Sáng hôm sau, sau khi chia tay Yohei ở sân bay, Satsuki đi thẳng đến khách sạn Claridge.
Cứ nghĩ về chuyện xảy ra tối qua, tâm trạng cậu lại rối bời. Lời thổ lộ của Yohei đã làm gợi lại một chuyện cũ mà Satsuki đã cố đặt nó sâu trong một góc của tâm hồn. Ngày đó, mỗi lần cậu cải trang nữ, cậu luôn phải hôn một ai đó. Tuy chỉ là những cái chạm môi khe khẽ, không có hại gì, nhưng cậu vẫn cảm thấy ghét nó. Và dù cho nụ hôn chỉ là từ cảm giác yêu mến, quả thực, cậu cũng chẳng thích thú gì khi hôn Yohei đêm qua.
Ngoại lệ duy nhất là những nụ hôn giữa cậu với Edward. Cậu không chào đón chúng, nhưng cậu có thể chịu đựng chúng. Có thể vì cậu đã hôn quá nhiều đến mức thành ra vô cảm với chúng.
Lúc cậu đến khách sạn, Edward đã đứng đợi ở ngoài sảnh.
“Tôi đang lo hôm nay cậu sẽ không đến,” anh ta nói với một nụ cười mờ nhạt.
“Sao lại không chứ?” Satsuki mỉm cười quyến rũ.
“Vì hôm nay cậu bạn người Nhật của cậu trở về. Tôi còn nghĩ có thể cậu đã đi cùng cậu ta, rời khỏi đây.” Edward đáp.
“Đừng có nghĩ lung tung. Tôi đã đến đây với anh,” Satsuki đặt một nụ hôn lên môi anh.
Edward đông cứng người mất một lúc, sau đó nhẹ nhàng đẩy Satsuki ra.
Satsuki không ngờ anh ta lại phản ứng như vậy. Cho đến giờ, Edward vẫn luôn là người chủ động hôn kia mà. Chắc chắn phải có một nguyên nhân sâu xa nào đó cho hành động này. Cậu không kiềm được cảm giác chua xót trong lòng. Chẳng lẽ vai diễn của cậu không làm Edward hài lòng?
“Hôm nay chúng ta sẽ làm theo A hay B?” cậu hỏi, cố tự trấn tĩnh lại mình.
Kế hoạch A là yêu cầu nhanh chóng nhất, vì nó chỉ đơn giản là dành cả ngày ở khách sạn sau khi họ dùng bữa xong. Kế hoạch B bao gồm ra ngoài và diễn kịch sau khi dùng bữa xong. Kế hoạch B thường khiến họ trở thành tâm điểm của những đám đông.
“Cả hai đều không,” Edward nói. “Chúng ta sẽ quay về căn hộ của tôi. Neville cũng sẽ ở đó, nên tôi sẽ không mất kiểm soát nữa đâu.”
Satsuki gật đầu, ngạc nhiên. Lúc chỉ có hai người thì thấy hơi kì quái, nhưng nếu có Neville ở đó nữa, cảm giác đó sẽ bị xua tan phần nào.
------------
Neville ra ngoài cửa đón họ khi thấy họ trở về. “Hey, May. Vị nữ anh hùng đã trở về.”
“C-chào anh,” Satsuki hơi ghen tị khi thấy Neville luôn có thể đến nhà Edward bất cứ khi nào hắn muốn trong khi Satsuki không có ở đó.
“Mời vào, mời vào,” Neville mời mọc cứ như thể đây là nhà của hắn.
Bữa tối của họ đã được sắp sẵn trên bàn ăn.
“Trước hết, cho sự thành công của kế hoạch,” Neville đang rất cao hứng. “May, nghe tôi nói này. Một tuần tới sẽ có một lễ cưới lớn ở Dorsett. Trước đó, chúng ta sẽ tổ chức một bữa tiệc ở Luân Đôn, nhưng việc này đã bị lộ, có rất nhiều phiền phức, nên bọn tôi đã thay đổi kế hoạch.”
Satsuki gật đầu. Cậu biết trước đó lễ đính hôn được dự định là vào tháng năm, nên họ đã dời kế hoạch lên một tháng.
“Và bao giờ thì cưới?” Cậu hỏi.
“Nghe nhé, đừng ngạc nhiên,” Neville cảnh báo, “ngay khi bữa tiệc đang diễn ra, cậu sẽ đi ra ngoài và thay váy cưới. Sau đó lễ đính hôn trở thành lễ cưới luôn. Ngày hôm sau, các cậu sẽ đi hưởng tuần trăng mật.”
Satsuki nuốt cái ực. Mọi chuyện diễn biến nhanh hơn cậu nghĩ.
“Và sau đó là xong,” Neville kết luận. “Cậu có thể quay lại cuộc sống trước đây và Edward sẽ rời khỏi Anh cho đến khi dư luận lắng xuống.”
“Giờ tôi phải làm gì cho đến lễ đính… à, lễ cưới?” Satsuki hỏi.
“Bọn tôi muốn cậu ở đây cho đến hôm đó. Nếu cậu mà bị bắt cóc thì mọi chuyện chẳng hay ho chút nào đâu,” Edward hờ hững nói.
“Bắt cóc?” Satsuki lặp lại.
“Ngày mai bọn tôi sẽ gửi thiệp mời,” Edward giải thích thêm. “Có thể một vài người sẽ cố làm cái gì đó vì họ không thích chuyện này.”
Satsuki gật gật đầu. Mười ngày nữa, cậu sẽ được tự do khỏi trò khôi hài này. Dù vậy, cậu lại thấy mâu thuẫn hơn là mong chờ. Tại sao chứ?
Bởi vì điều đó có nghĩa là cậu sẽ mãi mãi rời khỏi Edward.
------------
Cuộc sống trong căn hộ chẳng có gì ngoài cảm giác chịu đựng.
Khi họ ở riêng với nhau, Edward và Satsuki chẳng bao giờ nói chuyện, ngay cả khi họ đụng mặt nhau. Cứ phải chết dí mãi ở trong căn phòng rộng lớn, chẳng có ai để nói chuyện, Satsuki cảm thấy mình sắp phát điên đến nơi.
Nằm lăn qua lăn lại trên giường, những suy nghĩ của cậu lại hướng về Edward. Cậu biết Edward đang ở đâu đó ngoài kia.
Ngoài một căn nhà rộng lớn ở Luân Đôn, Edward còn có một trang viên với một đội quân người hầu và Edward chẳng bao giờ phải động tay động chân vào việc gì. Lúc đầu, Satsuki vô cùng ngạc nhiên sao trên đời lại có một kẻ may mắn đến vậy. Nhưng xem ra anh ta thực sự đâu có hạnh phúc. Cha mẹ anh ta đã qua đời mà chưa một lần bày tỏ sự quan tâm với anh, họ hàng thân thích thì chỉ chăm chăm chiếm lấy tài sản của anh, và anh bị ép buộc phải kết hôn.
“Không biết Edward định làm gì sau khi cuộc hôn nhân giả mạo này kết thúc.”
Nghĩ mãi, Satsuki cũng không thể nghĩ được gì ngoài dự đoán Edward sẽ lại bị lối sống buông thả trước kia bám riết lấy.
Có tiếng người gõ cửa, Satsuki bật dậy.
Edward mở cửa và đứng ở đó với vẻ mặt đáng tiếc. “Họ muốn cậu mặc đồ và trang điểm thử ngoài phòng khách,” anh nói, cố gắng chỉ nói trong một vài từ ngắn gọn cần thiết.
Satsuki im lặng gật đầu. Khi cậu bước vào phòng khách, cậu thấy một chiếc váy cưới trắng tinh và hàng tá những bộ váy khác với đủ màu sắc đang chờ đợi cậu. Hẳn cô gái nào mà thấy cảnh này sẽ thích mê mệt, nhưng Satsuki chỉ thấy như bị núi quần áo kia đè đến ngạt thở.
“Tổng cộng có bao nhiêu bộ tôi phải mặc?” cậu kinh hãi hỏi.
“Một cho lễ đính hôn và một chiếc váy cưới cho hôn lễ. Hai bộ tất cả,” tiếng phụ nữ trả lời, một trong những nhà thiết kế đã được bí mật thuê về.
“Nếu chỉ cần lấy hai bộ, sao lại có nhiều thế này?” Satsuki thắc mắc.
“Chúng tôi không thể biết bộ nào đẹp nhất nếu cậu không thử mặc hết chúng.” Người phụ nữ giải thích.
“Oh,” Satsuki nhìn quanh tìm đường thoát, nhưng Edward đã biến đâu mất tiêu. Sau đó, cậu bị ép phải thay đi thay lại đồ làm cậu cảm giác mình như một con búp bê.
Khi họ đã chọn được trang phục ưng ý, mấy chuyên gia làm đẹp tới. Họ luôn tay người thì làm tóc người thì trang điểm cho cậu. Khi mọi việc kết thúc thì cậu đã mệt đứ đừ.
“Chẳng lẽ đây là sự trừng phạt vì mấy lời than vãn buồn chán sao?” Satsuki than thầm.
Trong mười ngày tới, có quá nhiều việc phải làm để chuẩn bị cho lễ cưới, và xem ra cậu cũng chẳng còn thời gian để mà buồn chán nữa.
Edward đang rất phiền muộn.
Chỉ hơn một tuần nữa thôi vở kịch của họ sẽ kết thúc. Trước hôm đó, anh muốn nói lời xin lỗi với Satsuki về chuyện đêm đó. Nhưng anh vẫn chưa tìm được lúc thích hợp để nói mà cũng chưa biết nói thế nào. Hơn nữa, Satsuki lại rất khó thuyết phục.
“Chỉ cần còn sống ngày nào, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh.”
Suốt quãng đời còn lại, có lẽ Edward sẽ chẳng thể nào quên được khuôn mặt nhợt nhạt khi đó đã giận dữ nhìn anh.
Lúc ở nơi công cộng và khi có mặt Neville, Satsuki vẫn tỏ ra thân thiện, nhưng chỉ cần họ ở một mình với nhau, cậu lại ngoảnh mặt đi và không thèm nói với anh một lời. Edward bắt đầu hiểu nỗi tức giận của Satsuki sâu sắc đến mức nào.
Anh đã hi vọng mình sẽ có cơ hội nói lời xin lỗi với Satsuki nếu yêu cầu cậu ở lại đây, nhưng xem ra vẫn không có kết quả.
Cố gắng thoát khỏi sự nhức nhối trong lòng, anh tìm đến rượu. Từ ngày cha mẹ anh mất, cuộc sống với anh vẫn luôn như vậy. Mỗi khi có quá nhiều vấn đề xảy đến, anh sẽ lại thấy vui vẻ khi uống rượu. Nhưng từ khi gặp Satsuki, anh nhận ra rằng anh thích ở bên cậu hơn cả việc uống rượu. Nhưng giờ, nỗi đau lại quay trở lại với anh.
Bỗng chuông cửa reo vang.
“Chắc là Neville.”
Edward đã ngà ngà say nên suy nghĩ cũng trở nên mơ hồ. Khi anh mắt nhắm mắt mở ra mở cửa, Angelica xuất hiện trước mặt anh.
Người gác cổng đều thông báo tất cả các vị khách đến thăm anh trước khi vào. Nhưng việc Angelica là họ hàng của Edward thì ai cũng biết nên người gác cổng đã để cô ta vào luôn.
“Chào, Edward.” Angelica tươi cười. “Vị hôn thê bé nhỏ đáng yêu của cậu đâu rồi?”
“Tôi cũng đang thắc mắc đây,” Edward lẩm bẩm.
“Tôi muốn gặp cô ấy,” cô chị họ kia dịu dàng nói.
“Tôi không nghĩ là cô ấy muốn gặp chị” Edward thẳng thừng nói.
“Có thể là không,” Angelica gật đầu. “Nhưng cũng đã đến lúc cậu cần nhận ra cô ta là loại người gì.”
“Bây giờ mới đang là trưa,” Edward mệt mỏi nói. “Chị có thể đợi cho đến lúc tôi tỉnh táo hơn chứ?”
“Thật không thoả đáng chút nào,” Angelica cười tiếc nuối. “Dù sao, tôi vẫn cần nói chuyện với vị hôn thê của cậu.”
Angelica đi sượt qua Edward và bước vào bên trong.
“Chị hơi tự tiện quá rồi đấy, chị họ,” anh nói.
Satsuki cũng đã nghe thấy tiếng ồn ào của Angelica. Cậu bước vào phòng, đang hoàn toàn mặc đồ nữ. “Uh, chị muốn gặp tôi?”
“Tôi đến để vạch trần bộ mặt thật của cô.” Angelica lôi từ trong ví ra một bức ảnh. “Cô có thể giải thích cho tôi biết cái này là gì được chứ?” Bức ảnh mà cô ta giơ trước mặt Satsuki đề ngày 27 tháng ba, chụp cảnh Satsuki đang rời khỏi khách sạn cùng Yohei.
“Tôi không chỉ có một bức ảnh này thôi đâu,” Cô ta nhét một bức ảnh khác vào tay Edward để anh có thể nhìn cho thật rõ. Đó là bức chụp cảnh Satsuki và Yohei đang hôn nhau bên bờ sông Thames.
Edward nghe máu nóng đang dồn lên mặt.
----------------
“Cô ta biết thân phận thật sự của mình?” Satsuki tái mặt.
Có lẽ một kẻ chụp trộm đã bám theo họ sau khi họ ăn tối với Edward. Thật khó để nói tạm biệt với Yohei tối đó, nên Satsuki đã quyết định ở lại khách sạn với cậu ta. Máy ảnh đã chụp lại toàn bộ đêm đó.
Bức thứ nhất là cảnh buổi sáng khi họ đang đến sân bay. Satsuki vẫn đang mặc đồ nữ để sau đó đến thẳng chỗ hẹn với Edward vào buổi chiều.
“Đây là những bức ảnh chụp gần đây,” Angelica khinh bỉ nói. “Tôi chắc là cô cũng nhận ra chúng được chụp lúc nào chứ nhỉ?”
Satsuki không thể nói được gì.
Angelica làm ầm lên. “Sao cô dám cưới Edward trong khi cô đã có một người tình?”
Đôi mắt Satsuki vô tình mở to trước câu nói của Angelica. “Cái gì?”
“Cô còn định giả vờ như không hiểu những lời tôi nói khi tôi đang có những bằng chứng này trong tay sao?” cô ta rít lên. “Cô, đích xác là một kẻ đào mỏ.”
“Cô ta vẫn chưa biết mình là con trai!”
“Cô sai rồi. Cậu trai đó chỉ là một người bạn từ thời trung học của tôi.” Satsuki nói, cố nhịn cười.
“Cô còn dám nói vậy dù tôi đã có những bằng chứng không thể chối cãi về cái đêm hai người ở cùng nhau trong khách sạn sao?” Angelica nhếch môi khinh bỉ.
Không thể nhịn nổi nữa, Satsuki phá lên cười. “Dù cho chúng tôi có ngủ chung giường, thì cũng chẳng có gì như cô nghĩ đâu. Cậu ta là gay.”
“Xin lỗi, Yohei,” Satsuki thầm cảm thán, sau đó nói tiếp. “Sao cô không thử hỏi cậu ta? Tôi có thể cho chị số điện thoại của cậu ta. Dĩ nhiên, Edward cũng đã biết chuyện này.”
“Thật là một lời nói dối trắng trợn,” Angelica giễu cợt.
Edward, kẻ vẫn đứng im lặng như tượng nãy giờ, cuối cùng cũng lên tiếng. “Cô ấy nói hoàn toàn là sự thật. Chị họ, chị thôi đi được không? Chị chắc phải biết tôi cũng đã gặp cậu ta. Tôi nghĩ chị đã giấu những bức ảnh ba người chúng tôi đang ăn tối cùng nhau. Tôi không ngu đến mức ngồi ăn tối với tình địch của mình chứ.”
Cuối cùng Angelica cũng cứng họng. Cô ta nhìn chằm chằm hai người một lượt, cặp lông mày nheo lại.
“Vậy là cậu sẽ không huỷ bỏ lễ đính hôn?” cô ta hét lên.
“Chính xác,” Edward khẽ gật đầu.
Angelica quay gót và lao thẳng về phía chiếc cửa đằng sau cô ta. Satsuki đợi đến lúc tiếng bước chân của Angelica đã khuất xa, mới thở phào một hơi dài.
“Tôi cứ tưởng cô ta đã phát hiện ra tôi là con trai,” Cậu cười nhẹ nhõm, quay sang nhìn Edward.
Biểu tình trên gương mặt Edward lúc này thật phức tạp.
“Không ngờ là hai người các cậu lại có cảm tình với nhau như vậy,” anh ta lẩm bẩm đầy ngụ ý và tránh ánh mắt của Satsuki.
“Gì cơ?” Satsuki tròn mắt ngạc nhiên.
“Có lẽ tôi đã nhầm khi nghĩ đó là lần đầu tiên của cậu,” Edward nói.
Satsuki thấy máu nóng đang dồn đến đỉnh đầu. Cậu tát Edward một cái trước khi kịp nhận ra cậu đang làm gì.
“Anh là đồ quái vật!” cậu gào lên, mặc kệ Edward vẫn đang đứng ngây người, chạy về phòng mình.
Cậu ném mình lên giường. Nước mắt cậu trào ra và cứ tuôn mãi không ngừng. Cậu đã nhận ra nguyên nhân cho những giọt nước mắt của mình, điều cậu không bao giờ muốn thừa nhận.
Cậu yêu Edward