Dường như cậu luôn quen gọi anh là Lương tiên sinh mà không giống như những người khác gọi anh là Lương tổng. Đối với điểm này, Lương Cẩm Nguyên bất ngờ cảm thấy thỏa mãn.
“Thật sự rất cảm ơn Lương tiên sinh.” Trong tay cậu còn cầm champagne, lần nữa trịnh trọng nói lời cảm tạ.
“Là chính cậu có thực lực, công ty chỉ cung cấp sân khấu mà thôi.” Lương Cẩm Nguyên cũng nhịn không được nghiêm túc đáp lại.
Sở Mẫn Kiều lần nữa cười, nụ cười kia có cái gì đó rồi lại như không có, chợt thoáng qua, Lương Cẩm Nguyên chưa kịp nắm bắt.
Lúc cuối năm Sở Mẫn Kiều vẫn phải làm việc. Công ty sắp xếp người đại diện cho cậu là Kỷ Cảnh Hàm, người đại diện hàng đầu, trên tay ra rất nhiều thiên vương, thiên hậu. Có người nói là lãng phí nhân tài, lại có người nói là âm mưu, tóm lại Lương Cẩm Nguyên nghĩ cho cậu điều tốt nhất.
Làm việc xong đã mười một giờ. Cuối năm nay Lương Cẩm Nguyên vẫn ở trong phòng làm việc một mình. Gia đình anh tại Hồng Kông, ban ngày đã gọi điện thoại nói chuyện. Buổi tối chỉ còn mình anh, đơn giản làm việc giết thời gian. Nhưng anh không ngờ rằng vào lúc không giờ, Sở Mẫn Kiều gọi điện thoại tới.
“Lương tiên sinh, tôi ở Thượng Hải, ngoài ghềnh đang biểu diễn ngọn đèn, rất đẹp.”
Anh mở ti vi, vừa lúc trông thấy có kênh đang chiếu tiệc tối đêm giao thừa, ngọn đèn rực rỡ mà hoa lệ, không khí giao thừa bị nâng lên đến đỉnh điểm.
“Lương tiên sinh…tôi sắp lên sân khấu, anh có đang xem không?”
“Ừ, chúc mừng năm mới.”
“Chúc mừng năm mới.”
Sau đó Lương Cẩm Nguyên không đổi kênh nữa. Đây không phải là lần đầu tiên anh thấy Sở Mẫn Kiều trong ti vi, cảm giác lại không giống như trước. Anh mơ hồ nhớ lần đầu tiên trông thấy, cậu chỉ mới là một thiếu niên, vừa nhảy vừa hát, mồ hôi dọc theo trán rơi xuống, mắt sáng lấp lánh, khiến người kiềm lòng không được chú ý.
Năm mới này trôi qua rất thỏa mãn. Lần thứ nhất nghỉ ngắn hạn, gọi điện thoại, buổi tối thông qua đài truyền hình nghe Sở Mẫn Kiều hát tình ca, bình yên ngủ.
Sang năm, Sở Mẫn Kiều đột nhiên nổi tiếng, đầu đường cuối ngõ đều mở bài hát của cậu. Các cô gái trẻ kêu Sở Kiều, Sở Kiều. Trong vòng một đêm nhiều hơn vô số người hâm mộ, công ty giúp cậu mở đại hội ca nhạc. Tiệc tối trao giải bài hát vàng, lẽ dĩ nhiên cậu nhận được giải thưởng người mới xuất sắc nhất năm.
Trên thảm đỏ lễ trao giải, Sở Mẫn Kiều mặc đồ trắng, áo sơ mi màu xám, giày ủng dài, có vẻ đẹp trai cực kỳ. Lúc cậu chào hỏi người xem, Lương Cẩm Nguyên thấy tay trái cậu đeo vòng tay lóe sáng lấp lánh.
Trên điển lễ, Sở Mẫn Kiều nhiều lần sờ vòng tay kia. Cậu hơi khẩn trương, có chút áp lực. Áp lực kia là chính cậu tự đeo vào, lúc ký kết với Lương Thần thì liền bảo với chính mình, phải nổi, phải nổi danh nhất, không thể để Lương tiên sinh thất vọng. Đạt được giải thưởng người mới chỉ là bước đầu tiên, cậu không thể thua.
Lúc này cậu đột nhiên muốn gọi điện thoại cho Lương tiên sinh. Tuy cậu biết rằng điều này thật không thực tế. Cậu thích hát, Lương Cẩm Nguyên cho cậu cơ hội. Lần đầu tiên gặp mặt lúc cậu là thực tập sinh, một người rất nho nhã, không lạnh lùng như người khác nói. Sở Mẫn Kiều cảm thấy trên người anh có sức hấp dẫn đàn ông trưởng thành, trí tuệ mà đáng tin, rất có quyết đoán. Sau này trên ti vi mấy lần thấy anh, lần thứ hai gặp người thật là trong buổi họp báo cậu chính thức ký kết với Lương Thần.
Cậu không ngờ Lương Thần sẽ tới tìm mình, dù có thì có lẽ phải qua vài năm. Cậu không rõ ràng Lương Cẩm Nguyên đang suy nghĩ cái gì, nhưng cậu rất vui. Một là vì ký kết cùng Lương Thần, hai là Lương Cẩm Nguyên có mặt tại hiện trường. Loại cảm giác này rất kỳ diệu, cảm giác hưng phấn kỳ lạ kéo dài mãi đến lễ năm mới. Đầu óc hỏng hóc lúc giao thừa gọi điện cho Lương Cẩm Nguyên. Cúp máy xong cậu đột nhiên tỉnh táo, thế này tựa như mấy năm trước lúc biết yêu, chẳng qua nhiệt liệt hơn nhiều.
Cậu chậm rãi nổi tiếng hơn, quan hệ với Lương Cẩm Nguyên càng thân thiết, ngẫu nhiên gọi điện thoại vài lần. Lương Cẩm Nguyên so với người đại diện Kỷ Cảnh Hàm càng quan tâm sinh hoạt hàng ngày của cậu. Anh sẽ nhắc nhở cậu ăn cơm, làm như cậu là đứa trẻ chưa lớn. Nhưng cậu không bài xích cảm giác này, tuy trong tiềm thức hiểu quan hệ thân mật như vậy với sếp không phải là loại hiện tượng tốt.
Nhưng Lương tiên sinh không phải người như thế, tự dưng cậu chắc chắn khẳng định.
Lúc này nghe MC đọc tên cậu, trên màn hình lớn là bìa mặt album thứ nhất của cậu, bên dưới viết mấy chữ: Giải thưởng người mới tốt nhất cả năm.
Love songs 3:
Ngày hôm sau Sở Mẫn Kiều gọi điện mời anh ăn cơm, địa điểm thì tùy Lương Cẩm Nguyên, còn mời cả Liêu Chính Dũng và Kỷ Cảnh Hàm. Sở Mẫn Kiều trông thấy ông chủ cũ thì ra vẻ áy náy, ngược lại Liêu Chính Dũng không thèm để ý, đại khái lúc Lương Cẩm Nguyên bắt chuyện với gã đã nói rõ ràng, người này anh nhất định phải có.
Kêu thực đơn xong rất nhanh từng món ăn được bưng lên. Quản lý và nhân viên đi tới, cung kính cúi đầu nói với Lương Cẩm Nguyên chúc Lương tổng ăn vui vẻ.
Sở Mẫn Kiều ngẩng đầu nhìn anh.
“Thì ra anh cũng kinh doanh ăn uống?” Trong mắt cậu có sự kinh ngạc khó tin.
“Ừm.” Lương Cẩm Nguyên gật đầu với cậu, lại phẩy tay ý bảo quản lý đi xuống. Từng cử động là sự nhã nhặn, bình thản, trầm ổn của người thành đạt, khiến người ta nói không ra lời.
Rượu đỏ rót ra ly, thức ăn ngon miệng bày trí tinh xảo, người nhạy bén liếc mắt liền biết đây là chuẩn bị đặc biệt cho khách bàn này.
Liêu Chính Dũng nâng lên chén rượu, nói.
“Chúc mừng Sở Kiều được giải thưởng người mới tốt nhất năm!”
Ngọn đèn mông lung, thức ăn mê người, bốn người nhẹ cụng ly. Lương Cẩm Nguyên gắp một miếng beafsteak đặt trong đĩa của Sở Mẫn Kiều.
“Nếm thử xem, thịt bò ở chỗ này không tệ lắm, đặc biệt là đầu bếp trưởng làm.”
Sở Mẫn Kiều im lặng bỏ miếng thịt vào miệng, lòng cậu khẽ run, đoán không ra Lương Cẩm Nguyên làm vậy là có ý gì. Cậu có chút hy vọng sẽ giống như trong lòng mình nghĩ, rồi lại cảm thấy thật khó thể tin. Cậu thích Lương tiên sinh, cảm thấy Lương tiên sinh có quá nhiều chỗ hấp dẫn người. Nhưng cậu không hiểu rõ tình cảm này có phải giống như người ta hay nói về tình yêu.
Lương Cẩm Nguyên mặt không biểu tình ăn, không để ý ánh mắt Liêu Chính Dũng hết liếc mình lại ngó Sở Mẫn Kiều. Kỷ Cảnh Hàm cũng mặt lạnh băng giống ông chủ, dưới đáy bàn giày cao cót liên tục đạp hướng người đối diện, mãi đến khi biểu tình của Liêu Chính Dũng biến thành quái đến không thể quái hơn.
Bữa cơm này có thể nói là kỳ diệu đến cực độ, nhưng Kỷ Cảnh Hàm không có ý muốn tìm hiểu quan hệ giữa sếp và nghệ sĩ dưới tay. Lương Cẩm Nguyên muốn làm gì, đó là chuyện của anh, ý nghĩ của anh cho đến nay không dễ đoán biết. Hiện tại Sở Mẫn Kiều cầm giải thưởng người mới tốt nhất, cô biết không vài năm sau, giải thưởng ca sĩ giỏi nhất năm, giải thưởng cống hiến ca nhạc tốt nhất năm cũng sẽ là của cậu. Nếu nói về giả dối thì trong giới giải trí không biết có bao nhiêu, Kỷ Cảnh Hàm đặc biệt thích cậu bé này, im lặng ca hát. Nếu như sẽ cùng Lương Cẩm Nguyên, cô hy vọng cuối cùng lặng lẽ chia tay, làm ồn ào sẽ rất khó xem.
Sau khi ăn xong, Lương Cẩm Nguyên lái xe đưa Sở Mẫn Kiều về nhà. Sở Mẫn Kiều ở một mình, vài năm trước cha mẹ đã di dân sang Mỹ, đối với chuyện cậu hát hò không có ủng hộ cũng chẳng phản đối, chỉ bảo cậu tự lo cho chính mình.
Sở Mẫn Kiều ngồi vị trí phó lái, đây là từ khi hai người quen biết đến nay ở khoảng cách gần nhất. Liếc mắt có thể thấy nửa bên mặt của cậu, làn da rất trắng, mũi cao cao, khuôn mặt đẹp, không trang điểm nhiều, cho người cảm giác thanh thoát, kiềm không được yêu thích.
Vòng tay kia vẫn đang trên cổ tay Sở Mẫn Kiều. Lương Cẩm Nguyên chú ý động tác của cậu, thỉnh thoảng lại cọ xát vòng tay kia.
“Vòng tay này là của cậu?”
“Vâng, mẹ tôi đưa.” Lúc bà đưa dặn đi dặn lại, nói đây là tặng cho bạn gái. Nhưng Sở Mẫn Kiều không dám đưa cho Lương Cẩm Nguyên, chỉ có thể đeo trên tay mình.
Lương Cẩm Nguyên thấy cậu sờ mũi ngại ngùng, nhịn không được tâm tình tốt nhếch môi.
Sở Mẫn Kiều xuyên thấu qua cửa kiếng xe trông thấy, thoáng chốc mất hồn.
Xe cuối cùng ngừng ở con đường cách nhà Sở Mẫn Kiều mười phút, sợ bị giới báo chí chụp được. Lương Cẩm Nguyên hỏi cậu như thế được không, Sở Mẫn Kiều nhướng mày cười.
“Anh nghĩ rằng tôi sẽ lạc đường sao?”
Lương Cẩm Nguyên dõi theo bóng lưng của cậu từng chút một hòa vào dòng người, mãi đến khi không nhìn thấy mới lần nữa khởi động xe, chạy đi.
Từ ngày đó về sau, Lương Cẩm Nguyên luôn buồn rầu. Sở Mẫn Kiều trước khi xuống xe nở nụ cười kia cứ lặp đi lặp lại xuất hiện trong đầu anh. Mới đầu là khi nghỉ ngơi, sau này đang công tác đột nhiên nhớ đến. Cuối cùng nặng hơn, anh về nhà vẫn không ngừng lặp lại, xâm nhập vào giấc mơ.
Thật sự là…quá thê thảm. Lương Cẩm Nguyên tựa vào ghế nệm nghĩ, cảm giác trống rỗng trong lòng dần tăng lên. Dường như anh ngày càng không kiềm được, muốn thấy cậu từng giây phút. Anh sống hơn ba mươi tuổi, giờ phút này như trở về thời trung học, vì chuyện yêu đương mà vò đầu bứt tóc.
Lương Cẩm Nguyên ngồi trên ghế nghĩ một ngày, về việc rốt cuộc anh đối với Sở Mẫn Kiều là có ý gì, về việc rốt cuộc anh có thích Sở Mẫn Kiều hay không. Ngồi đến trời tối, nghĩ đến đau đầu, rốt cuộc ra kết luận, mặc kệ anh nghĩ sao thì ước mong gặp mặt cậu sẽ không thay đổi. Anh, Lương Cẩm Nguyên, Lương Thần tổng giám đốc công ty giải trí, thích một ngôi sao tên là Sở Mẫn Kiều.
Lương tổng thuộc loại người hành động, tối hôm đó liền gọi điện thoại cho Sở Mẫn Kiều. Điện thoại reo ba tiếng lập tức có người bắt máy, vang lên thanh âm.
“Lương tiên sinh?”
May mắn Lương Cẩm Nguyên không lập tức xin làm quen Sở Mẫn Kiều, anh giữ phong cách người thành đạt hỏi Sở Mẫn Kiều thấy anh như thế nào.
Lương tiên sinh là người rất tốt. Sở Mẫn Kiều nói cho anh biết như thế, thanh âm có chút chần chờ khiến Lương Cẩm Nguyên đứng ngồi không yên. Anh im lặng chốc lát, nhịn không được mở miệng, thanh âm từ ống nghe truyền rõ ràng vào tai người bên kia.
“Mẫn Kiều, tôi thích cậu.”
Sở Mẫn Kiều sửng sốt năm phút đồng hồ, năm phút sau ừ một cái, đột nhiên cảm thấy lỗ tai nóng ran.