Muốn làm ông xã của em Trang 83


Chương 93: Tô Tiểu Mễ bị Nghiêm Ngôn giám sát

Ngày thứ hai Nghiêm Ngôn như đã nói không đi làm mà ngồi trong thư phòng, Tô Tiểu Mễ  ngồi bên cạnh đọc sách, chỉ cần Tô Tiểu Mễ ngây ngẩn, Nghiêm Ngôn sẽ lập tức cảm nhận được, tỷ như hiện tại, Tô Tiểu Mễ nhìn màn hình máy tính đến xuất thần.

Nghiêm Ngôn ho nhẹ một tiếng muốn gọi hồn Tô Tiểu Mễ trở về, vậy mà Tô Tiểu Mễ một chút phản ứng cũng không có, Nghiêm Ngôn ho thêm một tiếng, vẫn không phản ứng, khụ khụ thêm vài tiếng vẫn không có phản ứng.

“Tô Tiểu Mễ! !” Nghiêm Ngôn cuối cùng không nhịn được gầm to.

Lúc này Tô Tiểu Mễ mới sực tỉnh thoát khỏi giấc mộng, vẻ mặt mơ màng ngó chừng Nghiêm Ngôn: “Có chuyện gì sao?”

“Có cái khỉ ấy, nhanh làm đi”

Tô Tiểu Mễ ủy khuất nhìn Nghiêm Ngôn, hiểu rõ đạo lý một người tính cách mềm yếu dù đưa ra bất kỳ biện pháp gì cuối cùng nhất định đều bị mắng. Mà Nghiêm Ngôn cũng hiểu một cái đạo lý, một người vốn ngu ngốc, bất kể nghĩ ra biện pháp gì cuối cùng cũng là ngu ngốc.

Thật vất vả chịu đến buổi trưa, Tô Tiểu Mễ gian nan xoay đầu lại hỏi Nghiêm Ngôn: “Ngôn~ trưa rồi, em đi làm cơm được không?”

Nghiêm Ngôn gật đầu, Tô Tiểu Mễ vui vẻ chạy ra khỏi phòng, bây giờ đối với cậu mà nói chỉ cần có thể rời khỏi thư phòng, dù có bắt nấu cơm cậu cũng rất vui vẻ chấp thuận. Làm cơm xong Tô Tiểu Mễ chạy đi xem lịch ngày, muốn biết cuộc sống địa ngục này lúc nào mới kết thúc, nào ngờ lại thấy được chuyện khiến cậu vô cùng hưng phấn, vọt tới trước mặt Nghiêm Ngôn, khuôn mặt nhỏ nhắn tươi cười rạng rỡ: “Ngôn ~ anh biết ngày mai là ngày mấy không vậy? May em có nhìn lịch ngày, nếu không thiếu chút nữa đã quên mất”

“Sinh nhật em” Nghiêm Ngôn vừa lùa cơm vừa bình thản trả lời.

Tô Tiểu Mễ kinh ngạc, đứng im bất động: “Anh biết? Anh nhớ được sao”

“Em cho rằng anh lơ đãng giống em chắc?”

“Ngôn ~ chúng ta phải trải qua ngày đó thế nào nha”

“Trải qua cái gì?”

“Đừng hòng giả bộ ngốc, em nói ngày sinh nhật đó chúng ta phải trải qua thế nào”

“Không phải anh đã nói trong khoảng thời gian đặc biệt này phải hoãn hết mấy hoạt động ăn mừng sao?”

Tô Tiểu Mễ chống thắt lưng làm nũng: “Anh quên mình đã nói gì đúng không, em còn nhớ rất rõ đây, anh nói không cho em xem TV, không cho lên mạng, không cho gọi điện thoại với người khác, không cho làm mấy chuyện nhàm chán hơn nữa quan trọng nhất còn phải cấm dục, không có điều kiện, nếu bị anh phát hiện em không nghe lời thì cứ chờ chết đi. Anh không có nói phải hoãn hết mấy hoạt động ăn mừng ”

“Anh không nói sao?”

“Tuyệt đối không có” Tô Tiểu Mễ vô cùng khẳng định nói.

Nghiêm Ngôn nhún vai: “Thế bây giờ anh thêm điều đó nữa vậy”

“Quá đáng, quá đáng quá trời ơi, ngày mai là sinh nhật của em mà”

“Sinh nhật em thì thế nào, có phải đại thọ 60 đâu mà ăn mừng”

“Chẳng lẽ anh không thấy em như vậy đáng thương lắm sao?” Tô Tiểu Mễ quyết định sử dụng khổ nhục kế

“Anh cảm thấy giám sát em đáng thương hơn, nếu em đủ nghe lời, đủ ngoan ngoãn, chuyện sẽ không như vậy” Nghiêm Ngôn buông lời nói mát.

“Oa bất công, em như vậy mà còn không đủ nghe lời, chưa đủ ngoan, em dám nói ngoại trừ em ra anh không tìm được người nghe lời, ngoan như em đâu”

Nghiêm Ngôn không nhịn được bật cười thành tiếng: “Tô Tiểu Mễ, em đúng không biết xấu hổ”

“Hơ, lại vô duyên vô cớ mắng em! Thật là, không biết tại sao em lại tìm được loại vừa bá đạo vừa tự đại lại còn thích mắng người khác như anh”

“Không phải em vẫn yêu anh muốn chết sao?”

“Ta Phi! Em thấy anh mới là người không biết xấu hổ đấy” Mắng xong Tô Tiểu Mễ giận giỗi thở phì phì ngồi xuống bàn, bưng lên chén cơm chuyên tâm ăn, quyết định không để ý tới quỷ tuyệt tình Nghiêm Ngôn.

Đến ngày sinh nhật, Tô Tiểu Mễ quả nhiễn vẫn bị Nghiêm Ngôn bắt làm đề cương luận văn, đề cương luận văn, đề cương luận văn, tất cả đều là đề cương luận văn, ngay cả bánh ngọt cũng không có. Trước đó Tô Tiểu Mễ còn ôm một tia hi vọng, nghĩ rằng Nghiêm Ngôn chỉ giả vờ lạnh lùng, sau đó vẫn ăn mừng với cậu, đầu tiên tắt đèn để phòng tối om, sau đó ôm bánh sinh nhật nhìn cậu nói: “Tô Tiểu Mễ, sinh nhật vui vẻ” Tạo cho cậu một niềm vui bất ngờ, giống trước đó vậy luôn khiến cậu vui vẻ, nhưng theo thời gian trôi qua Tô Tiểu Mễ càng cảm thấy hi vọng của cậu thật xa vời, thậm chí còn lén quan sát khắp các phòng, không có bánh ngọt, không có gì cả, không ngờ Nghiêm Ngôn lại là người nói được làm được.

Đợi đến ban đêm, Nghiêm Ngôn theo thường lệ kiểm tra đề cương luận văn của Tô Tiểu Mễ làm tới đâu, Tô Tiểu Mễ vẫn không ngừng liếc mắt ra sau lưng Nghiêm Ngôn xem có giấu lễ vật gì không.

“Hôm nay biểu hiện rất tốt, ngày mai tiếp tục, theo tiến độ này mấy ngày nữa sẽ xong” Nghiêm Ngôn tắt máy tính: “Đi thôi, chúng ta đi ngủ”

“Không có?”

“Em còn muốn cái gì nữa?”

“Ngay cả lễ vật cũng không có?”

“Anh luôn ở cạnh em đó không phải hậu lễ là gì”

“Anh rõ ràng cưỡng từ đoạt lý.”

“Được rồi, chờ em thuận lợi tốt nghiệp, em muốn làm gì sẽ làm đó, còn hiện tại em phải nghe lời anh”

“Nhưng tốt nghiệp rồi thì đâu còn là ngày sinh nhật nữa”

“Không được nhõng nhẽo, đi thôi”

“Con tim em đã bị anh làm cho tan nát, bây giờ anh còn bảo em đi đâu” Tô Tiểu Mễ oán hận đứng tại chỗ không nhúc nhích.

“Thế em muốn kết hôn hay muốn sinh nhật?”

Tô Tiểu Mễ lui về phía sau hai bước, hoảng sợ lắc đầu: “Không ngờ anh lại dùng cái này uy hiếp em”

“Anh chỉ thuần túy hỏi em muốn kết hôn hay sinh nhật?”

“Kết hôn” Tô Tiểu Mễ dứt khoát chọn ngay vế một.

Trằn trọc trên giường hồi lầu, Tô Tiểu Mễ chán nản nhìn xuống mặt đồng hồ, sắp qua sinh nhật của cậu rồi, sinh nhật 21 tuổi của cậu trôi qua trong lạnh lẽo cùng tẻ nhạt, thầm mắng tất cả đều do đề cương luận văn kia hại. Tô Tiểu Mễ không thể chợp mắt lăn qua lộn lại gây ra tiếng động kỳ quái, Nghiêm Ngôn đem Tô Tiểu Mễ gây ầm ĩ ôm vào trong ngực: “Được rồi, ngoan đi, chờ tốt nghiệp rồi muốn thế nào anh cũng cho em”

“Thật?”

“Dạ”

“Thế thì em muốn đến Hàn Quốc phẫu thuật thẩm mĩ, bề ngoài phải giống Kim Thành Vũ vậy đó”

“Em vẫn nên ngủ đi” Nghiêm Ngôn buông ra Tô Tiểu Mễ, lật người đưa lưng về phía cậu.

“Ngôn! ! !”

Chương 94: Người như Tô Tiểu Mễ mà cũng tốt nghiệp

Đến khi đề cương luận văn hoàn thành, Nghiêm Ngôn kiểm tra tỉ mỉ thêm một lần mới giao cho nhà trường, hơn nữa trước một ngày tốt nghiệp không biết Nghiêm Ngôn cùng thầy giáo nói gì mà đề cương luận văn dễ dàng thông qua. Hôm nay, cậu hưng trí trùng trùng đi nhận bằng tốt nghiệp, kích động đến thiếu chút nữa khóc rống, cuối cùng đã thoát khỏi khoảng thời gian kham khổ nhất. Bọn người Chu Cương cũng không dám tin tưởng đó là sự thật, cuối cùng bọn họ đều có chung một ý nghĩ, có được một người đàn ông tốt rất có lợi cho tương lai sau này. Nhất định trước kia Tô Tiểu Mễ giẫm qua rất nhiều phân chó nên vận khí bây giờ mới tốt như vậy.

Qủa nhiên Tô Tiểu Mễ đắc ý đến cái đuôi phía sau sắp vễnh lên trời, cầm tờ chứng nhận tốt nghiệp quơ quơ trước mặt ba người: “Không ngờ đúng không, người như tớ lại có thể thuận lợi tốt nghiệp, mấy đứa ngu ngốc các cậu vùi đầu khổ học, tớ rong chơi bốn năm không phải vẫn lọt đó ư, ha ha. Tớ phải nói cái gì đây ta?” Đắc ý, đắc ý vô cùng.

Liêu Phi không phục: “Ta phi! Không phải có Nghiêm Ngôn chống lưng, cậu học thêm mười năm chưa chắc đã đậu”

“Cái gì, cái gì đây. Ờ, tớ dựa Nghiêm Ngôn đấy, các cậu có giỏi cũng kiếm người dựa đi. Haizz, mấy thằng nhóc, chịu thua đi”

Ngay cả Cung Gia Hoa cũng không chịu nổi thái độ láo toét của Tô Tiểu Mễ, khó chịu lên tiếng: “Cậu là cái đồ mặt trắng ăn cơm chùa”

“Đáng tiếc cậu lại tìm không được người cho mình ăn chùa” Cung Gia Hoa vốn muốn đả kích tự ái Tô Tiểu Mễ, mà hoàn toàn không biết Tô Tiểu Mễ căn bản đem chuyện ăn cơm chùa của Nghiêm Ngôn là một việc rất kêu ngạo.

Chu Cương không tiếp tục đôi co mà nhìn quanh bốn phía hỏi: “Sao không thấy Nghiêm Ngôn đến đây nhỉ”

“Loại chuyện nhỏ nhặt này, nhân vật lớn như hắn căn bản không cần đại giá quang lâm đâu ?” Khuôn mặt Tô Tiểu Mễ ửng hồng trông rất đáng yêu, cậu hôm nay rất hưng phấn, tốt nghiệp rồi, ông đây tốt nghiệp rồi à há! Lúc này cậu chỉ hận không thể vọt lên đài chủ tịch cầm lấy loa tuyên bố.

“Các cậu còn đứng đó làm gì, còn không nhanh quá đó làm lễ tốt nghiệp” Một thầy giáo đi qua thúc giục bốn người bọn họ đứng nói chuyện phiếm.

Nghe vậy bốn người vội vàng chạy qua, nghiêm chỉnh vào vị trí, nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp nâng máy ảnh hô: “Chụp nhé !”

Mọi người đồng loạt hô theo, chỉ có Tô Tiểu Mễ nhỏ giọng gọi tên Nghiêm Ngôn, thật hồi hộp, mới đây đã học bốn năm tại ngôi trường này, trong bốn năm qua có rất nhiều chuyện thay đổi, bất ngờ nhất là được gặp Nghiêm Ngôn. Tuy rằng cậu không thích ngôi trường này nhưng cho đến bây giờ trong lòng vẫn tràn đầy cảm kích, vì chính nơi đây đã để cậu cùng Nghiêm Ngôn gặp nhau. Như ở vườn hoa nơi Nghiêm Ngôn cùng cậu trò truyện, phòng ăn cả hai thường dùng cơm trưa, cánh cửa Nghiêm Ngôn thường tựa vào chờ cậu, gian phòng ngủ Nghiêm Ngôn từng đến hỏi Tô Tiểu Mễ có phải thích hắn, tất cả đều thành hồi ức Tô Tiểu Mễ trân quý nhất. ( T/G: Nếu như hiệu trưởng biết mỗi lần nhắc đến bạn nhớ gì về trường học cậu đều nhớ đến đàn ông trong ngôi trường đó, không biết sẽ có cảm tưởng gì nhỉ? )

Sau khi chụp xong một tấm tập thể, cả đám bắt đầu tách ra chia nhóm cùng nhau chụp hình, Tô Tiểu Mễ hùa theo đám bạn cùng phòng chụp vài tấm, ánh đèn lóe lên một cái, Tô Tiểu Mễ lại thấy Nghiêm Ngôn đứng nơi đó nhìn cậu, Tô Tiểu Mễ kinh ngạc cảm thấy thời gian dường như đảo ngược, trở lại thời điểm ban đầu khi cậu thi thử xong Nghiêm Ngôn cũng ở nơi đó chờ cậu. Lúc đó hai người vẫn chưa có gì, không ngờ chỉ mới chớp mắt lại trôi qua nhanh như vậy, tính ra cả hai ở bên nhau cũng đã hai năm.

Loading disqus...