Story of the boys Trang 8

“Trông em được không anh?”

“Trông em rất tuyệt!” Tôi khen.

“Anh khéo nói quá!” hai má cô pé ửng đỏ. Tôi nói thật, trông Kazyuri đẹp như một con búp bê vậy.

Cô bé mỉm cười tiến đến cạnh tôi, quàng tay qua tay tôi “Đi thôi anh. Trông tụi mình giống hẹn hò ghê”

Tôi mỉm cười.

………. .

“Em có vẻ thích màu trắng đúng không?” Trên đường đi tôi hỏi.

“Vâng sao anh biết vậy!” Cô bé cười hỏi.

“Anh để ý thấy em lúc nào cũng mặc đồ màu trắng nên đoán thôi” Tôi mỉm cười lại “ Sao em thích màu trắng thế?”

“Ô! Vì em thấy màu trắng rất đẹp” Cô bé nhìn lên trời “Thêm nữa màu trắng nhìn có vẻ…. uhmm nói sao nhỉ… khi anh nhìn vào màu trắng anh sẽ thấy như nó trống rỗng. . a… ý em là không có gì hết ý, nó làm anh thấy yên tĩnh hơn” Đôi mắt thoáng vẻ bối rối.

Tôi gật đầu đồng ý. Phải, tôi đã hiểu tại sao mỗi lần gặp cô bé tôi luôn cảm thấy thanh thản.

Chúng tôi đang đứng trước khu giải trí. Nó rất rộng lớn, khá đông đúc và tôi nghe được những tiếng cười nói vọng ra.

Cô bé nắm tay tôi kéo đi “Mình tới chỗ này đi anh”

Cô bé 14 tuổi này thật đáng yêu, Kazyuri thích ăn kẹo bông gòn, lollipop, popcorn, khoai tây rán và cả chocolate nữa. Thật đáng yêu- tôi nghĩ thế khi thấy cô bé vừa đi vừa ngó quanh quất và vừa mút kẹo ^__^

Rồi Kazyuri thấy rất nhiều những nhân vật phim truyện đang đứng cạnh bồn nước chơi đùa và chụp hình với những đứa trẻ, cô bé vẫy tôi tới đó và tôi chụp cho cô bé những pô ảnh với các nhân vật cô yêu thích.

Sau khi chụp rất nhiều ảnh, được nói chuyện với họ, cô thấy rất vui. Cô bé đi lại phía tôi và kéo tôi tới những chiếc máy gắp thú bông

“Em thích những con thú bông, tụi mình chơi cái này được không anh?”

Tôi gật đầu, cô bé biết thừa tôi sẽ không từ chối. Nhưng tôi chơi cái này khá dở

“Không sao đâu, em sẽ cổ vũ cho anh”

“OK!” Tôi mỉm cười, đút một đòng xu vào lỗ. Chỉ cần bạn câu được một con thú bông và đặt nó vào cái thanh bên hông máy, thì máy sẽ chuyển con thú gắp được ra ngoài và bạn sở hữu nó.

“Anh xin lỗi nha! Anh dở cái này lắm” Tôi quay qua nói với cô bé sau ba lần gắp hụt.

“Hihihi! Tới phiên em”

Kazyuri rất khéo tay, cô bé câu được rất nhiều thú bông. Chẳng mấy chốc trong tay cô bé là 7 con thú đủ mọi chủng loại.

“Cho anh một con nè” Cô bé chìa cho tôi một chú thỏ màu trắng đang cầm củ carrot.

“A! Cám ơn em” Tôi nói khi cô bé nở nụ cười thật tươi với tôi.

Tôi cầm lấy con thú, khung cảnh này làm tôi nhớ…. Lúc tôi và Kouma còn nhỏ, hai đứa hay chơi trò này, Kouma cũng câu rất tài tình như thế và sau cùng bao giờ cậu ấy cũng cho tôi. Tôi đứng sững lại. Tôi nhớ tới Kouma.

“Anh Wakaru anh sao vậy?” Cô bé lay tay tôi

“À… không sao, anh xúc động đó mà…” Kazyuri làm tôi bừng tỉnh.

Tôi và cô bé đi lung tung trong khu vui chơi, chơi đủ mọi thứ đến khi mệt nhoài.

“Hôm nay vui ghê!” Cô bé ngồi nghỉ cạnh tôi trên băng ghế dựng quanh bồn hoa lớn. “Ở đây có nhiều trò thật đó” Giọng cô bé tuy mệt nhưng đầy phấn khởi.

Tôi đồng ý. Quả thật rất vui.

“A! Kem” Kazyuri reo lên chỉ tay về một phía

“Hở?” Tôi ngạc nhiên nhìn theo hướng tay cô chỉ. một tiệm kem cách chỗ tôi ngồi chỉ có vài meter.

“Em đi mua kem nha! Anh muốn ăn kem gì em mua cho anh” Cô bé đứng lên hăng hái.

“Well, mua giùm anh một cây chocolate với vani nhé” Tôi không muốn cô bé mất vui.

“Vâng em quay lại ngay” Nói rồi cô chạy đi.

Còn lại một mình, tôi ngồi xuống nhìn thơ thẫn bồn hoa. Bỗng tôi nghe được:

“Ở đây vui đúng không anh Kouma?”

“Phải!”

“Kouma” Nghe hai từ đó tôi liền quay phắt lại chỗ vừa phát ra tiếng nói. Thật bất ngờ! Đúng ngày lúc tôi muốn quên Kouma, cậu ấy lại xuất hiện cùng bạn gái cậu. Ngay tại công viên này. Đúng ngày bồn hoa này. Ngày trước mặt tôi nữa chứ.

Tôi định quay người đi thì có người gọi giật. Cậu ấy đã phát hiện ra mình, không còn cách nào khác, tôi quay lại, đối mặt với Kouma.

“Bọn tớ có qua nhà cậu tính rủ cậu đi, cậu lại đi vắng mất. Nào ngờ lại gặp cậu ở đây, tuyệt thật đấy!” Kouma vui thấy rõ.

“Đây là bạn anh anh Wakaru phải không?” Cô gái nấp đằng sau lưng Kouma khẽ hỏi.

Tôi nhìn cô gái, giờ tôi mới nhận ra đây không phải cô gái đáng sợ hôm trước. Lại một cô gái nữa- tôi thầm nghĩ.

“Phải đây là người anh hay kể với em đó” Cậu ấy gật đầu.

Cô gái cúi đầu chào tôi, không đẹp lắm3. nhưng cũng không đáng sợ như cô gái hôm nọ.

“Cậu tới đây một mình thôi à?” Kouma hỏi tôi.

“À!. . . . . ”

“Anh Wakaru em về rồi đây!” Kazyuri chạy tới với hai cây kem trong tay, cô bé cắt ngang lời tôi.

“Ai vậy Wakaru?” Kouma nhìn tôi thắc mắc.

“Ờ……” Tôi chưa biết nói sao thì cô bé đã lên tiếng:

“A! Chào anh. Anh có phải là anh Kouma không ạ?” Cô bé bước tới trước

“Uhm mà sao em biết tên anh?” Mắt Kouma đầy ngạc nhiên

“Hi hi! Anh Wakaru kể cho em nghe rất nhiều về anh, phải không anh Wakaru?” nói rồi cô bé đứng sát cạnh tôi.

“Uh phải…”

“Vậy em là…. . ?”

“Dạ là bạn gái của anh ấy” Nói rồi cô bé đưa cho tôi một cây kem.

Tôi cầm lấy nhưng giật thót người “Bạn gái?” Tôi nhìn cô bé trân trối.

Cô bé mỉm cười nháy mắt với tôi. Kouma lúc đó thật lạ, cậu ấy không nói gì nhưng lông mày nhíu lại, hết nhìn Kazyuri rồi nhìn tôi. một cái nhìn thật khó hiểu.

“Chờ bọn tớ một chút! Ra đây với anh một tí đi Natsu” Cậu kéo tay cô bạn gái ra xa.

“Anh Wakaru này” Cô bé gọi giật

“Gì thế Kazyuri?” Tôi quay sang cô

“Bạn anh đúng đẹp thật đấy” Cô bé ngước nhìn tôi “Giờ em đã hiểu nỗi khổ của hai anh rồi”

Ôi! Đôi mắt đó sao giống thương hại quá!- Tôi khẽ thở dài.

“Bạn gái anh ấy tên gì vậy?”

“Natsu” Tôi đáp

“Chà tên mùa hè à, cái tên đẹp ghê” Kazyuri vừa ăn kem vừa khen

Tôi gật đầu. Phải! Natsu- mùa hè- một cái tên đẹp.

“Nhưng em thấy chị ấy đâu có vẻ gì hung hăng như anh nói” Đôi mắt tròn xoe nhìn thẳng vào tôi.

“À! Không phải cô gái này” Tôi nhìn theo bóng Kouma và Natsu đằng xa.

“Thấy không?” Cô bé toét miệng cười “Anh ấy bỏ cô gái đó rồi”

“I see…”

Khi quay trở lại, Kouma cười với tôi:

“Bọn tớ đi cùng hai người được không?” Cậu ấy đề nghị.

Tôi thật không muốn. Tôi đang muốn quên đi cậu ấy mà cậu ấy lại muốn đi theo thì……. .

Nhưng tôi cũng không thể từ chối. Tôi đắn đo không biết làm sao thì cô bé lên tiếng:

“Tất nhiên rồi ạ! Càng đông càng vui mà, đúng không anh Wakaru?” Cô bé quay sang hỏi tôi.

Tôi tính nói cô bé từ chối thì bắt gặp ánh mắt long lanh ấy nhìn tôi. Thật tôi không thể từ chối đôi mắt đó. Tôi khẽ gật đầu….

CHAPTER 20: THE HAUNTED HOUSE

“Vậy tụi mình chơi trò gì?” Natsu lên tiếng.

“A ha ha! Chơi trò NGÔI NHÀ MA nha!” Kazyuri hăng hái “Lúc nãy em và chị Natsu đi thì thấy trò đó. Chơi cái đó được không ạ?”

“Uh phải, trò đó có vẻ vui” Natsu tán thưởng “Nhưng có lẽ hơi sợ”

Kouma không nói gì, chỉ nhìn tôi. Cậu ấy biết rõ khi nói đến trò này cảm giác của tôi như thế nào.

Tôi sợ trò này, mỗi lần đối diện với nó giống hệt như bây giờ, nỗi sợ hãi đang dâng lên trong người tôi. Tôi không thể kiểm soát được, mắt tôi mở to sợ hãi. hai cô gái không thấy được vì ánh nắng đã che lấp kính của tôi.

“Nếu cậu sợ thì thôi vậy. Tớ sẽ ở ngoài này với cậu” Kouma thì thầm bên tai tôi. Cậu ấy nhìn thấy nỗi sợ qua đôi kính.

Vẫn đưa cặp mắt sợ hãi, tôi nhìn cậu ấy “Kh… không được, tớ không thể… để Kazyuri vào một… mình” Giọng tôi run lên

“Cô bé đó quan trọng với cậu thế à?” Giọng Kouma bực bội

Tôi lắc đầu, thật tôi không biết nói gì nữa. Cơn sợ hãi làm tôi không thể nói nên lời.

“Thôi được. Cậu vào đi, yên tâm tớ luôn ở cạnh cậu” Cậu ấy thở dài.

Những ngày còn nhỏ hiện về trước mắt tôi. một lần, tôi cùng gia đình và cậu ấy cũng vào một “haunted house”, lần đó tôi bị lạc đường xung quanh tôi chỉ toàn một màu đen đáng sợ, những tiếng la hét rên rĩ than khóc ập đến xung quanh tôi. Tôi không thấy một ai cạnh tôi. Lúc đó tôi đã nghĩ: Tôi bị kẹt lại chỗ đáng sợ này mãi mãi. Và chỉ có một mình. Nghĩ đến đó tôi oà khóc, tôi khóc rất to, lúc đó tôi thật sự sợ hãi.

Và rồi tôi nghe tiếng Kouma bên tôi: “Wakaru cậu đừng sợ, tớ luôn ở cạnh cậu và sẽ bảo vệ cậu”. Giọng nói giúp tôi bình tĩnh lại và cậu ấy đã dẫn tôi ra ngoài. Từ đó tôi bị ám ảnh bởi nỗi sợ hãi của trò chơi đó, và mỗi lần chơi trò đó cậu ấy luôn đi cạnh tôi, bảo vệ tôi. Những lần đó tôi đều cảm giác an toàn….

Câu chuyện hồi nhỏ khẽ lướt qua tâm trí tôi. Có lẽ lần này cũng không sao đâu, Kouma sẽ bảo vệ mình như mọi lần. Nhưng chợt giờ đây không như trước nữa…. .

Mắt tôi càng mở to, nỗi sợ hãi lấp đầy mắt tôi hơn bao giờ hết, tôi như trợn ngược mắt lên khi nhìn Kouma. Cậu ấy sẽ không ở cạnh tôi nữa, cậu ấy còn có người khác để bảo vệ chứ không phải mình tôi, dù Natsu có là công cụ của cậu ấy đi nữa, cậu ấy cũng không thể để cô gái vào trong một mình. Cũng như tôi dù sợ cách mấy tôi cũng không thể bỏ mặc Kazyuri và nếu như cậu ấy tính bỏ mặc cô gái đó để ở cạnh tôi, thì tôi cũng không cho phép chuyện đó xảy ra.

Loading disqus...