Không Tên

Title: Không Tên

Author: Love...Hurt...Still Love

Disclaimer: Câu chuyện chỉ là tác phẩm của trí tưởng tượng, các nhân vật trong truyện có thật và họ không thuộc về tôi, editor hay tác giả.

Pairing: YunJae

Rating: MA

Warning: Fic có những yêu tố quan hệ thể xác không lành mạnh, nếu bạn không chấp nhận được ~~> Đừng xem. Tôi đã cảnh báo.

Category/Genre: Angst, ngụy SE

Length: Oneshot

Permission: Đã có sự cho phép của author để re-post tại ICharm

Nguồn: http://charming-tvxq.forumvi.com/t462-topic

Mãi trốn chạy thực tại, nó đâu biết, phải chăng chính nó cũng là người khiến cho thực tại phải trốn chạy?

Không bao giờ cảm nhận được trải nghiệm “sống”, đối với một đứa như nó, sống, chỉ đơn giản là có mặt trên đời mà thôi…

Ấy thế mà, nó gặp anh. Anh nói anh yêu nó, anh nói anh say mê nó, anh còn nói rất nhiều điều nữa mà nó mãi chẳng hiểu được.

Anh theo đuổi nó, anh chính thức đề nghị hẹn hò nó, nó hoang mang, nó bối rối, nó lo sợ. Ai biết được, hôm nay anh yêu nó, lỡ ngày mai anh yêu người khác thì sao? Trên đời này chẳng có gì là đảm bảo, nhất là khi anh với nó mới chỉ biết nhau có 2 tháng. Thế nên, nó từ chối.

Anh vẫn tiếp tục theo đuổi nó, nhưng đã thôi lải nhải những lời yêu thương bên tai nó mỗi ngày. Anh, chỉ đơn giản là đi theo nó, tối ôm nó ngủ, sáng cùng nó đi quét dọn trong quán cơm. Anh đâu cần làm vậy, nó biết mà, nó biết hết, anh giàu lắm, đủ tiền mua cho nó một căn biệt thự luôn mà. Nhưng sao anh cứ theo nó mãi thế? Sao cứ làm nó hoang mang mãi thế?

“JaeJoong, tôi biết điều này là vội vàng, nhưng tôi yêu em.”

.

Gặp một người, có thể là tình cờ…
Yêu một người, lại là chuyện cả cuộc đời…

Có mơ anh cũng không bao giờ mơ đến việc mình yêu một thằng con trai, nói chi tới việc một thằng lao công nhỏ hơn anh 3 tuổi?

Anh có quá ngốc không khi trước đây không chịu tin vào “tình yêu sét đánh”? Ừ anh chấp nhận là anh ngốc, ngốc nên mới yêu nó, ngốc nên mới đi theo nó, ngốc nên mới bỏ hết gia đình để ở bên nó.

Từ khi nó bắt đầu mở lòng với anh, nó có biết anh đã khao khát nó thế nào? Khao khát được ôm cái thân hình mảnh dẻ đó vào lòng, khao khát được hôn lên mái tóc vàng hoe màu nắng của nó, khao khát được ủ ấm cho nó mỗi khi anh thấy nó run cầm cập vì mưa bất chợt. Nó có hiểu không? Chắc không, vì, cuối cùng thì nó chỉ là một đứa trẻ…

Cái đêm đầu tiên nó cho anh ôm nó, cho anh nằm cạnh nó trong phòng trọ chật chội mà không đá anh xuống giường, nó có biết anh đã thức trắng cả đêm?

Anh muốn lưu giữ trọn vẹn đêm ấy, đêm đầu tiên, anh được gần gũi với nó…

“YunHo, người anh ấm lắm…”

.

Anh lại nảy sinh một thói quen, cứ một tuần anh lại nói yêu nó một lần. Dần dần nó trở thành câu nói quen thuộc của anh. Không biết anh như thế nào, nhưng nó vẫn đỏ mặt quay đi mỗi khi anh nói “sarang hae”.

Nó hiểu rồi, nó hiểu nó sao rồi, nó hiểu nó yêu anh rồi… Chết nó rồi…

Một thằng lao công hèn mọn, dám yêu thiếu gia của tập đoàn hàng đầu Châu Á…

Nó toi đời rồi…

Trước giờ nó vốn không sợ trời không sợ đất, ngang ngạnh, nên nó quyết định nói với anh nó yêu anh. Không ngờ nói 3 chữ đó lại dễ đến vậy, chỉ mấp máy môi là xong. Nó nói một cách dễ dàng: “Sarang hae, YunHo.”

Mà sao anh lại có vẻ vui như thế? Anh nhấc bổng nó dậy, ôm nó xoay vòng vòng. Nó thấy, trong mắt anh, hình như có nước? Anh khóc? Chẳng lẽ chỉ vì một câu của nó mà anh cảm động đến vậy sao?

“Là thật đúng không JaeJoong? Là thật, đúng không? Trả lời anh đi, là thật, là thật rồi…”

.

Nó yêu anh. Nó yêu anh. Nó yêu anh. Nó cuối cùng cũng nói nó yêu anh. Giây phút nó thốt ra ba từ đó, cả người anh đông cứng, đầu óc anh trống rỗng, chỉ nghe mỗi tiếng nó.

Anh biết mà, nó yêu anh. Anh hạnh phúc quá, anh chả cần gì nữa, anh, bây giờ là người đàn ông hạnh phúc nhất trên thế giới rồi…

Địa vị? Danh vọng? Tiền bạc? Anh không cần. Anh phỉ nhổ chúng. Anh chỉ cần nó thôi. Chỉ cần là nó, với anh, khổ cực vẫn là hạnh phúc.

Chủ tịch Jung tìm được anh. Ông ta bảo anh về, anh không đồng ý. Ông ta van xin anh, anh không thèm nhìn. Ông ta đe dọa anh, anh bỏ ngoài tai… Ông ta hăm dọa đến tính mạng của nó, anh phát điên lên. Anh như con thú dữ bị bỏ đói, anh đồng ý quay về với điều kiện ông ta buông tha cho nó.

Ông ta gật đầu.

Ngày tiễn anh đi, nó không khóc. Nó không rơi lấy một giọt nước mắt, chỉ im lặng nghe anh rót những lời yêu thương vô bờ bến vào tai nó.

“Đi mạnh khỏe, YunHo.”

.

Anh đi rồi.

Anh bị bắt về rồi.

Hụt hẫng. Đó là cảm giác duy nhất của nó lúc biết tin anh đi. Khi tiễn anh, nó không khóc. Không phải nó không muốn, nó rất muốn khóc, nhưng nó khóc lại không được. Có lẽ nước mắt của nó, vốn không tồn tại. Anh, xin hãy tha lỗi cho nó.

Mấy ngày sau khi anh đi, một đám đàn ông kéo tới nhà nó, bắt nó chở đến một nơi tối tăm mà nó nghĩ là nhà kho.

Việc tiếp theo của lũ ấy, nó không thể nào quên.

Chúng cưỡng bức nó.

Thằng tóc dài xé toạt cái áo sơ-mi duy nhất của nó ra, rồi xé luôn cái quần dài anh tặng nó. Trên người nó giờ chỉ còn duy nhất cái quần trong. Bọn chúng nhìn nó với ánh mắt thèm muốn và dâm đãng.

Thằng to con nhất bọn lột luôn quần trong của nó ra, tay hắn lần mò xuống rồi bóp mạnh dương vật của nó, khiến nó thét lên đau đớn. Nước mắt nó chảy ra, hay nhỉ? Nó có nước mắt này…

Thằng đó phẩy tay ra hiệu cho đám kia ra ngoài, rồi hắn tiếp tục nắn bóp dương vật của nó, lâu lâu lại làm nó khóc thét vì hắn cắn vào chỗ đó. Hắn đè nó xuống, mạnh bạo cho cái thứ to và cứng như cục đá của hắn vào trong nó mà không hề có một sự chuẩn bị. Hắn cứ liên tục thúc mạnh, như đã mất hết lý trí. Nó cong người lại, ngất lên ngất xuống mấy lần vì đau. Đau ở thể xác, đau ở con tim…

Anh đâu rồi? Sao không tới cứu nó? Nó cần anh, giây phút này, nó cần anh biết mấy…

Lúc thằng đó giải phóng hết trong nó và thở hồng hộc không khác gì một con quỷ đói, nó đã ngừng thở, hình ảnh cuối cùng của nó là anh nhưng tất cả bỗng chốc trắng xóa. Nó đã chết.

Nó chết trong đau đớn.

Nó chết trong căm hận.

Nó chết trong nỗi nhớ.

“Mỗi khi em gặp nạn, anh nhất định sẽ đến cứu em.”

.

Nó chết rồi.

Nó chết vì bị cưỡng bức.

Bị đám người của chủ tịch Jung cưỡng bức.

Anh lồng lộn lên như dã thú. Anh tận tay tìm đến, giết từng thằng một trong bọn đó. Thằng cưỡng bức nó, anh cho ăn ba phát đan ngay tim, rồi anh tự tay cắt lìa đầu thằng đó khỏi cổ.

Chủ tịch Jung, ông ta chết ngay trên bàn làm việc, trong chính công ty của ông ta. Bên cạnh là một cây súng ngắn, coi như quà tiễn biệt.

Anh tìm tới mộ của nó, đứng nhìn di ảnh của nó không chớp mắt. Nó không cười, nhưng vẫn đẹp. Anh tưởng tượng lúc nó cười sẽ thế nào, bảo đảm còn đẹp hơn thiên thần.

Anh muốn gặp nó.

Anh muốn thấy nó cười.

Thế nên, anh tự kết liễu đời mình ngay cạnh mộ của nó. Bằng súng, lại là súng.

Anh thấy nó rồi…

Nó đang nhìn anh…

Nó đang cười…

Nụ cười đẹp hơn nắng mùa xuân…

Nó đang giơ tay ra cho anh nắm lấy…

Anh nắm chặt tay nó, tự hứa sẽ mãi không buông ra nữa…

“JaeJoong, anh xin lỗi. Anh nhớ em, anh yêu em.”

“YunHo, chào anh. Đi với em nhé? Em yêu anh.”

Thân người anh đổ lên mộ nó, hoàng hôn yếu ớt chiếu xuống, soi sáng những giọt máu tô điểm cho khung cảnh tuyệt đẹp nhưng lại mang đậm chất buồn ....

Loading disqus...