Anh khai thác sâu về tuổi thơ của tôi nơi làng quê nghèo khổ nhưng đầy tình người thú vị .khi tôi kể về những lần câu cá ,hay chãn trâu ,cắt lúa ,anh luôn bảo với tôi :
-Bịa nà ...
Tôi bảo anh :
-Bịa làm sao được anh ,trông thế thôi nhưng cái gì cũng phải có trải qua mới biết ,thí dụ khi con trâu ãn no .nhìn bụng nó tròn cãng là sai ,bụng nước đấy anh à -chỉ khi nào thấy hai khe lườn bụng đầy đặn thì mới được cho là ãn no .
-Hi thích nhỉ ....vậy thì anh mới tin -anh nhìn tôi và đưa cho tôi một chiếc quẩy rôi bảo :
-Quẩy nóng đó ...Anh thưởng cho em nà ...Rồi nhìn tôi tình tứ ..
Tôi hơi nóng mặt một chút ,biết anh lại đang mơ màng về cảnh vọng gác súng đêm sương .Tôi bảo :
-Quẩy của em mới như vầy ,còn của anh là chuối xanh mừ ....Tôi nói rất nhỏ .anh cười hơi lớn ,bả lả bả lả ...Rồi hạ giọng :
-Kỳ quá ....người ta cũng giống tui roài ,đụng tới cái chi mà giống thì nó cứ nôn nao nơi cửa miệng .
-Thôi đi anh ...tôi bảo :
-đang chốn đông người ,sao anh không ãn ,cứ nhìn em vậy ,chắc lại khát thèm cô bán hàng nào rồi hả ?
Tôi muốn dội nước lạnh cho anh tỉnh lại ,quả là hiệu nghiệm ,anh bảo ngay :
-Thôi anh ãn đủ rồi ,để anh gọi thêm cho em nhé Quang ơi ...
-ôi....chờ em ãn xong đi ,em chỉ ắn nốt thôi anh à ,một bát to như vầy là quá đủ rồi ,đúng là no bụng vẫn đói con mắt ,anh ạ .
đèn phố đã thắp sáng đâu đó ,chúng tôi ra về vui vẻ ,cũng may cả ngày không mưa ,buổi đi chơi kết thúc thật sự vui vẻ .
Vũ đưa tôi về nhà anh chơi ,ba má anh chạy ra vui vẻ lắm ,họ mong chúng tôi về còn ãn cơm tối với họ .
-Các con đi tắm đi ,xong còn ãn cơm .
-Dạ thưa vâng ạ .
Anh lấy quần áo và chờ tôi tắm trước .tôi thả mình vào bồn tắm thích thú .
hi...ãn no tắm mắt là cái thú vui của cuộc đời no đủ ,đúng không nhỉ ?
đúng rùi ...Quang ơi ...nhưng cái quan trọng của con người là lao động đấy ,biết không ?
Sự chân chính bao giờ cũng làm cho vinh quang của đời người vững chãi .
đây là thời cơ tốt để cho tôi phấn đấu cho tương lại của mình sau này .
Các tấm lòng của các ân nhân đời tôi ,chú tôi và Khang hay ba má và anh vũ ... tất cả đều là những tình cảm may mắn dành cho tôi ,trong cuộc sống bây giờ ...
Chúng tôi tắm xong ,xuống phòng ãn ,ba má anh đang chờ chúng tôi -chà một mâm cơm toàn cá là cá ,tôi thích thú ngắm nhìn bát canh chua váng nghệ vàng sánh tôi bảo :
-Trời má nấu canh chua tài quá ,con nhìn mà thèm quá má ơi ,ủa mà sao má biết con thích ãn cá hả ?
-Hi ,con ãn cho thiệt no và học cho thiệt giỏi đó nghen ....việc đó là của má ,bây giờ vào ãn đi ...
khi chúng tôi ,vừa ngồi vào mâm cơm ,thì bỗng có tiếng chuông điện thoại reo :
Ba của anh Vũ ra nghe máy ,đầu dây bên kia là tiếng đàn ông ngập ngừng lắm ...Linh cảm hay sao ...Mà cả má và hai đứa chúng tôi đều lắng nghe cuộc gọi .
Úp máy nghe xuống .Ba anh vịn tay cạnh bàn và nói nhỏ :
-Chú con điện tới ....Bảo ...Con về ...Nhà ngay thôi ...
Mắt ba anh ,đẫm lệ ,ông ngồi xuống ghế và bảo tiếp :
-Thằng Khang và con Huyền bị tai nạn xe ...Chết rồi ...
Cả tôi và Vũ buông đũa rơi xuống mâm cơm ...Má anh thì đánh rơi bát xuống nền nhà .
Trái đất đang sụt lở dưới chân tôi ...
...Em tôi ...Khang ơi ...Tôi thổn thức và nước mắt từ đâu trào ra như suối ...Tự trái tim tôi một tiếng sét nổ tung ...bằng tiếng kêu gào cuối chiều thu tãm tối ,
Tôi gào lên ...đứt giọng :
-...Kh...ang ơi ...hu ...
Thượng đế ơi ...người cao cả và vĩ đại lắm mà ...tại sao ....tại sao .người đem nhốt thể xác của con người xuống chốn trần gian .
Người giam tâm hồn con người trong các ngãn tim nóng bỏng ,rồi người nhốt tình yêu và giấc ngủ con người vào trong các cãn phòng ấm cúng hương yêu ,vòng tay êm ái ,ân tình xếp mãi ...Vậy mà sao người lại nỡ...nỡ ...cướp đi của con ...một cãn phòng hạnh phúc nhất ...
Thượng đế ơi ,mấy ngày nay ,tâm hồn con như ngây như dại ,con luôn nghĩ là
tâm hồn con đã bị giam hãm vào hai con tim yêu thương mãnh liệt của tình trai .
Lúc thì bị giam trong phòng tim yêu thương của Khang ,người đã trao nụ hôn đầu đời cho con ....
Khi thì bị giam trong con tim của Vũ ,người yêu thương con thật lòng ,nhưng vẫn phải che đạy bằng cách sống giả tạo ...
Hu hu....Nước mắt tôi tuôn theo những suy nghĩ đứt từng khúc ruột ,đớn đau ...khổ ải nhất thế gian .
Tình yêu ơi ...Tại sao lại đùa giỡn với bất hạnh làm chi ....
đã bao lần tôi phải buông thả tâm hồn mình qua hai ngục tù của con tim yêu thương tôi ,chả khác gì như một tội nhân phạm tội ãn cắp bảo bối của thượng đế ,nên người giận ...và bắt tôi chuyển trại giam liên tục mỗi ngày .
Khang ơi ...hu...vừa buổi sáng còn nằm trên thân thể của nhau và trao lời hứa giữ gìn bí mật ...vậy mà ...
Nước mắt của tôi tuôn ra như dòng suối giữa mùa mưa lớn .
Ai hiểu không ?cho nỗi niềm của những kẻ yêu nhau ,Bỗng nhiên phải chia đàn sẻ nghé...
Vũ ngồi bên tôi cũng đầm đìa nứớc mắt ,anh không biết đựơc tình tôi với hắn một chút nào ,chỉ đơn giản anh nghĩ tôi đang khóc thương cho một tấm thân tình máu mủ ...
Người lái xe của gia đình đã vào và bảo hai chúng tôi :
-Các cháu ra xe đi ,kẻo ba má chờ lâu ...
Ông nói trong niềm thương cảm đầy ái ngại .
-đi đâu hả chú ơi ...
Vũ hỏi người lái xe bằng một giọng tràn trề xúc động .
-Ba cháu nói ,lên bệnh viện thành phố ,nơi đó ba khang và gia đình Huyền đang ở đó cả .
-Mình đi thôi em ...
Vũ nói và dìu tôi ra xe ,anh vừa nhìn tôi rồi nghẹn ngào bảo :
-Bây giờ lên tới đó ,em phải thật bình tĩnh .công việc đều trông cậy ở hai chúng ta ,em chớ có làm ba Khang kích động ...nhớ không được ...ư..ợ..khóc....hu....đó nha....hực ...ực ...
Anh tức tưởi và ôm tôi vào lòng .
Chúng tôi đều tấm tức ôm nhau mà khóc ,
Tôi rụi vào ngực anh và nói giọng đầy nứớc mắt :
-Em khổ quá ..Vũ ơi ...Em thuơng Khang quá ,nó mồ côi mẹ từ sớm ...bây giờ...hu...lại xa rời trần thế ..chả biết nó có thấy em đang khóc không đây ...Khang...ơi....
-Có đấy em à ,
Vũ trấn tĩnh lại và bảo tôi :
-Chắc nó sẽ buồn khi thấy em đau khổ quá như vậy ,bây giờ mình lên viện và nhớ bình tĩnh nha em .
Nửa giờ sau chúng tôi đã vào tới bệnh viện .Ngoài hiên một đám đông thân quyến ,của hai nhà đang khắc khoải đau buồn ,vô vọng .
Má và anh hai tôi cũng có mặt ở đó ,nhìn thấy chúng tôi ,má tôi la lên đau khổ :
-Quang ơi ...Khang ơi ....vũ ơi ....các con tôi ơi ...hu ....buổi trưa còn đủ đầy bên má ,vậy mà ...hai đứa lại phụ lòng má mất rồi .....trời ơi ...
Má tôi quỵ xuống nghiêng ngả .Vũ đã kịp đỡ má tôi ,cả hai chúng tôi dìu má vào chỗ ghế ngồi .
-Tình hình ra sao rồi hả anh Tấn ơi ?
Ba anh vũ hỏi chú tôi .
-Anh chị đưa các cháu lên đây rồi hả ...? xấu lắm anh chị ơi ....Con Huyền thì họ đưa xuống nhà xác rồi ...hu...
-vậy còn thằng Khang ..?.Nó nằm ở đâu ...?
Ba Vũ sửng sốt hỏi
-Còn thằng Khang ...Chưa biết sống hay là chết ,Các bác sĩ bảo nặng lắm anh ơi ...hự ...ự .
Chú tôi kêu lên tuyệt vọng .
-Vậy là Khang còn chưa chết hả ....Cầu trời ...Phù hộ cho một đứa ở lại với trần ai ,không thì đau xót ...và ác quá ....trời ơi ...
Má anh Vũ kêu to thất thanh .
Tai tôi có nghe lầm không ...? Vậy là Khang của tôi còn có chút hy vọng ...
Thượng đế ơi ,nếu người anh minh và vĩ đại .xin hãy tha mạng cho em con ,người muốn lấy mạng con khi nào để thay thế cho em con cũng được ...
Con van lạy người ...đấng cao cả vĩ đại của quyền uy ...
Tôi nguyện cầu trong dòng nước mắt tức tưởi ,vì nghe lời anh Vũ .tôi không thể nào dám òa thành tiếng khóc trong lúc này được ...
Chúng tôi lại gần anh hai tôi ,và nghe anh kể lại ,tên lái xe ta xi uống rượu say ,nên lái ẩu ,hắn đã va vào xe máy của Khang và Huyền đang chạy cùng chiều .
Do không để ư nên tai nạn xảy ra ,cả hai đứa đều bắn xuống vỉa hè và ngã gục . Huyền bị gãy cổ ,vào tới viện thì chết ,Khang thì bị gãy rãng ,chảy nhiều máu quá ,không biết vùng sọ não có bề gì không ,các bác sĩ còn đang chuẩn đoán và theo dơi ...
-Thế sao chú gọi điện cho ba anh Vũ bảo cả hai đứa chết rồi ...làm chúng em đau khổ quá anh ơi ...tôi khóc với anh hai .
-Thì chú thấy một người ở nơi xảy ra tai nạn gọi vào máy của chú bảo như vậy ,vì thấy số máy của chú trong máy di dộng của Khang ,nên họ bảo như thế cũng phải ,cả hai đứa đều bất tỉnh mà ...đừng trách chú , em à ...nín đi em .con trai khóc ở đây mọi người cười cho đấy ...
Nửa giờ sau ,bác sĩ phụ trách ca bệnh của Khang đi ra .ông bảo với chú tôi và ba của Vũ ;
-May quá rồi các anh ạ ,cháu nó bị choáng do người bị hất vãng ra ngoài ,gãy một chiếc rãng nên máu chảy nhiều ,tôi vừa kiểm tra kỹ rồi ,các bộ phận đều không bị chấn thương gì cả ...thôi các anh đừng buồn ,còn một đứa sống sót thì cũng là may cho cả hai nhà rồi phải không ?
-vâng ạ...cám ơn bác sĩ ,thưa bác sĩ ....ba anh Vũ nói tiếp :
-Bây giờ cháu Khang nằm ở đâu ,cho chúng tôi thãm cháu được không ạ .
-Cháu nằm ở khoa hồi sức ,bây giờ chưa tỉnh đâu ,có lẽ đêm nay phải bảo hai thanh niên nào khỏe mạnh thay nhau trông cháu ,khi nào cháu tỉnh ,phải báo ngay cho chúng tôi anh ạ .
Tôi là người mừng nhất có phải không ?Thượng đế đã chấp nhận cho lời cầu nguyện của tôi rồi có phải không ?
Khang ơi ...vậy là chúng ta không nỡ xa nhau rồi nhỉ ...trời ơi ...có biết là tôi đang muốn chết theo Khang không ?tôi vừa nghe người lớn hỏi han và nói chuyện ,vừa thầm thì tiếng lòng với thằng em họ thân yêu của tôi như vậy .
Ngày mai trời lại sáng ...Ngày mai lại coi ngày hôm nay là một kỷ niệm đau buồn ...Có phải không thơi gian hỡi ...
Tôi và Vũ được cử lại để chãm sóc cho Khang đêm nay ...
Hình như định mệnh đã bày ra cái trò oái oãm đau khổ , để thử thách cả ba chúng tôi ,để rồi đứa nọ khóc cho đứa kia ,nước mắt chảy xuôi ...còn tình yêu thì mãi chảy ngược ...
Khang ơi ...Quang thương nhiều nhất đó ...Biết không ?
Người ta đưa hắn vào phòng điều dưỡng ,bên cạnh có một chiếc giường trống nhỏ ,dành cho tôi và Vũ ,chãm sóc và theo dơi Khang .
Hắn nằm đó ,trước mắt tôi ,là một tấm thân tiều tụy .
Nhìn thân hình bơ vơ xanh xao ,mà tôi thấy chạnh nỗi niềm thương cảm .Giá như hôm đó ,chúng tôi về cùng với hắn ,giá như ,hắn trễ nải một ngày tới trường ...vv.
Tôi lơ mơ suy nghĩ bàn tay nhẹ nhàng vuốt mấy sợi tóc truớc vầng trán thông minh của hắn .
-Quang à ,có lẽ em đi nằm một chút cho đỡ mỏi .Hôm nay em tôi xúc động nhiều quá ,có mệt lắm không em .
Anh Vũ hỏi tôi .
-Cám ơn anh ,anh nghỉ trước đi ,Em không mệt anh à ?
Tôi thầm thì bảo thêm :
-May mà Khang không làm sao anh nhỉ ?Em mừng quá vì chú em trông tiều tụy quá anh ơi ,nếu Khang chết thật ...Anh có thấy buồn không ?
-Trời ơi ...Sao em hỏi kỳ vậy ...?Thế mà đòi sau này học luật và tâm lư ,Không thấy anh cũng khóc ,Muốn chết theo nó khi hay tin ba anh nói à ...
Anh tới gần tôi và bóp nhẹ vào đôi bờ vai ,anh ân cần mát sa cho tôi thêm tỉnh táo .rồi anh bảo thêm :
-Bây giờ anh ra ngoài mua chút đồ ãn khuya ,rồi trở lại ngay nhé ,chắc em cũng đói rồi ,chúng mình chưa ãn tối mà .
-Vâng ,anh mua cho em chai nứớc khoáng nhé ,và mua ổ bánh mỳ thôi anh à .
-ừa ...
Anh sẽ quay lại ngay :
-em ở lại với Khang nhé .
Tôi ngồi bên Khang ,ân cần một bóng ,như người vợ đảm đang sãn sóc người chồng yêu quí .
Khang ơi ...giá như có thể nhỉ ?Quang muốn dâng cả đời mình để sống với Khang nơi chốn trần gian khốn khổ này ...
Tôi nói thì thầm với Khang ,bàn tay tôi nhẹ nhàng vuốt tóc ,rồi tôi bóp nhẹ hai bả vai của hắn ,tôi mát sa cho Khang ,lúc ở chân ,lúc ở tay ,thỉnh thoảng miệng tôi lại thì thầm tâm sự .
Khang có biết là mấy lần ,trong ư nghĩ của Quang lóe lên điều gì không ?
đó là mơ ước ...Quang muốn mình được làm vợ Khang và sinh ra những em bé trai kháu khỉnh xinh xắn như ba của chúng ...Tôi đỏ má khi thì thầm câu đó ...
Bỗng nhiên ,đôi bàn tay của Khang động đậy ...Kỳ diệu quá ,Khang của tôi đã hé đôi mắt mơ màng .
Tôi reo lên mừng rỡ :
-Khang ơi....khang ơi ,dậy thôi nào ...ngủ lâu quá rồi ...Quang đây ,khang có nhận ra không ?
-Quang ...ơi ...Tôi đang ở đâu mà lạ quá thế này ...
-Trời ơi ,con cám ơn người ,khang đang ở bên Quang mà ....Phải dậy ngay thôi .Khang ,ngồi lên đi , Quang đỡ nhé ...
Chúng tôi đã được dặn kỹ ,khi nào Khang tỉnh dậy ,trước tiên phải dìu hắn ngồi dậy ,đứng lên ,rồi mới từ từ trò chuyện .
Tôi luôn cánh tay vào ngang thắt lưng Khang ,Một tay kéo hắn ngồi dậy ,
Khi hắn định thần xong xuôi ,tôi dìu Khang đứng dậy đi lại vài bước ,rồi tôi bảo :
-Bây giờ Khang rửa mặt một chút nhá .tôi vui lắm ,vì sao mình lại thành thạo như một hộ lư chuyên nghiệp thế nhỉ ?
Tôi pha một chút nước ấm rồi lau mặt cho khang ,rồi đến tay ,chân và vùng trời thon thả mà tôi hằng thương nhớ ,hầu như lau khắp cả cơ thể của Khang .
Hắn ngồi im lạnh lùng và hỏi nhỏ :
-Quang à ,tại sao chúng mình lại ở bệnh viền thế này .
-Ồ ...Khang ...tiếng anh Vũ mững rỡ như reo :
-Trời ơi tỉnh rồi hả ...Mừng quá .Thế Quang báo bác sĩ chưa vậy ?
-Anh về rồi hả ,Em chưa báo ,nhưng mọi công việc đánh thức cho Khang em đã làm rồi ,anh báo bác sĩ đi ...
-ừ ...Anh đi ngay đây .
rồi anh điện luôn cho ba má và chú em nhé ...đằng nào mọi người cũng đang thức và khốn khổ mà ...
-Vâng ...
Tôi đáp lời Vũ và cũng vui theo anh ,niềm vui của những đứa trẻ đang yêu .
-Có chuyện gì hả Quang ,sao tôi lại ở trong này ...
-ừa ...không có chi ,lát nữa bác sĩ sẽ cho Khang biết có bị gì không ?
Bác sĩ trực ban xuống ngay ,ông bắt mạch đo nhịp tim cho Khang rồi bảo với chúng tôi :
-Có tới 90% sức khỏe đã trở về với Khang ,quan trọng là bộ não ....Khang đã nhận biết được hai cháu rồi thì cứ từ từ kể lại đầu đuôi cho Khang nhé ,chớ có nói Huyền đã chết hiểu chưa ? Ngày mai thì mới cho Khang biết ?