Mười lăm phút sau khi mẹ Linh rời khỏi nhà mình, Kha vẫn ngồi yên như bức tượng, chưa bình tĩnh lại được. Trong đầu hắn trống rỗng, hoang mang. Hắn cứ nghĩ những tình huống như phim Hàn Quốc này chỉ là do sở thích sến chảy nước của mấy nhà biên kịch chứ chẳng bao giờ có trong đời thực, càng không thể xảy đến với mình. Nhưng hắn đã lầm to, và cái thực tế mà hắn vừa được trải nghiệm quả thật kinh khủng hơn trên phim rất nhiều. Hắn không biết khi diễn những cảnh này diễn viên có cảm xúc thế nào, chứ hắn thì chỉ biết tim mình bị bóp nghẹt lại vì sợ, vì cảm giác có lỗi, và cả bối rối không biết tình cảm của mình đang ở đâu. Thích một người, có thể bản thân sẽ không hối hận, nhưng còn người đó thì sao? Có thật là người đó chọn mình và sẽ chấp nhận cùng mình đối mặt với mọi thứ? Liệu có ngày nào đó người đó bỗng dưng chán ghét mình và không muốn cho mình ở bên cạnh nữa? Sẽ có lúc những ngày đầy ắp kỷ niệm của cả hai bị xóa trắng và trở thành không-gì-cả? Và mình chỉ đơn giản là một người-lạ trong mắt người đó?
Hắn cảm thấy nỗi sợ đang dâng lên và đè chặt trong lồng ngực, đến mức hắn gần như không thở được. Tự nhiên thấy phía trước mịt mờ. Hắn với Linh sẽ đi được đến đâu? Tình cảm con người có thể nào là mãi mãi?
Giữ lấy cậu sẽ mang đến rất nhiều tổn thương. Nhưng nếu mất cậu…
Hắn thở dài, đứng dậy đi đóng cổng.
24. Vắng
- Quyên, con lên mở cửa rồi kêu thằng Linh xuống ăn cơm đi. Ba mẹ lên phòng đây.
Mẹ đưa Quyên chìa khóa phòng Linh, cầm lấy xấp hồ sơ rồi đi với ba lên lầu. Nhỏ thoáng nghe mẹ lẩm bẩm: “Vậy mà hồi đi Đà Lạt mình còn để hai đứa ở chung phòng với nhau, không biết có xảy ra chuyện gì không đây…” . Biết là không phải lúc có thể cười nhưng nghe mẹ nói vậy Quyên vẫn không nhịn được những tiếng phụt phụt thoát ra khỏi miệng. Trời ạ, hồi đi Đà Lạt hai đứa nó đã thành đôi đâu, Linh lạnh tanh như nước đá còn Kha thì hiền thấy mồ, đến một nụ hôn nhỏ còn chưa thấy nữa là…
Mở cửa phòng Linh, nhỏ thấy thằng nhóc đang ngồi làm bài tập, quần áo còn nguyên xi. Trong nhỏ dâng lên một nỗi xót xa khủng khiếp. Khi chọc ghẹo gán ghép hai đứa với nhau, nhỏ đã không hề nghĩ đến ngày này.
- Linh, gì mà chăm chỉ vậy, mai là chủ nhật mà. Xuống ăn cơm đi mày. – Quyên vỗ vai Linh, tươi cười. Linh tròn mắt ngạc nhiên quay lại, nhìn cánh cửa phòng mở toang:
- Sao chị vô được?
- Mở cửa ra thì vô được chứ sao! – Quyên xoay xoay cái chìa khóa bằng ngón trỏ, tỉnh bơ – Thiệt ra tao đang nghĩ tới chuyện đi chôm chìa khóa dự phòng, nhưng chưa kịp làm thì mẹ đã đưa tao chìa khóa. Mà đằng nào thì chị mày cũng sẽ chôm chỉa cho bằng được chìa khóa dự phòng hà.
- Bó tay chị luôn!
Linh nhún vai, dọn dẹp sách vở. Chín giờ hơn rồi, bộ phim hoạt hình yêu thích bị lỡ mất, mà nó cũng đói muốn chết. Nãy giờ cứ nghĩ bị nhốt kiểu này cả đêm thì thật không biết làm sao luôn. Nhưng mà nó ngán cơm quá, ăn không nổi.
- Chị hai, mình nấu mì gói rồi chiên trứng ốp la bỏ lên ăn hen? – Mặc dù nó hay cằn nhằn Kha mỗi khi thấy tủ nhà ổng đầy mì gói, nhưng nó vẫn phải thừa nhận lúc chán ăn cơm thì mì gói là một món thay thế hết sức tiện lợi. Quyên suy nghĩ rồi gật đầu cười:
- Ừ, nấu mì rồi bưng lên đây ăn, tao với mày nói chuyện. Mà mày đi tắm đi, để đó tao làm cho.
- Ờ… - Linh mở tủ lấy quần áo, và cho đến khi bước vô nhà tắm rồi mà thằng nhóc vẫn liếc nhìn Quyên đầy nghi ngờ, làm con nhỏ bực mình gắt ầm lên:
- Mày coi thường chị mày đó hả? Có tin tao cho mày mấy đạp không thằng kia?!!
-o0o-
Quyên giở cái dĩa đậy tô mì ra, hít hà trước mùi vị hấp dẫn. Với một đứa chuyên gia ăn uống thất thường và kiến thức bếp núc lem nhem như nhỏ, mì gói luôn là người bạn thân thiết. Nhỏ vơ lấy chai tương ớt và xịt cả đống vô tô mì trước ánh nhìn kinh dị của nhóc Linh.
- Rồi, hồi chiều mày với thằng Kha gặp nhau ở đâu và đã làm gì để đến nỗi mẹ nổi giận đùng đùng vậy? – Quyên vừa trộn mì vừa ngó nhóc em đầy thắc mắc. Linh không nói gì. Quyên thấy vậy nên cũng không hỏi thêm, cả hai im lặng ăn mì. Đang ăn, tự nhiên Linh thở dài:
- Không biết mẹ đã nói gì với anh ta… Với tính cách của mẹ thì chắc chắn không thể nào là chào hỏi xã giao rồi.
- Mày lo cho nó đấy à? – Quyên cố nuốt hết đống mì trong họng để có thể mỉm một nụ cười gian xảo. Nhỏ vẫn nuôi quyết tâm bắt nhóc em nói ra những tình cảm thật nó dành cho Kha, mặc dù nói thiệt là nhỏ chưa từng thành công lần nào.
- Chị nghĩ sao thì tùy! – Linh lạnh tanh và lại chăm chú vào tô mì của mình. Nó chẳng thấy có lý do gì để nó phải thừa nhận nỗi lo lắng của mình với bà chị ác ma cả. Nhưng mà đúng là nó đang rất sốt ruột, tại vì như chị nó từng nói, Kha là một người rất dễ bị tổn thương. Khi đồng ý quen Kha, nó không nói ra nhưng đã tự hứa với mình là sẽ cố gắng bảo vệ Kha, làm cho Kha hạnh phúc và không để Kha phải buồn. Nhưng nó đã không làm được điều đó.
- Gọi cho nó đi. Chắc nó đang cần mày lắm. – Quyên lấy cái điện thoại trong túi áo ra, bấm số và để xuống sàn trước mặt Linh. Thằng nhóc chỉ nhìn mà không có phản ứng gì.
- …
- Nãy tao có gọi nó hỏi thăm mà nó nói là không có gì. Nó đã nói vậy tao cũng không muốn làm khó.
- Nhưng mà gọi thì em cũng có biết nói gì đâu. Chị mà anh ta còn không chịu nói thì chắc gì sẽ nói với em chứ? – Linh nhăn mặt vẻ bất bình. Quyên cười khúc khích:
- Vô duyên, mày là người nó thích, tất nhiên phải khác với con bạn thân tầm thường là tao đây rồi.
Linh ngần ngừ buông đôi đũa xuống, đẩy tô mì chỉ còn miếng nước qua một bên. Nó cầm cái điện thoại Quyên đã bấm chọn sẵn số của Kha, hít một hơi sâu rồi nhấn nút gọi. Trời ạ, không hiểu sao nó lại hồi hộp dữ vậy nè. Chỉ là gọi điện hỏi thăm thôi mà nó có cảm giác như mình sắp phải nói ra ba chữ đặc biệt đó lần nữa ấy.
- A lô, tao đã nói là không có gì, tao không sao rồi mà! – Giọng Kha vang lên nghe vừa ấm ức, vừa càu nhàu. Cũng dễ hiểu thôi, bà chị nó nhiều khi phiền phức chịu không nổi luôn, ông già này chắc cũng bị bả chèn ép nhiều rồi. Tội nghiệp thiệt.
- Anh thiệt là không sao không? – Nó cố tỏ ra nghiêm nghị. Bên kia có một thoáng ngập ngừng, rồi giọng Kha điềm tĩnh và nhỏ nhẹ vang lên:
- Linh hả, cậu có bị la không?
Linh thấy khó chịu với kiểu nói chuyện này. Biết là bình thường Kha vẫn có cái vẻ lạnh tanh đó, nhưng là với người khác kìa chứ không phải với nó. Nói chuyện với nó mười lần thì hết chín lần ổng lúng túng thấy thương luôn. Nó cau có:
- Tui đang hỏi anh đó! Mẹ tui đã nói gì với anh?
- Thì nói chuyện bình thường thôi. Ba mẹ nào gặp trường hợp này mà không lo lắng chứ. Tui không sao thiệt, cậu đừng lo. Tui đã hứa với cậu thì tui sẽ giữ lời. – Kha vẫn hết sức nhỏ nhẹ.
- Không phải chuyện lời hứa! – Linh gắt, khóe mắt nó nóng lên. Chết tiệt, nó cũng không lý giải được chuyện gì đang xảy ra trong lòng mình. Nó vừa tức giận, vừa đau khổ, nếu Kha ở đây là cầm chắc ổng sẽ được ăn vài đòn karate của nó cho biết thân rồi.
- Xin lỗi – Kha vẫn nhẹ nhàng – Tui không cố ý chọc giận cậu đâu. Tui mệt rồi, muốn ngủ sớm. Cúp máy nghen. Ngủ ngon.
Nó chưa kịp nói gì thì những tiếng tút tút đã đều đặn vang lên. Đưa trả điện thoại cho Quyên, nó nhận được mấy cái lườm tóe lửa:
- Mày á, hỏi thăm kiểu gì kỳ vậy? Nói chuyện dễ nghe một chút không được à? Sao mày cứ phải đao to búa lớn với nó thế hả? Ỷ nó thích mày, thấy nó hiền rồi ăn hiếp hoài phải không?
- Kệ em. Đưa tô đây em đi rửa luôn cho.
Không thèm nghe bà chị trả lời trả vốn gì, nó bưng hai cái tô đi xuống nhà. Mải suy nghĩ mà mấy lần nó bước hụt bậc thang, suýt té. Không phải nó muốn nổi cáu với Kha, biết Kha đang buồn mà nó còn quát tháo, thiệt tà tệ. Nhưng mà ai biểu ổng có cái thái độ làm nó tức điên lên chi. Đối với nó mà sao ổng cứ phải gắng gượng, cố tỏ ra bình thản, nó có phải là người dưng đâu chứ. Thích nó sao không chịu mở lòng ra với nó, không chịu để nó thật sự chạm vào? Nó ghét cái việc mình chỉ có thể đứng ngoài nhìn ổng bị hết tổn thương này tới tổn thương khác, sao mà ổng không chịu hiểu cho cảm giác của nó vậy? Nếu ngay cả sự tồn tại của nó cũng không thể giúp trái tim Kha ấm áp hơn, nó tự hỏi có thật là ổng thích nó hay không…
-o0o-
Kha cúp máy, thả người ngồi phịch xuống sàn. Cái vỏ bọc mạnh mẽ hắn cố tạo ra trước Linh nhanh chóng sụp đổ như lâu đài cát bị sóng đánh trôi. Cậu gọi điện hỏi thăm, không phủ nhận là hắn thấy vui lắm. Nhưng không hiểu sao nghe giọng cậu hắn lại cảm giác trong lòng nhói lên đau buốt. Những lời nói của mẹ Linh lúc chiều cứ bay qua bay lại trong đầu, làm hắn hoang mang kinh khủng. Tình cảm của Linh dành cho hắn là thích thật, hay như mẹ cậu nói, chỉ là chút rung động thoáng qua? Mặc dù chính tai hắn nghe cậu nói thích mình, nhưng từ hôm đó đến giờ, cậu chưa từng mở miệng nói thêm bất cứ điều gì có ý nghĩa tương tự. Cậu luôn rất tốt với hắn, quan tâm hắn, hắn cũng biết mình phải tin cậu, mà sao vẫn có cảm giác không yên tâm. Có lần hắn nói chuyện này với Quyên, con nhỏ chỉ tỉnh bơ cười:
- Muốn nghe nó nói mấy thứ tình tứ thì có mà nằm mơ. Nhưng nếu thật điều đó quan trọng với mày thì bữa nào đề nghị nó thử coi. Tao nghĩ thích một người mà nói ra được thì cũng tốt.
Hắn đau khổ cười, đề nghị Linh nói lại cho hắn nghe mấy điều đó chẳng khác nào bảo cậu cho hắn vài cú đấm.
Hắn chỉ là muốn có được sự khẳng định chắc chắn từ cậu. Chỉ cần một lời nói của cậu thôi và hắn có thể yên tâm hơn rất nhiều.
- Sao hả? Vẫn chưa gọi cho nó được à? – Quyên nhìn Linh sát khí đằng đằng gập cái điện thoại lại, bộ dạng rất chi là đáng sợ. Hôm nay ba mẹ đi dự tiệc chiêu đãi gì gì đó, nhỏ phải năn nỉ bà dì khó tính gần nửa tiếng dì mới chịu mở khóa phòng Linh và hai chị em có thể thoải mái một chút, xuống nhà ngồi coi ti vi. Bé Khánh hiển nhiên là khoái chí với sự xuất hiện của anh ba, cô bé trèo vô lòng nó ngồi, nói cách nào cũng không chịu đi.
- Chậc, cả tuần nay tao cũng không gọi nó được, toàn nghe báo “số điện thoại này đang tạm khóa”, chẳng biết nó đang làm cái gì nữa, mà nó cứ đi làm với đi học suốt, tao muốn tới nhà tìm cũng không tiện… - Quyên cầm remote chuyển kênh, nhỏ đã chán mấy bộ phim lâm ly sướt mướt, giờ chuyển gu sang phim hành động với kinh dị. Tâm trạng nhỏ cũng chẳng khá hơn Linh là bao, gần một tuần không liên lạc được với Kha làm nhỏ rất khó chịu. Nhưng thân với Kha đã lâu, nhỏ chỉ nghĩ là Kha chắc đang cần không gian riêng, khi nào ổn rồi thì tên ngốc đó sẽ lại gọi cho nhỏ thôi, không có gì phải lo. Chỉ có Linh là bực dọc ra mặt. Quyên nhìn nhóc em như vậy, chợt cười. Hình như Kha cố tình tránh mặt thằng nhóc, chắc là mẹ nhỏ đã nói gì khiến tên ngốc đó suy nghĩ lung tung rồi.
- Mặc kệ, không nghe máy thì thôi, ai thèm quan tâm? – Linh phán một câu xanh rờn, để cái điện thoại xuống bàn – Trả chị đó.
- Khỏi, mày giữ đi! – Quyên thản nhiên, ngoắc Khánh qua ngồi với mình – Tao mua cái khác rồi, cái đó cho mày xài tạm. Tao đã lắp sim khác và lưu số của thằng Kha vô đó rồi, cũng đã nhắn cho nó biết đó là số của mày, mày cứ giữ để liên lạc với “ người ta”. Ba mẹ làm căng quá, chắc sắp tới khó gặp lắm.
- Tiền đâu mà chị mua cái khác? – Linh nhăn mặt. Quyên cười tự tin:
- Tiền làm thêm. Tao mua cái như cục gạch, gọi điện nhắn tin là được rồi, cái tao cho mày cũng là hàng second hand thôi mà, có gì đâu phải ngại?
- Không phải ngại, tại em cũng đâu cần gì…
- Thì để tiện cho mày với ai đó hơn thôi, hehe – Quyên ôm Khánh – Ha Khánh ha! Mấy hôm nay Khánh cũng thấy anh ba buồn vì nhớ anh Kha mà ha?
- Dạ đúng! – Khánh vỗ tay cười. Linh không có ý định xông pha cãi cọ với hai chị em ác ma nên nó im lặng. Nó mà nhớ Kha à, còn lâu nhé!
Quyên thì thầm gì đó với Khánh. Cô nhóc mắt long lanh, quay qua Linh chất vấn:
- Bộ anh ba làm anh Kha giận hả? Anh Kha giận nên mới không thèm nghe điện thoại của anh ba đó!
- Không có! Em đừng nói nhảm! – Mặt Linh hơi ửng lên. Quyên lăn ra cười:
- Còn nói không có. Bữa trước mày to tiếng với nó, lúc đó đang buồn mà mày còn vậy, nếu là tao thì tao cũng giận mày luôn!
- Đâu phải em cố ý đâu. Anh ta không bắt máy thì thôi, sao đổ thừa em?
- Hờ, Khánh à, anh ba thiệt là nhát ha. Toàn nghĩ một đằng nói một nẻo!
- Dạ, anh ba không can đảm tí nào!
- Hai người… hai người… - Linh tức nói không nên lời. Quyên với Khánh vẫn phởn phơ:
- Chị hai, sao anh ba hông đi kiếm anh Kha để xin lỗi?
- Tại anh ba mắc cỡ đó. Khánh, mình cá cược đi, để coi khi nào anh ba em chịu đi kiếm anh Kha hen!
- Dạ được. Em đoán là ngay ngày mai!
- Ngày mai thì sớm quá, tuần sau coi bộ có lý hơn.
Linh đỏ mặt tía tai đứng phắt dậy bỏ lên lầu:
- Em không nói chuyện với chị nữa! Mà chị đừng có dạy hư bé Khánh!!!
Tiếng cười của đại ác quỷ và tiểu ác quỷ đuổi theo nó trên từng bậc thang. Trời ơi, sao nó lại có một bà chị với một đứa em gái siêu phàm thế này chứ? Báo hại nó đêm đó nằm mơ thấy Kha tới nhà tìm mình, trong mơ nó còn ôm Kha rất chặt, rồi còn vuốt tóc Kha trông rất… tình tứ nữa. Cũng may nó kịp tỉnh dậy trước khi mọi chuyện kịp đi xa hơn. Sáng dậy nhớ lại, mặt nó đỏ bừng, nó tự hứa sau này không dám suy nghĩ lung tung trước khi đi ngủ.
25. Ngọt và đắng
Thường thường thì các trường đại học dùng năm nhất cho các môn đại cương. Trong các môn đại cương, có một môn học được xem là vô địch gây mê mà sinh viên nào cũng phải trải qua: Triết học. Kha đang ngồi trong giảng đường để lĩnh hội chính cái môn đó. Vì học chung cả khoa nên sinh viên rất đông, và hiện giờ hết một nửa của lực lượng đông đảo đó đã chu du cõi mộng. Có nhiều đứa gục xuống bàn, mắt mở không lên mà tay vẫn ghi chép liên tục, Kha không biết đó là do nó đã đạt trình độ pro hay là chính nó ghi lăng nhăng cái gì sau này nhìn lại nó cũng không biết. Riêng hắn, vì đã bị dọa là môn này rất dễ rớt nên dù không hiểu thầy đang nói cái gì, hắn vẫn cố gắng nghe và ghi bài. Nhìn đồng hồ đeo tay, hắn thở dài ngao ngán. Giờ học mới bắt đầu được có ba mươi phút thôi.
Điện thoại rung, báo hiệu có tin nhắn. Hắn mở ra xem. Là con Quyên. “Mày đang ở đâu, làm gì? Hôm nay tao ăn trưa một mình. Không thể đi với tụi bạn.”
Ngước lên bục giảng, thấy thầy vẫn nói say sưa dường như chẳng chú ý đến ai, hắn cúi xuống bấm tin nhắn trả lời: “Tao đang học Triết. Buồn ngủ. Tao hiểu tại sao mày đi một mình. Quên Bảo đi, tốt cho mày đó”.
Một phút sau, Quyên nhắn trả lời: “ Quên được đã tốt. Mà sao Linh gọi hoài mày không bắt máy? Không nhớ nó hả?”
Hắn nhăn mặt. Cái con nhỏ này…
“ Tao nghĩ chưa thông. Nhớ. Thôi nghen, đang học.”
Nhét điện thoại vô cặp, hắn ngồi thẳng dậy và lại tiếp tục ghi ghi chép chép những điều mà hắn biết mình sẽ không bao giờ hiểu nổi. Thấy mình ngu khi tự nhiên nói với con nhỏ ác ma đó là mình nhớ Linh. Nhỏ sẽ cười hắn chết mất.
Chiều nay Linh được nghỉ đội chuyên nên về sớm. Nó lấy cái điện thoại di động của Quyên cho, nhìn chằm chằm cái hình nền Kha đang cười mỉm mà bà chị cố tình cài trước khi bàn giao cho nó. Một tháng rồi không gặp. Nó khó chịu lắm, nhiều hôm buổi chiều tan học, từ trên lầu nó nhìn thấy Kha đứng ở xa nhìn về phía cổng trường, trông rất buồn, lúc đó trong lòng nó đau như có ai cầm dao cứa. Nó biết Kha muốn nhìn thấy nó. Nếu không phải vì mẹ nó đang đợi ngay trước cổng thì chắc nó đã chạy ngay lại chỗ ổng rồi…
- Quyết định rồi, đi kiếm ổng hỏi tội dám trốn tránh mình cả tháng trời mới được! – Nó đứng bật dậy khỏi cái ghế đá, vừa đi ra cổng vừa nhắn tin cho Quyên. Thiệt tình thì nó không biết giờ Kha đang ở đâu. Hy vọng bà chị nó biết.
“ Em về sớm, đi gặp Kha chút. Ba mẹ có biết thì em chịu. Kha đang ở đâu?”
“ Mày liều vậy? Kha đang học dưới Thủ Đức á. Về sớm nghen.”
Nó đọc tin nhắn, mỉm cười. Dù nó có làm chuyện điên khùng thế nào, chị hai nó luôn là người ủng hộ.
Nó đi xe 19 từ Bến Thành để đến làng đại học ở Thủ Đức. Nghe nói có một chuyến xe đi ngang trường Đại học Khoa học tự nhiên, nhưng giờ này xe đó chưa có. Xe 19 chỉ dừng ở trạm Đại học Nông lâm, và nó phải hỏi đường để đến trường Kha. Kết quả là nó đi bộ gần nửa tiếng. Nhìn thấy cổng trường Tự nhiên, nó cũng kiệt sức luôn. Mệt muốn chết.
Thì ra đây là làng đại học mà nó vẫn hay nghe mọi người nhắc tới. Thiệt là náo nhiệt. Nó nhìn ngôi trường to lớn trước mắt mình, những dãy phòng màu trắng phía xa xa sau mấy tàn cây xanh um, bãi cỏ rộng xanh mướt, tự nhiên cảm nhận được một bầu không khí rất hàn lâm. Cứ như trong đó và ngoài này là hai thế giới khác hẳn. Và nó nghĩ ông cụ non của nó rất thích hợp với cái thế giới đó.
Nó đến trước cổng trường, nhìn vào trong. Rộng quá chừng, chắc phải gấp đôi trường nó. Một vài chị sinh viên đi ngang, nhìn nó tò mò, họ nói gì đó và cười khúc khích với nhau, làm nó có cảm tưởng mình là một sinh vật kỳ lạ nào đó. Trời ạ, nó muốn mau tìm được Kha và biến nhanh khỏi chỗ này.