- Vâng ạ.
- Cậu ấy bị suy nhược cơ thể do làm việc quá sức, lại ăn uống không điều độ. Cậu nên chú ý chăm sóc bệnh nhân cẩn thận hơn, nhắc nhở bệnh nhân ăn uống đầy đủ, điều tiết công việc lại.
- Cảm ơn bác sĩ. – anh thở phào, mỉm cười
- Không có gì.
Tuấn Kiệt cố gắng mở đôi mắt nặng trĩu, cả người mệt mỏi khó chịu.
- Đây là đâu? – cẩu hỏi trong khó nhọc
- Cậu tỉnh rồi hả?
- Phong?
- Ừ. Ông bị ngất xỉu nên tui đưa ông vào bệnh viện. Tui đã nói cậu bao nhiêu lần là có đi làm thêm thì làm, nhưng chú ý giữ gìn sức khỏe rồi mà – anh cằn nhằn
- Tui xin lỗi – “việc gì mình phải xin lỗi Phong nhỉ?”
- Tui có ý này – anh mỉm cười – hay là tui sẽ chở cậu đi làm rồi chở cậu về, xem cậu ăn uống thế nào. Chịu không?
- Thôi – cậu xua tay – làm vậy ngại lắm. Tự nhiên phiền ông vậy?
- Không có gì ngại hết. Tui rất phục những người tự làm tự học như cậu, coi như vậy là giúp đỡ cậu đi. Bạn bè có gì phải ngại? – anh thuyết phục – không nói nữa. Quyết định vậy đi.
- Nhưng… - Kiệt gãi đầu, bắt gặp ánh mắt cương quyết của anh nên cũng xuôi xuôi – thôi được, cảm ơn anh. Ơ, lộn, ông.
Phong phì cười
- Anh cũng đâu có sao? Tui lớn hơn cậu 1 tuổi mà.
- Yah, vậy ra là anh ở lại lớp à? – cậu trêu chọc
- Không, vì lúc trước, tui không có được đi học… - giọng anh hơi chùng xuống, đôi mắt thoáng buồn.
- Tui xin lỗi. Tự nhiên lại hỏi chuyện này – cậu lúng túng gãi đầu
- Không sao… - anh mỉm cười – thôi, hôm nay tui chở cậu đi ăn, bù lại mấy ngày trước ăn uống kham khổ.
- Không được – Kiệt lắc đầu – tui còn phải đi làm nữa.
- Nghỉ làm một bữa đi. Đâu có chết ai
- Chỗ làm của tui khó lắm. Nghỉ một buổi là trừ lương… - cậu thở dài buồn xo
- Hệ thống nhà hàng SP phải không? – anh nhướng mày hỏi
- Ừ.
- Vậy đợi tui một lát – anh nháy mắt, bấm bấm số điện thoại rồi gọi.
- Alo? Tôi có thể mượn nhân viên ông một ngày được không?
-…………….
- Nguyễn Tuấn Kiệt.
-……………..
- OK. Cảm ơn nhé. – anh cười hài lòng, quay sang Kiệt, đưa điện thoại cho cậu nghe.
- Vâng, cháu đây ạ - Kiệt rụt rè.
-………………..
- Dạ, cháu cảm ơn. Vậy…. – cậu gãi đầu – cháu có bị trừ lương không ạ?
-……………
- Cảm ơn ông rất nhiều – cậu sung sướng, cười rạng rỡ, vô tình bắn một phát chí mạng vào tim ai đó.
- Cảm ơn anh nha, bộ anh có quen với chú Khoa quản lý à? – cậu đưa điện thoại lại cho anh, hỏi
- Ừ, có quen chút chút – anh cười. – giờ thì đi với tui. Hôm nay phải ăn xả láng đó nha.
- Xả láng gì? Tui không có nhiều tiền – Kiệt nhăn mặt
- Tui rủ cậu thì tui đãi, đừng có lo – anh thở phào, vỗ ngực tự tin. “Tưởng chuyện gì…”
- Anh nói đó nha – cậu cười gian – tui ăn nhiều quá đừng có trách.
- Tui đã nói tui đãi mà. Mà cậu có ăn nhiều thì cũng không nhiều bằng một người… - bỗng chốc anh tưởng tượng lại cảnh nhỏ Miên ăn mà không khỏi rùng mình
- Lớp trưởng phải không? – cậu gật gù đồng tình – công nhận là Mộc Miên ăn khỏe thật. Nhớ lại lần cắm trại, cậu ấy một mình ăn hết 3,4 phần cơm của người ta… Tui giơ hai tay xin hàng luôn.
Cả hai phì cười. Cùng lúc đó…
- Hắt xì…. – nhỏ dụi dụi mũi
- Bệnh rồi hả? – Huy Vũ lo lắng
- Không sao đâu anh, chắc tại có ai nhắc em chứ gì – nhỏ khịt mũi cười toe
Phong và cậu giờ đã yên vị trên chiếc xe máy.
- Cậu có muốn ăn ở SP không?
- Hả? Thôi, ở đó là nhà hàng cao cấp, mắc lắm – cậu lắc đầu
- Thì vậy tui mới đãi cậu. Đi đi, đừng có lo. Ôm tui cho chắc đó.
- Gì? Tại sao lại phải ôm… aaaaaaaaa – chưa kịp nói hết câu, Kiệt đã ôm ghì lấy anh – trời ơi, chạy xe gì như ma đuổi vậy?
- Vậy thì cậu mới ôm tui chứ - anh cười nhẹ, mặt đỏ bừng. Và người phía sau cũng có tình trạng tương tự.
Cả hai đều nghĩ “phù, cũng may là anh/cậu ấy không thấy mặt mình lúc này”.
- Tới nơi rồi. Còn định ôm tui nữa à? – anh châm chọc.
- Hứ, ai thèm ôm – cậu ngượng chín mặt, gắt – ai biểu anh chạy nhanh quá chi.
- Thôi, chọc cậu có một chút đã giận rồi – anh mỉm cười – xin lỗi…
- Vậy còn nghe được – cậu nghênh mặt rồi đi vào trong.
- Ủa, Kiệt, lúc nãy tôi nói cậu nghỉ đi mà – quản lý Khoa ngạc nhiên
- Cậu ấy đến đây ăn uống, chứ không phải làm việc – anh cười, kéo cậu ngồi vào bàn.
- Cậu ăn gì?
- Không biết. – cậu lúng túng. Những anh chị làm chung đang nhìn cậu chằm chằm, ngưỡng mộ có, ganh tị có, xì xầm bàn tán đủ thứ. Cậu nghiến qua kẽ răng – tự dưng dẫn tui đến đây chi, anh có thấy là người ta đang bàn tán về tui không? Tui ghét điều đó.
- Kệ người ta đi, cậu sống cho mình chứ đâu có sống cho miệng đời? – anh thản nhiên, dán mắt vào cái menu, kêu phục vụ đến và gọi món.
- Anh gọi chi nhiều vậy? Sao ăn hết? – cậu nhăn mặt
- Không ăn hết thì mang về cho cậu – anh nhún vai mỉm cười – thả lỏng đi, không có gì đâu.
Cậu thở phù phù mấy cái rồi đứng dậy
- Tui đi vệ sinh đây.
- Cứ tự nhiên.
Chấn Phong nhịp nhịp ngón tay chờ đợi.
- Làm gì mà đi lâu vậy nhỉ? – anh chặc lưỡi, sốt ruột. – không lẽ cậu ấy xỉu nữa?
Anh lo lắng, đứng lên đi về phía nhà vệ sinh.
- Mày cũng chỉ là thằng điếm đầu đường xó chợ, đi bán thân cho thằng nhà giàu, giờ tính lên mặt với tụi tao hả? – anh nghe thấy giọng nói ồm ồm, tiếp sau đó là tiếng cười đầy khả ố.
- Câm miệng đi, tụi mày biết cái gì mà nói! – hình như là tiếng hét của cậu.
- Mấy người làm gì cậu ấy vậy? – Chấn Phong tiếng đến, trừng mắt nhìn hai thanh niên mặc đồng phục nhân viên của SP đang kẹp chặt hai tay cậu. Đột nhiên anh cảm thấy khó chịu, bụng nhộn nhạo không yên.
Cả hai lúng túng nhìn anh, cúi gằm mặt không đáp. Tuấn Kiệt giằng mạnh thoát ra khỏi gọng kìm, chạy về đứng phía sau anh. Phong khẽ nói qua tai cậu. “Tui xin lỗi…”. Tuấn Kiệt mỉm cười yếu ớt, sắc mặt trắng bệch, lắc đầu không nói gì. Bỗng có ai đó bước ra, nhìn anh chằm chằm, khẽ nhếch mép:
- Tao đang muốn xem cảnh một thằng điếm bị hãm hiếp sẽ như thế nào… Bày đặt giả vờ thanh cao – tên đó nhổ vào mặt cậu – lúc đầu tao còn tưởng mày trong sáng thật, ai ngờ đi bán thân cho thằng khác hưởng sung sướng.
- Cậu là ai mà dám lớn tiếng ở đây vậy? – anh nhướng mày hỏi
- Tao là ai à? – tên kia cười khẩy – tao là Dương, con trai giám đốc chuỗi nhà hàng SP chi nhánh miền Nam. Sao, thấy sợ chưa cưng, khôn hồn thì cút ra khỏi đây!
- Vậy sao? Người cút ra khỏi đây chính là cậu đó – anh cười, ánh mắt sắc lạnh áp đảo người đối diện.
- Mày là ai mà dám lớn lối ở đây? – Dương quát lên – tụi bây, đập nó một trận cho tao!
- Tôi là ai không quan trọng. Quan trọng là cậu đang lăng mạ người khác một cách quá quắt. Cho dù cậu là con của ai đi chăng nữa, tôi đểu xử cậu như nhau – anh nhếch môi, sát khí tỏa ra khắp căn phòng.
- Đúng vậy – một giọng nói khác nhẹ nhàng phá tan đi bầu không khí căng thẳng. – nếu tôi là người ngăn cản chuyện này thì sao?
- Kỳ Anh? Anh nhớ là… – anh ngạc nhiên, định nói điều gì đó nhưng lại thôi.
Nó đưa ngón tay lên miệng, nháy mắt với anh.
- Anh Phong. Tuấn Kiệt, cho tui xin lỗi nhé. – nó mỉm cười, đôi mắt se lại, ánh lên tia nhìn đầy uy lực làm cho Dương bất giác phải rùng mình – tôi, Trương Kỳ Anh, có đủ quyền lực để đuổi các người ra khỏi đây không?
- Cậu…
- Hai người – nó đưa mắt nhìn về phía hai tên phục vụ - dọn đồ đi ra khỏi đây ngay. Tôi sẽ đảm bảo 100% các anh phải về quê cày ruộng, từ đây trở về sau chẳng có chỗ nào dám nhận các anh đâu. Còn anh – nó quay sang Dương - tốt nhất anh nên về nói với cha của mình. Nếu còn dung túng cho hành vi của anh để tôi phát hiện một lần nữa… Thì hậu quả thế nào, anh cũng biết rồi chứ? Tôi có thể nhắm mắt làm ngơ một số chuyện, nhưng đừng để chuyện này xảy ra thêm một lần nào nữa. Đi đi.
Cả ba mặt mày xanh như tàu lá, gục đầu bước ra ngoài. Kẻ hậm hực nhất chính là Dương, nhưng hắn không thể làm gì được, nếu như còn muốn yên ổn.
- Xin lỗi hai người nhiều lắm. Đáng lẽ em phải giải quyết chuyện này sớm hơn – nó cúi đầu hối lỗi. – ông không sao chứ Kiệt?
- Không, không sao – cậu lắc đầu, mặc dù vẫn còn rất hoảng sợ. – đám người này làm phiền tui suốt, hôm nay vì đi chung với Phong nên mới sinh ghen tị…
- Cậu không sao là ổn rồi – Phong nhìn cậu, lo lắng – tui xin lỗi. Tại tui rủ cậu đến đây mới sinh chuyện.
Anh ôm chặt lấy cậu, thầm tự trách mình.
Kiệt thở nhẹ, để cho hơi ấm, mùi hương của anh xoa dịu chính mình, sự sợ hãi không còn, thay vào đó là cảm giác được bảo vệ. Tuấn Kiệt nhận ra, kể từ khi gặp được anh, cảm xúc của cậu lại bị xáo trộn. Lúc đầu, những lời anh nói rất giống người đó nên cậu muốn đến gần, cố níu giữ những kỉ niệm xưa. Nhưng càng tiếp xúc, cậu lại thấy tính cách của anh chẳng giống người đó chút nào. Anh hay đỏ mặt lúng túng, hay ngượng, luôn vui vẻ, còn người đó thì trầm mặc, ít nói, vẻ ngoài phủ lấy lớp băng đá lạnh lẽo. Khi cậu đi làm thêm, anh cũng là người quan tâm, lo lắng cho cậu nhất. Cậu cảm thấy hạnh phúc vô cùng, dường như khoảng cách giữa cậu và anh xích lại gần thêm, và cậu, ngày qua ngày lại nhen nhóm ý định được ở gần anh thêm chút nữa. Anh như một cơn gió mùa xuân xoa dịu trái tim mệt mỏi của cậu, nụ cười đó, ánh mắt ấm áp đó, tự bao giờ đã đi sâu vào tâm trí cậu. Giờ, cậu lại phát hiện ra, một bộ mặt mới của anh, lạnh lùng và tàn nhẫn. Kiệt cảm thấy hoang mang, lỡ như một ngày nào đó anh nhìn cậu với anh mắt đó thì sao?