Author: Tinhvặn
Email: tinhvanwing@yahoo.com
Rate: 13+
Genre: romance, shounen ai
Warning: ngắn, tâm sự của hai người yêu nhau
Status: twoshot, complete
Summary: Hai người cô đơn, một người đi tìm kiếm người thuộc về mình, một người đi tìm kiếm nơi chốn của riêng mình. Thật may mắn giữa biển người mênh mông họ đã tìm thấy nhau. Đôi khi thật sự có tình yêu từ ánh mắt đầu và mãnh liệt đến không có lý do!
A/N: Quà Tết năm nay vẫn là tông hơi trầm, có lẽ vì qua từng năm, nhìn thấy nhiều hơn, sự đơn giản và vui vẻ dần mất đi. Nhưng dù thay đổi thế nào, mình vẫn là mình, bạn vẫn là bạn, và chúng ta vẫn thích đọc BL, thế là đủ rồi ha? *mỉm cười*
1 Giây Yêu Nhau
Cậu sinh viên:
Hiên không tin có yêu từ cái nhìn đầu tiên. Hiên không hoàn toàn phủ định nó, theo cậu giải thích thì từ ánh mắt đầu đã thích người đó, đơn giản chỉ vì vẻ ngoài hợp với tiềm thức yêu cái đẹp của bản thân mà thôi. Xin nhấn mạnh từ ‘vẻ ngoài’. Rất có lý đúng không? Chứ lần đầu thấy người ta, có biết tính cách tốt xấu, cuộc sống gia đình, quá khứ suy nghĩ của người ấy, không hiểu về con người đối tượng, không yêu bề ngoài người ta thì là gì?
Nhưng những người nghe kể về tình yêu giữa Hiên và anh, sự khởi đầu tình yêu của họ thì sẽ bật thốt lên rằng: quá lãng mạn, quá cổ tích, quá kỳ diệu, quá nhanh, quá…xạo đi?
Chỉ bởi vì lần đầu họ gặp và bắt đầu yêu nhau, thời gian còn nhanh hơn cả yêu từ ánh mắt đầu.
Hiên không thích đàn ông, cậu chắc chắn như thế. Lý do rất đơn giản, cậu thích nhìn những thứ đẹp đẽ bằng con mắt nghệ thuật, cũng vì hay nhìn chằm chằm ‘sự vật sống’ mà đôi khi dẫn đến hiểu lầm không cần thiết. Hiên cảm thấy thân hình và cơ bắp đàn ông không sai, nhưng cậu vẫn thích nhìn phái nữ hơn. Nghĩ mà xem, những đường cong mềm mại, làn da mềm như bông, chạm vào cảm xúc đầu ngón tay như sắp tan ra. Thân thể con gái luôn có mùi hương ngọt như kẹo, tiếng nói cũng mềm mại dịu nhẹ. Con gái tinh tế tỉ mỉ, những quan tâm chăm sóc từ việc nhỏ nhặt khiến người ấm lòng. Dĩ nhiên, con gái cũng có nhiều tính cách khiến người đau đầu như ăn hàng, nói nhiều, hay ghen, ganh tỵ thứ vụn vặt, nhất là ham mua sắm điên cuồng khiến người sợ hãi. Nhưng dù sao, Hiên thích đi bên con gái hơn là la cà với lũ bạn nam ham chơi biếng làm, mùa đông liền cả tuần mới tắm một lần, lý do là lạnh. Làm ơn đi, phía nam mùa đông có rét như phương bắc không? Bên kia người ta đổ tuyết trắng xóa còn chưa nói gì, bên nam mình mưa xuân rơi lắc rắc mà thôi.
Thế nhưng Hiên lại yêu anh, một người con trai. Vậy rốt cuộc Hiên thích con trai hay chỉ thích anh vì anh chính là anh? Ưm, thật khó giải thích, càng nghĩ càng rối, thôi đừng nghĩ nữa, tóm lại ta chỉ cần biết Hiên yêu anh là tốt rồi.
Hiên tin tưởng có tình yêu vĩnh viễn, tựa như rượu lâu năm, càng lâu càng nồng. Hai người yêu bên nhau cuồng nhiệt như lửa, thời gian sẽ ủ tình yêu thành thứ nước ngọt dịu. Một triết gia nào đó đã nói, vợ chồng sống lâu năm, họ không còn là người yêu mà là người bạn, người thân của nhau, thói quen nhau, điều đó cần thiết hơn là tình yêu nồng cháy.
Tuy nhiên, Hiên không tin loại tình yêu này sẽ tồn tại trong thời đại hôn nhân chỉ là một tờ giấy, nói vài câu đã yêu, quay đầu lại chia tay ngay.
Tuy nhiên, Hiên đã bên anh hơn ba mươi năm, năm nay hai người đều bước sang tuổi năm mươi trải đời.
Hiên cảm thấy con người yêu bằng đôi mắt, dù tàn nhẫn nhưng đó là sự thật. Vẫn biết thứ đó tốt cho mình, nhưng nhìn thấy thứ đẹp hơn chắc chắn sẽ vẫn đưa mắt nhìn thèm thuồng. Tựa như cùng là nước cam, đặt vào một cái cốc bằng nhựa và một cái ly kiểu có hoa văn, bạn muốn uống ly nào hơn?
Hiên tự hào năm nay cậu năm mươi tuổi, tóc rụng nhiều có dấu hiệu hơi hói, đuôi mắt và trán hiện rõ vết nhăn, nhưng mỗi tuần hai người vẫn ‘vận động’ đều đặn ba lần, tựa như hai mươi năm về trước. Dĩ nhiên lúc nghe anh phàn nàn bụng mình bắt đầu to ra, mặt cũng sắp thành mặt mâm rồi, cậu sẽ không bỏ anh chứ? Hiên cười to vỗ vào bụng anh bôm bốp, sau đó dùng nụ hôn thay cho câu trả lời.
Anh không có thân thể mềm mại như phái nữ, thân thể anh rắn chắc do mỗi ngày phải nhào bột làm bánh. Anh không có mùi hương ngọt ngào của nước hoa và các loại mỹ phẩm, thay vào đó là mùi đường, mùi sữa, mùi hột gà và cả…thuốc lá. Giọng anh cũng không dịu nhẹ chút nào, ồm ồm, hơi lớn tiếng, gặp người không biết còn tưởng anh cáu gắt chửi lộn với ai. Anh không hay bày tỏ ra sự quan tâm, thậm chí lười biếng bắt cậu quan tâm ngược lại nữa. Nhưng Hiên yêu anh chết được! Đúng vậy, là yêu muốn chết. Từ lần đầu gặp anh, cậu như đứa trẻ ôm chặt món đồ chơi trong tay, không cho ai nhìn ngó, không cho ai chạm vào, không cho ai mượn, và tất nhiên, không thể lấy đi. Yêu anh thì có rất rất là nhiều lý do, nhưng đếm đếm tính tính, tìm tìm kiếm kiếm, nói một hồi phát hiện lý do không là lý do, thế nên cậu đành qua loa kết luận, chỉ đơn giản là yêu anh mà thôi.
Chính cậu còn như vậy, nhưng lại thích làm khó anh, luôn thường hỏi rằng:
- Anh yêu em không? Tại sao yêu em? Yêu em nhiều cỡ nào?
Khổ cho anh, đã ít nói rồi còn bị hỏi khó như vậy, đau đầu bứt tóc muốn sói trán. Anh hói thiệt chứ không phải từ tả hình dung, anh còn dùng mặt khổ qua và giọng nói đáng thương kể cho cậu nghe mớ tóc rụng một- cách- bất- thường- dạo- gần- đây- do- áp- lực- từ- ai- đó, mong mỏi được từ bi tha cho. Đáng tiếc cậu của ngày xưa dễ đỏ mặt, ngoan ngoãn nghe lời đã biến mất từ năm nào đó xa xưa lắm, còn lại là cậu của ngày nay hay lườm nguýt, nạt, khụ, mắng yêu anh, hở chút là giơ chân đá, khụ, đá yêu anh. Vậy nên kết quả là anh vẫn cứ rụng- tóc- một- cách- bất- thường, vẫn cứ mỗi ngày bị cậu hỏi trên chục lần: Yêu em không? Tại sao yêu em? Yêu em nhiều cỡ nào?
Anh phát hiện cậu ngày càng nói nhiều, có xu hướng giống các bà thím trong xóm. Bao lần anh đồng tình nhìn các ông chồng bị các bà vợ chửi xách đầu dậy thay cho nụ hôn buổi sáng ngọt ngào. Anh nghĩ mình nên biết đủ, biết thỏa mãn, ít ra cậu hôn đánh thức anh dậy chứ không phải cái đau ở chỗ nào đó trên người để anh đón chào ngày mới.
Hiên phát hiện mỗi ngày sẽ có những loại bánh khác nhau trên bàn ăn, mùi vị khác nhau, hình dạng khác nhau, nó không tinh xảo xinh đẹp, rất bình thường như ổ bánh mì sandwitch, nhưng mỗi ngày cậu sẽ cười híp mắt ăn hết không chừa mảnh vụn, ăn ba mươi mấy năm, bởi vì nó đại biểu cho lòng anh, cho câu: anh yêu em.
Yêu nhau là thế nhưng không phải không có giận hờn, dù rằng sau khi làm hòa nhìn lại thì nguyên nhân chiến tranh thật quá con nít. Ví dụ như cậu muốn ăn bánh mì dứa nhưng bữa đó tiệm bán hết, anh lại quên chừa cho cậu. Ví dụ như anh đang coi đá banh khúc hấp dẫn mà cậu chuyển kênh sang ca nhạc. Ví dụ như bữa đó cậu bệnh nằm trên giường mà thấy anh hút thuốc sẽ cáu lên, kiểu như cho nhà quan phóng hỏa chứ không cho dân chúng đốt đèn. Khi anh giận sẽ nói rất nhiều câu giáo dục khiến cậu gục đầu, miệng lưỡi trơn tru bắn pháo liên tục, phát nào chính giữa hồng tâm phát ấy, trái ngược với bình thường hũ nút có cạy miệng anh cũng chẳng thốt vài chữ. Khi cậu giận sẽ phùng má quay đầu không nói lời nào, trái ngược với bình thường hoạt bát líu ríu, thay vì thế cậu…đập phá đồ. Còn khi hai người cùng giận, thật là thảm họa thế giới. Vì anh nói nhiều mà cậu càng nghe càng giận, cậu sẽ không tốn nước miếng mà tốn sức, lao lên uýnh anh. Nói uýnh chứ vóc người cậu nhỏ hơn anh, có đánh thì cùng lắm như kiến cắn thôi, nhưng cậu dù giận tiềm thức vẫn không muốn làm đau anh. Thế là hai người xô đẩy một hồi xô vô phòng ngủ. Chứng thực câu: vợ chồng cãi nhau đầu giường, cuối giường giảng hòa.
Sau này hễ có dịp là Hiên sẽ nói cho đám tình nhân trẻ biết, lúc giận đừng cãi lộn đánh nhau cái gì, khi huề sẽ mất tình cảm lắm. Cứ nhào lên đè tên kia xuống, lột hết đồ ra….thường thì cậu chưa kịp nói hết đã bị anh bịt miệng lôi đi chỗ khác, không thể dạy hư con trẻ, khụ.
Tính cách Hiên hơi thất thường, chợt vui chợt buồn còn khó hiểu hơn thời tiết. Ít ra trước khi mưa thì trời sẽ chuyển mây, Hiên buồn bực thì chỉ trong vài giây, khó hiểu nguyên nhân. Những khi buồn Hiên sẽ nhìn đăm đăm ngoài cửa sổ, sau đó nhớ lại bâng quơ quá khứ rồi bất giác sẽ nghĩ đến lúc hai người gặp nhau.
Khi đó Hiên mười tám tuổi, cái tuổi đứng giữa con nít và người lớn, hiểu rất nhiều nhưng cũng có những điều mơ hồ. Khi đó Hiên vì hoàn cảnh gia đình, trải qua nhiều chuyện nên tư tưởng sâu trầm hơn bạn cùng lứa, đã quyết tâm sống độc thân cả đời cho khỏe. Ai mà ngờ ngày hôm đó cậu ít khi ra đường lại nổi hứng đi dạo, nổi hứng đi vào tiệm bánh ngọt trong khi cậu không hảo ngọt chút nào.
Tức cười là cậu đứng trước quầy để bánh kem, hỏi rằng:
- Có loại bánh nào mặn mặn không ngọt không? Tôi không thích quá ngọt.
Nói rồi cậu mới giật mình bản thân vô duyên, đang định xin lỗi thì trên đỉnh đầu truyền đến giọng nam trầm hơi to làm cậu giật bắn người.
- Vậy quý khách thứ món này xem? Bánh lạt chỉ hơi ngọt một chút.
Hiên ngẩng đầu, thấy người nói chuyện.
Lúc tầm mắt giao nhau, cậu biết, mình đã yêu.
Lúc tầm mắt giao nhau, cậu biết, người đó có cùng cảm giác với mình. Đừng hỏi vì sao cậu khẳng định, chắc là giác quan thứ sáu, duyên phận tiền kiếp?
Thế là Hiên như bị quỷ ám, lại hỏi một câu nếu có ai khác trong tiệm chắc chắn sẽ trố mắt ra.
- Chúng ta yêu nhau đi.
Một câu không có cả dấu hỏi mà là dấu chấm khẳng định. Khiến người rớt tròng mắt là anh chủ tiệm trẻ tuổi lại cười ngọt như bánh kem, thấp giọng bảo.
- Ừ.
Thế là lần đầu gặp nhau chưa đến ba phút, trao đổi đúng hai câu, hai người chính thức làm người yêu. Nếu có sách kỷ lục thế giới về tốc độ quen nhau thì chắc chắn hai người đoạt giải nhanh nhất.
Ai biết chuyện cũng bảo rồi hai người này sẽ chẳng bền lâu đâu. Không phải họ có ác ý, không phải không muốn chúc phúc, mà bởi vì tình yêu vốn là thứ dễ vỡ, huống chi cậu và anh đặc biệt như vậy, lại còn cách đến với nhau chóng vánh không đáng tin như thế. Hiên cũng không tin, nhưng cậu vẫn dùng hết sức yêu anh, sống bên anh, cậu muốn nhìn xem hai người sẽ đi tới đâu. Trong lòng cậu không hề có suy nghĩ cứ vui hôm nay rồi ngày mai chia tay, cậu quý trọng từng phút bên anh, vì đời người ngắn ngủi, biết đâu thiên tai nhân họa đang ẩn núp ở đâu đó chờ đợi vồ lấy hai người?