừa dối như trước đây.
Tối nay tôi gặp Duy và sẽ có câu trả lời.
~~~~~~~~~~~~~~~~
- Mày đi theo làm gì? - Người phá vỡ sự im lặng là tôi.
- Đi theo cũng phải có lý do? - Với giọng ngạc nhiên, Duy đi song song mà không một lần quay sang nhìn tôi.
Từ lúc tôi bước vào lớp ngồi cạnh cậu ta, ngoài sự im lặng thì không có bất kỳ biểu hiện nào hết. Rất muốn nói việc ba mẹ đã phát hiện nhưng cái mặt lỳ lỳ như đang suy nghĩ làm tôi không mở miệng nói được. Nhìn ánh mắt đăm chiêu, tôi đoán cậu ta gặp chuyện gì đó khó giải quyết. Vậy là suốt buổi học, nửa muốn nói nửa muốn hỏi nhưng hai môi cứ dính chặt vào nhau không phát ra nổi nửa lời. Tôi biết việc này phải bàn với cậu ta để tìm hướng giải quyết, nếu cứ ôm lấy một mình thì mọi việc càng rắc rối không lối thoát hơn. Nghĩ thì vậy nhưng ngay cả lúc đi về, tôi vẫn ngậm tăm, phải đến khi rẽ vào cổng chùa mới nói được một câu.
Tôi càng ngạc nhiên hơn khi đến cổng ngõ nhưng cậu ta vẫn chưa quay xe đi về :
- Mày không về đi …
Đầu tôi hơi ngả ra sau khi tay cậu ta kéo nhẹ đầu và hôn nhanh lên môi tôi :
- Dù có chuyện gì xảy ra cũng phải tin tôi, nghe không?
Mắt tôi mở to hết cỡ trước hành động kỳ lạ. Cậu ta hôn tôi ngay giữa đường, ngay cổng ngõ nhà tôi. Cậu ta không nghĩ sẽ bị bắt gặp hả?
- Hải, vào nhà!
Tiếng hét từ tầng hai vọng xuống, tôi ngước lên và bắt gặp mẹ đang đứng ở lan can. Vậy là hết, lo lắng bị nhìn thấy cũng như không. Cảnh Duy hôn tôi chắc chắn mẹ đã thấy nên giọng mới giận dữ thế. Trước khi tôi kịp sắp xếp suy nghĩ thì Duy đã đẩy cổng dắt xe vào :
- Bố mẹ ông đều có nhà chứ?
- Không, ba tao hôm nay trực.
- Được rồi, vào nhà thôi – Duy nhìn lên tầng hai, bóng người phụ nữ không còn ở đó nữa, cậu ta cũng biết mẹ đang xuống nhà – Ông đừng ngạc nhiên, Hằng đã gọi điện cho tôi chiều nay.
Vậy ra tên bốn mắt đã biết mọi việc. Nhưng sao người đầu tiên nói cho cậu ta biết không phải là tôi mà là con béo nhiều chuyện chứ? Cũng phải nói một câu công bằng, nếu con béo không gọi điện, chưa chắc tôi đã mở miệng khi mà cậu ta cứ lầm lỳ suốt buổi học tối nay.