[Đam Mỹ] Bản tình ca của hai người Trang 4

“Cẩm Nguyên, em yêu anh.”

Lương Cẩm Nguyên chuyển sang đôi môi cậu. Anh buồn bực mình mới nghe câu này đã kích động như vậy. Anh nhìn chằm chằm mặt Sở Mẫn Kiều, vì tăng nhiệt độ mà làn da nổi màu hồng tình sắc, mồ hôi chảy dọc chóp mũi, ngoan ngoãn nằm im. Anh bị cậu hấp dẫn, làn da dưới tay mềm mại mịn màng, khiến người khó thể chống cự, say đắm. Anh hôn từ xương quai xanh dọc xuống. Lồng ngực trắng nõn không ngừng phập phồng. Áo sơ mi chưa cởi ra hết, nửa che nửa hở gợi cảm khiến người si mê.

Sở Mẫn Kiều quay đầu thở dốc, dưỡng khí ít ỏi làm cậu cảm giác như chìm trong nước. Quần áo bị cởi từng chút một, mãi đến khi da thịt hai người kề nhau, khí nóng toát ra ngoài.

Miệng đắng lưỡi khô, mỗi tấc da như đang bốc cháy, nóng đến thần trí hỗn loạn. Thầm nghĩ ôm người ấy, đưa máu thịt người ấy tan vào cơ thể mình, đến chết cũng không chia lìa.

Lúc hai chân bị tách ra, Sở Mẫn Kiều kiềm không được kinh sợ kêu một tiếng, lập tức là xâm nhập không hề do dự, đau đớn thoáng chốc ập đến, sau đó là đắm say.

“A…hộc…”

Thanh âm run rẩy, sau lưng cuồng dã. Lương Cẩm Nguyên ở trên giường mạnh mẽ đến bất ngờ. Anh nắm eo cậu, đánh sâu vào từng chút từng chút, tiếng rên rỉ thì thào hóa thành khí nóng bay lên không trung. Đêm đó ngay cả không khí cũng tràn đầy tình yêu ngọt ngào. Khoảnh khắc bị tiến vào, Sở Mẫn Kiều cầm chặt tay Lương Cẩm Nguyên.

Đợi lúc tỉnh lại đã sắp tới trưa, Lương Cẩm Nguyên sớm gọi điện thoại cho Kỷ Cảnh Hàm xin nghỉ. Bên kia ống nghe giọng nữ nhanh nhẹn nói, vừa lúc cô muốn nghỉ ngơi. Sở Mẫn Kiều nhăn mặt tỉnh lại, cậu cảm giác như mơ thấy ác mộng, toàn thân bủn rủn không có chút sức, ngay cả hô hấp cũng khó khăn.

Buổi sáng Lương Cẩm Nguyên thức dậy đã nấu cháo, thấy Sở Mẫn Kiều tỉnh thì ngắt mũi cậu.

“Sao rồi, có khó chịu lắm không, nếu đói bụng thì đứng dậy ăn miếng cháo.”

Cả ngày hôm nay hai người trôi qua rất thoải mái. Sở Mẫn Kiều ngày càng nổi tiếng, thời gian ở bên nhau giống bây giờ ngày càng ít, có thể bắt được một phút thì là một phút. Sáu tháng cuối năm Sở Mẫn Kiều bắt đầu nhạc hội. Lần này giao lưu với người hâm mộ coi như thử nghiệm lần thứ nhất, chuẩn bị cho nhạc hội.

Sở Mẫn Kiều quấn chăn nằm trên giường nghĩ câu ca, bảo muốn hát trong nhạc hội, hơn nữa nhất quyết không cho Lương Cẩm Nguyên xem. Cậu vừa ghi vừa ngẩng đầu nhìn Lương Cẩm Nguyên, ngẫu nhiên sẽ nghiêng đầu đòi hôn, không khí thoải mái mà nhẹ nhàng.

Lúc ăn cơm tối hai người chọn đi ra ngoài ăn. Lương Cẩm Nguyên lái xe quẹo tới quẹo lui mang Sở Mẫn Kiều tới một con hẻm nhỏ. Anh dẫn cậu đi vào tiệm cơm nhỏ thoạt nhìn rất bình thường, kiểu như vậy không khác gì người thường mang bạn tốt cùng đi ăn.

“Tiệm này làm đồ ăn bình thường khá là ngon, hôm nay mang em tới ăn thử.”

“Đây gọi là vì ăn ngon không sợ đường xa, sao anh tìm tới đây được?”

“Lúc mới đến là Liêu Chính Dũng dẫn tới.”

Đang nói chuyện thì món ăn tới rồi, bà chủ rất nhiệt tình, cố ý tới chào hỏi với Lương Cẩm Nguyên. Sở Mẫn Kiều cắn đầu đũa, cười nói.

“Xem ra anh đúng thật là khách quen của tiệm.”

Trong tiệm đa số là người sống lâu năm quanh đây, không ai biết Sở Mẫn Kiều. Cậu thoải mái ăn, bị canh cá cay sặc không để ý hình tượng ừng ực uống mấy ly nước. Bị món sư tử đầu hấp dẫn, chưa thỏa mãn cắn đầu đũa. Lương Cẩm Nguyên thấy cậu như vậy nhịn không được muốn xoa đầu. Tiêu rồi…giống như nuôi cún con. Anh bật cười, đổi lấy Sở Mẫn Kiều ánh mắt kỳ quái nhìn.

Buổi tối gió đêm hơi lạnh, bầu trời lại lung linh mê người. Xuyên thấu qua cửa sổ xe trông thấy tấp nập xe cộ, nhà nhà đốt đèn, Sở Mẫn Kiều đột nhiên có một ý nghĩ, muốn làm người bình thường, có thể mỗi ngày cùng Lương Cẩm Nguyên không hề lo lắng cái gì đi ăn cơm. Ngàn vàng không mua được hối hận, ngẫm lại làm người bình thường thì sẽ không thể gặp gỡ Lương Cẩm Nguyên, cậu lại thấy thỏa mãn.

Nửa năm sau Sở Mẫn Kiều phát hành album thứ tư, lượng tiêu thụ đứng đầu bảng xếp hạng. Công ty chính thức chuẩn bị nhạc hội, không ngờ rằng kế hoạch không cản nổi biến hóa.

Có người bỏ thuốc thử hóa học trong đồ uống của cậu, Sở Mẫn Kiều lập tức được đưa đến bệnh viện súc ruột. Khi Lương Cẩm Nguyên nhận được điện thoại của Kỷ Cảnh Hàm thì vội vàng chạy tới bệnh viện. Anh thấy hốt hoảng, thầm nghĩ muốn đi gặp cậu, để lòng yên tâm.

Love songs 7:

Chưa đến cửa bệnh viện liền thấy một đống người chen chúc nhau, trong đó có máy chụp hình, máy quay, anh dứt khoát quay đầu xe chạy tới cửa sau bệnh viện.

Đây là lần đầu tiên Lương Cẩm Nguyên thấy nóng ruột nóng gan như vậy. Anh không thể chờ đợi muốn trông thấy Sở Mẫn Kiều, trên mặt lại lạnh lùng, mắt sâu thẳm. Trước khi tới cửa phòng bệnh anh thầm hít ngụm khí, khiến mình thoạt nhìn không chật vật như vậy, sau đó đẩy cửa đi vào.

Sở Mẫn Kiều nằm trên giường nghỉ ngơi, sắc mặt so với bình thường tái nhợt rất nhiều nhưng không yếu ớt. Cậu giống như có linh cảm xoay đầu lại, vừa vặn chạm vào đôi mắt Lương Cẩm Nguyên. Cậu sửng sốt sau đó mỉm cười. Lương Cẩm Nguyên ngồi bên giường cậu. Cậu vươn tay vỗ Lương Cẩm Nguyên.

“Anh đừng quá lo, em không sao, ngay mai là có thể xuất viện.”

Lương Cẩm Nguyên gật đầu, nắm bàn tay cậu chậm rãi đặt lên mặt. Anh giật mình phát hiện thì ra cảm giác này là sợ, sợ mất đi cậu, sợ lại lẻ loi một mình.

Anh phát hiện mình bắt đầu hối hận. Anh kiềm không được muốn ôm người trước mắt sau đó giấu trong lòng mình, bỏ vào túi, người khác không nhìn thấy, không sờ được. Nếu thế thì cậu sẽ chỉ thuộc về một mình anh.

Anh thấy sợ sự ích kỷ này, nhịn không được cầm tay Sở Mẫn Kiều chà xát mặt, giống như chỉ làm thế mới khiến anh yên tâm.

Sở Mẫn Kiều không mở miệng nhưng mặc anh nắm tay mình, nhìn chằm chằm anh, từ đầu lông mày đến sống mũi, bên mặt đường cong đao khắc, từ cằm đi đến cổ, cuối cùng tiến vào lồng ngực. Hình dạng này, chính người này, là khi tỉnh lại cậu nhớ đến trước tiên, cũng là người thứ nhất muốn thấy, nóng vội đến luống cuống.

Giờ phút này cậu đột nhiên nghĩ, năm tháng dài lâu, nếu tới ngày cậu già đi, nếu người này còn đang bên cạnh, vậy bản thân sẽ không còn mong mỏi gì khác.

Mạng sống của cậu là ca hát, tình yêu của cậu ở chỗ người này.

Lương Cẩm Nguyên ở lại bệnh viện cùng Sở Mẫn Kiều, công tác giao cho bí thư phụ trách. Sở Mẫn Kiều thấy anh quay lưng về phía mình cắt quả táo, lưỡi dao lướt đi, vỏ trái cây tùy theo rơi xuống hợp thành đường dài, trong thùng rác vòng thành hình con rắn. Ưm, thoạt nhìn tay nghề của anh ấy rất siêu, Sở Mẫn Kiều mím môi nghĩ.

Tối đó hai người nằm cùng giường bệnh. Giường đơn có vẻ vô cùng chật hẹp, Lương Cẩm Nguyên ôm chặt Sở Mẫn Kiều vào ngực, cằm đặt trên vai, giữ tư thế như vậy cả đêm. Ngày hôm sau tỉnh lại hai người đều cảm thấy nhức cả người, toàn thân cứng ngắc.

Hôm sau Sở Mẫn Kiều xuất viện, truyền thông nghe tin lập tức hành động. Kỷ Cảnh Hàm và Liêu Chính Dũng trước phóng viên một bước đi vào bệnh viện. Liêu Chính Dũng nhìn Lương Cẩm Nguyên lại liếc Sở Mẫn Kiều, cười cười, trong nụ cười có chúc phúc và đắc ý.

“Không tệ, ra tay nhanh đấy. Vậy tôi hỏi cậu khi nào cho Cảnh Hàm tới?”

“Đợi Mẫn Kiều được giải thưởng cống hiến tốt nhất năm rồi nói sau.” Lương Cẩm Nguyên bình thản trả lời.

Ngược lại Sở Mẫn Kiều rất kinh ngạc.

“Ông chủ, từ khi nào ông chủ bắt được chị Cảnh Hàm?”

“Dù sao không muộn hơn hắn ta.” Liêu Chính Dũng đắc ý nhìn Lương Cẩm Nguyên, vươn tay ôm eo Kỷ Cảnh Hàm, bị cô mặt không biểu tình đẩy ra. Hình như người của Lương Thần đều có tuyệt kỹ trở mặt.

Loading disqus...