Tiểu thư và hắn... Trang 2

Nói xong nó đứng phắt dậy, trước khi bỏ đi nó còn bồi thêm một câu:

- Rất mong sau này “Vô duyên đối diện bất tương phùng” . Mà đừng có coi thường khả năng học thơ chữ Hán của tôi nhé.

Cho mãi đến khi thằng nhóc đi mất tiêu rồi hắn mới nhận thức được mình vừa bị nó “lên lớp” . Đúng là những đứa học văn đều đáng ghét như nhau. Nhìn cuốn tập thằng nhóc để quên trên bàn, hắn thầm nghĩ : cậu muốn bất tương phùng mà coi bộ “thiên bất dung gian” thì phải.

-o0o-
- Phong, làm gì mặt mày bí xị vậy em trai? Duyệt bài xong hết chưa? - Nhỏ My đẩy cửa bước vào phòng Đoàn. Thái Phong giương đôi mắt to tròn ngó lại nhỏ, trả lời nhát gừng:

- Em có bí xị gì đâu. Bài em duyệt xong rồi.

- Hehe, thấy lời ngỏ với bài cảm nhận kỳ này chất lượng không? - My cười, không giấu vẻ tự hào. Thái Phong gật đầu đồng tình:

- Hay lắm, chị viết hả?

- Haha, chị làm gì có cái tài năng đó mà viết. - My cười cười - Của bạn Lá yêu dấu của em đấy.

Nó thoáng đỏ mặt, nhưng rất nhanh sự bực tức đã choáng mất sự xấu hổ. Mặt nó quay lại vẻ hầm hầm ban đầu:

- Ổng dám kêu em là tiểu thư đó. Thiệt tức muốn cho ổng vài đòn karate cho biết tay em!

- Trời ạ, đối xử với người mình thích như thế sao?

- Người tệ như thế em không thèm. Hồi đó chắc chắn là em uống lộn thuốc đầu óc có vấn đề hay là ma dẫn lối quỷ đưa đường kiểu gì ấy nên mới bước chân ra đằng sau trường vào cái giờ điên khùng đó rồi thấy ổng rồi thích ổng. - Nó tuôn luôn một tràng đầy bức xúc. Nhỏ My chỉ biết cười trừ:

- Tại em chưa hiểu con người nó đấy thôi. Không phải chính em từng nói những người nhìn thấy vẻ đẹp của ngôn từ đều là những người rất tuyệt vời sao?

- Uh, trừ ông đó ra. - Nó cau có. Mắt My ánh lên tia gian tà.

- Chị thấy nó đeo kính rồi, xấu òm! - Nhỏ cố tình nói bằng giọng chê bai, và đúng như dự tính, ngay lập tức nhỏ bị phản bác:

- Vì ổng không phải đang đọc sách. Khi đọc sách, gương mặt ổng tĩnh lặng nhìn rất hay, với lại...

- Sao hả?

- Khi đeo kính đọc sách, ổng có đôi mắt hiền. - Nó chỉ nói thế rồi đỏ mặt đứng dậy đi về lớp. My được dịp cười một trận no nê, mãi đến khi thằng bí thư vào phòng và hoảng hốt tưởng mình lại quên cài khóa quần như bữa trước. (há há há! )

-o0o-

Tiết bốn buổi chiều trời lất phất mưa, đến tiết năm thì đã trở thành mưa lớn. Tiếng chuông hết tiết vang lên, đám con gái ríu rít lôi ra nào áo mưa nào dù trong khi đám con trai thì che cặp lên đầu rồi chạy băng qua sân trường lõm bõm nước ra nhà xe. Chẳng mấy chốc khắp sân trường đã rực rỡ màu sắc của những chiếc dù và áo mưa, trông như một vườn hoa ấy.

Ngô Đồng uể oải gom sách vở bỏ vào cặp. Hắn không có dù, không có áo mưa, hôm nay không đi xe đạp nên không vội về làm gì. Hắn ghét sự ướt át. Gài cặp lại xong, hắn lôi từ trong ngăn bàn ra cuốn tập Thái Phong để quên trưa hôm qua. Thằng này bộ không biết mình quên tập sao mà qua nay không thấy đến đòi. Hắn lật lật cuốn tập. Chữ con trai mà ngay ngắn tròn trịa, lại viết bằng mực tím. Hắn nhìn bìa tập, chép miệng, không hiểu mẹ mình truyền thụ kiểu gì mà làm cho thằng này mê hai câu thơ đó dữ vậy không biết.

Bìa sau tập kẹp một tờ giấy A4 gấp đôi. Hắn tò mò vừa định mở ra xem thì một bàn tay đã giật mất tờ giấy.

- Đừng có tự tiện coi giấy tờ của người khác chứ!

Thái Phong nhét tờ giấy vô cặp rồi tiện tay giật luôn cuốn tập trên tay hắn. Hắn phản ứng bằng cách... giật lại:

- Nè nè, cho cậu nói lại đó. Cậu để quên tập, tôi giữ giùm không biết cám ơn mà còn có thái độ vậy là sao hả?

- Tôi... - Thái Phong vừa mở miệng thì có tiếng sấm nổ làm hắn vội đưa tay lên bịt tai lại. Một trong những lý do chính khiến hắn ghét mưa là vì hắn sợ tiếng sấm. Có lẽ vì ký ức về cái ngày hắn bị cả đám con trai bu quanh là một ngày mưa rất lớn, và tiếng sấm đã át đi mọi tiếng động từ cái nhà kho sau trường dạo đó. Đến mãi sau này, thứ tiếng đì đùng hay đi kèm với những cơn mưa luôn tạo cho hắn cảm giác căng thẳng. Khi tiếng sấm đã dứt, hắn thấy Thái Phong đang nhìn mình thắc mắc. Nhún vai, hắn đưa trả cuốn tập, xách cặp đi ra khỏi lớp:

- Tôi về trước.

- Trời đang mưa mà, anh có áo mưa không?

- Không có. Nhưng cũng không cần cậu lo.

Hắn nói vậy rồi đi luôn. Thái Phong vội chạy theo:

- Lấy áo mưa của tôi nè.

- Khỏi. Đi bộ mà trùm áo mưa nhìn ngu chết được!

Rồi không để ý nhìn xem Thái Phong có còn đi theo mình không, hắn xuống sân trường, đi một mạch ra cổng. Phòng bảo vệ đầy những tà áo dài trắng của đám con gái chưa về được. Hắn mỉm cười chào mấy cô nàng chung lớp.

Vừa bước chân qua cổng trường, tiếng chuông xe đạp lanh canh đã vang lên sau lưng. Hắn quay lại. Thái Phong chìa cho hắn cái áo mưa:

- Thuận đường, tôi cho quá giang nè. Anh chở. Mặc áo mưa vô đi.

- Rãnh quá ha! - Hắn làu bàu. Nhưng nhìn đôi mắt có nét gì đó như lo lắng và chờ đợi, hắn không biết làm sao, tặc lưỡi cầm lấy cái áo mưa trùm vào người - Được rồi, về lẹ lên!

Trời mưa coi vậy mà cũng có cái hay, vì con đường trong mưa nhìn rất đẹp. Hai hàng cây ven đường xanh một màu hiền dịu trong màn mưa trắng. Hắn tưởng như mình có thể nghe được cả mùi lá cây quyện trong hơi đất nồng nồng.

- Ăn gì mà nặng dữ vậy?

Có tiếng khịt mũi không vui từ cái kẻ đang trùm vạt áo mưa ngồi sau lưng hắn. Nhưng nó không trả lời trả vốn gì. Sao vậy nhỉ, không lẽ nói vậy mà cũng giận được à?! Thôi kệ.

Mưa cũng đã nhỏ hạt dần.

Nhất thì tàn vũ kiêm hồng tận
Bách đạo thanh tuyền nhập giản lưu

(Mưa tạnh cầu vồng tìm chỗ trốn
Một khe trăm suối đổ tuôn hàng)

Hắn vui miệng đọc mấy câu thơ trong một bài thơ cổ. Nó lên tiếng:

- Đằng Hoa sơn hạ (Dưới núi Đằng Hoa) của Vương Sĩ Trinh đúng không?

- Ờ - Hắn thờ ơ đáp lời - Cậu thuộc không?

- Đừng có coi thường tôi! - Nó nói giọng gây sự rồi đọc luôn một mạch

Mạch lũng sâm si bích ngạn đầu
Đằng Hoa sơn hạ vãn phong thâu
Nhất thì tàn vũ kiêm hồng tận
Bách đạo thanh tuyền nhập giản lưu.

- Ô, hôm nay có tiến bộ. Bài khó thế mà nhớ, bài dễ như Cáo tật thị chúng lại quên, hay nhỉ? - Hắn khen với ý trêu chọc, lòng thầm nghĩ chắc nó đang tức đỏ cả mặt. Hắn phải thú nhận một điều là hắn rất khoái chọc tức nó.

- Anh thích thơ văn vậy, sao lại bỏ học văn? - Nó chợt hỏi. Hắn im lặng một lúc rồi đáp gọn lỏn:

- Không liên quan cậu.

Cánh cổng xanh ẩn sau hàng rào hoa giấy nhà hắn đã hiện ra trước mắt. Hắn dừng xe, cởi áo mưa trả cho Thái Phong:

- Cám ơn đã cho tôi quá giang. Về cẩn thận.

- Ưm... hẹn gặp lại ở trường.

Nó mỉm cười, khoác áo mưa rồi lên xe chạy đi mất. Hắn đứng ngẩn ngơ nghe tiếng chuông xe đạp leng keng ở xa xa. Chà, sao giờ mới phát hiện ra nó có nụ cười thật hiền với cái răng khểnh trông ngộ ơi là ngộ ta?

“ Chẹp, con trai chuyên văn...” - Hắn lẩm bẩm như thế, đóng cổng chạy vội vô nhà. Đi kiếm cái gì ăn đã. Chắc tại mình đói bụng nên mới suy nghĩ lung tung đó thôi.

 

-o0o-

Valentine luôn là một dịp trọng đại trong năm. Đối với bọn học sinh cấp ba lắm mộng mơ thì phải nói đó là một ngày siêu đặc biệt, có lẽ chỉ kém ngày thi thôi. Trước Valentine khoảng một tuần lễ, cả trường đều xôn xao chuyện hoa hồng và sô cô la. Bọn con gái tụm lại với nhau mặt hoặc hồng hào hoặc ửng đỏ đủ thể loại bàn chuyện tặng quà gì, bày tỏ như thế nào. Đám con trai thì tuy bên ngoài ra vẻ thờ ơ nhưng thực chất những câu chuyện tụi nó nói với nhau cũng chỉ xoay quanh ngày lễ tình yêu sắp tới. Không khí nhuốm một màu hồng đặc sệt, thật là cực hình cho những đứa không ham hố gì mấy thứ nhốn nháo vớ vẩn đó. Như Ngô Đồng chẳng hạn.

Nhưng mặc dù rất không thích thì hắn cũng không có cách nào quên được ngày này, vì đó là sinh nhật nhỏ My. Từ hồi quen con nhỏ tới giờ, năm nào hắn cũng phải đến nhà phụ nhỏ chuẩn bị tiệc sinh nhật, vì nhỏ nhất định phải ăn bánh kem sô cô la hắn làm. Ngay cả bạn trai thanh mai trúc mã của nhỏ cũng không dưới một lần phải phát ghen lên với hắn về vụ này.

Hôm nay đã là ngày 13, hắn định tan học sẽ đi mua bột cacao. Dọn tập vở vào cặp thật nhanh, hắn chạy ra khỏi lớp, trong đầu tính toán những chỗ phải ghé và những thứ phải mua. Đến góc cầu thang, bước chân hắn chậm lại. Thái Phong đang nói chuyện với một cô nàng. Họ nắm tay nhau và cô bé đang cầm một hộp quà hình trái tim. Hình như cô vừa hôn nhẹ lên má nó. Ái chà, thằng nhóc này cũng đào hoa ghê - hắn cười, nghĩ thầm. Không biết sao trong lòng có chút khó chịu.

Hắn ghé vào siêu thị cách trường không xa. Hắn thường mua bột ca cao ở đây. Hắn không biết nấu ăn nhưng lại giỏi làm bánh, có lẽ vì từ bé hắn đã rất thích đồ ngọt. Từ hồi bỏ học văn thì hắn lại có thêm thời gian để làm thêm những thứ bánh mới trong sách làm bánh, thế là nghiễm nhiên được nhỏ My trưng dụng để làm giùm quà cho con nhỏ mang tặng bạn trai. Thật hết biết.

Mua xong bột ca cao, hắn đi lên nhà sách ở tầng hai. Trưa nắng nên làm biếng về, đi loanh quanh một chút vậy. Hồi nhỏ mỗi khi có chuyện buồn bực hắn thường vô nhà sách đi lang thang. Bây giờ hắn cũng đang bực mình, mà không rõ tại sao. Hắn dừng lại ở kệ sách Văn học nước ngoài. Nhìn mấy cuốn sách văn học Trung Quốc, tự dưng hắn nhớ tới “tiểu thư chuyên văn” và cô bé hồi trưa này, buột miệng lẩm nhẩm:

- Tri nhân tri diện bất tri tâm! Mình cứ nghĩ nhóc đó hiền lành... Đúng những đứa học văn là những đứa trăng gió!...

- Anh đang nói ai trăng gió? Hay đang nói chính mình vậy?

Hắn giật cả mình, Thái Phong đang đứng đọc sách kế bên hắn. Hắn nhích ra xa, cau mày:

- Cậu làm gì ở đây?

- Mua đồ. Không lẽ tôi không được phép vào siêu thị à?

- Mua quà Valentine cho bạn gái hả? - Hắn lơ đãng lật lật một cuốn sách, thờ ơ buông ra câu hỏi. Thái Phong có vẻ ngạc nhiên, nó nhíu mày không hiểu. Hắn chép miệng - Ờ thì cô bé xinh xinh hồi trưa ấy.

- ...

- Người ta tặng quà thì cũng phải đáp lễ hen. Tôi mua đồ xong rồi, tôi về.

Hắn bỏ đi một mạch, với sự khó chịu đầy ắp trong lòng. Sau lưng hắn, có một đôi mắt rõ ràng chưa hiểu chuyện đang nhìn theo.

-o0o-

Valentine. Sáng sớm bước vô lớp đã thấy bàn này một bó hoa hồng, bàn kia một hộp quà. Lớp học bỗng chốc rực rỡ, hắn cũng thấy vui vui. Mấy đứa con gái lớp hắn ngày thường bà la sát là thế, tự dưng hôm nay đồng loạt có vẻ ngượng ngùng trông hay hay. Cả lũ con trai hình như cũng hiền hơn mọi ngày. Hắn về chỗ ngồi, thản nhiên lấy vở ra làm toán, trong khi những trái tim hồng vẫn bay loạn xạ khắp lớp. Kệ, mỗi năm có một ngày thôi, ráng mà thông cảm vậy.

Buổi chiều sinh nhật nhỏ My. Vì đám bạn của nhỏ phần nhiều đã có đôi có cặp nên tụi nó chỉ ghé tặng quà, chúc mừng mấy câu xong cặp nào cặp nấy kéo nhau đi mất tiêu. Năm nào cũng thế, tiệc sinh nhật chỉ gồm hán, nhỏ, tên bạn trai thanh mai trúc mã và mấy đứa em họ của nhỏ. Đám trẻ con ấy thì chỉ chờ ăn bánh rồi cũng chạy chơi đâu mất. Nhưng năm nay, có thêm một người. Hắn đã suýt đánh rơi cái bánh kem khi thấy thằng nhóc chuyên văn đó bước vào nhà. Nhỏ My nhận ra ngay sự thay đổi trên mặt thằng bạn mình, cười phớn phở:

- Hai người cũng biết nhau rồi ha! Giới thiệu với bạn Ngô Đồng thân mến, nhóc này là đàn em yêu dấu của tao, người đã giúp đỡ tao gần phân nửa công việc khi làm báo trường.

- Hả? Mày không định nói... - Hắn nghẹn lời. My tỉnh bơ:

- Ờ, rất xin lỗi mày nhưng cho dù là bài của mày viết thì cũng phải được nhóc này duyệt, hehe!!! Nhưng mày yên tâm là nó không lộ ra mày là Lá đâu ^^!

Nhỏ My tung tẩy bỏ vô nhà. Hắn nhìn Thái Phong. Nó cười nhẹ.

- Không đi chơi với bạn gái sao? Rãnh rỗi tới đây vậy? - Hắn nói với giọng điệu móc méo một cách cố tình. Nó tròn mắt:

- Tôi làm gì có bạn gái!

- Thì cô bé dễ thương trưa hôm qua tặng quà cho cậu ấy! - Thật kỳ cục, hắn có cảm giác mình đang giận dỗi thì phải. Thái Phong phì cười:

- Anh làm gì tra hỏi thấy ghê vậy? Tôi có bạn gái thì ảnh hưởng gì đến hòa bình thế giới à?

- Uh thì không ảnh hưởng. Chúc hai người hạnh phúc nhé! Trông rất xứng đôi đó! - Hắn mỉa mai. Thái Phong tức:

- Nói vậy là ý gì hả?

- Chẳng gì hết!

- Nhưng anh...

- Chẳng phải còn mi lên má cậu sao? Rõ ràng thế mà không dám nhận, cậu là con trai gì kỳ vậy?

- Đó là tự bạn ấy... Mà mắc mớ gì anh phải để ý nhiều thế hả?

- Ừ ha, xin lỗi nhé, chuyện cậu với ai vốn không liên quan tôi!

- Phải rồi, tại vì tôi trong mắt anh đâu có chút ý nghĩa nào! - Nó tức đến mức cả gương mặt đỏ bừng lên. Không thể chịu nổi thằng cha cứng đầu đó - Tôi đúng là ngốc mới thích anh hơn cả năm trời, đúng là ngốc nên lúc nào cũng chỉ nhìn thấy một mình anh!

- Thích tôi? Cám ơn, tôi không dám nhận! - Vẫn còn giận dữ, hắn chỉ nói vậy rồi bỏ vô nhà, không để ý chút gì đôi mắt nâu loáng nước ở phía sau.

Hôm đó hắn phải đối mặt với cơn thịnh nộ của nhỏ My : “Mày đã nói gì để cho nhóc Phong bỏ về vậy hả?”, và khi hắn lắc đầu bảo không biết thì con nhỏ càng giận hơn “Thiệt uổng công có người đã bỏ cả buổi làm cái này cho mày!” . Không nói không rằng gì nữa, con nhỏ đưa cho hắn một cái bánh sô cô la nhỏ xíu không rõ hình thù gì hết, đùng đùng đi lên lầu. Mấy phút sau, nhỏ trở xuống để lên bàn một tờ giấy A4:

- Đề nghị mày xem cái này.

Hắn mở ra, ngỡ ngàng vì đó là một bức tranh, vẽ một thằng con trai ngồi dựa vào gốc cây đọc sách. Thằng con trai đó đeo kính. Ở bên trái bức tranh có ghi hai câu thơ mà hắn luôn bị ám ảnh:

Ngô đồng nhất diệp lạc
Thiên hạ cộng tri thu

- Hãy tự suy nghĩ tại sao hai câu thơ đó được người nào đó thích đến thế, nhé?

-o0o-

Một tháng trôi qua, tụi nó không gặp nhau nữa. Vô tình chạm mặt cũng chỉ nhìn nhau rồi đi. Hắn thấy bứt rứt khó chịu, càng khó chịu hơn khi đôi lần thoáng thấy từ xa, hắn thấy nó rất buồn. Có hôm hắn định dẹp hết mọi chuyện chạy đến xin lỗi nó, nhưng thấy khó xử quá nên thôi. Cho dù hắn đã biết là nó thích hắn, nhưng hắn vẫn thấy chuyện đó sao mà khó tin. Nó đâu có tỏ ra như vậy trước mặt hắn.

- Mày tính sao đây? - My ngồi xuống cạnh hắn trên cái ghế đá dưới gốc phượng, hướng mắt về góc bên kia sân trường. Thái Phong đang chăm chú học bài.

- Tính cái gì? - Hắn nhăn mặt. My cười cười:

- Chứ mày với nó cứ vầy hoài được sao? Đối mặt một lần cho khỏe thân không phải tốt hơn hả?

- Tao không rãnh! - Hắn cáu, cầm mấy cuốn tập đi lên lớp. My ngó theo, lầm bầm:

- Thích gần chết mà còn làm bộ!

Olympic miền Nam năm nay tổ chức ở Đà Nẵng. Đội tuyển trường sẽ đi một tuần, mỗi môn sẽ có một giáo viên đi theo phụ trách. Đó là lý do mà mấy hôm nay mẹ Ngô Đồng tất bật đi mua sắm cái này cái kia. Bữa ăn tối hôm đó, mẹ hắn buột miệng nói:

- Dạo này con có gặp Phong không? Nó có chuyện buồn hả?

- Dạ? - Nghe nhắc tới nó hắn suýt nữa nuốt luôn cái trứng cút trong miệng. Mẹ hắn thở dài:

- Gần đi Đà Nẵng rồi mà sao thấy nó có vẻ mất tập trung quá, lúc nào cũng buồn buồn, không biết có chuyện gì không... Thấy hồi trước hai đứa cũng hay nói chuyện với nhau nên mẹ hỏi thử.

- Ưm... con cũng không biết...

Tự nhiên thấy ăn cơm hết ngon.

-o0o-
- Ngô Đồng, xách giùm mẹ cái túi du lịch với! - Mẹ hắn đẩy xe ra, gọi với vào trong. Hắn khệ nệ vai đeo cặp, tay xách cái túi ra cho mẹ. Sáng nay hắn lãnh nhiệm vụ chở mẹ lên trường, thì sẵn hắn cũng đi học luôn mà. Mẹ nhìn đồng hồ đeo tay. Đội tuyển tập trung ở trường hắn, và đúng 6 giờ xa sẽ khởi hành. Nghe nói chiều nay đến Nha Trang, nghỉ ở đó một đêm rồi hôm sau mới đi tiếp ra Đà Nẵng. Vất vả thiệt.

Đến trường, hắn đi gửi xe còn mẹ hắn thì vào phòng giáo viên. Đám học sinh nhốn nháo và háo hức đang tụm thành từng nhóm trước cổng trường, nói cười rôm rả. Hắn nhìn quanh tìm một dáng người nhỏ nhắn quen thuộc. Sao không thấy Thái Phong đâu nhỉ.

- Làm gì mà đi học sớm vậy?

Giọng nói vang lên sau lưng làm hắn giật mình. Quay lại, Thái Phong linh kỉnh ba lô túi xách đang đứng ở trước phòng bảo vệ

- A... thì...

- Nếu đi tiễn tui thì không cần.

- Không phải đi tiễn cậu, mơ à. Tôi đưa mẹ đến trường thôi. - Hắn khịt mũi - Mẹ tôi lo cho cậu đó. Mẹ nói thấy cậu buồn và không tập trung.

- Tôi không điên đến mức để chuyện đó ảnh hưởng đến việc học. - Nó cười buồn, nhìn thẳng vào hắn - Lẽ ra tôi không nói nhưng tại lúc đó không kiềm được nên lỡ miệng. Nếu đã làm anh khó xử thì tôi xin lỗi.

Hắn không biết trả lời thế nào nên cứ đứng nhìn nó như vậy. Mãi đến khi có tiếng chuông báo tới giờ lên xe, nó mới lên tiếng:

- Anh tới xách đồ phụ cô đi. Tôi đi trước.

Nó nói xong quay ra vất vả tha mấy cái túi xách lên xe. Đang toát mồ hôi với cái túi to đùng nặng trịch, một bàn tay đã đỡ phụ nó:

- Mẹ tôi có ba tôi phụ rồi, để tôi giúp cậu.

Hắn chỉ nói được có thế. Nó im lặng. Mãi đến khi nó đã ngồi trên xe và xe sắp chuyển bánh, hắn mới đến chỗ cửa sổ xe cạnh ghế nó ngồi và gõ vào kính cho nó mở cửa ra.

- Chuyện hôm trước sinh nhật My, tôi xin lỗi.

- ...

- Thật ra... tôi nghĩ là tôi ganh tị với cô bạn đó nên... - Hắn gãi đầu ngượng ngùng - Uhm, chúc cậu thi tốt.

- Uh, cám ơn! - Nó cười rạng rỡ.

Xe lăn bánh. Thái Phong vẫy tay chào hắn. Tay kia của nó đang cầm món quà Valentine muộn mà hắn dúi vào tay lúc nãy: một thanh sô cô la gói trong mảnh giấy ghi “ Tặng ‘tiểu thư’ của Lá”

Trong đầu nó hiện lên hai câu thơ quen thuộc đó...

Ngô đồng nhất diệp lạc
Thiên hạ cộng tri thu

Loading disqus...