Bước vào thế giới của nhau Trang 30

“Chị An Nhiên...em nghĩ Chris không có ý đó đâu, Chris chỉ là muốn chị không phải bận tâm về việc nhà cửa, có một nơi ở tốt, không phải chật vật để lo tiền thuê mà thôi”

Khi Gia Hân ngại ngần giải thích An Nhiên khẩy cười khi nghe được nguyên nhân, bất chợt một ý nghĩ nhanh chóng chạy qua đầu của An Nhiên, ánh mắt u buồn bỗng bừng sáng lên, cô tinh ý nhìn sang Gia Hân:

“Gia Hân...em có thể cho chị số điện thoại của cậu ấy được không?”

“Em...em không thể. Em đã hứa là sẽ không cho số điện thoại cho ai, nhất là chị”.

“Cứ coi như em bất cẩn đánh rơi rồi chị vô tình nhìn thấy cũng được mà. Chị cần nói chuyện với cậu ấy, đừng nghĩ cứ để lại cho chị cái nhà rồi muốn làm gì làm”

“Chị...” - Gia Hân ngạc nhiên trước những tính toán của An Nhiên

“Cho chị đi” - An Nhiên hạ giọng nhỏ nhẹ

“Không được đâu. Em xin lỗi, em không thể làm như vậy được.”

“Không lẽ em để chị tội nghiệp đến mức như vậy sao?”

Gia Hân ngập ngừng, trong lòng đắn đo khi chính bản thân cũng cảm thông với nỗi lòng của An Nhiên lúc này, nhưng Gia Hân là một người luôn biết giữ lời hứa, hơn nữa cô cũng hiểu rõ với tính khí của Chris nếu biết chuyện chắc sẽ cắt đứt liên lạc với cả mình, sau một vài phút suy nghĩ Gia Hân mới chợt nảy ra ý định

“Em có thể cho chị email của Chris, em chắc khi chị gửi thì Chris sẽ đọc được. Nếu chị cứ trực tiếp gọi sang đó em sợ Chris sẽ lập tức cúp máy ngay và thay liền số điện thoại nữa.”

“Không ngờ em cũng hiểu cậu ta đến mức như vậy. Được! Em cho chị email của Chris đi” – An Nhiên nở nụ cười hiền hậu nhìn Gia Hân.

Ngay sau khi được Gia Hân giúp đem các hành lý lên căn hộ, và đưa cho mình địa chị email của Chris, An Nhiên ngẩn ngơ nhìn quanh căn hộ một lượt, đồ đạc đã phủ bụi, chiếc sofa yêu thích ở giữa nhà từng là nơi hai cả hai ngồi trò chuyện với nhau hàng giờ, cùng xem tivi sau mỗi tối ăn cơm, từng an ủi vỗ về nhau khi có những đau lòng, vụn vỡ. Bây giờ chiếc ghế từng chật chội kia cũng trở nên rộng lớn.

An Nhiên hít một hơi thật sâu và bắt đầu gõ những dòng chữ đầu tiên

Chào cậu! An Nhiên đây! Hãy chắc rằng cậu vẫn khỏe mạnh và tươi cười nhiều nhé! Mà nếu cậu hỏi ngược lại tớ có khỏe hay không thì chắc chắn là không rồi, suốt ngày cứ ngơ ngẩn nhớ đến cậu, rồi bắt đầu lăn đùng ra khóc, ăn uống cũng chẳng ngon lành gì, gần đến ngày ra mắt sách rồi nên có rất nhiều việc phải làm nhưng tớ cứ giao phó hết cho anh Đông, may mắn là anh ấy cũng không kêu ca gì, còn tớ chỉ duy nhất mỗi việc là nhớ cậu. Ai bảo khi không đang yên đang lành mà cậu lại bỏ về Mỹ để tớ một mình lại Hà Nội làm gì, thậm chí ngay cả một câu chào cũng chẳng chịu nói, sao tự dưng trở nên nhẫn tâm đến như vậy hả?

Tớ biết nhiều người khi viết thư cho nhau như thế này thì hay giả vờ trấn an nhau bằng nhiều câu giao đãi khách khí, tớ cũng muốn như thế nhưng là một chút tớ cũng không muốn nói dối cậu, tớ không muốn cậu phải hoài nghi liệu tớ có yêu cậu hay không, tớ không muốn cậu vì tớ mà tiếp tục chủ động bồi đắp, bây giờ hãy giao việc đó cho tớ. Chris à! Mẹ đã nói cho tớ nghe hết về chuyện của cậu, cuối cùng tớ cũng biết ngày đó vì sao cậu lại làm như vậy. Chắc cậu đã khó xử nhiều lắm đúng không? Đau lòng nữa, với lại cho tớ xin lỗi vì cái tát nhé. Nhưng rốt cuộc thì tại sao chúng ta lại phải trốn chạy như thế này, hay tại cậu không tin rằng tớ sẽ có thể cùng cậu vượt qua? Chris này, tớ đã cá cược với mẹ tớ đấy, tớ nói rằng lần này tớ sẽ tự chịu trách nhiệm cho hạnh phúc của mình, cho dù tớ có ngã đến trầy chân tớ cũng không từ bỏ. Tớ nhất định sẽ đợi cậu về. Còn bây giờ tớ phải tự chăm sóc bản thân thật tốt để cậu không phải lo lắng, và lại cũng phải thật đẹp cho buổi ra mắt sách nữa chứ. Riêng cậu thì nhất định phải giữ sức khỏe đấy.”

Khi email được gửi đến địa chỉ của Chris, An Nhiên thả người vào lưng ghế, ngước mặt nhìn trần nhà, nhắm mắt để cho những giọt lệ tự do rơi xuống.

---------------------------------------

Cuối cùng buổi ra mắt sách cũng đã đến. An Nhiên đã chuẩn bị cho mình chiếc váy với màu xanh yêu thích, khuôn mặt được trang điểm nhẹ nhàng, cô muốn bản thân mình hôm nay phải thật đẹp. Ngược lại với thái độ thoải mái của An Nhiên thì Đông lúc ấy tỏ ra khá lo lắng, dù tất bật chạy lo chu toàn mọi việc cho buổi ra mắt, Đông ngồi lại cùng An Nhiên ở đằng sau khu vực hậu đài, anh nhìn An Nhiên với ánh mắt ôn nhu

“Em có chắc là mình muốn làm việc đó chứ?”

“Chắc hơn bao giờ hết” – An Nhiên đáp lại đầy quyết tâm

“Em...không sợ sao?” – nhưng riêng Đông thì vẫn chưa thực sự cảm thấy an tâm.

“...em chỉ sợ không được là mình thôi.”

Sau cuộc nói chuyện ở hậu đài, MC bắt đầu giới thiệu chương trình và ổn định mọi người, khi tất cả các máy chụp ảnh từ những phóng viên báo chí, và những độc giả đã chuẩn bị sẵn sàng, An Nhiên bước lên sân khấu để bắt đầu bài phát biểu của mình:

“Trước tiên rất cảm ơn các bạn độc giả và những anh chị phóng viên đã dành thời gian ít ỏi của mình để đến tham dự buổi ra mắt sách này. An Nhiên biết gần đây có rất nhiều tin tức về chuyện tình cảm của mình, cũng có một số người nói mình lợi dụng để làm PR cho sách, thật ra những người đã gắn bó với mình, đọc những cuốn sách trước đây của mình sẽ hiểu mình sẽ không dùng scandal để bán sách, vì mình tin mỗi một câu, một chữ được viết ra đều dựa vào cảm xúc thật của mình trong cuộc sống, nhất là cuộc sống lần này vì nó là cuốn mình tâm đắc nhất từ trước đến giờ nên mình tin sẽ có nhiều người đồng cảm. Còn chuyện những bức hình...”

Nói đoạn, ánh mắt An Nhiên chùng xuống, nụ cười cũng nhợt nhạt đi phần nào, nhưng cô vẫn cố gắng giữ được bình tĩnh và nói tiếp

“Chuyện những bức hình hay tin tức này nọ...Phải! Mình yêu con gái, tên cậu ấy là Chris, là nguồn cảm hứng cho cuốn sách này, là người bạn rất thân với mình, bọn mình đã từng xa cách nhau 15 năm, và chỉ mới gặp lại nhau gần đây. Khi ấy chúng mình trải qua những hiểu lầm, những trốn tránh, những vui buồn, rồi chúng mình từ từ bước vào thế giới của nhau, tình cảm cứ từ từ tích lũy, cậu ấy là người duy nhất có thể quấy phá tim mình đến sai nhịp nghiêm trọng như vậy.”

Khi những lời nói cứ khiến ký ức về Chris hiện lên rõ mồn một, An Nhiên khó lòng giữ được sự cứng cõi và mạnh mẽ của mình trong lời nói, cô bắt đầu nghẹn ngào

“Nhưng mình...khi ấy thì lúc nào cũng sợ hãi khi yêu cậu ấy, nắm tay ra đường cũng len lém, rụt rè, trao nhau nụ hôn tạm biệt mà cũng ngại ngần ở chốn đông người. Bởi mình sợ sẽ ảnh hưởng đến hình ảnh, sợ bị mất độc giả, sợ bị báo chí đả kích, sợ mọi người dèm pha, vậy mà cậy ấy vẫn ân cần yêu luôn cả phần mình còn thiếu, nhưng hết lần này đến lần khác khiến cậu ấy đau lòng đến nổi phải bỏ đi. Mình đã suy nghĩ rất lâu khi quyết định nói ra điều này, vì nó có thể làm mình mất đi độc giả nhưng còn hơn là tiếp tục nói dối, và trốn tránh mọi người. Có thể sau chuyện này các bạn nhìn mình khác đi, nhưng ít nhất đó là mình. Xin cảm ơn đã lắng nghe”

An Nhiên gạt đi nước mắt, cúi đầu chào mọi người, trở về chỗ ngồi bên chiếc bàn ký sách, và bắt đầu chờ đợi. Cả hội trường lúc ấy mọi người ai nấy đều yên lặng, sự căng thẳng phủ kín đến nghẹt thở, vài tiếng xì xầm vang lên ở góc phòng, Đông đứng trong cánh gà trở nên lo lắng, còn An Nhiên vẫn nhẫn nại chờ đợi. Bất chợt tiếng nói từ đâu đó trong phòng vọng lên sân khấu:

“EM NHẤT ĐỊNH ỦNG HỘ CHỊ!”

Một cô gái mạnh dạn đứng lên với cuốn sách mới của An Nhiên được cầm chặt trên tay, cô bắt đầu tiến lên sân khấu. Chỉ cần có như thế, mọi người nhanh chóng phá tan không khí im lặng, tiếng vỗ tay vang lên, có những giọt nước mắt đã rơi vì xúc động, sau vài giây thì phóng viên lại tác nghiệp và các độc giả ùn ùn kéo lên sân khấu để được ký tặng vào sách. Hôm đó không một ai bỏ về trước khi buổi ký tặng kết thúc.

Khi buổi ra mắt kết thúc, mọi người thu dọn, An Nhiên vui vẻ ở lại để trả lời câu hỏi và trò chuyện cùng một số độc giả của mình. Đông kiên nhẫn đợi trong hậu trường, đến khi An Nhiên bước vào, anh mỉm cười và ôm chầm lấy An Nhiên

“Cô bé! Em giỏi lắm. Cuối cùng thì em đã không còn là một người yếu đuối, sợ hãi điều này điều kia. Nhất định em sẽ hạnh phúc” – trong vòng tay mình, Đông siết chặt lấy An Nhiên như một nguồn động viên

“Em nhất định sẽ hạnh phúc đúng không anh?” - An Nhiên nhỏ nhẹ

“Nhất định” – Đông dịu dàng nhìn An Nhiên, cái gật đầu như truyền thêm niềm tin cho An Nhiên

Gia Hân cũng đến tham dự nhưng lại chọn đứng lặng lẽ ở một góc phòng, chờ An Nhiên xong việc. Khi An Nhiên chuẩn bị bước ra khỏi cửa phòng hội nghị, Gia Hân chạy đến với giọng điệu vui vẻ.

“Chị rất giỏi đấy”

- câu khen ngợi của Gia Hân khiến An Nhiên cảm thấy hạnh phuc, cô vui vẻ khoác lấy tay của Gia Hân

“Chị em mình ra ngoài mua nước uống nhé! Chị mời!” - dứt lời An Nhiên kéo Gia Hân cùng đi với mình

Trong lúc cả hai ngồi uống nước cùng nhau trên băng ghế ở công viên, An Nhiên thoải mái uống nước thì Gia Hân lại bắt đầu rụt rè, loay hoay mở lời. Dường như hiểu được Gia Hân có điều muốn nói, An Nhiên ôn nhu quay sang nhìn Gia Hân với ánh mắt cởi mở

“Chị An Nhiên này! Nếu Chris không quay lại, chị sẽ từ bỏ chứ?” - Gia Hân ngập ngừng.

“Từ bỏ à?”

An Nhiên quay sang nhìn Gia Hân, rồi khẽ cười, cô quả quyết

“Chị muốn thử đánh cược 1 lần”

“Đánh cược?” - Gia Hân ngạc nhiên quay sang với ánh mắt chất vấn

Loading disqus...