- Ba mẹ mày… đã biết chuyện tụi tao? – Quyên lặng lẽ gật đầu để trả lời câu hỏi của hắn. Kha bàng hoàng. Lúc nãy khi đi cùng Linh về tới đây, hắn có cảm giác mơ hồ là hình như có ai đó đang nhìn mình, nhưng có chết hắn cũng không hình dung tới việc đó là ba mẹ cậu.
Hắn nhích người tới gần cánh cổng để nhìn vào nhà. Cảm giác thật kinh khủng. Nhìn làn mưa roi phủ xuống thân người bé nhỏ của người quan trọng nhất trong lòng mình mà bản thân lại chỉ biết đứng đây ngó, hắn đau đến nghẹt thở. Tự nhiên nước mắt hắn ứa ra.
- Kha, đừng khóc mà. Không sao đâu mà!
Quyên kéo Kha lại và ôm chầm lấy hắn. Nhỏ có thể cảm thấy rõ ràng bạn mình đang run rẩy. Lần đầu tiên thấy Kha khóc, đầu óc nhỏ cũng bấn loạn cả lên, không biết nên phản ứng thế nào, chỉ biết vỗ vỗ lên vai Kha trấn an. Giờ mới nhận ra, vai Kha thật gầy và nhỏ.
- Tao… đâu có khóc!... – Kha đưa tay quệt vội giọt nước mằn mặn vừa lăn xuống má, đứng lặng trong vòng tay Quyên – Tao muốn vô trong. Người có lỗi là tao mà, nhìn Linh vậy tao không chịu được.
- Tao hiểu cảm giác của mày, nhưng giờ nếu mày xuất hiện thì mọi chuyện chỉ tệ hơn thôi – Quyên buông Kha ra – Về đi, ở đây lỡ ba mẹ tao thấy thì khổ, mà Linh còn khổ hơn.
Vẻ mặt Quyên rất nghiêm túc nên Kha đành nghe lời nhỏ đi về. Trong lòng hắn vừa buồn vừa cảm thấy có lỗi. Người bị đánh nên là hắn mới phải.
Nó im lặng, da thịt bắt đầu trở nên bỏng rát. Trong đầu nó hiện lên hỗn độn hình ảnh của Kha, và những khoảnh khắc nó đã trải qua với ổng từ trước tới giờ. Tự nhiên nó nhớ nhiều thứ, hơi ấm bàn tay Kha, ánh nhìn đen thẳm dịu dàng, và nhớ cả cái cười ngượng ngùng nhẹ hẫng lúc nãy nữa. Trong lòng nó bỗng cuộn lên đau nhói. Nó sợ mình sẽ không đủ sức giữ lấy tất cả những điều đó.
Nó chợt nhăn mặt, sờ lên cánh tay mình. Chảy máu rồi. Cây roi bằng trúc đầu đã bị giập rơi xuống ngay cạnh chân nó. Ba nó lôi nó lên lầu và tống nó vào phòng. Cánh cửa đóng sầm lại, nó nghe tiếng bóp khóa lách cách. Tiếng ba nó lãnh đạm:
- Ba cấm con gặp thằng Kha, rõ chưa? Từ nay ba mẹ sẽ không để con tự do như trước nữa, thật là hư hỏng quá rồi! Ở trong đó mà suy nghĩ cho đàng hoàng lại đi!
- Con không có làm gì sai mà! Con với Kha chỉ…
- Câm ngay! Hừ, con với cái!
Ba nó dộng tay vô cửa tạo nên một tiếng rầm kinh hoàng. Một lúc sau nó nghe tiếng bước chân ông đi xuống nhà, rồi mọi thứ lại im ắng. Nó loạng choạng thả người xuống sàn nhà bừa bãi sách vở với truyện tranh sáng nay đi học vội quá chưa kịp dọn. Nó thấy kiệt sức.
- Anh ba! – Tiếng bé Khánh vang lên ngoài cửa. Nó ráng lấy giọng tươi tỉnh.
- Anh nè, sao Khánh không ở trong phòng ba mẹ coi hoạt hình đi, đi kiếm anh làm chi?
- Tại Khánh thấy ba đánh anh ba, hic hic. Anh ba có đau nhiều không?
- Anh không sao.
- Mà sao ba đánh anh ba vậy? Anh ba không ngoan hả?
- Ừ, ừm, tại anh đi chơi với anh Kha…
- Hic hic, vậy là ba mẹ không cho anh ba chơi với anh Kha nữa á? Sau này cũng không được gặp nữa á? Khánh không chịu đâu!
Linh chẳng biết trả lời cô tiểu yêu quái thế nào, đành im lặng. Nó nhoài người nằm ra sàn, hy vọng sàn gạch mát lạnh sẽ khiến nó đỡ đau hơn. Máu từ cánh tay nó dây vào cái áo trắng đang mặc. Phen này chết nó rồi, giặt không ra thể nào chị nó cũng mắng nó cho coi.
Muốn gặp Kha quá. Không biết Kha sẽ phản ứng thế nào… Với tính khí của ông ngốc đó, không chừng lại như lần trước, lẳng lặng từ bỏ nó cũng nên. Mà nếu vậy thật, nó cũng chẳng rõ mình có đủ sức giữ lấy ổng hay không nữa.
Nó biết Kha thích mình, nó cũng không hối hận vì thích ổng, nhưng biết đâu từ bỏ lại tốt cho ổng thì sao? Nó như thế này, lỡ đâu lại làm ổng tổn thương… Chẳng phải con người đó đã tổn thương quá nhiều rồi ư, chẳng phải nó luôn tự hứa với mình là phải bảo vệ con người đó ư?
Nhưng, nếu không được ở bên cạnh nhau, mọi thứ có còn ý nghĩa?
Nó phải làm gì mới đúng đây?
-o0o-
Mười giờ đêm. Giải xong mấy bài toán khó, Linh nhoài người nằm dài ra bàn, thở phào nhẹ nhõm. Công nhận Kha có khiếu sư phạm ghê, mấy dạng toán rối như mạng nhện nó nghe thầy giảng đi giảng lại mấy lần vẫn thấy mù mờ mà Kha giảng giải ra lại thấy rõ ràng đâu ra đó hết. Mà nhắc tới Kha... Nó nghiêng đầu qua, thuận tay lật cái khung ảnh đang úp trên bàn lên. Hình nó với Kha hồi đi Đà Lạt, đứng cạnh nhau dưới gốc một cây thông to. Tấm này là bà Quyên lôi hai đứa ra bắt phải để cho bả chụp, nó cãi không được đành phải làm theo. Tự nhiên nó thở dài. Sau này còn có thể ở cạnh nhau như vầy nữa không?
- Linh, đói chưa mày?
- Á á á, chị làm gì vậy?
Cái đầu Quyên đột ngột xuất hiện làm Linh hoảng hồn nhảy dựng lên, xém nữa là té khỏi ghế. Bà chị nó ngồi vắt vẻo trên cành cây phượng chìa vào tận ban công phòng nó, toe toét cười:
- Mày mải mê nhìn hình người ta nên chị mày ngồi đây nãy giờ cũng đâu thèm đếm xỉa tới phải không?
- Chị… chị làm gì trên đó? – Linh úp cái khung hình xuống, cố điều chỉnh cho nhịp thở bình thường lại. Ai quen biết bà chị nó chắc phải vài lần bị bả hù cho sợ phát khiếp chứ chẳng chơi.
- Cửa phòng mày khóa, tao không có gan chôm chỉa chìa khóa vào lúc ba mẹ đang tức giận nên phải tìm đường khác chứ sao.
Quyên trả lời tỉnh bơ, nhảy xuống khỏi cành cây. Chậc, may mà hồi ba mẹ xây căn nhà này, nhỏ đã đấu tranh cật lực, giở hết mọi lý lẽ trong đầu một con nhóc tám tuổi để đòi cửa sổ phòng mình vả nhóc Linh không có chấn song gì hết. Biết là sẽ có lúc hữu dụng mà. Nhỏ ung dung leo qua cửa sổ vào phòng, mái tóc ướt rượt được cuộn ngang cuộn dọc và giữ lại bằng một cây trâm tự chế vô cùng hoa hòe sến súa đang nhỏ nước tong tong.
Linh nhìn bà chị, đột nhiên có cảm giác bả rất thích hợp để làm một tú bà.
Quyên tháo cái ba lô đeo trên lưng và lấy ra mấy cái bánh mì ngọt, vài hộp sữa tươi cùng với cái hộp y tế. Nhỏ kéo Linh đến giường ngồi và bắt nhóc em cởi áo ra. Nhìn những lằn roi trên người em mình, nhỏ thấy có lỗi kinh khủng. Nếu hồi đó nhỏ không cố tình chọc ghẹo gán ghép, chắc mọi chuyện đã không thế này. Xoa dầu cho Linh, mắt nhỏ khẽ buồn:
- Linh, tao thật tình xin lỗi mày!
Linh nhăn mặt, quay đầu lại ngó Quyên:
- Hồi trước em nói rồi. Nếu em thích anh ta thì là tại em thôi. Chị không cần xin lỗi.
- Nhưng mà...
- Chị có thấy Kha là người tốt không?
- Có.
- Có thấy chuyện em với anh ta là một sai lầm không?
- Thì... không...
- Không sai thì xin lỗi cái gì?
Linh chỉ nói vậy rồi ngồi im lặng. Quyên lẳng lặng xức dầu cho nhóc em. Một lúc sau, nhỏ khẽ hỏi:
- Mày có tính gọi điện cho Kha không?
Linh lắc đầu, thở dài:
- Để sau đi. Hôm nay anh ta đang rất vui, em không muốn làm anh ta lo lắng. Em chỉ sợ ba mẹ lại đi tìm anh ta nói chuyện... Em không muốn anh ta vì chuyện này mà sẽ bị tổn thương.
- Ừm, không có đâu, nãy ba cũng nói đến nhà Kha nói chuyện nhưng mẹ cản. Dù gì thì mẹ mình với mẹ Kha cũng là bạn, chắc không đến nỗi...
- Ừm… cái ông ngốc đó…
Gương mặt Linh dịu lại khi nhớ tới vẻ ngờ nghệch dễ thương của Kha hồi chiều. Nó không hề biết là Kha lại dễ xấu hổ đến mức bỏ chạy chỉ vì một cái hôn phớt trên má.
Nhưng mà, phải chi nó không làm vậy thì đã tốt rồi.
- Chiều nay tụi bây lại hẹn hò à? - Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời. Đang lúc nước sôi lửa bỏng như vầy mà Quyên vẫn không bỏ được cái sự cáo già của mình. Đối với nhỏ, chuyện của cặp đôi này lúc nào cũng đáng giá.
- Hẹn hò gì, em chỉ đến hỏi bài thôi. Đội chuyên sắp có bài kiểm tra... - Linh tỉnh queo. Quyên nhìn vẻ mặt thản nhiên của nhóc em, tự dưng lại mỉm cười. Nhỏ biết trong lòng Linh không như vậy. Dán miếng băng cá nhân lên chỗ trầy chảy máu trên cánh tay Linh, nhỏ liếc thằng nhóc sắc lẻm:
- Nghe be mẹ nói thằng Kha hôn mày hả? Thằng đó giờ gan quá ta, tao phải đi hỏi tội nó mới được.
Nói xong Quyên lại rúc rích cười. Mặt Linh lạnh tanh:
- Ai nói anh ta dám hôn em? Tại ba mẹ nhìn từ chỗ nào không biết mới nhìn ra như vậy.
- Hô, vậy ra là mày chủ động. - Quyên càng cười lớn hơn, vỗ vỗ vai Linh - Tao thấy sợ mày rồi, tội nghiệp thằng Kha, chắc sẽ có ngày bị mày ăn hiếp đến phát khóc luôn quá.
Linh khịt mũi bất mãn nhưng không nói gì. Không khí lại chùng xuống, lặng yên. Tình cảm con người đúng là nhiều vấn đề thiệt. Quyên chẳng biết chuyện Kha với Linh rồi sẽ thế nào. Ai chứ ba mẹ nhỏ đã nói thì trăm phần trăm sẽ làm, từ nay hai đứa đó muốn gặp nhau còn khó nữa là...
- Chị hai... - Quyên giật mình khi nghe Linh gọi - Em sợ.
- Ừ, tao cũng sợ - Nhỏ gật đầu đồng tình, trong lòng thấy xót cho nhóc em ghê gớm. Mười bốn tuổi, sao nó lại gặp phải chuyện này?
- Nếu Kha biết, có khi Kha sẽ như lần trước... Nếu Kha từ bỏ lần nữa thì sao hả chị?
Quyên xoay qua ôm lấy Linh, lo lắng khi nghe cơ thể thằng nhóc hâm hấp nóng. Nhỏ cười nhẹ:
- Mày thích Kha nhiều đến mức nào rồi? Trước đây mày chẳng đời nào nói ra mấy thứ như vầy hết.
- Thích gì chứ! Không có. - Linh chống chế. Nó đã quyết tâm ba chữ đó nó chỉ nói ra một lần thôi, nhất định không lặp lại. Kỳ quái chết được. Mặt nó nóng bừng khi nghe bà chị cười gian xảo:
- Chối gì nữa nhóc. Bày tỏ thì cũng bày tỏ rồi, hẹn hò thì cũng hẹn hò rồi, hôn thì cũng... ba chấm ba chấm, hí hí!!!
- ... - Mặt Linh đỏ ửng. Quyên khoái chí cười.
- Hết cãi nghe em. Thích thì nói thích, nhớ thì nói nhớ, sao phải dối lòng mình chi cho khổ vậy.
Lại im lặng. Quyên nói là nói thế thôi chứ bản thân nhỏ cũng đâu làm được điều mình vừa nói. Thích đó, nhớ đó nhưng nếu nói ra, chắc cũng chỉ nhận được ánh mắt thờ ơ. Vậy nên với nhỏ, không nói lại tốt hơn. Nếu không làm được gì thì ít nhất nhỏ cũng không để bản thân mình bị tổn thương quá nhiều.
- Chị hai...
- Gì nữa nhóc?
- Em muốn gặp Kha.
Giọng Linh thoáng buồn. Quyên im lặng, thấy tội nghiệp nhóc em quá mà không biết làm sao. Cả Kha cũng tội nữa, cứ nhớ tới dáng vẻ Kha chiều nay khi thấy nhóc Linh bị đánh là nhỏ lại đau lòng không giải thích được. Nhỏ ngập ngừng:
- Thật ra á, chuyện này Kha biết rồi…
- Cái gì? Sao anh ta biết được? Là chị nói với anh ta hả? – Linh hốt hoảng.
- Không phải. Tại hồi chiều nó có quay lại tìm mày, nên mới…
- … - Linh nhíu mày lo lắng – Ông già đó… thấy em bị đánh không?
Quyên gật đầu. Ánh mắt Linh xao động, chao đi. Nó không muốn Kha biết chuyện bằng cách này.
-o0o-
Kha ngồi dưới cái vòi nước trong phòng tắm rỉ rả chảy. Hắn đã ngồi thế này một tiếng rồi, và chẳng có vẻ gì sắp đứng lên, hay ít ra là cởi bộ quần áo đã ướt sũng ra để mà tắm táp cho đàng hoàng cả. Trong đầu hắn ngập tràn hình ảnh Linh bị đánh lúc chiều, và hắn chẳng có cách nào để cơn đau chết tiệt đang gợn lên từng đợt trong lòng dịu đi hết.
Hắn biết, ngay khi hắn mềm lòng để lộ tình cảm của mình trước cậu, hắn đã biết chuyện hắn với cậu sẽ gặp khó khăn. Nhưng hắn không lường tới chuyện cậu sẽ vì vậy mà phải chịu những chuyện thế này. Giờ hắn mới thấy nếu hắn đủ cứng cỏi để nói rằng mình không thích cậu, nếu hắn có đủ can đảm để từ bỏ cậu thì chuyện như hôm nay sẽ không bao giờ xảy ra. Nhưng là hắn nói vậy thôi chứ hắn biết mình chẳng thể nào nói dối ánh mắt cậu, cũng không đủ sức gạt đi hơi ấm bàn tay cậu, vì hắn thật lòng thích cậu rất nhiều mà.
Cái hôn lúc chiều lại ùa về làm thân thể ướt sũng lạnh cóng của hắn chợt nóng bừng lên như phát sốt. Thiệt tình, cứ cái đà này hắn chắc chắn sẽ tổn thọ cho coi.
Tiếng nhạc Forever Memories rộn ràng vang lên từ phòng khách. Hắn được chú thím út mua cho một cái điện thoại di động làm quà đậu đại học, và hắn lưu số nhỏ Quyên với nhạc chuông là bài này – bài con nhỏ thích nhất. Không biết giờ này nhỏ còn gọi hắn có chuyện gì không, chậc, hắn lại khiến cho nhỏ phải lo lắng rồi. Hắn ngần ngừ tắt vòi nước, lấy một cái khăn lông choàng lên vai rồi ra ngoài.
- A lô, gì đó mày?
- …
- Con nhỏ này, gọi điện có gì thì nói đi!
- Anh ăn tối chưa?
Hắn sững người, suýt nữa thì buông rơi cái điện thoại khi nghe giọng Linh nhẹ nhàng vang lên. Mất đến gần một phút hắn mới đẩy được lời nói ra khỏi miệng mình:
- Linh, cậu… ưm, cậu có sao không… hắt xì!!!! Cậu ăn gì chưa… hắt xì!!!!
Chưa nói hết câu mà hắn đã nhảy mũi đến mấy lần. Linh mà biết hắn vọc nước đến cả người lạnh cóng thế này chắc cậu chửi hắn tắt bếp quá.
- Anh bị cảm hả? Sao vậy, hồi chiều thấy anh khỏe mạnh bình thường mà – Thấy Linh lo lắng, hắn vội lên tiếng ngắt lời cậu:
- Không có, tui khỏe. Cậu… ưm… tui… - Hắn ấp úng mãi mà không biết phải hỏi thăm Linh thế nào. Không lẽ hỏi là bị đánh có đau không… Vô duyên chết được.
Đầu dây bên kia có tiếng Linh cười nhẹ:
- Gì vậy, ừm, tui nói tui không sao chắc anh không tin, nhưng mà đừng lo lắng quá, biết chưa?
- Ưm… tui…
- …
- Tui muốn gặp cậu lắm – Hắn xấu hổ đỏ mặt khi nghe giọng mình như sắp khóc. Bên kia im lặng một lúc, rồi Linh thở dài:
- Ngủ sớm đi. Đừng suy nghĩ lung tung đó.
Cậu cúp máy. Hắn ngẩn ngơ nhìn cái điện thoại như bị thôi mien. Tự nhiên cảm thấy Linh cũng có lúc ân cần đến thế này, hắn nghe lòng mình nhẹ đi đôi chút. Rồi mọi chuyện sẽ ổn mà đúng không?
Một giờ rưỡi sáng. Hắn không ngủ được nên ngồi coi một chương trình ca nhạc nước ngoài thì có tin nhắn của nhỏ Quyên, và cái tin nhắn đủ làm hắn thức luôn tới sáng: “Sáng mai mày nghỉ làm ở Cỏ Dại một bữa đi, tao sẽ nghĩ cách dẫn nhóc Linh qua gặp mày. Ngủ đi nha. Yêu mày nhiều ^^!”
-o0o-