Author :KiS2Xiah0ppa ( Soo)
nguồn: pchymew.info
genre: yaoi
preface: it make me hurt!
***********************
Chap 1 :
Sinh nhật thứ 10 tuổi của tôi.
Ba mẹ dẫn nó và một con chó về nhà.
- Jaejoong à, đây là Yunho. Từ nay em nó sẽ là em của con.
Tôi không nhìn nó, cũng chẳng buồn hỏi nó là ai, chỉ hời hợt chìa tay ra.
- Qùa của con đâu ?
Mẹ cười :
- Yunho chính là món quà sinh nhật ba mẹ dành cho con đấy !
Quà sinh nhật ? Cái thứ xấu xí này sao ? Vì nó mà cả ngày hôm nay hai người bỏ tôi một mình ở nhà sao ?
Giờ thì tôi mới nhìn nó. Chỉ là một thằng oắt gầy còm đen nhẻm , bế một con chó con cũng gầy còm xấu xí . Nó bắt gặp ánh mắt của tôi, hơi giật mình, nhưng vẫn vụng về nặn ra một nụ cười. Trời ạ , nó cười như thể nhạo báng tôi, sự kiêu ngạo và ích kỉ trong tôi lại dâng lên không bến đáp, lông tơ tóc gáy dựng đứng hết cả , vậy là tôi kết luận.
Tôi ghét cái thằng này.
………………………………………….
Với lý do hiển nhiên là thiếu phòng, thằng bé sẽ ở tạm phòng tôi.
Đùa ! Từ trước đến nay đến ba mẹ còn khó vào được đây, vậy mà bây giờ tôi phải san sẻ cứ địa cho một người dưng nước lã.
- Bỏ dép ra, cấm mang dép vào đây ! – Tôi gầm lên.
Nó vụng về tháo dép rồi xếp ngay ngắn trước cửa.
- Ném con kia ra ngoài ! Lông rụng hết ra thảm bây giờ ! – Tôi sắp tăng xông mà chết khi cái loài súc vật 4 chân kia vẫy vẫy đuôi ở trước cửa, nhìn mà nổi cả da gà. Thằng bé kia có vẻ hơi sượng, nhưng sợ tôi quá nên chỉ nói nhỏ với con chó :” Rocky à, mày chịu khó ở ngoài nhé …!” Sau đó thì đóng cửa lại. Còn đặt tên cho chó hay thế cơ à, tôi nhếch mép và ném cho nó cái nhìn khinh bỉ.
- Liệu mà khóa miệng vào để tao học, một tiếng phát ra là một cái vả, nghe chưa ?
Nó gật gù trông đến là đần độn. Bỗng dưng tôi thấy được quát nạt kẻ khác cũng hay hay, sau này có gì bực cứ trút lên nó như thế này là được. Vậy là nó chỉ dám khẽ khàng trải nệm xuống sàn rồi lại khẽ khàng chui vào trong chăn, quấn mình lại như một con sâu sắn, hé đôi mắt một mí lên nhìn trần nhà nhìn xa xăm.
Được một lúc thì mẹ đi sang, giục nó lên giường mà nằm nhưng nó nhất quyết không chịu. Biết điều đấy, chứ cứ thử trèo lên giường của tôi xem, sẽ chết không toàn thây ! Sau đó thì mẹ hôn lên trán nó, chúc ngủ ngon , rồi có dặn tôi là nên ngủ sớm và ra khỏi phòng. Tôi cắn răng uất ức, vậy là trăm phần trăm nó chính là “quà sinh nhật” của tôi sao ? Không phải là đôi sneaker cổ cao màu trắng sao ? Vậy mà tôi đã trót khoe bọn thằng Jonghun là sẽ có giày mới rồi, làm sao bây giờ ? Phải chăng mang bán quách đươc thằng ôn kia lấy tiền thì tốt biết mấy.
Tôi dí cái ngòi chì cho đến khi nó gãy bật ra làm đôi.
Chưa bao giờ tôi thấy đắng nghét trong họng như vậy, chưa bao giờ ba mẹ làm trái ý tôi như vậy, chưa bao giờ có những thứ bẩn thỉu được vào trong phòng tôi như vậy …. Chưa bao giờ … mẹ hôn lên trán ai ngoài tôi …
Được lắm…!! Nó là quà, mẹ nói nó là quà của tôi đúng không ? Xem nó là em trai thì đừng mơ nhưng là quà thì được. Nghĩa là tôi có thể xử trí tùy ý với món đồ của mình , nâng niu gìn giữ … hay chà đạp, cấu xé … đều là tùy vào tôi hết !!
…………………………………………..
Sáng. Tôi mở mắt ra thì thấy có đống đệm được xếp gọn gàng trong góc.
Thế là chuyện hôm qua có thật.
Thế là nó có thật.
Chán nản.
Đồng phục chỉnh tề là tôi xuống dưới nhà, nhìn thấy thằng oắt đang ngồi vắt vẻo trên bàn ăn là tôi chẳng buồn muốn ăn sáng nữa., đi học luôn.
Vậy mà mẹ không có nói gì. Chẳng giục tôi ăn, chẳng ép tôi ngồi, chẳng dúi cái gì vào tay tôi, trước khi tôi đóng rầm cửa một cách hung bạo thì vẫn thấy cảnh mẹ tình thương mến thương dùng khăn lau mép cho nó.
Hay lắm…! Giờ thì ai là con của mẹ ?
…………………………………………
Ban sáng tâm trạng đã tệ thì đến trường còn tệ hơn mười lần. Đúng như tôi đoán, thằng Jonghun được một dịp trêu ghẹo và khinh bỉ tôi khi tôi vẫn chỉ xỏ “con Nike” đỏ đi học, lần đầu tiên trong đời danh tiếng của Kim thiếu gia như tôi bị lung lay đến thế, trong một tháng vẫn chưa có giày mới.
Nếu không có thày bộ môn đi vào kịp thời thì tôi và Jonghun đã lao vào đánh nhau rồi. Uất ức không để đâu hết, tôi lại dại dột trút một câu nạt nộ với Sangmi khi cô bé chỉ muốn mời tôi một lon nước cho hạ hỏa, trời ơi , người tình trong mộng của tôi, giờ thì cả mối tình đầu tươi đẹp của Kim thiếu gia này cũng bị rạn nứt.
Tất cả là tại nó !!!!!!!!!!!!!!!!!!
…………………………………………
Các mạch máu của tôi sắp đứt phựt khi mà tôi nhìn thấy một gói quà được bọc vụng về để trên bàn học.
Khỏi phải nghĩ cũng biết, là của nó.
Dù cục tức sắp nôn được cả ra, nhưng tò mò thì vẫn là tò mò, nó vẫn đang ở trong phòng tắm. Tôi chậm rãi xé từng lớp của gói quà xấu xí đó ra và lập tức nhăn mặt.
Một cái gương cầm tay.
Cũ kĩ, xấu xỉ, bẩn đến không tả nổi.
Gì đây ? Nó có ý gì đây ? Tỏ lòng thương hại khi mà tôi không được món quà nào vào tay à ?
Không. Nó lầm rồi. Nó chính là món quà đó chứ đâu.
Một món đồ thuộc quyền sở hữu của tôi. Tôi muốn làm gì thì làm.
Rầm !!!
Tôi mở tung cửa phòng tắm trước con mắt sững sờ của thằng ôn đó. Nó đang mặc dở quần áo, lung túng lấy áo che đi phần thân trên gầy gò đen nhẻm.
Sự tức giận, nỗi uất ức của tôi bị dồn nén từ hôm qua đến hôm nay chỉ chực túa ra không ngừng. Nhưng gượng đã, tôi vốn không hay mất kiểm soát như vậy đâu. Mẹ còn ở dưới nhà và ba vừa đi làm về, nếu động chân động tay với nó thì chỉ có tôi thiệt thôi. Bây giờ thì tôi chỉ muốn làm tổn thương tinh thần của nó, phần hay nhất, tổn thương thể xác thì còn để sau cùng đã.
- Cái gì đây ? – Tôi giơ cái gương lên trước mặt nó, hỏi bằng cái giọng nhen nhuốm mùi nguy hiểm. Cái vẻ nó sợ rúm vào làm tôi cực kì khoái chí.
- Qu…quà … sinh nhật….
- À…. – Trong tic tắc mắt tôi ánh lên sự tàn nhẫn, tôi xoay người, thẳng tay vung cái gương vào tường một cách hung bạo. Vỡ nát. Từng mảnh vỡ nát loảng xoảng rơi xuống sàn nhà nhọp nhẹp nước. Nhìn đôi mắt nó, tôi cảm thấy trái tim nó cũng vỡ tan theo. Sảng khoái. Cực kì sảng khoái. Nhưng chưa đã.
- Sao lại là gương ?
Tôi tiếp tục hỏi bằng cái giọng kia. Đôi vai gầy của nó khẽ run lên bần bật, môi mím chặt lại với nhau, từng giọt, từng giọt nước chảy ra từ khóe đôi mắt một mí đó, lăn dài trên đôi má đỏ ửng. Khóc à ? Khóc chỉ càng làm tôi muốn lao vào đập chết nó luôn.
- Có trả lời mau không hay còn chờ tao cạy miệng ?
Lời hăm dọa lập tức có hiệu nghiệm. Đôi môi dày của nó bắt đầu mấp máy.
- Rất…. rất đẹp ….
- Tao nghe chưa có rõ !!
- Vì … vì … Hyung rất đẹp …
Ba từ ‘ Hyung rất đẹp” bỗng chốc như phá tan cái hàng rào kiềm chế vốn mong manh của tôi. Từ “Hyung ” làm tôi sởn gai ốc, còn từ “đẹp’ làm tôi như phát điên lên.
Nó dám nói tôi “đẹp” ?
“Đẹp” , chứ không phải “đẹp trai”?
Đó là nỗi mặc cảm lớn nhất trong đời tôi.
Và nó vừa nhạo báng.
Thằng trời đánh !!!