Rốt cục cũng đến giờ nghỉ giải lao, Kha đóng tập lại và gục đầu xuống bàn. Ai mà đưa hắn cái gối lúc này là hắn có thể ngủ được luôn ấy chứ. Điện thoại lại báo có tin nhắn. Hắn vừa ngáp dài vừa đọc, và sau khi đọc thì hắn tỉnh táo như vừa được dội một ca nước lạnh vào mặt.
“Tui ở trước cổng trường anh. Học xong ra liền đó. – Linh”
Hắn đờ người ra vì ngạc nhiên. Cậu? Ở cổng trường hắn? Ngay bây giờ á? Hắn dụi mắt, đọc lại tin nhắn một lần nữa để chắc là đầu óc mình không bị hai tiếng đồng hồ ngồi nghe Triết làm cho mụ mị. Hắn bấm nút gọi. Chắc là cậu lại chọc hắn thôi, giờ này cậu phải còn học ở trường chứ.
Bên kia bắt máy ngay. Giọng cậu lãnh đạm pha chút sát khí:
- Cái gì?
- Cậu… cậu đang ở đây thiệt hả? Đừng giỡn nghe, tui không thích đâu.
- Không rãnh giỡn với anh. Tui có chuyện muốn hỏi, lát anh ra đây rồi biết tay tui. Cúp máy à.
- Nè, khoan – Túttttt!!!!!
Không cho hắn cơ hội nói thêm dù chỉ một câu, cậu đã cúp máy mất tiêu. Hình như hắn nói chuyện hơi lớn tiếng nên hai đứa bạn ngủ gục mê mệt kế bên hắn từ đầu tiết tới giờ cũng thức dậy và nhìn hắn với cặp mắt bực mình. Hắn không rõ lúc đó gương mặt mình biểu cảm thế nào mà cả hai hè nhau phán cho một câu: “ Có hẹn hò gì thì đi đi, đừng có ở đây và làm tụi tao cảm thấy việc ngủ trong giờ Triết là tội ác trời không dung đất không tha nữa!”
Không đồng tình với kiểu lý sự cùn rất giống con Quyên của hai thằng bạn nhưng hắn cũng dọn tập sách. Đằng nào thì bài hôm nay thầy giảng y chang trong sách, khó hiểu như nhau, hắn có cố nghe thêm một tiếng rưỡi đầu óc cũng sẽ không sáng ra được mấy. Giờ Triết không điểm danh, về sớm một bữa chắc không thành vấn đề.
Vừa ra cổng là hắn nhìn thấy cậu ngay, hiển nhiên là một cậu học sinh còn đeo khăng quàng đỏ mà đứng trước cổng trường đại học thì sẽ rất nổi bật rồi. Có vẻ như cậu đang rất bực bội vì mọi người đi ngang, đặc biệt là mấy cô gái, cứ nhìn cậu chăm chăm. Mắt hắn chạm mắt cậu, hắn giật mình thấy một cái gì đó vỡ òa trong màu nâu sâu thẳm. Hình như sự trốn tránh của hắn đã làm cậu tổn thương. Hắn có lỗi quá.
Cậu mở miệng định nói gì đó nhưng sau cùng lại im lặng, đi nhanh về phía hắn, và… túm lấy cổ áo hắn. Gương mặt tối sầm, cậu dằn từng tiếng một:
- Có-biết-một-tháng-qua-tui-cảm-thấy-thế-nào-không-hả?
Xung quanh nổi lên những tiếng xì xầm, nếu cứ tiếp tục như vầy thì sẽ gặp rắc rối. Hắn gỡ tay cậu ra và kéo cậu vào một quán trà sữa gần đó. Quán vắng tanh, vì giờ đang là giờ học. Cậu không nói không rằng, đi thẳng lên tầng trên và chọn một cái bàn trong góc, khuất sau một chậu cây to. Hắn biết cậu đang giận nên chỉ lẳng lặng ngồi xuống đối diện cậu. Người phục vụ đem thực đơn ra, cậu không thèm nhìn, cũng không hỏi ý hắn, kêu hai ly hồng trà. Chắc thấy bầu không khí sặc mùi thuốc nổ nên người phục vụ vội vã đi ngay, hắn nhìn cảnh đó, rất muốn cười mà cười không nổi. Cậu thật là đáng sợ.
- Tại sao anh làm vậy?
Cậu chợt lên tiếng. Câu hỏi như một tiếng thở dài rơi vào lặng thinh. Hắn giơ ngón tay trỏ nghịch mấy chiếc lá trong bình hoa nhỏ xíu để trên bàn. Hoa cúc dại. Cậu dường như cũng không quan tâm hắn có trả lời hay không, hỏi tiếp:
- Anh muốn từ bỏ hả?
Hắn lắc đầu nguầy nguậy, ấp úng:
- Không phải.
- Vậy sao lại trốn tránh tui?
Giờ cậu hỏi, thiệt tình hắn cũng chẳng biết là tại sao. Hắn chỉ biết là nếu đối mặt với cậu mà không biết được trong lòng cậu mình đang ở vị trí nào, hắn sẽ thấy rất đau. Nếu tình cảm của cậu đối với hắn không phải là thích thì hắn không muốn trói buộc cậu cho sự ích kỷ riêng mình. Mẹ cậu nói đúng, ai dám chắc sau này cậu sẽ không hối hận?
- Ừm, hôm trước mẹ cậu đến gặp tui… - Nước được đem ra, hắn uống một miếng rồi nói tiếp – Nói chung là mẹ cậu nói rất nhiều, ừ, có hơi gay gắt nhưng mà tui thật sự không sao, cậu đừng lo. Mà tui cảm thấy mẹ cậu nói đúng.
- …
- Có khi chính cậu còn chưa khẳng định được tình cảm của mình, có khi mọi thứ chỉ là nhất thời, là tại cậu thấy tội nghiệp tui đó thôi. Tui không muốn người tui thích sau này sẽ vì tui mà hối tiếc… Vậy thôi hà.
Kha chỉ nói có vậy. Linh lặng yên suy nghĩ. Nó đã làm Kha hoang mang sao? Tại Kha đã quen với những tổn thương nên mới cảm thấy không sao trước thái độ đáng sợ của mẹ nó, hay là tại tình cảm của nó không thể khiến Kha yên lòng? Nhưng dù là gì đi nữa, nó thật sự, thật sự không muốn để vuột mất Kha. Nó còn nhỏ, kinh nghiệm sống chưa nhiều, nhưng nó có thể hiểu nếu đánh mất điều quan trọng, người ta sẽ đau khổ thế nào. Tình cảm nó dành cho Kha cũng không phải nhất thời. Nó không tin những thứ lý thuyết đẹp đẽ kiểu như không sống được nếu thiếu nhau, hay là vì yêu một người mà có thể làm tất cả mọi điều. Nó chỉ biết trong hiện tại, tình cảm của nó là có thật. Và nó muốn Kha cũng phải biết điều đó.
Đẩy ly nước qua một bên cho đỡ vướng, nó nhổm người dậy chồm qua bàn, đặt lên trán Kha một nụ hôn thật dài, cảm thấy không gian đông đặc lại và thời gian tưởng như trở thành bất tận. Hôm bữa chị hai yêu quái của nó chả biết đọc ở đâu mà tự nhiên nói với nó hôn lên trán vừa có ý nghĩa là sự tha thứ, vừa thể hiện tình cảm sâu sắc và tin tưởng. Chậc, mà chắc Kha chẳng biết mấy thứ đó đâu.
- Tui thích anh – Nó dùng hai bàn tay ôm trọn lấy gương mặt đỏ bừng của Kha và nhìn thẳng vào đôi mắt đen hiền hậu đang tràn ngập sự ngỡ ngàng – Mấy cái sến chảy nước như là trọn đời không thay lòng đổi dạ hay gì gì đó thì tui không tin nên không thể nói, nhưng tui có thể nói chắc chắn là hôm qua tui thích anh, hôm nay cũng còn thích và ngày mai thì chắc chưa hết thích được. Anh không được suy nghĩ lung tung nữa, chỉ cần tin những lời tui nói là được rồi.
- … - Kha sốc đến mức chỉ có thể mở to mắt nhìn Linh mà nói không nên lời. Linh vẫn điềm tĩnh một cách đáng nể:
- Chuyện ba mẹ anh hay ba mẹ tui phản đối không phải tui không sợ, nhưng mà tui sợ anh nghĩ tầm bậy tầm bạ rồi từ bỏ hơn. Từ nay về sau làm ơn tin tui, chỉ nhìn tui thôi có được không?
- Tui… tui… - Kha ấp úng. Một cái gì đó nhẹ dịu, ngọt ngào đang dần lan tỏa trong lòng hắn. Hắn có thể thấy hình ảnh của chính mình phản chiếu trong đáy mắt Linh. Ngay lúc này, hắn thật sự rất muốn vứt bỏ hết, mặc kệ hết tất cả, để chỉ biết có cậu mà thôi. Hắn chạm nhẹ tay cậu và mỉm cười – Ừ, tui biết rồi.
Linh không nói gì, mặt ửng hồng lên. Nó buông tay khỏi mặt Kha, ngồi xuống và bưng ly nước uống một hơi cạn sạch.
Trong thâm tâm, nó biết mình vừa làm một chuyện hết sức điên khùng.
Hôm đó nó với Kha đi dạo lòng vòng quanh khu đại học, Kha còn dẫn nó qua trường Nhân văn chơi, ở đó có một nhà thể thao mới xây trông rất hoành tráng. Cuối cùng thì lội bộ ra bến xe Tự nhiên đón xe bus về. Thấy Kha ngập ngừng đi cạnh mình, nó cười xòa nắm lấy tay Kha, siết chặt, mặc cho Kha luôn miệng bảo nó thả tay ra vì sợ bị dòm ngó. Nó vuốt vuốt cho tóc mái rũ xuống, dù nó ghét phải làm thế này nhưng đôi khi, bị nhìn nhầm là con gái cũng không đến nỗi tệ.
- Anh đó, làm gì mà e dè với tui dữ vậy? – Lúc đã ngồi trên xe, nó quay qua chất vấn Kha – Tui với anh quen nhau mà anh lúc nào cũng làm tui có cảm tưởng là tui chèn ép anh ghê lắm ấy!
- Ý cậu là sao? – Kha mở tròn đôi mắt. Tự nhiên sao Linh lại nói chuyện này?
- Thì ý tui là vầy…
Nó nắm tay Kha chừng hai giây. Tụi nó ngồi ở hàng ghế sau cùng và xe đang rất vắng khách, người soát vé lại đang mải mê nói chuyện điện thoại.
- … hay là vầy…
Nó xoay qua ôm lấy Kha rồi bỏ ra trong nháy mắt.
- Và cả cái hồi nãy trong quán nước tui đã làm. – Nó chỉ chỉ lên trán Kha, ý nhắc lại nụ hôn lúc nãy. Giọng nó thản nhiên như đang chỉ bài cho một đứa nhóc – Tui muốn nói là tui với anh thì mấy chuyện như thế tui có thể chấp nhận được, ngoại trừ hôn môi thì nếu anh nắm tay, ôm, hôn lên trán hay lên má gì gì đó tui sẽ không đánh anh đâu, cho nên không cần giữ khoảng cách đến thế, hiểu chưa?
- H… Hả? – Kha lại càng mở to mắt hơn và nhìn Linh như người ngoài hành tinh. Hắn không thể tin được có ngày Linh lại nói ra những điều thế này. Đến mức hắn hết sức nghi ngờ sự tỉnh táo của cái đầu mình. Quay qua nhìn cậu, cậu chỉ mím môi gật đầu. Mặt cả hai trong thoáng chốc đỏ lên như gấc. Không hiểu sao tự nhiên hắn lại buột miệng hỏi một câu mà mấy ngày sau nhớ lại, hắn thấy may là chưa bị cậu cho ăn đập – Vậy khi nào tui sẽ được hôn môi cậu?
- Anh… - Linh ngồi nhích xa ra và trợn mắt ngó Kha. Nó có vẻ sốc với câu hỏi bất ngờ này. Lâu lâu công nhận ông già liều thiệt. Tim nó đập như điên, nó ráng hết sức để kiềm chế, không để cảm xúc lộ ra ngoài. Nhớ lại nụ hôn bất đắc dĩ trong nhà tắm hồi mới gặp Kha, cả người nó nóng bừng lên như thể đang ngồi cạnh một đống lửa. Khi nào thì được hôn môi á?
- Xin lỗi, tui lỡ lời. Cậu đừng để ý! – Kha vò tóc, ngượng nghịu. Hắn biết mình đã hỏi một câu ngu hết sức. Dù thế nào thì Linh chỉ mới học cấp hai thôi mà.
- Có lẽ là… khi tui học hết cấp ba. – Linh lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ để Kha không thấy được nó đang ngượng hết biết – Nói chung là, hôn môi thì tui thấy hơi… sợ, nên bây giờ không thể…
- Ưm, thiệt ra tui cũng vậy… - Kha cười nhẹ. Hắn không phải sợ, mà là ngại thì đúng hơn. Hồi nhỏ mỗi lần coi phim trên ti vi mà có cảnh hôn hít là y như rằng anh hai sẽ từ đâu không biết xuất hiện và cầm remote chuyển kênh ngay, sau khi anh mất hắn cũng theo thói quen đó, không dám xem những cảnh mùi mẫn dù chỉ là trong phim. Nghĩ đến chuyện môi mình chạm môi một người khác là hắn phát sốt lên được. Nhỏ Quyên thường trêu hắn “Ông anh mày đã đào tạo nên một sinh vật trong sáng ngây thơ hiếm hoi trên trái đất rồi!” . Cho nên, “tai nạn trong nhà tắm” với Linh có thể coi là lần đầu tiên hắn biết cái cảm giác hôn môi, mặc dù theo hắn, đó không hẳn là một nụ hôn.
Xe bus dừng ở trạm gần nhà Linh. Kha với Linh đi bộ với nhau một đoạn. Lại sắp đến lúc chia tay rồi.
- Hôm nay cậu đi gặp tui vầy, về nhà sẽ không sao chứ? Ba mẹ cậu biết là họ giận lắm đó.
- Thì có cách nào khác đâu, ai biểu anh cứ hở ra là trốn mất tiêu chi! Anh tưởng tui có lựa chọn à? – Linh cau mày. Kha bối rối:
- Xin lỗi, là tại tui… Sau này tui sẽ không làm vậy nữa!
- LINH!
- Mẹ?
Chiếc taxi dừng lại đột ngột sát bên cả hai, và mẹ Linh bước ra. Ánh mắt kiên quyết của bà nhìn Kha, lạnh ngắt.
- Con học xong không về nhà mà lại đi đâu thế hả? Tại sao không nghe lời ba mẹ?
- Dạ bác ơi, tại con… - Kha thu hết can đảm lên tiếng, hắn không muốn Linh sẽ vì mình mà bị la.
- Còn cháu – Kha rùng mình trước ánh nhìn của mẹ Linh – Bác đã bảo là gia đình bác không chấp nhận chuyện này, cháu không hiểu sao?
- Mẹ, về nhà đã. Lỗi của con, mẹ đừng la Kha! – Linh kéo Kha ra phía sau mình. Nó thấy mẹ nhíu mày, nhưng chịu thôi, nó còn chưa kịp hiểu sao mình lại làm như vậy. Nó quay qua Kha – Anh về đi. Đừng lo.
- Nhưng mà tui…
- Ngốc! Hôm nay tui làm chưa đủ cho anh yên tâm sao? – Linh cười và búng nhẹ vô trán Kha – Về đi nghen.
- Hai đứa… Linh, đi về! Còn cháu, bác sẽ nói chuyện với cháu sau - Mẹ Linh giận run người. Linh bị lôi vô xe, cánh cửa đóng sập lại. Nó nhìn qua cửa kính, xót xa khi thấy mặt Kha trắng bệch. Lúc nãy là nó cố trấn an Kha vậy thôi, cũng muốn cho mẹ nó thấy nó đối với Kha rất nghiêm túc và thật lòng. Nhưng nó thật không biết mọi chuyện về sau, tụi nó sẽ phải đối diện thế nào đây.
…
26. A little love
- Linh, mẹ muốn nói chuyện với con.
Cánh cửa phòng mở ra, mẹ nó bước vào phòng. Linh bỏ cuốn sách xuống. Mẹ ngồi xuống giường, nhìn nó chăm chăm.
- Mẹ muốn biết cụ thể chuyện của hai đứa. Tại sao con lại thế? Hôm nay còn dám trốn đi gặp Kha nữa!
- Nếu mẹ với ba xa nhau cỡ một tháng trời, mẹ có muốn gặp không? – Linh vuột miệng. Nó thấy còn may là nó chưa nói với mẹ nó làm thế vì nhớ Kha.
- Đó là chuyện khác, con không thể xem chuyện của con như chuyện nghiêm túc được, con có hiểu không? – Ánh mắt nghiêm khắc của mẹ làm Linh hơi chùng lại. Tay nó vô thức nắm chặt cây bút trên bàn – Con có nghĩ tới tương lai của hai đứa không? Chuyện này tuyệt đối không thể có kết quả tốt, chưa kể còn gây ra nhiều tổn thương cho cả hai, con cũng biết mà.
- …
- Tại sao con không đơn giản là từ bỏ? Tốt cho hai đứa hơn là cứ tiếp tục thế này, không phải sao?
Linh thở dài. Nó không biết phải nói thế nào cho mẹ hiểu cảm giác trong lòng nó lúc này. Nó cũng thấy đau, thấy mệt lắm, nhưng cho dù thế nào nó cũng không thể buông tay. Tận sâu trong lòng, nó tin rằng dù có đau đớn đến đâu, chỉ cần ở bên cạnh nhau thì chắc chắn sẽ không sao cả.
- Con không thể – Cố kiềm nén một tiếng thở dài nữa, nó nhìn mẹ – Nếu con từ bỏ, người tổn thương nhất sẽ là Kha. Kha đã từng từ bỏ con, cho nên con hiểu cảm giác đó như thế nào. Nó thật sự kinh khủng hơn cả những tổn thương trong hiện tại. Con không muốn để Kha phải chịu đựng điều đó.
- Mẹ thực sự không hiểu – Mẹ đứng bật dậy làm Linh hết hồn – Nếu là một cô bé nào đó mẹ còn có thể hiểu được, đằng này…
- Mẹ, vấn đề không phải ở chỗ Kha là con trai hay con gái. Chỉ là con thích Kha, vậy thôi. Tại sao ba mẹ không thể cho tụi con một cơ hội? – Linh nói nhanh, cố tìm kiếm một tia đồng cảm dù là nhỏ nhất trong ánh nhìn của mẹ. Nhưng hoàn toàn không có. Nó biết, dùng tình cảm để thuyết phục mẹ nó là một chuyện khó còn hơn lên trời. Mẹ nó giữ nguyên giọng nói bình thản không cảm xúc rõ ràng:
- Mẹ không thể cho phép con mình hủy hoại cả tương lai và danh dự của nó và của gia đình được!
- Mẹ, không phải vậy – Linh cảm thấy ức chế đến muốn bật khóc – Thích một người bằng tình cảm chân thành thì có gì là đánh mất danh dự hả mẹ? Còn tương lai, con không tự tin để nói rằng tình cảm của con sẽ là mãi mãi, nhưng con không hối hận chút nào khi chọn Kha, con…
- Không cần nói nữa, tóm lại là ba mẹ không cho phép, và mẹ chắc rằng ba mẹ Kha cũng không cho phép. Họ sẽ sớm về đây và giải quyết chuyện này!
- Ba mẹ Kha… về đây? – Đất dưới chân Linh như vừa sụp mất một mảng lớn. Ba mẹ Kha tuy đã nói là sẽ không can thiệp chuyện này, nhưng nếu ba mẹ nó lên tiếng, họ sẽ không thể cứ tỏ ra không có gì được.
- Cho nên tốt nhất là hai đứa đừng gặp nhau nữa, cứ như vầy mà kết thúc là được rồi. Có thể sẽ buồn nhưng từ từ cũng quên được thôi – Mẹ xoa đầu nó rồi đi ra cửa – Năm nay con học lớp chín, nếu cứ suy nghĩ ba cái vớ vẩn này mà lơ là học hành, người có tội sẽ là Kha. Và ba mẹ không để yên đâu. Thôi con học bài tiếp đi.