Những ngày tháng yêu thầm Trang 24

Phần 5: Nhật ký Trương Nhuệ: đương đầu một mình.

Đúng vậy! Rất nhiều thứ đã đổi thay. Tôi cứ ngỡ rằng tôi vẫn như xưa, tuổi trẻ ngông cuồng, không màng đến con tim mang đầy vết thương, mặc cho quá khứ bị niêm phong bởi bụi trần; Tôi cứ ngỡ rằng những hồi ức tuyệt đẹp có thể tô điểm cho con đường tương lai thêm nhiều sắc màu; Tôi cứ ngỡ rằng tình yêu sẽ như những bông hoa không kết trái, chỉ nở rộ trong tim không bao giờ lụi tàn. Tôi cứ ngỡ rằng nhớ nhung và lãng quên có thể thuận theo tự nhiên, thậm chí tôi còn nghĩ rằng cánh cửa của ký ức có thể thật sự đóng băng, như vậy, theo dòng thời gian trôi, tất cả sẽ trở thành dĩ vãng.

Nhưng tình cảm của tôi và hắn, cuối cùng cũng tự phát và vận động theo quỹ đạo vốn có của nó, âm thầm đâm chồi nảy lộc trong sự trắc trở. Những áp lực mà tôi phải chịu đựng và sự trốn chạy của tôi, đối với tôi và với hắn, đều đã trở thành nỗi đau!

Khi nhớ nhung một ai đó, ca khúc "Mùi vị" của Thân Hiểu Kỳ thật sự là một liều thuốc rất hữu hiệu

Đêm nay bầu trời u tối vì sao hiếm hoi
Không biết chúng đã chạy đâu hết rồi
Ngước nhìn bầu trời trần trùi trụi
Vì sao hiếm hoi lẻ loi u buồn quá ...
Nhớ đến mắt môi nụ cười, nhớ đến chiếc áo khoác kia
Đôi tất trắng xoá, với mùi vị trên cơ thể anh
Sự dịu dàng và ngón tay còn vươn vấn mùi vị nhạt nhẽo của thuốc lá
Tất cả đều là mùi vị của cảm giác được yêu!

Thưởng thức từng lời ca với nỗi đau thoang thoảng đâu đây, tôi như chìm đắm trong từng nót nhạc. Tương tư chính là nỗi đau xé nat tim can, nếu cộng thêm sự ngóng trông, hay là sự dày vò, thì mất ngủ là kết quả cuối cùng.

Thật ra, tình yêu luôn ở bên cạnh chúng ta, chỉ cần vượt qua một ngọn núi và lội qua một con sông, trước mặt chính là một hòn đảo xanh mơn mởn, không đúng sao? Vào một buổi tối tĩnh mịch, tôi mở hộp thư đã bỏ quên từ lâu, tất cả email của Trương Nhuệ lặng lẽ nằm trong đó. Đêm đó, gió hiu hiu thổi, khí trời Tô Châu mang chút hơi thở đắng cay, có chút xúc cảm đang dâng trào, nó vốn dĩ rất êm dịu nhưng bỗng nhiên dần trở nên cứng rắn!

Ngày 7 tháng 3 năm 2005
Anh vừa mở lá thư em để lại, ước gì em không bao giờ rời xa anh! Lúc này, anh chỉ muốn nói, Âu Tiểu Hải, em đúng là tên khốn kiếp. Những ngày qua, anh tìm kiếm em khắp nơi. Từng ngày trôi qua, anh cảm nhận được từng tia hy vọng đang bị dập tắt dần. Giờ đây, anh chỉ còn biết mang niềm hy vọng nhắn gởi vào những email này.

Mặc dù đã không ít lần chửi em "khốn kiếp", nhưng anh vẫn không nguôi ngoay sự uất hận trong lòng! Anh từng nghĩ rằng, chúng ta có thể bên nhau không màng đến những gì xung quanh mà tự do phóng túng một lần, chính em đã cho anh biết như thế nào gọi là "tình yêu"; Chính em khiến anh cảm nhận được "hạnh phúc"; Chính em đã từng khiến cuộc sống anh trở nên muôn sắc màu, vô tư lự.

Thật ra, em có biết không? so với em anh càng lo sợ nhiều hơn. Bởi vì được ở bên em, anh cứ ngỡ rằng mình đang nằm mơ. Anh đang lo lắng giấc mơ này sẽ có ngày bị vỡ tan. Nhưng cuối cùng, em chính là người phá tan giấc mơ của anh! Em ra đi không một lời từ biệt, mà còn tự biện minh cho mình bằng rất nhiều lí do. Em tưởng rằng anh cũng sẽ như em có thể dễ dàng lãng quên như vậy sao? Sau đó, như em đã nói, anh sẽ quang minh lỗi lạc ngẫng đầu lên nhìn đời à? Em nghĩ rằng khi cắt đứt mối tình này thì anh có thể dễ dàng mỉm cười cho qua vậy sao? Vừa nghĩ đến em đang thử lãng quên, sự uất hận của anh đối với em càng sâu thêm một phần, đồng thời, sự sợ hãi cũng tăng thêm một phần!

Ngày 10 tháng 3 năm 2005
Hôm nay, anh đã cãi nhau kịch liệt với chị. Bao năm qua, trước mặt chị ấy anh không thể ngẩng đầu lên được, anh cảm thấy rất áy náy với chị ấy. Hôm nay, nói hết tất cả, ngược lại anh càng cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Mặc dù trong lúc này, anh và chị ấy có những điều chưa kịp suy nghĩ thấu đáo, cả 2 đều la hét gắt gọng, nhưng anh mặc kệ tất cả. Sau đó, giữa anh và chị ấy là sự trầm lặng rất lâu. Chị ấy muốn anh quên hết tất cả, nhưng có thật sự dễ dàng quên hết tất cả sao? Tựa như viết chữ trên bãi cát, nếu em thử dùng tay xoá nó đi, cho dù em dùng bất cứ cách nào đi chăng nữa, chữ có thể mất dạng, nhưng em không bao giờ xoá được dấu vết của nó, chỉ có sự mài mòn không ngừng của sóng biển, với có thể khiến nó trở lại như ban đầu.

Ngày 11 tháng 3 năm 2005
Không thể nào không ở bên cạnh chị ấy suốt ngày, dù gì thì vẫn là chị của anh, sự tuyệt vọng trong ánh mắt chị ấy khiến anh đau lòng. Những phút giây yên bình sau cơn bão táp khiến anh ngộp thở. Anh đã từng nghĩ rằng em sẽ ở bên anh, chúng ta cùng nhau đối mặt. Nhưng em đã rời xa, được thôi! anh sẽ một mình đương đầu! Chị ấy không nói một lời, đồ đạc trong nhà bị chị ấy làm rối tung cả lên.

Ngày 12 tháng 3 năm 2005
Cuối cùng chị ấy cũng đã nói chuyện trở lại. Anh nói với chị ấy anh là người "đồng tính", đây là sự thật không thể nào thay đổi được. Tiểu Hải! anh cũng giống như em, đã từng vùng vẫy trong khổ đau, đã từng thử thay đổi bản thân, đã từng thử đường đường chính chính ngước mặt lên nhìn đời. Nhưng anh làm không được, anh cũng rất sợ hãi, sợ bí mật của mình bị phơi bày trước mặt mọi người, anh đã từng vì điều này suy nghĩ rất nhiều. Do Đại Phi, em còn nhớ anh ta không? chính anh ta đã dạy anh cách tự nhìn nhận chính bản thân mình. Mặc dù anh không yêu anh ta, nhưng vì anh ta mà anh trở nên kiên cường hơn. Sau đó gặp Bang Khánh, ngay từ đầu đã không có kết quả tốt đẹp, nhưng anh đã kiên trì suốt 5 năm trời. Nếu không phải do Đại Phi khuyên bảo, anhvẫn còn tiếp tục kiên trì đến cùng.

Và sau đó, anh gặp em. Đồng thời, lần này em đã cho anh nếm thử mùi vị của 2 người đàn ông yêu nhau, anh như điên như say. Thậm chí anh còn hạ quyết tâm sẽ sống bên em suốt đời suốt kiếp. Đây hoàn toàn là sư thật, anh đã suy nghĩ rất kỹ, chỉ cần có em, tất cả mọi thứ đều không quan trọng.

Anh biết chị anh là rào cản lớn nhất. Hôm đó, bỗng nhiên em nhắc đến chị ấy, trong lòng anh đã cảm thấy có gì không ổn, thậm chí anh còn đến nhà chị la lối cãi vã, do em đã tiếp thêm sức mạnh và dũng khí cho anh. Vì vốn dĩ, anh chưa bao giờ dám phản khán những gì mà chị ấy đã thay anh quyết định.

Tiểu Hải! anh rất hy vọng em có thể ở bên anh, bởi vì anh biết, muốn thuyết phục chị ấy hiểu về tình yêu của chúng ta phải cần dũng khí rất lớn. Không có em, anh có cảm giác như anh đang chiến đấu một mình...

Ngày 12 tháng 4 năm 2005
Cuối cùng Châu Dương đã cho anh biết em ở đâu. Bây giờ, anh rất xúc động, thật đấy! Tiểu Hải, em hãy chờ anh, anh sẽ đi tìm em ngay tức khắc.

Ngày 30 tháng 4 năm 2005
Bây giờ, anh đã trở về Bắc Kinh. Khi đi anh mang theo rất nhiều hy vọng, nhưng vẫn quay về với sự tất vọng tràn trề. Cuối cùng đã gặp em, anh ngỡ rằng có rất nhiều điều muốn nói với em. Nhưng khi gặp em thì không biết phải nói như thế nào. Bởi vì em đã khiến anh tức điên người, thậm chí anh đang nghĩ, không biết em có xem những email anh gởi cho em trong thời gian qua hay không?

Em là tên ngốc, tại sao lại tự dày vò bản thân? Em còn nhớ lần đó chúng ta cùng đi uống rượu không? Em tự chuốc say mình, đưa đầu vào trong thùng rác khóc không nên lời. Chính vì lần đó, sự dồn nén của em, sự nhẫn nại của em đã khiến anh cảm động sâu sắc. Em tưởng rằng em buông xuôi tất cả rời xa anh là anh có thể hạnh phúc được sao?

Anh khó chịu nhất vẫn là thái độ này của em, em tưởng rằng làm như vậy là vĩ đại lắm à? Thật ra em làm như vậy càng chứng tỏ sự yếu đuối của em mà thôi. Nếu em thật sự đủ bản lĩnh, đủ kiên cường, nếu em thật sự cho rằng em phóng khoáng trong phương diện tình cảm, vậy thì em không chạy trốn. Chẳng lẽ, tình yêu của anh và em thật sự là sai lầm động trời? Dười ánh mắt khó chịu của ngưới khác, không lẽ suy nghĩ của chính bản thân chúng ta hoàn toàn không quan trọng?

Vốn dĩ anh không muốn quay về từ Tô Châu, khi đi anh đã hạ quyết tâm phải ở bên em, anh không còn gì phải e ngại cả, anh đã xin nghỉ việc rồi. Anh bỏ hết tất cả đi tìm em bởi vì anh tin tình yêu của chúng ta có thể chiến thắng tất cả. Nhưng em đã khiến anh phải thất vọng quay về.

Tiểu Hải! anh từng nói những gì em sợ hãi, những gì em trốn tránh, bắt đầu từ bây giờ, anh sẽ một mình đương đầu. Đúng vậy, nếu như em không đủ dũng khí đối mặt, như vậy, anh tình nguyện chờ đợi, sẽ có một ngày em sẽ hiểu rằng, anh thật ra không phải yếu đuối như em đã suy nghĩ. Anh biết rất rõ anh muốn gì, cho nên anh hy vọng em cũng sẽ như anh, và em phai hiểu một điều, trên thế gian này, có thể cứu vớt chúng ta chỉ có bản thân chúng ta!
Phần 6: Ma lực của sự bồng bột

Một mình trong đêm khuya thanh vắng, có lẽ đây là sự bắt đầu của một đêm thức trắng. Đêm khuya của Tô Châu yên tĩnh đến nổi bạn có thể cảm nhận được từng nhịp đập của chính con tim mình. Khẽ buông hơi thở dài ngao ngán và khẽ trở mình, vùi đầu vào chăn, tôi như con chim đà điểu đang vùi đầu trong bãi cát của sa mạc. Dường như có cảm giác gì đó đang bay bỗng dẫn đường cho tôi quay trở về những ngày tháng đã qua. Có lẽ tình cảm vốn dĩ là một giống thực vật tầm gửi ký sinh trên thân thể người khác, nó không chỉ vọn vẻn ngủ yên trong con tim mình. Phải thừa nhận rằng những lời nói của Trương Nhuệ thật sự khiến tôi không thể kiềm chế bản thân mình, nhớ lại lần đánh nhau ở Thẩm Quyến, hắn đã từng nói:

"Cuộc sống không có những phút giây bồng bột sẽ không đặc sắc, đôi khi chúng ta cần vọn vẻn chỉ một lần hành động nông nổi!"

Thật ra, bồng bột mới phản ảnh sự chân thật nhất của con người, cách suy nghĩ mang đậm bản sắc nhất của con người. Chính vì nó mà rất nhiều công trình không cần qua sự điêu khắc gọt giũa, mà xuất phát từ chính bản năng con người. Nhưng tôi lại là một người bình tĩnh thái quá, điều này rất tương phản với cá tính của Trương Nhuệ. Với hắn, tình cảm một khi đã bộc phát ra thì không thể nào thu hồi. Cho nên, dưới góc độ nhìn nhận của hắn, tình cảm của tôi mang sự kiềm chế thái quá dường như tỏ ra không được chân thành. Hay là hắn cho rằng tình yêu của tôi không đủ mạnh liệt, thiếu sự sâu sắc... Tôi biết trong thời gian qua tôi đã mang đến không ít đau khổ cho hắn, vừa nghĩ đến đây , tôi có cảm giác mình như đang nổ tung!

Có lẽ , tôi thật sự cần một lần nông nổi, chỉ cần một lần phóng túng để tôi có thể nắm bắt được khát vọng của cuộc sống mà không cần toan tính được - mất!

Những ngày nghĩ phép dường như là một cực hình đối với một kẻ cô đơn như tôi, rất nhiều lần tôi cầm điện thoại và muốn gọi hắn, nhưng lại do dự và từ bỏ ý định. Càng ngày tôi càng căm ghét chính bản thân mình vì tính do dự bất quyết.

Hôm sau, Âu Dương đến trong khi tôi đang nằm trên giường phì phèo khói thuốc, chiếc gạt tàn bên đầu giường chứa đầy đầu thuốc, có lẽ giờ đây tôi xuất hiện trong mắt anh ta là một tấm thân thân tàn ma dại, quần áo sộc sệt vì tôi bị dày vò bởi chính mình. Âu Dương khẽ lắc đầu cười cợt:

"Anh biết không! nhìn bộ dạng bây giờ của anh khiến người khác rất muốn nổi điên!"

Tôi khẽ cười và ngồi dậy: "Chuyện gì vậy? tâm trạng anh không tốt à?"

Anh ta với tay lấy điếu thuốc đặt lên môi, nhìn tôi và nói: "Tiểu Hải! anh biết không, bây giờ tôi rất hối hận... thật đấy! hối hận đến chết..." mắt anh ta dần chuyển sang đỏ, bỗng nhiên không khí căn phòng trở nên ngột ngạt, tôi không quen với không khí như vậy, bèn cắt ngang:

"Được rồi! đừng suy nghĩ nhiều nữa, rất nhiều chuyện cho dù có suy nghĩ cũng chẳng được kết quả gì..."

Anh ta nhã một vòng khói: "Anh đúng là tên ngốc khốn kiếp!"

Tôi lắc đầu nhưng lại gật đầu: "Anh nói rất đúng! Tôi đúng là tên ngốc!"

"Tiểu Hải! Anh sẽ hối hận!"

Tôi gượng cười. Hối hận? Ai nói tôi không hối hận? Bắt đầu từ khi tôi đặt chân lên đất Tô Châu này thì tôi đã cảm nhận rõ sự hối hận sâu sắc! Rời xa tựa như đang nếm thử mùi vị của mất mát, mất đi thì tự khắc sẽ hối hận, tôi nghĩ tôi chỉ có thể an ủi bản thân mình như vậy mà thôi! Từ khi trưởng thành tôi luôn bị tổn thương, nhờ đó khiến tôi thấu hiểu rất nhiều đạo lý. Có lẽ, tôi cứ ngỡ rằng vừa quay lưng thì có thể dễ dàng yêu người khác, tình đến tình đi sẽ không cần mất nhiều thương đau.

"Ai là người quay lưng yêu người khác trước?"

Câu hỏi này do Lưu Khải hỏi tôi trước khi cúp máy anh gọi tôi mấy ngày trước. Lúc đó tôi chỉ biết gượng cười, câu hỏi như vậy tôi chưa bao giờ dám nghĩ đến! Trong ý thức, tôi chính là người bị bỏ rơi, vốn dĩ đang oán trách, đã từng không cam lòng, luôn ôm khư khư quá khứ không chịu buông xuôi.

Một mặt thì nghiến chặt răng nguyền rũa, một mặt vẫn ôm khư khư những niềm hạnh phúc dù chỉ là nhỏ nhoi. Do đó, lại càng khôn thể nào quên, càng khiến nó trở thành cái gai độc đâm ngay tim, nó khiến bạn đau, nhưng nó lúc nào cũng nhắc nhở sự tồi tại của nó. Không lâu sau, nó sẽ bị nhiễm trùng, chảy mũ và cuối cùng nó sẽ trở thành bứu độc luôn che khuất tầm nhìn bạn, khiến bạn không thể nào nhận ra những tình cảm khác có thể thay thế ở xung quanh bạn!

Có lẽ, Trương Nhuệ đối với tôi thật sự rất thần kỳ. Khi lần đầu gặp hắn, tôi đã từng không thể vùng vẫy thoát khỏi những đau thương do Lưu Khải gây nên. Chính hắn khiến tôi hiểu rằng tình cảm một khi đã quay lưng, người mà bạn luôn khư khư giữ mãi trong lòng, lúc đó trong con tim bạn đã không thể nào tìm thấy một góc khuất nào đó để lưu giữ lại. Cho nên, được gặp hắn, tôi chính là người may mắn nhất. Tìm được một người yêu mới, một lần nữa được nếm thử mật ngọt của hạnh phúc, nhanh chóng quên đi những lời thề non hẹn biển và những đau thương do người đàn ông mang tên Lưu Khải gây nên. Khi tình cảm vỡ tan, người thì vùng vẫy tìm lối thoát, người còn lại sẽ ngồi lại gặm nhấm quá khứ. Và tất nhiên sẽ có một bên muốn duy trì mối quan hệ, như vậy đối với cả hai phía thì sẽ không có khả năng quay lưng yêu người khác. Vừa nghĩ đến đây, bỗng nhiên nỗi buồn vu vơ lại ập đến. Hiện nay, tôi và Trương Nhuệ, ai đang vùng vẫy tìm lối thoát, ai là người muốn tiếp tục duy trì đây? Có lẽ, tiếp theo đó, tôi và hắn, ai sẽ là người quay lưng đây?

Âu Dương đột nhiên cựa quậy, vô tình đụng vào chiếc gạt tàn và rơi xuống đất, tiếng thủy tinh vỡ thanh thúy khiến tôi chợt bừng tĩnh và mang chút ít kích động.

Có người nói rằng, bồng một mang theo ma lực. Tôi nghĩ, lúc này tôi thật sự đã trúng phải lời nguyền của ma quỷ. Cầm điện thoại lên, nhanh chóng ấn những con số trên bàn phím, và ấn phím gọi...

Loading disqus...