- ANH LÀM CÁI GÌ VẬY HẢ???
- Cậu đi về đi! - Giọng Kha nghe như nước đá - Không cần lo cho tui!
- Tự nhiên sao anh lại...
- Không có cái gì là tự nhiên hết á! - Vẫn lạnh như băng làm Linh tức chết. Khi không lại phải đứng gào thét trước cửa phòng một “ông cụ non”, nó thấy sao mình giống mấy thằng trong phim Hàn Quốc mà bà Quyên hay coi, chọc giận bạn gái đã rồi đi năn nỉ. Nhưng lúc này với nó điều quan trọng là Kha chịu ló cái mặt ra (cho nó xạc một trận) .
- ĐI RA ĐÂY CHO TUI! - Nó lại tức giận quát lên - MẮC CÁI GÌ TỰ DƯNG GIẬN LÊN RỒI CHUI VÀO ĐÓ???
- Cậu không cần biết! - Kha cáu - Đi về đi!
- Anh... - Linh tức nghẹn họng. Đúng lúc nó định quát lên lần nữa thì chuông điện thoại reo. Nó gõ cửa phòng Kha - Ra nghe điện thoại kìa.
- Không! - Một tiếng “không” bướng bỉnh cộc lốc khiến nó tức muốn chết. Không lẽ bây giờ nó phải đá bay cái cửa phòng này hả trời!!! Chuông điện thoại vẫn đổ liên hồi. Nó đành chạy xuống bắt máy. Ông Kha chết bầm, rồi sẽ biết tay nó!
- A lô!
- Ahaaa! - Một tiếng reo hí hửng với âm vực cao chói tai báo hiệu người gọi điện không ai khác hơn bà chị hai yêu dấu của nó - Đang làm gì đó em trai???
- Chả làm gì hết? Chị gọi chi??? - Nó bực.
- Thằng Kha đâu? Nó ổn chứ? - Quyên nói bằng giọng lo lắng giả tạo. Nhỏ thừa biết Linh ở đó thì Kha làm sao có chuyện gì được.
- Ở trong phòng đó. Lớn đầu mà như con nít, nói không biết nghe!
- Nói cái gì, nghe cái gì? - Nhỏ ngạc nhiên. Thằng em nhỏ bắt đầu ăn nói khó hiểu từ bao giờ ấy nhỉ?
- Chuyện riêng của tụi em, chị hỏi làm gì? - Linh vọt miệng, và ngay lập tức nó hối hận khi nghe tràng cười kinh dị của bà chị dội vào tai.
- Há ha ha ha!!! Chuyện riêng của tụi em cơ đấy!
- Không phải ý đó!
- Mọi nỗ lực đính chính đều vô ích! - Quyên cười chọc quê Linh - Lát phải kể cho tao nghe đầy đủ đấy! À mẹ sắp nấu xong rồi, mẹ bảo mày về kìa!
- Mẹ biết em ở đây à?
- Không. Tao nói mày đến nhà bạn. Về nhanh lên nghe chưa?
Không đợi thằng em trả lời, Quyên cúp máy cái rụp rồi ôm bụng cười sặc sụa. Ôi thằng em mình tuyệt vời quá đi! Haha kỳ này có phim cực hay để coi rồi. Càng nghĩ nhỏ càng cười nhiều hơn, đến mức ba mẹ nhỏ nhìn nhau lo lắng “Con gái mình bị ma nhập hả??”
Bỏ ống nghe xuống, Linh lại trở lên lầu. Cửa phòng Kha vẫn đóng kín bưng. Tức chết được mà! Nó giơ chân lên định cho cánh cửa một đạp, nhưng nghĩ lại sợ Kha bị ba mẹ la, nó lại thôi.
- Ê! - Nó lên tiếng. Giọng Kha bay ra, lạnh tanh:
- Chưa về à?
- Anh ra đây đi, ăn cái gì đi rồi tui về! - Nó đành xuống nước. Hừ, để nó phải năn nỉ, ông đó ra đây thử xem rồi biết. Nhưng đầu Kha thì vốn cứng như đá. Cho nên dù là năn nỉ cũng không có tác dụng.
- Cậu khỏi nhọc công. Về đi!
Thiệt là tức tức tức tức không chịu được. Nó chả thèm kềm chế nữa:
- Nè, con nít vừa phải thôi chứ!
- Ừa đó, tui con nít vậy đó! Mặc kệ tui!
- Anh... Rốt cục tui đã làm gì cho anh giận hả?
- Cậu tự biết lấy! - Kha ấm ức. Hắn biết còn lâu Linh mới hiểu cảm giác của mình. Đồ đầu đất!
- Hừ! Vậy anh cứ ở trong đó đi há!
Linh chấm dứt cuộc cãi cọ, bực dọc đi xuống lầu. Không thể tin được cái ông già đó!!! Nó cứ tưởng ổng là người biết lý lẽ chứ, ai dè cư xử như một thằng nhóc giận dỗi ( A/N: Cậu thì lớn lắm ấy!) . Chọc cho nó tức muốn trào máu. Thiệt muốn bỏ mặc cho rồi. Nghĩ vậy nhưng nó vẫn đi vào bếp. Cơm chưa nấu, đồ ăn không có. Hết biết cái ông này, sống bằng không khí hay sao thế không biết. Nó mở tủ lạnh. Còn hai củ cà rốt, một ít thịt, đậu que, khoai tây và mấy quả trứng gà. Chắc làm được vài món đơn giản. Nó sắp phải về, nếu không muốn hứng chịu cơn giận của mẹ.
Đi lấy gạo nấu cơm, nó loay hoay nấu canh, xào đậu que, chiên trứng. Làm cả đống thứ cùng lúc, mệt muốn đứt hơi. Mặt nó ửng hồng lên, mồ hôi chảy dài xuống hai bên thái dương. Mớ tóc mái của nó bết chặt vào trán. Chả biết sao mình lại phải khổ thế này. Kiếp này nó không dám mượn nợ ai nữa >”< .
Nó dọn cơm ra bàn, lấy lồng bàn đậy lại rồi vội vã chạy lên nhà trên. Kha vẫn chưa ra khỏi phòng. Bướng bỉnh ngoài sức tưởng tượng. Nó thở dài, nói với lên lầu:
- Tui bó tay với anh luôn. Tui về. Anh xuống coi chừng nhà đó.
Không nghe Kha trả lời trả vốn gì hết, nó chán nản đi ra ngoài, không quên khép cửa lại. Con mèo tam thể nhà Kha vừa đi chơi đầu về nhìn thấy nó, đến cọ cọ cái đầu tròn tròn êm êm vào chân nó, kêu meo meo. Nó vuốt đầu con mèo, lầm bầm:
- Chủ của mày làm tao mệt chết rồi đây!
Con mèo vẫn meo meo tỏ vẻ hiểu những gì nó đang nói (^^!) . Nó mang giày, dắt xe đạp ra ngoài, còn thò tay qua cái lỗ trên cánh cổng để gài cổng lại. Tiếng meo meo vang lên chào nó. Nó hơi cười, leo lên xe nhấn mạnh pê đan. Làn gió đầu hôm mát rượi tan ra theo nụ cười của nó. Hình như nó không giận Kha.
Sau khung cửa sổ trên lầu, một ánh mắt buồn dõi theo nó.
Nó lo về trễ bị la nên đạp thật nhanh, không kịp để ý thấy một chiếc taxi quẹo vào và đậu ngay trước cổng nhà Kha. Và con mèo chẳng kêu meo meo nữa.
Kha đứng bên cửa sổ, nhìn chiếc xe đạp của Linh khuất sau ngõ quanh ra khỏi con phố. Mặt hắn chợt đỏ bừng. Hắn xấu hổ vì kiểu hành xử của mình khi nãy. Ai lại đi nhõng nhẽo với một đứa nhóc thua mình tận 4 tuổi hả trời?
Đói bụng quá. Bảy giờ rồi còn đâu. Cái bao tử hắn bắt đầu biểu tình. Dù sẽ không ăn nhiều nhưng cũng phải đi nấu cái gì đó thôi, không thì chết đói mất. Chậc, cả tuần chưa đi chợ, không biết tủ lạnh còn gì ăn được không đây. Kệ, có gì ăn nấy đỡ một bữa, mai tính. Hắn nghĩ vậy và định đi xuống dưới thì chợt khựng lại. Một chiếc taxi dừng ngay cổng. Cửa xe mở và hắn giật mình. Ba mẹ!
Hắn vội vàng chạy ra mở cổng. Thường thì ba mẹ hắn không về giờ này. Ba mẹ hắn đều là doanh nhân, lúc nào cũng bận rộn với hàng núi công việc. Hồi hắn còn nhỏ ba mẹ không có thời gian lo cho hai anh em nên hắn và anh hai toàn ở nhà nội, một tuần giỏi lắm gặp ba mẹ được hai hay ba lần gì đấy. Từ sau khi anh hai mất thì ba mẹ thường đến nhà nội chứ ít về nhà, hắn có cảm giác ba mẹ không còn coi nơi này là nhà nữa. Có lẽ thế.
Và hắn, từ ngày hôm đó đến nay, hắn chưa từng ăn cơm chung với ba mẹ.
Ba mẹ lướt mắt qua hắn trước khi đi vào nhà. Hắn đóng cổng rồi mới trở vào. Ba hắn đã đi lên lầu, còn mẹ đang đứng ở ngay đầu cầu thang, nhíu mày:
- Nhật, nhà dơ quá.
- Dạ, để con lau liền. - Hắn đáp vội. Lại Nhật. Hắn thích được gọi bằng tên Kha hơn, đó là tên của anh hai nhưng cũng là tên của hắn mà?! Nhưng cái tên đó sẽ nhắc lại nỗi đau với ba mẹ nên hắn đành chịu - Ba mẹ ăn cơm chưa, con đi nấu...
- Khỏi, đã ăn ở ngoài rồi. - Mẹ ngắt lời hắn rồi cũng đi lên lầu.
- Ơ... dạ.
Hắn hơi hẫng trước câu trả lời ngắn quá sức tưởng tượng của mẹ nên chỉ cuối đầu dạ khẽ rồi đi lấy xô và giẻ lau nhà. Cả tuần nay hắn bù đầu vì bài vở, thêm nữa ba mẹ về rất muộn, về tới nhà là lên phòng luôn nên hắn chẳng buồn lau nhà làm gì. Hôm nay ba mẹ về sớm được một bữa nhưng xem ra cũng chẳng có gì khác hết, lát nữa chắc hắn lại một mình ăn cơm với cái ti vi thôi. Mà nghĩ tới đó hắn lại lười đi nấu cơm với làm đồ ăn quá trời.
Lau nhà xong hắn đói rã rời. Vô bếp, hắn ngạc nhiên hết sức khi thấy mâm cơm đậy lồng bàn tươm tất. Hắn giở lồng bàn ra, há hốc miệng trước tô canh thịt với cà rốt, một dĩa đậu que xào và một dĩa trứng chiên. Hèn chi hắn cứ thắc mắc là sao nhóc Linh về muộn thế, ra là cậu nhóc ở lại làm cơm tối cho hắn. Lòng hắn ấm lại chút vui mừng không tên. Hắn mỉm cười vu vơ. Cậu nhóc đó, thật là biết cách gieo hy vọng vào lòng hắn, và hắn thì cho dù đã biết trước nhưng chẳng bao giờ tránh khỏi niềm hy vọng đó được. Hắn thật ngốc.
Hắn ngồi xuống ăn cơm. Đúng là nhóc Linh, nấu ăn ngon hết chỗ chê. Hắn biết là rất kỳ cục, nhưng vẫn không thể ngăn được cái miệng mình cười toe toét. Được người mình thích nấu ăn cho, bảo sao hắn không cảm thấy hạnh phúc. Chưa bao giờ hắn thấy ăn cơm một mình vui như lần này ^^ .
--o0o--
Lúc đó, ở nhà Linh, nó đang phùng mang trợn má xả hết tức tối cho bà chị nghe:
- Đó, chị thấy không, em có làm gì đâu, tự dưng ông già đó giận lên chui vào phòng đóng cửa lại, em gọi cách nào cũng không ra!!! Tức chết được!
- Hưm... - Quyên bụm miệng ráng nín cười. Nhỏ không muốn phá hỏng bầu không khí của câu chuyện. Linh vẫn hùng hổ kể tội Kha:
- Đã vậy em hỏi thì không nói, cứ biểu em về đi. Cứ như một đứa con nít á! Suýt nữa là em đạp sập cửa phòng ổng luôn rồi.
- Vậy sao mày không đạp? - Quyên cười gian, thắc mắc. Linh cáu bẳn:
- Em sợ anh ta bị ba mẹ la, chứ không thì đừng hòng yên với em!
- Há ha ha, rõ ràng là mày lo cho nó mà! - Quyên phá ra cười. Linh nổi sùng:
- Ai lo cho anh ta? Chị cười cái gì?
- Hơ... Không, không có gì! - Quyên thu ngay nụ cười lại, xoe tròn mắt theo kiểu “Con nai vàng ngơ ngác - Đạp nát bãi cỏ hoang” - Rồi sao nữa, mày nói tiếp đi!
- Thì vậy đó chứ sao! Bạo lực không được, năn nỉ cũng không xong em bực quá mặc kệ luôn!
- Hay quá ha! - Quyên ngả người ra ghế - Mặc kệ vậy sao mày về trễ? Làm mẹ cứ hỏi hoài, tao lo gần chết.
- Em có làm chuyện gì xấu đâu mà chị lo.
- Thế tao biết nói làm sao về chuyện mày với Kha hả thằng ngố? - Quyên gắt, nhưng lại tủm tỉm cười - Rồi rốt cục là sao?
- Thì em mặc kệ nghĩa là không thèm gọi anh ta nữa, nhưng vẫn phải nấu cái gì cho anh ta ăn rồi mới về chứ bộ. Cứ để vậy lỡ anh ta lười không thèm ăn uống thì biết làm sao?
- ...
- Mà em thấy tủ lạnh nhà anh ta hết đồ ăn rồi đó.
- Ờ, nó ít khi đi chợ lắm. Dạo này lại bận học nên... - Quyên nhún vai. Nhỏ muốn Kha sớm có người yêu là vì thế.
- Ba mẹ anh ta không lẽ không lo gì à? - Linh thắc mắc. Quyên cười khó hiểu.
- Không hẳn. Tiền chợ đưa từ đủ cho tới dư. Lâu lâu mẹ nó cũng ghé siêu thị mua đồ về mà.
- Mai chị nhắc anh ta đi chợ đi.
- Mày khùng hả? Ngày mốt thi mà ngày mai bảo nó đi, có mướn xe tăng tới cũng đừng mong kéo được nó ra khỏi nhà! - Quyên nói và cười tủm tỉm nhìn Linh đang nhíu mày nhăn trán suy nghĩ. Nhỏ biết thằng nhóc đang rất lo cho Kha. Cũng biết luôn đối với Kha, thằng em ngốc của nhỏ không hẳn là vô tình.
- Ngày mau chị có qua học chung với anh ta không? - Linh chợt lên tiếng. Trông nó hơi bối rối. Quyên cười:
- Có chứ. Tao với nó học chung thì có hiệu quả hơn. Với lại gần thi mà để nó một mình cũng tội nghiệp.
- Vậy... - Linh khẽ mím môi - Sáng mai em chở bé Khánh về ngoại xong sẽ đi chợ, trưa em qua.
- Hử? - Quyên chớp mắt nhìn Linh, giả vờ không hiểu ý nghĩa câu nói thằng em vừa thốt ra. Linh thoáng đỏ mặt. Nó thở dài:
- Thì... thì đem đồ ăn qua cho hai người chứ sao!
- À, bây giờ thì em đã hiểu thuốc Fugaca diệt trừ giun như thế nào! - Quyên phá ra cười ha ha - Ừ, vậy cũng tốt. Thằng Kha chắc sẽ vui lắm, hì hì.
Mặt Linh ửng đỏ lên. Nó rất muốn phản bác nhưng không biết làm thế nào. Nó biết bà chị yêu quái luôn tìm mọi cơ hội để trêu chọc gán ghép nó với Kha, nhưng nó không làm gì để tránh được. Bởi vì nó thực sự muốn làm một điều gì đó để lấp bớt cái khoảng không cô độc xung quanh Kha, nó muốn Kha biết là luôn có chỗ để dựa vào nếu quá mệt mỏi. Mà... tại sao nó lại thế nhỉ?
- Ê, Linh, mày đang nghĩ gì vậy? - Quyên quơ quơ tay trước mặt Linh khi thấy thằng nhóc ngồi thẫn thờ. Nhỏ có một thắc mắc muốn Linh trả lời cho rõ ràng.
- Không, em có nghĩ gì đâu! Chị muốn nói gì hả? - Linh lại khoác lên mặt mình cái vẻ tỉnh và lạnh thường thấy. Quyên mỉm cười.
- À... tao muốn hỏi là rốt cuộc mày đối với thằng Kha là thế nào?
- Không thế nào hết. Em đã nói rồi còn gì, anh ta thích em làm em thấy...
- Ờ mày không cần nhắc lại câu đó. - Quyên ngắt lời Linh - Nhưng ý tao là... những gì mày đang làm cho thằng Kha...
- Sao?
- ... Thì... bình thường em trai của bạn thân sẽ không làm nhiều như thế. Chắc mày cũng tự nhận ra mà ha.
- Em...
- Tao không nói ra để làm khó mày - Quyên nghiêm mặt - Tao cũng biết tuổi của mày đúng ra chưa cần nghĩ tới mấy chuyện này, nếu mày thấy không được thì tốt nhất là từ bỏ từ bây giờ luôn. Bản thân mày không có tình cảm với thằng Kha thì đâu có lý do gì để phải làm vậy đúng không? Nếu ba mẹ biết thì rắc rối lắm.
- ...
- Tao rất xin lỗi đã chọc ghẹo lôi kéo mày như thế! - Quyên trưng ra bộ mặt biết lỗi thảm thiết, nhìn biết ngay là xạo. Linh im lặng suy nghĩ một hồi rồi tỉnh rụi trả lời Quyên:
- Chị không phải lo. Em không thích anh ta. Nhưng cũng sẽ không bỏ mặc anh ta. Chỉ vậy thôi. Việc anh ta thích em, em vốn không quan tâm.
- Ừ, không quan tâm mà đấm người ta chảy máu mũi! - Quyên bĩu môi. Linh ngượng, gắt lên:
- Ai biểu! Hết người thích rồi sao mà đâm đầu đi thích em?
- Mày nói chuyện hay quá ha! Giỏi thì đi hỏi nó ấy! - Quyên lắc đầu, cầm remote bắt qua Animax và chấm dứt cuộc nói chuyện. Linh thấy thế thì đứng dậy bỏ lên phòng. Nó hiểu rõ những gì bà chị mình nói. Nếu không dính dáng gì Kha nữa thì có lẽ sẽ tốt cho nó thật. Nó sẽ quay về với nếp sống trước đây của mình. Sẽ không cần phải lo lắng cho một ông ngốc hay tự ti vớ vẩn làm nó tức phát điên, không còn những lúc đau nhói trong lòng khó chịu kinh khủng nữa. Nhưng nó biết rõ đó là điều không thể, vả lại nó cũng không muốn thế ^^! Đằng nào cũng đã biết Kha rồi, hoàn cảnh Kha như vậy kêu nó không lo lắng cũng không được. Nó là người tốt mà, khoanh tay đứng nhìn Kha như vậy thể nào lương tâm nó cũng sẽ bị cắn rứt cho xem.
Xong công cuộc tự bào chữa cho cái sự “làm nhiều hơn những gì em trai của bạn thân nên làm”, nó thở ra nhẹ nhõm, đi đánh răng rồi đi ngủ. Cũng mười giờ hơn rồi, mai nó có nhiều việc phải làm.
--o0o--
Hai cây kim đồng hồ dừng lại hú hí với nhau ở con số mười hai. Kha bỏ cây viết xuống bàn, đứng dậy làm vài động tác thể dục cho đỡ buồn ngủ. Xong hắn bước lại mở toang cánh cửa sổ trước bàn học đang khép hờ. Cơn gió đêm mát lạnh ùa vào làm hắn tỉnh táo hẳn ra. Hắn lại ngồi xuống ghế. Gió lật lật trang tập, hắn vội quơ tay tìm cái hộp bút. Mắt hắn dừng lại ở trang cuối quyển vở, nơi có mấy dòng chữ viết vội. Gì vậy ta? Hắn có ghi chú gì vô đây à? Nhớ đâu có đâu.
“ Xin lỗi nha. Anh thích tui mà tui lại cư xử quá đáng. Tui không phải ghét anh mà nói vậy đâu. Anh ráng thi tốt nha. - Linh”
Hắn đọc đi đọc lại dòng chữ gần mười lần mà vẫn không tin được đó là thật. Nhóc Linh mà cũng làm những việc như thế này sao? Cũng quan tâm đến cảm giác của hắn hả? Sao hắn thấy... kỳ kỳ. Nhưng mà cũng vui. Hắn cứ nhìn cuốn tập và mỉm cười. Linh như vậy kêu hắn từ bỏ cũng không được. Khổ cho hắn rồi.
--o0o--
Quyên dắt xe ra chuẩn bị sang nhà Kha thì Linh lên tiếng:
- Chị hai! - Thằng nhóc đang cùng bé Khánh ăn sáng. Trường mẫu giáo của bé Khánh đã cho nghỉ hè và hôm nay con bé nằng nặc đòi về ngoại chơi.
- Gì mày? - Quyên dựng xe để quay vào nhà lấy ba lô. Nhỏ bắt gặp trong ánh mắt Linh một thoáng bối rối khá kỳ quặc.
- Anh ta thích ăn gì nhất?
Thừa biết thằng em mình nói đến ai nhưng Quyên cứ tròn mắt làm bộ không hiểu. Linh liếm môi, lập lại câu hỏi một cách khó khăn:
- Em nói Kha ấy, anh ta thích ăn gì nhất, để lát đi chợ em mua cho. Chị đưa tiền chợ đó nha.
- À... - Quyên gật gù cười. Nhỏ khoái nhất là bày trò để dồn thằng em vào chân tường chơi - Thằng Kha dễ tính thí mồ, ăn gì chả được. Nhưng nếu mày đã có lòng thì trưa nay làm bún canh chua cá dứa đi.
- Anh ta thích à?
- Ừ. Nhưng vì toàn có một mình nên nó chẳng mấy khi nấu. Giờ nó có mày rồi, giao cho mày đó!
- Anh ta có em hồi nào chứ? - Linh phản bác với bộ mặt cực tỉnh - Vì em là người tốt nên mới làm vậy.