Bách Hợp Trang 5

PHẦN 5: HẠNH PHÚC - NIỀM ĐAU
Sau khi cửa hàng tu sửa xong thì Vỹ bắt đầu đi làm, thời gian được ở gần nhau không còn nhiều. Đối với cặp đôi mới yêu nhau thì cho dù bao nhiêu cũng không là đủ và với Trúc - Vỹ cũng thế nhưng vì công việc , chuyện học hành nên đành phải chấp nhận. Công việc của Vỹ vốn yêu cầu về thời gian rất nhiều, do là cửa hàng buôn bán thực phẩm nên sẽ mở cửa suốt để phục vụ người tiêu dùng cũng đồng nghĩa với việc thời gian nghỉ của Vỹ cũng ít đi. Thời gian này Vỹ phải làm từ 5h sáng đến 9h tối, kết thúc công việc trễ mà sáng mai lại phải bắt đầu sớm nên Vỹ trọ lại cửa hàng. Hai người chỉ biết chia sẻ nỗi nhớ qua vài tin nhắn khi Vỹ được nghỉ trưa. Ngày cuối tuần Trúc bắt xe buýt xuống nơi Vỹ làm việc, rồi hẹn nhau ngoài công viên, Vỹ cũng có thể ra ngoài được chừng 10 phút. Trong 10 phút đó chỉ có thể hỏi thăm nhau được vài câu rồi phải chào tạm biệt, Trúc chỉ kịp dúi vào tay Vỹ những món mà Vỹ thích. Ngồi trên xe buýt trở về nhà Trúc đã khóc, khóc cho sự nhớ nhung, thương xót. Điện thoại của Trúc có tin nhắn đến đó là của Vỹ:
- " Em đi về cẩn thận nha. Đừng có khóc nhè nha chưa. Khi nào công việc ổn định anh sẽ về thăm em. Anh nhớ em nhiều lắm."
Đọc xong tin nhắn của Vỹ , Trúc như được an ủi và cũng yên tâm được phần nào. Bây giờ nó cần người để tâm sự hơn là về nhà rồi ủ rủ như con mèo ướt, Trúc chợt nhớ ra Trân thế là nó phi thẳng đến nhà Trân. Trân rất thích nuôi chó, nhà Trân có đến 5 con và ngày cuối tuần của Trân chỉ dành cho những chú cún ấy. Khi Trúc đến đúng lúc Trân đang tắm cho mấy chú em ấy, nhìn thấy Trúc Trân liền hỏi:
- Sao buồn thế? Lại cãi nhau nữa à?
- Nếu có thời gian cãi nhau em cũng mừng đó chị.
- Ủa. Là sao? - Trân ngạc nhiên với câu trả lời của Trúc.
- Vỹ đi làm rồi, thời gian làm thì dài nên không về nhà được nên ở lại cửa hàng luôn vẫn chưa biết khi nào sẽ về nữa.- Nói đến đây mặt Trúc buồn so.
Trân phì cười và nói tiếp:
- Từ đây xuống dưới cách nhau có bao nhiêu đâu, làm như là cách nhau nửa vòng trái đất, là không thể gặp mặt được vậy, hai đứa đúng là dở hơi. Thôi đừng buồn nữa, mai mốt nó về bây giờ.
- Nhưng em không muốn như vậy, trước đây lúc nào cũng có nhau, chỉ cần gọi điện là Vỹ có mặt mà giờ nói chuyện cũng không có thời gian nữa. Lúc nãy em vừa xuống chỗ Vỹ làm đó, hai đứa chỉ nói chuyện được 10 phút là Vỹ phải vô làm rồi.
- Ủa. Sao giống đi thăm tù quá vậy? - Vừa nói xong Trân cười hô hố như là được nghe kể chuyện hài vậy.
Trúc cằn nhằn Trân với giọng điệu nũng nịu:
- Chị còn chọc em được nữa hả, em đang buồn lắm đó.
- Thôi được rồi, hôm nay ở chơi với chị cho đỡ buồn.
Nói rồi hai chị em vào nhà tám đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Đúng là chia sẻ nỗi buồn thì nỗi buồn sẽ vơi đi...
Và rồi khoảnh khắc mong chờ ấy cũng đã đến, đó là ngày Vỹ được nghỉ làm. Dù là được nghỉ một ngày nhưng trong thời gian này đối với nó cũng quý báu vô cùng. Hai đứa đi rong ruổi khắp phố phường, lê la những quán cóc, nói cười rôm rả, bù đắp lại khoảng thời gian cách xa nhau. Vậy là một ngày cũng đã trôi qua với biết bao niềm vui, chỉ cần được ở cạnh nhau thì cho dù chỉ uống một cốc nước lạnh, ăn một cái bánh cũng cảm thấy hạnh phúc rồi. Lại phải xa nhau, tất nhiên điều này không ai muốn nhưng có cách xa mới có sum vầy, hiểu được điều này nên cả hai vui vẻ chào tạm biệt nhau. Vỹ hôn lên trán Trúc và nói:
- Khi nào được nghỉ anh sẽ về với em, học chăm vào nhé.
- Em biết rồi. Anh về cẩn thận nha.
Tình yêu là một thứ tình cảm không thể lý giải được, nó không hẳn phải xuất phát từ hai giới tính khác nhau mà chỉ cần xuất phát từ hai trái tim đồng điệu, cùng chung một cảm xúc và cuộc tình của Trúc Vỹ đã minh chứng cho điều đó. Việc có thể tìm được nhau và yêu nhau đã khó mà tình yêu đó lại bắt đầu từ hai cô gái thì để duy trì và vượt qua càng khó hơn. Và có lẽ vì điều đó mà họ đã yêu bằng chính con tim chân thành nhất, lại còn trẻ nên tình yêu ấy luôn cháy bỏng và nồng nàn.
Rồi ngày tháng cũng dần trôi qua, công việc của Vỹ cũng dần ổn định, thời gian gặp nhau cũng nhiều hơn so với trước đây. Nhưng tình yêu không phải lúc nào cũng màu hồng, những mâu thuẫn, bất đồng quan điểm xuất hiện, đôi khi những chuyện vặt vẵn cũng làm cả hai giận hờn, chỉ những câu nói vô tình của Vỹ cũng khiến Trúc giận hờn, những lần hẹn hò Vỹ đến trễ, những tin nhắn gửi đi nhưng không thấy hồi đáp. Tính trẻ con ngang bướng vô lý của Trúc chỉ có mỗi mình Vỹ có thể chịu đựng nổi thôi. Sau mỗi lần giận hờn đó người luôn luôn giảng hoà trước đều là Vỹ, vì chỉ cần Vỹ năn nỉ, xin lỗi thì Trúc sẽ nguôi cơn giận thế nên Vỹ luôn là người làm hoà trước, cho dù biết Trúc giận hờn vô cớ, biết rằng lỗi không phải ở mình nhưng với tính tự ái cao của Trúc thì không biết đến khi nào Trúc mới nhận ra lỗi của mình, tất cả cũng vì tình yêu..
Những lần hẹn hò của hai đứa là khi Vỹ xin sếp đi làm trễ hơn một chút, và rồi hẹn nhau ở quán quen thuộc, thời gian tuy ít ỏi nhưng được nhìn thấy nhau, được chia sẻ mỗi thứ như vậy cũng đủ lắm rồi. Vậy là cũng thấm thót ba năm trôi qua, ba năm đó không biết có bao nhiêu cuộc cãi vã, bao nhiêu lần chia tay và bao nhiêu ngày tháng hạnh phúc nhưng chắc chắn một điều là tình yêu ấy đã thêm bền chặt. Trúc cũng đã tốt nghiệp, vấn đề của Trúc bây giờ là đi tìm việc, để tìm được việc phù hợp với nghành học rất khó, ít ra phải có người giới thiệu nhưng Trúc thì chẳng quen biết ai thế nên chuyện tìm kiếm việc rất khó đối với Trúc. Trúc cũng đã nộp đơn vào một số nơi và đang chờ kết quả.
Hôm nay được nghỉ làm nên Vỹ sang nhà đón Trúc đi chơi.
- Hôm nay mình đi đâu chơi vậy?- Trúc hỏi.
- Qua nhà anh.
- Hả...aaa! Qua nhà anh. - Trúc hoảng hốt khi nghe Vỹ trả lời.
- Hay là để bữa khác đi, em sợ lắm. - Trúc rụt rè đề nghị.
Vỹ trấn an:
- Có gì đâu mà sợ, nhà anh không ai ăn thịt em đâu, ba má cũng muốn gặp mặt em mà.
Tim Trúc bây giờ đang đập loạn xạ lên, quen nhau mấy năm trời nhưng toàn gặp nhau ở ngoài đường đây là lần đầu Trúc về nhà Vỹ nên không khỏi bối rối. Vừa đến trước cửa nhà má Vỹ đã thấy sự ngại ngùng của Trúc nên ân cần nói:
- Vào nhà chơi đi con, nhà không có ai hết đó đừng ngại.
- Dạ. - Trúc nhỏ nhẹ trả lời.
Vỹ nói nhỏ vào tai Trúc:
- Bình thường nói chuyện với anh sao không được nhỏ nhẹ như thế nhỉ.
Trúc trừng mắt nhìn Vỹ rồi cả hai cùng cười. Sau màn chào hỏi người lớn cả nhà cùng ngồi trò chuyện, ba má Vỹ hỏi thăm Trúc và gia đình. Quả thật gia đình Vỹ rất gần gũi, có lẽ do lớn tuổi lại có con sắp sĩ tuổi của cháu nên họ rất thân thiện nhờ vậy mà Trúc cũng đỡ rụt rè, thêm phần nhà lại không có con gái, chỉ có mỗi Vỹ là con gái nhưng có khác gì con trai thế nên Trúc được yêu thương không kém gì Vỹ. Nói chuyện với ba má xong hai đứa ra ngoài thềm có chiếc ghế đá ngồi nói chuyện. Trân hỏi Vỹ:
- Anh kể chuyện hai đứa mình cho ba má nghe à?
- Ừ. Ba má cũng hiểu anh như thế nào mà.
- Thích thế! Gia đình em thì không được như vậy, nhưng em thấy vui lắm vì ít ra cũng được gia đình anh chấp nhận, như vậy cũng hạnh phúc cho hai đứa mình rồi ha.
- À. Ba má có vẻ thích em lắm đó, nhìn cách ba má đối xử với em là đủ biết rồi.
- Chứ sao, em dễ thương, hiền lành thế mà.
- Tự tin quá cô nương à. - Vỹ mắng yêu Trúc.
Vỹ hỏi:
- Em thích biển không?
- Em có đi biển bao giờ đâu mà biết. Từ nhỏ giờ em không được đi đâu xa hết, mẹ làm việc suốt để lo cho ba chị em nên không có thời gian để dẫn bọn em đi chơi xa, ngay cả thời gian dành cho riêng mình mà mẹ còn không có nữa.
Vỹ nhìn Trúc và nói:
- Vậy tuần sau anh sẽ chở em đi Vũng Tàu nha.
- Nhưng hôm nay anh đã nghỉ rồi mà, tuần sau sao anh nghỉ được nữa.- Trúc thắc mắc.
- Chuyện đó hãy để anh lo, em cứ chuẩn bị sẵn đi.
Cuối tuần cũng đến, đúng như lời hứa Vỹ chở Trúc đi biển, hai đứa xuất phát lúc 3 giờ sáng để kịp ngắm bình minh. Sau khi đến nơi, tìm chổ gửi xe và rồi cả hai nắm tay cùng nhau lại biển. Đứng từ bậc thềm nhìn xuống biển Trúc như không tin vào mắt mình, mặc dù đã nhìn thấy biển qua tivi nhưng sao nó khác hoàn toàn, biển bao la biết dường nào, được phủ một màu xanh thật đẹp, thấy được vẻ thích thú của Trúc cũng làm Vỹ vui lây. Cả hai xuống gần với biển hơn, ngồi trên cát và chờ bình minh lên. Vỹ hỏi Trúc:
- Em có thích không? Còn anh thì rất thích biển, khi về với biển mình như một đứa trẻ, được nô đùa vui chơi thoải mái.
- Thích. Em thích lắm.
- Đừng nói là vì anh thích biển, em thương anh nên mới thích luôn biển nha. - Vỹ chọc Trúc.
- Đừng tưởng bở nha. Thật sự không hẳn thế, mà vì là nhờ anh nên em mới biết mình thích biển. Nếu như anh không đưa em đến đây thì em sẽ không thể biết được biển đẹp như vậy.
Trúc nói tiếp:
- Anh này, tại sao anh lại yêu em đến vậy? Tại sao lại nuông chiều em nhiều thế? Tại sao anh lại có thể nhẫn nhịn với tính tình thất thường của em? Tại sao anh có thể chịu đựng được những điều vô lý từ em?
- Ngốc à. Là vì anh yêu em. Vì em là người có thể bỏ qua tất cả để yêu một người như anh. Một người mà tiền bạc cũng không, địa vị cũng không lại là người không giống như bao người con trai khác. So với những gì em dành cho anh thì những việc anh làm có đáng gì đâu chứ. Em đừng suy nghĩ nhiều thế, em hãy biết rằng em đáng được như thế.
- Hãy hứa với em cho dù có bất cứ khó khăn gì, cho dù mệt mỏi đến mấy hai đứa mình cũng không được buông tay nha. Em muốn hai đứa sẽ đi hết con đường chông gai phía trước.
- Anh hứa với em, khi em mệt mỏi anh sẽ đến bên cạnh em, anh sẽ luôn ở cạnh em những lúc em buồn và cùng em trãi qua những khó khăn phía trước.
Cả hai trao nhau nụ hôn của tình yêu đầy ấp áp dưới sự chứng kiến của biển và bình minh lúc tinh mơ. Tình yêu là sự chấp nối của hai tâm hồn, là không so đo tính toán, là lấy niềm vui của đối phương làm niềm hạnh phúc của mình, và tình yêu ấy thật đẹp.
Sau khi được thả mình vào những cơn sóng biển, được thoải mái nô đùa với cát biển, được ăn những món hải sản mà cả hai yêu thích, được Vỹ tặng những món quà lưu niệm của biển, được đi chùa cầu bình an và sức khoẻ cho gia đình. Sau đó cả hai cùng trở về nhà.
- Nếu mệt thì tựa vào lưng anh ngủ chút đi.- Vỹ ân cần quan tâm Trúc.
- Anh còn mệt hơn em mà, anh còn phải lái xe sao em có thể ngủ được.
Trúc hỏi Vỹ:
- Tuần trước anh nghĩ rồi sao tuần này anh được nghĩ nữa vậy?
- Bí mật.- Vỹ cười và nói.
- Em muốn biết, anh mau nói đi nếu không em giận đó nha.
- Lại nữa rồi. Thật ra anh nói với sếp là anh đi ăn cưới bạn thân nên nhất định phải nghỉ.
- À. Thì ra là ăn cưới bạn thân.- Trúc lặp lại câu nói của Vỹ với ý trêu chọc.
Cả hai nói chuyện rôm rả trên suốt chặng đường về, dường như đường về không xa lắm.....

Loading disqus...