Little lover Trang 22

- Làm như tui không nói được một câu tử tế ấy! - Ngừng một lúc, Linh chợt cười nhẹ. Tiếng cười của cậu nhóc vọng trong điện thoại làm hắn nóng bừng cả mặt mà không biết tại sao - Chắc anh mệt rồi, ngủ đi nha.

- Biết rồi mà.

- ...

- Linh nè.

- Hửm? Gì nữa? Cúp máy trước đi rồi tui cúp.

- Cảm ơn vì đã gọi điện. - Hắn hơi đỏ mặt khi nói câu này. Trước khi gác máy, hắn còn nghe loáng thoáng tiếng Linh nói cái gì nghe như “Cái ông già ngốc đó...”

Linh vừa gác máy, quay lại đã thấy bé Khánh đang ngồi dưới sàn với mấy con Totoro nhồi bông yêu thích của nó, và đang nhìn mình chằm chằm.

- Em nhìn gì vậy? - Tự nhiên nó có cảm giác không lành. Khánh mím đôi môi đỏ hồng nhỏ xíu và nói bằng giọng của một vị quan tòa nghiêm khắc:

- Anh ba nói dối, anh ba không ngoan! Em méc chị hai cho coi!

- Anh nói dối gì đâu? - Linh cười trừ, mặt tỉnh bơ. Nghe nó nói thì có thể liên tưởng đến những tên phạm nhân thần kinh thép một mực khăng khăng mình vô tội. Nhưng thật ra trong lòng nó đang bất an ghê gớm.

- Chiều giờ em đâu nghe chị hai kêu anh gọi điện cho anh Kha gì đâu?

- À, chị hai có kêu mà em không nghe đấy thôi. - Nó vẫn cười, nụ cười rực rỡ như nắng. Khánh không hề nao núng. Con bé đã miễn dịch với nụ cười này rồi.

- Vậy để em hỏi chỉ thử hen?

Nói là làm, con bé ôm con Totoro, te te đi xuống nhà dưới. Linh đứng yên một hồi, cuối cùng quyết định sáng suốt của nó là chuồn lên phòng. Nó khép cửa phòng lại vừa đúng lúc tràng cười man rợ của cô-gái-đáng-yêu-đang-bị-bệnh vang khắp nhà. Mô Phật!

[17]

Kha nằm mãi mà không ngủ được. Có lẽ hôm nay làm bài tập hóa nhiều quá nên giờ đầu óc hắn vẫn còn nhức nhức rất khó chịu. Cổ họng hắn khô khốc. Hắn thở dài rồi ngồi dậy, chui ra khỏi mùng. Uống một ly nước mát chắc sẽ làm hắn thấy dễ chịu hơn.

Mở cửa phòng, hắn ngạc nhiên khi thấy có ánh đèn hắt ra từ phía nhà bếp. Lạ thật, không lẽ ba mẹ vẫn chưa ngủ? Bước xuống bậc thang cuối cùng, hắn nhìn đồng hồ treo ở phòng khách. Hai giờ sáng rồi còn gì. Hắn hơi ngập ngừng rồi chầm chậm đi về phía nhà bếp.

Ba mẹ đang ngồi bên bàn ăn. Trên bàn có hai ly cà phê. Ba đang nhìn như thôi miên vào những cánh hoa cát tường trắng xanh mỏng manh trước mặt, như thể nếu ba rời mắt một giây thôi là chúng sẽ lập tức biến mất. Hắn lại nhìn sang mẹ. Trong một phút, hắn có cảm giác tim mình ngừng đập

Mẹ hắn đang xem một cuốn album to, mà hắn không cần nhìn cũng biết trong đó là gì. Cuốn album vẫn để trong cái tủ kiếng ở phòng khách, hắn chưa từng có can đảm cầm lên xem lần nào. Đơn giản là hắn sợ chút cứng rắn cuối cùng trong mình sẽ sụp đổ và vỡ tan như lâu đài cát bị sóng biển ập vào. Mẹ hắn không khóc, nhưng gương mặt lúc này của mẹ còn làm hắn sợ hơn cả khi mẹ khóc. Gương mặt đau đớn và trống rỗng, giống như khi mẹ tát hắn, ở bệnh viện, năm hắn mười một tuổi.

- Tại sao lại là con? Tại sao mẹ lại mất con chứ? - Mẹ hắn đột ngột lên tiếng. Ba hắn không nói gì, ông chỉ im lặng cầm ly cà phê lên rồi lại để xuống khi chưa uống miếng nào. Hắn nghe tiếng ba thở dài.

Mãi một lúc sau, ba hắn mới nhẹ nhàng đặt tay lên vai mẹ. Hắn nhìn bàn tay to lớn của ba, nhớ tới cảm giác lúc ba xoa đầu mình. Không biết đó có phải là mơ không?

- Em cũng nên thương thằng Nhật với - Tim hắn nhảy thót khi nghe ba nói. Người hắn đột nhiên run lên. Hắn bám tay vào tường để khỏi té - Em không tội cho nó sao?

- Nó... Em đã từng không muốn...Vậy ai sẽ tội cho con của chúng ta? - Mẹ trả lời, nhẹ hẫng. Ánh mắt ba rớt trên cuốn album đang mở.

Bên ngoài, trắng bệch và lạnh toát cả người, Kha gần như khuỵu xuống. Nhưng hắn gượng được, vội hít một hơi sâu trước khi chậm chạp quay về phòng mình. Trong lòng hắn lấn cấn mãi một câu hỏi mà hắn, dù rất muốn nhưng chưa từng nói ra suốt bao nhiêu năm qua...

Còn con thì sao?

Còn con thì sao?

-o0o-

Buổi sáng tháng sáu đẹp trời, nắng sớm rực rỡ tràn qua ô cửa sổ để mở suốt đêm làm Kha hơi nheo mắt lại. Hắn bỏ cuốn sách xuống và với tay tắt đèn. Vai hắn mỏi nhừ. Vậy là trời đã sáng, hắn nghĩ vậy và thở phào nhẹ nhõm. Khi tâm trạng không tốt, đêm tối luôn làm hắn bất an.

Hắn ngáp dài, đem sách vở xuống nhà. Học ở dưới thoáng và dễ chịu hơn. Ba mẹ hắn đã đến công ty, căn nhà im lìm như bình thường nó vẫn thế. Con mèo tam thể chẳng biết từ đâu chui ra, đến cọ đầu vào chân hắn, kêu meo meo đòi ăn. Có thể nói nó là bạn của hắn trong căn nhà này. Con mèo mẹ của nó đã bỏ đi theo con mèo đực nào không biết, để nó lại trong đống giẻ lau dưới bàn ăn khi nó mới sinh được một tuần. Hắn gọi con mèo là Bé Con. Bé Con có đôi mắt ươn ướt buồn buồn. Vì bị bỏ rơi chăng?

Hắn chép miệng. Nhỏ Quyên có lần nói mắt hắn cũng giống mắt Bé Con. Khi nghe thế, hắn chỉ cười cho qua chuyện.

- Đi Bé Con! - Hắn để sách vở xuống bàn phòng khách rồi ẵm con mèo lên tay, đi xuống bếp - Tao cũng cần ăn sáng.

May phước cho hắn là vẫn còn một bịch cháo ăn liền. Hắn sớt cho Bé Con một ít cháo vào cái tô nhựa cho nó ăn, rồi hắn cũng bưng tô cháo ngồi bệt xuống sàn, dựa lưng vào tường vừa ăn vừa nhìn con méo liếm láp cái món mà nó có vẻ không thích thú mấy.

Tự nhiên hắn thấy mình với con mèo thật giống nhau.

-o0o-
- Chia buồn với mày, hôm nay thằng Kha không đến được! - Quyên đang nói chuyện điện thoại, quay lại thấy Linh đứng ở đầu cầu thang, trên tay là phần thuốc cảm cho nhỏ, nhỏ cười hì hì. Linh càu nhàu một cách thờ ơ:

- Anh ta tới học thi với chị chứ đâu phải tới chơi với em đâu mà chia buồn với chẳng chia buồn.

Vừa nói nó vừa nén cười khi nghe loáng thoáng tiếng Kha vọng trong ống nghe

“ Quyên, mày nói lung tung gì với nhóc Linh vậy hả?”

Quyên không thèm đếm xỉa lời Kha, cứ đứng đó cười cười. Linh nhíu mày, im lặng một lúc rồi lên tiếng:

- Sao anh ta không qua?

- Nó bảo thấy không khỏe - Quyên đáp gọn lỏn, chìa cái ống nghe về phía Linh, cười gian. Thằng nhóc cau mặt lại nhưng trong ánh mắt, nét lo lắng rõ ràng đến mức Quyên cảm thấy trên đời này sao lại có kẻ không chịu thẳng thắn thừa nhận tình cảm thế kia chứ.

Linh miễn cưỡng đưa phần thuốc cho Quyên rồi cầm lấy ống nghe. Bên kia im lặng, hình như Kha biết là nó. Thấy Quyên đã đi vào bếp lấy nước uống thuốc, nó mới hỏi:

- Anh không khỏe chỗ nào?

- Đâu có đâu! - Nó nghe Kha cười nhẹ. Nhưng giọng nói lại có vẻ mệt nhọc.

- ...

- Cậu sao vậy? Tui không sao thiệt mà - Kha vẫn thế, điềm tĩnh và nhỏ nhẹ. Nó mím môi để không mỉm cười, dù rằng nó có cười thì Kha cũng chả thấy được.

- Trưa nay anh muốn ăn gì? - Nó chợt hỏi. Không đợi Kha thắc mắc, nó nói luôn - Lát tui ghé chợ mua cho. Tiền anh trả.

- Nhưng sao...

- Nhiều chuyện! - Nó ngắt lời Kha. Chủ yếu là nó biết mình sẽ không trả lời được điều Kha sắp hỏi - Ăn gì nói đi, không có hỏi lung tung nữa!

Một khoảng im lặng. Rồi tiếng Kha cười. Cái ông này, có hâm không mà cứ cười hoài.

- Canh bí đỏ. Cảm ơn nghen.

- Khỏi.

Nó chỉ nói có vậy rồi cúp máy cái rụp. Tự nhiên mặt nó nóng bừng. Sao nó cảm thấy mình với Kha thân thiết hơi quá!?

Gác máy, Kha không kiềm được nụ cười. Sự quan tâm của Linh, dù có hơi hướng bạo lực đôi chút nhưng vẫn khiến hắn cảm thấy thật ấm áp. Nhìn ra khoảng vườn đầy nắng, hắn chợt nghĩ, cuộc sống vẫn còn nhiều điều đáng để hắn không buông xuôi.

Ăn xong tô cháo, hắn lấy đề cương ra giải tiếp mấy bài tập dang dở đêm qua rồi mới bắt đầu dọn dẹp nhà cửa. Đầu tiên phải tưới nước cho đám cây kiểng, vì hôm qua hắn đã cho bọn chúng nhịn khát. Mấy hôm rày nắng nóng, nếu bỏ liều hôm nay nữa thì bảo đảm đám “kim chi ngọc diệp” đó sẽ héo rũ ra hết cho mà xem.

Vừa tưới nước vừa nhìn ngó mấy cụm hồng nhung không hiểu sao hôm nay nở rực rỡ, hắn lại suy nghĩ vẩn vơ. Người ta bảo hoa hồng đỏ là tượng trưng cho tình yêu nồng thắm, và nhiều người rất thích loài hoa này, như ba mẹ hắn chẳng hạn. Nhưng hắn thì ngược lại, vô cùng ghét và sợ màu đỏ hoa hồng. Nói nghe có vẻ ngu ngốc, hồi anh hai mới mất, đêm nào hắn cũng gặp ác mộng. Hắn mơ thấy anh và hắn đang tưới cây trong vườn, hoa hồng đỏ thơm ngát quấn lấy hai người. Rồi bỗng có tiếng rú ga rất lớn của một chiếc mô tô... Khi hắn nhìn lại, thấy anh hai nằm giữa thảm hoa, những cánh hoa đỏ thẫm chảy tan ra thành những vệt máu lớn... Lần nào tỉnh dậy sau cơn ác mộng hắn cũng run rẩy lạnh toát trong khi người đầy mồ hôi và gương mặt thì ướt đẫm nước mắt từ bao giờ không rõ.

- Nè!

- Á!

Phụt!!!!!

Linh bị vòi nước xịt trúng, ướt sũng từ đầu đến chân, đứng lặng ngó hắn với gương mặt giận dữ hết biết. Hắn nhe răng cười trừ, vội chạy đi khóa vòi nước, lóng ngóng thế nào lại vướng chân vào ống nước, té chúi nhủi.

Ạch!

- Á! Ui da!

Cảm giác nhói buốt ở cánh tay làm hắn muốn ứa nước mắt. Linh lo lắng ngồi xuống cạnh hắn.

- Có sao không? Té đau lắm hả?

- Không... không có - Hắn cắn răng nén đau ngồi dậy. Một giọt máu lăn dài xuống bàn tay hắn. Linh hốt hoảng để bịch đồ ăn lên thềm nhà rồi cầm bàn tay hắn xem xét. Có mấy vết cào rướm máu, chắc là do gai hoa hồng.

- Chảy máu rồi nè - Linh nhìn Kha, không giấu được xót xa trong giọng nói. Nó đỡ Kha đứng dậy. Tại sao dù là lúc nào, dù là ở đâu, người bị tổn thương vẫn cứ là “anh ta”?

- Hổng sao đâu - Kha gượng cười. Giờ Linh mới để ý là nhìn Kha hơi xanh và có vẻ mệt mỏi - Lâu lâu cũng bị gai bông hồng đâm chảy máu, quen rồi. Lấy băng cá nhân dán là ổn thôi.

- Xin lỗi đã làm anh giật mình - Linh bỏ tay Kha ra. Nó thấy kỳ quái khi nắm tay “ông già” lâu vậy.

- Bữa sau nhớ bấm chuông. Xuất hiện kiểu cậu có ngày làm tui đau tim chết đó. - Kha cười, xách bịch đồ ăn đi vô nhà - Mà cậu ướt hết rồi, để tui kiếm đồ cho cậu mặc tạm.

- Đồ của anh tui mặc sao vừa! Í chết, dơ nhà rồi - Linh đi theo Kha, làu bàu. Thấy cậu nhóc ái ngại nhìn nước từ quần áo mình nhỏ tong tong theo mỗi bước chân, Kha chỉ cười:

- Lát tui phải lau nhà, kệ nó đi.

Hắn lên phòng, lục lọi tủ quần áo một hồi, cuối cùng kiếm được bộ đồ thể dục hồi lớp 10. Hắn cao lên nhanh nên cứ mỗi năm là phải mua đồ thể dục mới. Thay xong bộ đồ dơ của mình do bị té lúc nãy, hắn đem đồ xuống cho Linh.

- Mặc đỡ đi, đưa đồ ướt đây tui bỏ máy giặt luôn cho.

Linh giũ giũ bộ đồ hắn đưa, trợn mắt:

- Gì bự dữ vậy?

- Nhỏ nhất trong tủ đồ của tui rồi đó! - Kha đẩy Linh vào nhà tắm - Chỉ dài thôi chứ tui có mập mạp gì đâu mà cậu chê bự!?

Mấy phút sau, cửa nhà tắm mở:

- Anh có kim gút không?

- Hửm?

- Lưng quần của anh rộng quá! - Linh ngượng khi thấy Kha nhìn bàn tay đang giữ chặt lấy lưng quần của nó. Phù, may mà bà chị nó không có đây. Nó biết vụ này sẽ làm bả cười tắt thở luôn chứ chẳng chơi.

- Đó là tại cậu còi cọc quá thì có! - Kha cười cười. Có những lúc Linh thật sự rất dễ thương. Hắn biết cậu ghét cay ghét đắng từ này nhưng hắn không thấy có từ nào thích hợp hơn để nói về cậu - Chờ tí, tui lấy kim gút cho.

Quần của Kha quá dài nên Linh phải khổ sở xắn lên đến mấy lần mới tạm gọi là “không quét đất”. Nó càng bực hơn với cái cách Kha cười và bảo nó là “bé hạt tiêu” . Hừ, cũng tại ổng xịt nước trúng nó chứ ai, vậy mà giờ còn cười được. Nó chỉ muốn mắng Kha một trận cho đỡ tức, nhưng nhìn thấy miếng băng cá nhân trên cánh tay Kha, nó lại mềm lòng. Thôi kệ, tha cho anh ta lần này vậy.

Kha ra vườn tưới nước cho xong. Nhớ tới bộ dạng của nhóc Linh trong bộ đồ quá khổ, hắn không thể nào khép cái miệng lại cho được. Nhìn cứ như một trong bảy chú lùn của Bạch Tuyết đã đi lạc vô nhà hắn ấy.

Khi hắn tưới nước xong và quay vào, đống tập sách bừa bộn trên bàn đã được nhóc Linh dọn gọn lại. Cậu đang ngồi ghế salon xem hoạt hình trên cartoon network, nghe Quyên bảo cậu học tiếng Anh rất khá, thấy hắn bước vào liền tắt ti vi và quay ra ngó hắn chăm chăm.

- Rồi, nói đi, hôm nay anh phải làm những gì?

- Ừ thì quét dọn, lau nhà, nấu cơm,... đại khái thế. Cậu hỏi làm chi?

Hắn nhìn Linh lom lom, cố tìm câu trả lời đằng sau ánh mắt trong veo tỉnh bơ của cậu nhóc. Nhưng đành chịu, cậu cứ như cục nước đá, thật khó đoán.

- Anh đi học bài đi, để tui làm cho.

- Hả? - Kha không tin vào tai mình. Không lẽ hắn mệt đến mức thính giác có vấn đề rồi sao - Vậy sao được?

- Có gì mà không được? - Linh đứng lên, vừa loay hoay xắn quần vừa trả lời hắn - Hồi anh thi tốt nghiệp tui giúp được, coi như giờ làm thêm chút nữa, có gì đâu.

- Nhưng...

- Thì cũng chỉ còn hơn tuần nữa là anh thi mà. Thi xong rồi tìm cách nào đó trả ơn tui là được.

Linh cười nhẹ cho Kha đỡ áy náy. Thấy nó cười, Kha hơi đỏ mặt. Nhìn Linh đi xuống nhà sau, hắn mỉm một nụ cười trước khi gom sách vở, khép cửa lại rồi đi lên lầu. Hắn sợ cứ ở dưới này, nhìn thấy Linh hoài chắc không tập trung nổi.

Phòng ba mẹ Kha ở tầng trên cùng. Linh cứ đứng tần ngần trước cánh cửa gỗ khóa chặt, tự hỏi không biết Kha có bao giờ bước vào đó chưa? Đó có phải là thế giới mà Kha luôn khao khát được thuộc về? Nghĩ một hồi thấy mình thật ngớ ngẩn, nó lắc lắc đầu rồi bắt đầu việc lau dọn. Nhà rộng vầy mà có mỗi mình Kha, chắc là buồn lắm.

Tầng dưới có hai phòng, phòng của Kha là phòng thứ hai, còn một căn phòng Linh đoán là của anh hai Kha hồi trước. Cửa phòng không khóa, nó đang nghĩ không biết trong đó có gì cần dọn dẹp không thì giọng Kha đã vang lên sau lưng nó.

- Phòng anh hai tui đó. Mẹ không thích tui vô đó nên cậu cũng đừng vô. Mà không có gì phải lau dọn đâu, sạch sẽ lắm, mẹ tui vẫn lau chùi hằng ngày mà.

Giọng Kha nghèn nghẹt khiến nó quay lại nhìn. Kha đang cầm một miếng khăn giấy chặn ngang mũi. Nó nhíu mày:

- Sao vậy?

- Chảy máu cam - Thấy Kha lảo đảo nó vội chạy tới đỡ - Tui chóng mặt quá, cậu pha giùm tui ly nước chanh với.

Rất muốn mắng Kha một trận vì cái tội không biết giữ gìn sức khỏe. Nhưng rốt cuộc nó chỉ có thể lắc đầu bó tay rồi đi xuống bếp pha nước chanh. Thấy sao mình giống osin chuyên nghiệp ghê.

Kha đã vào phòng và đang ngồi dựa vào chân giường, trên giường là một đống đề cương toán với hàng lô hàng lốc hình vẽ và những dãy số chỉ nhìn là đã muốn bỏ cuộc luôn cho đỡ mệt óc. Nó đưa Kha ly nước chanh.

- Sao anh không biết nghe lời gì hết vậy? - Nó nói kiểu bình thản nhưng trong giọng nói chứa đầy sự trách móc - Hôm qua tui kêu anh đi ngủ sớm, anh làm sao mà hôm nay mặt như gấu mèo thế hả?

- Tại ngủ không được chứ bộ! - Kha uống một ngụm nước chanh. Hơi chua nhưng vậy hắn lại thấy đỡ hơn một chút. Mọi thứ vẫn chếnh choáng trước mắt hắn. Linh ngồi xuống cạnh làm hắn hơi giật mình.

- Hôm nay sinh nhật anh à? Hay là hôm qua? Sao hông nói tui biết? - Ánh mắt nâu sẫm thắc mắc làm hắn lúng túng. Hắn vội quay mặt đi.

- Sinh nhật tui hồi nào đâu. Qua lâu rồi.

- Chứ sao trong tủ lạnh có bánh kem ghi tên anh mà?

Linh hỏi xong, không biết mình lỡ miệng chỗ nào mà tự dưng mắt Kha tối lại. Kha thở dài, để ly nước chanh xuống sàn. Không biết có nên nói với nhóc Linh không đây. Cậu nhóc mà nổi giận thì đáng sợ lắm.

Nhưng hắn không muốn nói dối Linh. Chậc, kệ.

- Cái bánh đó không phải ghi tên tui đâu - Hắn khẽ cười - Tên anh hai đó. Hôm qua là sinh nhật ảnh mà.

- Bánh đó anh mua? - Linh nhướng mắt.

Loading disqus...