Sau đó vài ngày, cả nhà vẫn chưa phát tang. Hắn được đưa về nhà để thay đồ, lẽ ra Nguyên không đưa hắn về đâu, nhưng hắn trốn đấy. Khốn thật cái nhà, lũ con cháu bất hiếu như “Số Đỏ”. Ông già chết 2,3 ngày rồi còn chưa chịu phát tang. Cả nhà đang chờ cái di chúc, mà hắn thừa hiểu là không ai mong bằng thằng trời đánh kia. Hôm đó, nó cứ nhìn hắn bằng con mắt sắc như dao. Nó khinh bỉ miệt thị hắn đủ điều. Hắn điên tiết,nhưng lương tâm của một con người vẫn không cho phép hắn đánh nhau trên xác ông già.
Tối, tại căn nhà tổ to của nhà họ Quách, di chúc sẽ được công bố. Ông luật sư cẩn thận lấy cái máy thu âm ra rồi phát lại cho cả nhà nghe. Hắn ngán ngẩm,ông già cho hắn được cái gì?
“Tôi tên là Quách Xuân Tần. Nay tôi làm di chúc để lại tài sản của mình trong tình trạng hoàn toàn minh mẫn trước sự chứng kiến của vợ tôi – Lệ Gia Hân và con trai lớn – Quách Hoàng Chấn Nguyên.
Tôi để lại cho vợ tôi – Lệ Gia Hân 20% cổ phần tài sản, căn nhà tổ, khu phố Tàu quận 5.
Tôi để lại cho con trai cả của tôi – Quách Hoàng Chấn Nguyên 40% cổ phần tài sản và tiếp tục công việc ở ghế tổng giám đốc tập đòan S. K. Y và căn biệt thự số…Quận 2.
Tôi để lại cho con trai thứ - Quách Hoàng Duy Danh 10% cổ phần tài sản nhưng không được bán,cùng với chiếc xe Mercedes-Benz trắng mà tôi đang sử dụng…”
Đọc đến đây thì có vẻ cái thằng kia nó sắp phát cuồng. Tất cả nhìn qua hắn, hắn nhếch môi cười. Thì đó, tất cả hi vọng là phần còn lại sẽ thuộc về ai khác chứ không phải hắn. Cuối cùng, tiếng nói vẫn tiếp tục vang lên, như gõ đánh choang vào không gian yên tĩnh đến khác thường ở đây.
“Tôi để lại cho con trai út của tôi, Quách Hoàng Kiếm Phong 30% cổ phần tài sản, cùng với căn nhà mới được xây cất cách đây hơn 1 năm kế bên căn nhà tổ quận 5. Ngoài ra, Kiếm Phong sẽ phải tiếp tục việc học,được hưởng toàn bộ tài sản trong di chúc đã kê khai, sau đó quay lại S. K. Y làm việc.
Không bất kì tác động nào từ phía gia đình có thể tước bỏ quyền thừa kế hợp pháp của Kiếm Phong”
Ông luật sư đã truyền đạt xong di chúc, nhưng có vẻ mọi việc chưa xong.
“Anh trai tôi và mẹ tôi được nhiều hơn tôi thì tôi không thắc mắc, tại sao cái thằng kia…”
Nó chỉ về phía hắn.
“Cái thằng chó đẻ con hoang kia sao được nhiều hơn tôi?”
Duy Danh túm cổ áo ông luật sư hét lên. Bà mẹ thì khóc cạn cả nước mắt,bà ta không ngờ là con mình thật chất chỉ quan tâm đến tài sản. Rồi nó nhào đến,giật cổ áo của Phong.
“Không nghe di chúc nói sao? Hợp pháp,có muốn đòi hỏi thì đi theo ông già mà hỏi!”
Phong cười khùng khục,chẳng quan tâm là mình bị xách lên như thế nào.
“Danh, bỏ em xuống”
“Mày chờ đó, tao không để yên chuyện này”
Chấn Nguyên ra lệnh,cũng như Phong, nó sợ người anh cả này. Nó buông Phong xuống rồi hậm hực đi ra ngoài. Ông luật sư sau một phen hú vía cũng được Nguyên kêu người đưa về. Bà ta thì do quá mệt mỏi vì khóc dài mấy đêm cũng được đưa về phòng. Hắn không thể hiểu được, ông ta có gì tốt đẹp mà bà ta phải tốn nước mắt cả đời như vậy.
“Phong,em hài lòng với di chúc chứ?”
Đấy, chỉ còn 2 người thì thể nào cũng có chuyện. Anh ta kéo tuột Phong xuống ngay trước mặt mình. Lúc nào cũng vậy, anh ta ngồi trên ghế, còn hắn thì ngồi bệt trên cái thảm. Hắn muốn vùng vẫy chống cự, nhưng người đàn ông trước mặt không cho phép hắn làm vậy.
“Anh thôi ngay cái trò này đi,vợ anh mà thấy chắc cô ta tự tử mất. ”
“Em lo cho cô ta à,thì chết đi”
Chấn Nguyên cười to, liếm môi.
“Anh làm gì cái di chúc phải không?”
“Không,chỉ làm chứng thôi. Về già người ta thường ân hận vì những tội lỗi đã gây ra mà”
Nguyên cúi xuống liếm cái cổ trắng bóc của Phong.
“Bây giờ thì em sung sướng rồi,em chỉ sau anh thôi cưng ạ. Em sẽ phải quay về đây, và…em sẽ lại thuộc về anh. Này nhé, anh mong con vợ anh nó chết lắm đấy em biết không?”
Anh ta vẫn tiếp tục cái trò cũ. Chỉ có khác là cố gắng ép Phong xuống thôi. Tại sao không một ai vào đây lúc này chứ? Trời ơi…cô ta đâu, chị dâu đâu, sao không vào đây mà xem chồng chị đang làm cái gì tôi! Hắn chỉ muốn hét lên như thế,nhưng cái nhìn của Nguyên nếu không có cặp kính thì rất có công dụng trong việc dẹp tan mọi ý nghĩ chạy thoát.
“Tôi kinh tởm anh!Sao thằng khốn như anh không chết đi?”
Part 2 :
Căn nhà mới.
Tôi là Hạnh Nhi – 15t. Mẹ tôi làm giúp việc cho nhà họ Quách được vài năm nay. 2 năm nay, hè nào tôi cũng lên nhà chủ để phụ mẹ làm công việc. Nhà họ Quách này lạ lắm, chẳng mấy khi nhìn thấy đủ mặt. Ngày trước ở nhà tổ kế bên, tôi thường xuyên phải chịu đựng cơn giận dữ vô cớ của chủ nhà. Ông chủ thì ít khi ở nhà, ông cũng hay mèo mỡ nên dường như chẳng bao giờ ở nhà. Bà chủ thì khóc cả đời vì ông,cũng chẳng thiết sống trong cái căn nhà mênh mông này. Bà ở trong phòng suốt. Cậu cả mới lấy vợ một năm nay, nhìn bề ngoài thấy họ hạnh phúc lắm, nhưng ban đêm, lắm khi cô vợ trẻ được yên thân, họ đánh nhau ấy chứ. Cậu ba là một con người vô kỉ luật, suốt ngày chỉ đàn đúm,hoang phí vô độ. Đồng thời cậu ba cũng là người đáng sợ nhất, đối với tôi là thế.
Bữa cơm nào thức ăn cũng dọn ra đầy bàn, mà có khi nào có người ăn?
Tục lệ của người trung hoa, thức ăn thì nhiều đầy cả bàn, ăn bữa mà như ăn tiệc. Vậy đó mà nhà chủ có biết quí là gì. Hôm nào cũng thấy cảnh mỗi người gắp được vài đũa là cãi nhau ầm trời. Rồi thành thói quen,các đĩa thức ăn trên bàn lần lượt làm vũ khí, mà nạn nhân là…giúp việc trong nhà. Cậu ba rất hay say xỉn, thường ném tứ tung. Hèn chi mà từ lúc mới vào, mẹ tôi đã nghe cảnh cáo,giờ ăn phải đứng kề chủ phục vụ,nhưng khôn thì lẻn trước đi. Phải nói là khổ thấu trời. Lương trả thì cao, nhưng tệ bạc cũng chẳng kém.
Hè năm ngoái là địa ngục với tôi. Thương mẹ, tôi phải lên đây phục vụ và cũng ăn cơm chan nước mắt.
Tôi đã muốn nghỉ, nhưng vì thu nhập của cả nhà, tôi đưa chân. Ông chủ mới mất cách đây 3 ngày, sau khi công bố di chúc, tôi được chuyển qua nhà kế bên cùng với mẹ. Nhà này hình như chưa có người về, trong nhà chỉ có 3 người là tôi,mẹ và một đầu bếp. Tôi chán ngán và chẳng hi vọng về cái người chủ mới…nhưng hình như tôi nhìn sai. Lần đầu tiên tôi gặp chủ mới, tôi đã nghĩ lại rằng, chí ít nhà giàu còn có người tốt.
Cậu Phong là cậu út. Nghe đâu cậu đi biền biệt cả năm, hèn chi mà tôi không được gặp. Cậu có nước da trắng, đẹp như một con búp bê. Không phải búp bê thường đâu, cái con búp bê gì đấy mà có lần tôi được thấy ở lớp…một nhỏ bạn đã cho xem hình ấy. Àh,búp bê D. O. D (Dream Of Doll, đẹp nhỉ?haha) Cậu ăn mặc cũng bình dị như một anh chàng bình thường nhưng chẳng hiểu sao tôi lại thấy cậu đẹp. Trông cậu như học sinh, dù năm nay cậu đã trên 20 rồi. Cậu khá là sành điệu, nhưng qua con mắt của tôi thì tôi thấy nó…dễ thương,chứ không chảnh chọe như cái “bọn nhà giàu”.
Cậu chủ là người ít nói, từ lúc vào nhà đến giờ cả ngày rồi mà cậu chẳng nói năng gì. Bình thường thì tôi phải chạy theo để hỏi xem chủ cần gì, có cần ăn uống gì không…Nhưng cậu Phong thì khác,cậu chỉ có đúng một yêu cầu là đừng vào phòng cậu dọn dẹp. Việc gì cậu cũng tự làm lấy, không sai ai một tiếng. Và…cậu cũng không nói với ai cái gì. Cậu cứ lặng lẽ làm mọi việc của mình và ngồi trên phòng cả buổi.
Bữa trưa, tôi dọn ra rồi gõ cửa phòng cậu. Chẳng như “chủ” khác, cậu lò mò xuống ngay. Cậu chủ nhìn qua bàn ăn, chớp đôi mắt to 2 mí của cậu rồi ngồi xuống chứ chẳng cầm đũa. Mắt cậu to lắm, với hàng mi dài, nhìn cứ như lông mi giả,rất đẹp. Có lẽ trong nhà này, tôi thấy cậu là người đẹp nhất. Cậu ngồi đó là chục phút mà không động đũa, lại cứ cầm cái điện thoại,cầm lên,rồi để xuống. Hình như cậu đang suy nghĩ gì đó. Tôi cảm thấy đói bụng. Nếu chủ không ăn xong thì tôi cũng không được ăn. Tôi nhìn cái bàn đầy thức ăn và nuốt đánh ực. Bỗng nhiên cậu chủ phóng ánh mắt về hướng tôi làm tôi không biết chui đi đâu cho đỡ xấu hổ.
Cậu nhìn tôi, rồi cậu mỉm cười. Tim tôi muốn nhảy ra ngoài, và tôi chạy một mạch xuống bếp. Xui cho tôi là mẹ tôi lại bảo bê lên cho cậu…ly nước cam. Tôi cắn răng mon men ra ngoài, không dám ngẩng lên nhìn cậu. Hình như…tôi thích cậu chủ thì phải. Tôi bưng lẹ ly nước đặt nhanh xuống rồi quay đi,bỗng dưng cậu lên tiếng.
“Em tên gì?”
“Dạ…Nhi ah!” – tôi lí nhí.
“Em ngồi xuống đây ăn với tôi được không?”
Hả? Tôi còn không nghe rõ vào tai mình nữa.
“Sao được cậu chủ? Bà chủ biết sẽ rầy em mất!”
“Ở đây tôi là chủ mà!” – Nói rồi cậu lại cười, trông cậu thật dễ mến.
Nụ cười của cậu nói với tôi rằng đừng lo lắng gì cả. Ban đầu còn e dè, nhưng khi nhìn thấy cậu cười, tôi không còn nghĩ đến khoảng cách chủ tớ nữa. Tôi cúi đầu.
“Em cám ơn cậu chủ,em có thể…ăn cùng mẹ và bác đầu bếp rồi. ”
“Không sao, bảo họ cùng lên ăn luôn” – Cậu lại cười. Mặc dù tôi biết cậu chỉ cười vì lịch sự,nhưng nếu nụ cười đó dành cho ai…hẳn người đó hạnh phúc.
Chẳng ai tin rằng tôi được cậu chủ cho phép. Mãi gần 12h trưa, cậu đi xuống tận dưới bếp “mời” cả ba thì chúng tôi mới đi lên. Ai cũng kinh ngạc. Thì ra cậu chủ thấy buồn. Cả mân cơm lớn thế này,cái bàn cũng lớn nữa mà có mình cậu một góc thì cậu chán. Thế là không muốn ăn. Tự dưng tôi ở đâu dưới…bếp chui lên đứng đó,cậu thấy, mời ăn luôn. Ôi,cậu chủ thiệt…đáng yêu mà. Ngày đầu tiên với chủ mới thì thật là tuyệt vời. Đang lúc cậu đang ăn thì bỗng có tiếng chuông cửa. Tôi ra mở. Trước mặt tôi cũng là một…anh, như cậu chủ. Nhưng anh ta cao to và có vẻ nam tính hơn rất nhiều. Tôi không cho vào,anh ta cứ xông vào. Vừa vào đến nơi, nhìn thấy anh ta là cậu chủ buông đũa luôn.
“Tao đang ăn cơm!”
“Tao biết,mày ra đây nói chuyện với tao 5’ rồi tao đi cho mày ăn!”
“Tao đang ăn cơm”
Cậu chủ ngồi lì không chịu đứng lên. Thế là anh ta lao đến nắm tay lôi ra cho bằng được.
“Cuối tuần này tao sẽ dắt Du đến đây. Tao biết ông già mày “bay” rồi, cậu ấy cần một lời giải thích. Trên danh nghĩa kẻ “có tội”, tao buộc phải theo vụ này đến cùng. Mày nghĩ tao rỗi hơi cũng được,nhưng nhất định mày phải gặp Du. ”
“Luân. Lần cuối : TAO ĐANG ĂN CƠM!”
“Rồi mày ăn đi, tao nói xong rồi đó!”
Anh ta nói rồi cũng tự nhiên như lúc vào,đi ra thẳng,bên ngoài là chiếc Lexus chờ sẵn. Thật quái dị.
Theo như mẹ tôi nói thì anh ta là bạn thân của cậu chủ. Trước đây rất hay lui tới, cái hồi mà cậu chủ chưa bỏ nhà đi bụi đấy. Suốt cả nãy giờ cậu chỉ nói ăn cơm. Công nhận cậu ít nói quá. Mà chính vì càng như vậy nên tôi càng thấy mình chú ý đến cậu. Sau bữa ăn,cậu cũng không lên phòng nữa. Cậu lôi ra một…chục cái điện thoại,rồi dùng liên tục chúng để gọi. Chẳng biết cậu gọi cho ai,nhưng nghe thoang thoảng thì hình như cái người nào tên…Du ấy!Mỗi lần gọi cậu dùng một số, chỉ nói vỏn vẹn “Đừng tới đây,please!”. Còn cái điện thoại cậu hay xài (đoán vậy, vì lúc ăn cơm có thấy cầm) thì vứt chỏng chơ trên cái ghế salong.
Khi tôi mon men lượm nó lên đưa cho cậu. Tôi nghĩ nó là cái điện thoại quan trọng nhất,nếu mất nó hẳn là cậu không vui chút nào. Và khi màn hình điện thoại sáng lên, tôi nhìn thấy hình một cậu con trai. Nhìn kĩ thì không phải là cậu. Cậu này trông không đẹp bằng nhưng trông lại rất sáng sủa, da hơi ngăm, nhìn trông đầy sức sống chứ không phải…đẹp như một con búp bê kiểu cậu Phong.
“Của cậu đây!”
“Àh. Cám ơn!”
Cậu đáp lại và không hề nhìn tôi.
“Ai vậy cậu?”
Tự dưng lại hỏi, cứ như tôi đang ghen tị vậy.
“À…” – Cậu chủ ngập ngừng, rồi thở hắt ra rồi trả lời.
“Người cuối tuần sẽ tới. He’s my love!”
Tôi có học tiếng anh ở trường,nên nghe được cậu nói gì. Tôi hơi bàng hoàng một chút,nhưng cũng nhanh chóng bình tĩnh. Tôi có ý nghĩ không tốt lắm về pede,nhưng với cậu…tôi không muốn nghĩ xấu chút nào.
“Vậy sao cậu bảo người ta đừng tới. ”
“Hình như em sợ tôi thì phải?” – cậu nhìn tôi dò xét.
“Không. Em không sợ cậu chủ, chỉ là…hơi thành kiến thôi!”
“Một cô bé ngoan!”
Cậu thò tay xoa đầu tôi rồi cười phá lên. Cậu đứng lên vẫy tay rồi trở về phòng. Tôi hiểu, trong mắt cậu tôi là một cô bé ngoan. Với lại,cậu chủ cũng có người để cậu yêu rồi kia mà. Cậu không trả lời câu hỏi của tôi, nếu yêu nhau sao lại phải xua đuổi làm gì. Rồi cũng sẽ nhanh chóng hiểu thôi. Phong làm cái gì cũng có lý do cả,mặc dù lúc này lý do của hắn vô cùng ngớ ngẩn.
Cả đêm cậu chủ không ngủ. Tôi biết được điều đó vì mới rạng sáng đã nghe tiếng lục đục. Đêm qua tôi ngủ lại đây cùng mẹ vì trời lại đổ mưa không về kịp. Cậu thật tốt bụng,cho mẹ con tôi cả một căn phòng.
---
Part 3:
Who I am in your eyes?
Du đến ngõ nhà Phong lúc 2h45’. Trời đang mưa tầm tã. Cách đây 15’,Luân đưa cậu đến gần trường Lê Hồng Phong. Bỗng dưng “đại ca” nào đó gọi nên anh phải đi gấp. Từ đó cậu đi kiếm nhà. Theo như những người bán hàng gần đây hỏi thì hình như sắp tìm ra rồi,nhưng cậu đi lạc hay sao ấy!
Trời đổ cơn mưa to khủng khiếp. Từng hạt mưa nặng hạt ướt nhòe cặp kính cận, làm thị lực của cậu giảm đi thấy rõ. Cậu đã vào đến cái gọi là “Khu Phố Tàu” người giàu Q. 5 giữa thành phố. Từng cái số nhà cứ hiện lên nhập nhằng. Du đi mãi đến gần cuối con đường mới trông thấy cái số mà Luân đã cho cậu. Du bấm chuông cửa nhưng mãi chẳng ai ra. 10’ đứng dưới mưa, cả người cậu ướt sũng, cái vai đau nhói vì vết thương.
Một cô bé ra mở cửa cho cậu, rồi cô hỏi tên. Đến khi cậu trả lời thì cánh cổng lớn đóng sầm lại. Bên trong cánh cửa, cô nói vọng ra :”Xin lỗi,cậu Phong bảo anh hãy về đi”. Thì ra là hắn. Cậu nghe tiếng có cánh cửa sổ tầng trên bật mở,rồi tiếng kéo rèm. Hiện ra phía sau cánh cửa, Kiếm Phong đứng yên lặng nhìn xuống. Mắt chạm mắt. Trong màn mưa, cậu biết rõ hắn đang nhìn cậu. Du lùi xa ra để ngước lên để nhìn hắn rõ hơn, cái vai cậu bắt đầu chảy máu. Những giọt nước mưa nặng hạt đổ xuống vết thương làm đau rát, mưa mạnh quá khiến cái vai bật máu. Tấm áo trắng của cậu ướt sũng nước và một vùng màu đỏ dần xuất hiện và lan ra.
Cậu ngồi gục xuống cái thềm nhà đối diện,phía trên kia,hắn vẫn đứng lặng ở đó. ”Anh sẽ phải ra thôi”. Du nhủ thầm,cậu biết chắc là hắn sẽ ra. 15’ nữa trôi qua. Hắn vẫn đứng đó,mưa vẫn chưa dứt. Nó đã âm ỉ kéo dài hơn 30’ rồi mà vẫn chưa dứt sao?
“Cạch!”
Cánh cửa sổ đóng lại. Rồi cánh cổng kéo được kéo ra. Một người bước ra từ trong nhà. Cậu vẫn cúi đầu, làm như thế mắt cậu đỡ đau vì mưa tạt. Cậu chỉ thấy được cái ống quần đen mà người đó mặc. Anh ta bước đến gần cậu hơn rồi đứng ngay trước mặt. Cậu ngước lên, nhìn thấy mái tóc rũ xuống vì mưa của Phong. Hắn đang cúi nhìn cậu từ chiều cao của hắn.
“Em biết thể nào anh cũng ra mà!”
Cậu nhoẻn cười khi hắn đưa tay đỡ cậu đứng lên. Cậu cảm thấy lạnh khi dầm mưa quá lâu, cậu đi cạnh Phong,nhưng không có một cử chỉ nào hơn. Cậu thất vọng. Cậu đã từng nghĩ mình ở trên đỉnh của hạnh phúc chỉ vì được sánh đôi với hắn. Ngay từ cái hôm gặp mặt,hắn tỏ ra khá nhiệt tình. Chính vì sự nhiệt tình của hắn làm cho cậu nuôi hi vọng cứ lớn dần. Bên trong cánh cửa là một khoảng sân nhỏ, nhưng có hồ cá và hòn non bộ. Băng qua đó là tiến vào phòng khách. Cánh cửa kính đã mở ra, một hơi lạnh ập xuống đầu cậu. Du co ro níu tay vào cái vạt áo sơmi hắn đang mặc.
“Nhi,em đem cho tôi vài cái khăn tắm lớn nhé!”
Hắn mở giọng với cô bé lúc nãy ra mở cửa. Cô ta cúi đầu đáp lại rồi chạy biến. Phần cậu,được lên trên. Bước vào phòng riêng của Phong, Du ngồi bệt xuống tấm thảm ngay trên sàn. Cậu lạnh! Phong mở cửa cái nhà vệ sinh trong phòng,lôi ra hai cái khăn tắm rồi thảy một cái lên đầu cậu. Hắn còn dũ nước làm văng tung tóe. Một tiếng gõ cửa vang lên. Hắn mở cửa, nhận từ tay cô bé mấy cái khăn được xếp gọn,rồi chốt cửa phòng. Hắn cần một không gian riêng tư để nói chuyện.
Ngay cả lúc này, hắn vẫn rất dịu dàng với cậu. Chỉ là những động tác đó “dành cho người xa lạ”. Hắn giúp cậu cởi bỏ bộ quần áo sũng nước và thay vào đó cái khăn khoác, một dạng áo mặc sau khi tắm ấy mà. Hắn thò tay giúp cậu làm khô tóc, ngồi trước hắn, cậu thấy sự êm dịu. Phong vẫn thế, nhưng hắn không “đáng iu” như trước nữa. Lúc đó, hắn trông tưng tưng, còn bây giờ…kín khẽ và khách sáo quá. Gần 20’ nữa cho công đoạn quần áo, lau đầu và để hắn còn thay đồ nữa. Khi tất cả đã xong,Du ngồi giường của hắn,còn hắn an tọa trên cái ghế xoay gần bàn để máy tính. Hắn lên tiếng trước.
“Tôi sẽ kêu người đưa em về, em đi về đi!”
“Không! Cho đến khi anh cho em một lý do!”
“Tôi đã nhắc em bao nhiêu lần là đừng tìm tôi, đừng đến đây cách đây mấy hôm. Em là kẻ ngang bướng nhất mà tôi từng thấy đấy!”
“Ngang chứ sao không? Em cần một lý do,anh không thể chia tay em mà im lặng được!”
“Chia tay là chia tay,bộ cần lý do sao?”
“Mọi chuyện đâu có đơn giản vậy? Anh Phong! Anh nhớ lại xem chính anh đã làm cái gì! Anh tạo cho em cảm xúc được cần anh nhất, vậy mà…Anh là đồ tồi!”
Hắn im lặng, không nhìn Du. Hắn không muốn nhìn để không phải bị tình cảm lấn át. Nhưng Du đâu có hiểu được “lòng tốt” của hắn. Cậu cho rằng hắn lạnh lùng tàn nhẫn với cậu. Phong lúc nào cũng phải chật vật với tình cảm mà hắn dành cho cậu. Hắn đã phải suy nghĩ rất nhiều. Với Du,hắn đã thử trở thành một thằng bạn trai đúng nghĩa. Hắn muốn làm một anh bạn trai tốt,cho đến khi mọi chuyện xảy ra, và hắn chạy trốn. Hắn không muốn cậu dính vào hắn rồi bị cái gì không may.
“Về ngay,nếu không em sẽ hối hận!Quần áo của em sắp được sấy khô rồi đấy!”
“Em đã nói là KHÔNG!”
Cậu bé lì lợm. Hắn ghét lì lợm. Con quỷ của hắn dường như đã lấn át hết cả lý trí. Hắn muốn cậu phải biến ngay lập tức,bây giờ và mãi mãi. Không được bước chân vào cuộc đời hắn nữa. Biến ngay.
“Tôi cho em nói lại lần cuối!”
Hắn xông đến đè mạnh Du xuống cái giường sau lưng. Một hoặc hai,cậu phải chọn đi. Ra về hoặc ân hận. Con quỷ trong hắn cười ha hả. Đừng hối hận Phong ạ,đây là một cơ hội tốt cho mày làm “thằng đàn ông đúng nghĩa”. Mày chỉ việc làm,tự cậu ta sẽ ân hận và không bao giờ đến gần mày,cho dù là từ cách đó 10m.
“KHÔNG!”
Một trái tim bằng pha lê rơi xuống và vỡ choang. Đó là tất cả những gì hắn thấy được. Phong chỉ mỉm cười một cách tàn ác. ”Rồi em sẽ phải hối hận ngay thôi. ”. Hắn nhìn cậu như muốn nói “Anh không dọa đâu!”. Giọng nói hắn thì thào nhẹ như khói. Nhưng động tác của hắn thì không nhẹ nhàng chút nào. Du trợn mắt ngắm nhìn nụ cười đó, ngay lúc này đây,cậu hiểu cậu sắp bị chiếm đoạt. Quen với Phong đủ lâu để cậu hiểu tính nết kì cục của hắn. Thà hắn làm chứ hắn không nói nữa. Chính cậu đã dồn ép hắn. Làm thế có gì sai? Cậu cần một lý do,cậu không hiểu. Phong đẩy cậu sát vào góc giường và ném tất cả mền gối gì xuống đất cho đỡ vướng.