"Chắc không?"
"Em chắc chắn mà. May mà anh trai em đẹp trai nên việc quen cô gái khác sẽ dễ dàng thôi, em sẽ giới thiệu bạn em cho anh. Nếu con nhỏ không chấp nhận anh coi trọng bạn anh hơn nhỏ thì cứ chia tay, em sẽ giới thiệu nhỏ khác" Con bé nói giọng chắc chắn.
"Nghe sao giống lợi dụng họ quá!" Tôi chột dạ
"Anh yên tâm, bọn con gái bám theo anh cũng như theo các hotboy khác thôi. Không được người này họ sẽ quay sang người khác, như Hizumi ấy nhỏ đã cặp với người khác rồi đấy thôi. Anh không cần lo vấn đề đó. Đồng ý không?"
Tôi chấp nhận kế hoạch đó, tôi muốn loại bỏ những ý nghĩ xấu xa với Wakaru càng sớm càng tốt trước khi cậu ấy nhận ra.
Mong rằng kế hoạch của Manami sẽ thành công, thật tôi không tin tưởng lắm. Tôi đang hình dung ngày mai Wakaru sẽ phản ứng thế nào nếu tôi nói với cậu ấy vấn đề này.
***Chuyện ngày mai thì để đến ngày mai rồi tính, còn hôm nay truyện cứ tạm dừng ở đây đã, hehe. . .
CHAPTER 18: THE SELFISH
Tôi ngồi cùng Kouma trên băng ghế sau một lớp học. Chúng tôi hay ăn trưa cùng nhau ở đây. một nơi rất yên tĩnh.
“Cậu có chuyện muốn nói với tớ?” Tôi lên tiếng ngay khi ngồi xuống. Thật ra trong lớp cậu ấy nói với tôi rằng có chuyện cần nói và hẹn tôi ở đây.
“À phải!. . . . . . Tụi mình là bạn tốt đúng không?” Kouma bắt đầu.
Tôi bỗng giật thót một cái, cảm thấy có điều không ổn: “Tất nhiên rồi, sao bỗng dưng cậu lại nói vậy?” Tôi hơi cau mày. Lo lắng.
“Cậu cũng không muốn tớ suốt ngày bị bọn con gái ruợt, đến trường là chạy trốn đúng không?” Kouma tiếp tục hỏi.
“Uhm” Tôi gật đầu.
“Tớ cũng không muốn chuyện đó xảy ra. Phải tìm một biện pháp đúng không?” Kouma lại hỏi những câu khó hiểu.
“Thật ra cậu muốn nói gì vậy? Nói thẳng ra đi, tớ chẳng hiểu cậu muốn gì nữa?” Tôi vừa nói vừa gắp thức ăn lên.
“OK! Tớ muốn chấm dứt việc đeo bám bằng cách quen một cô bạn gái. ” Cậu ấy nói thẳng ra.
Đôi đũa bỗng trượt khỏi tay tôi, rơi xuống đất, thức ăn rơi tung toé trên nền gạch. Tôi suýt sặc “Tôi và cậu ấy chỉ mới làm lành được có 4 ngày, vậy mà cậu ấy lại muốn………”
“Wakaru cậu bình tĩnh nghe tớ nói đã…” Cậu ấy hốt hoảng khi thấy tôi phản ứng như thế.
“Nói đi, tớ đang nghe…. ” hai tay ôm miệng tôi hỏi cậu.
“Được, như tớ đã nói rồi tớ có bạn gái chỉ để tránh việc bị săn đuổi thôi hoàn toàn không có ý khác……” Kouma giải thích.
“Vậy sao? Lúc trước cậu cũng vậy thôi, kết quả là sao chứ?” Nghĩ đến đó tôi thật sự rất buồn.
“…… Lúc trước vì tớ không để ý nên đã không quan tâm về cậu lắm, nên dẫn tới kết cuộc không hay. Nhưng lần này tớ rút kinh nghiệm rồi, tớ hứa sẽ quan tâm cậu hơn cô bạn ấy, tớ không để chuyện xảy ra như lần trước đâu. Chính vì vậy tớ mới nói trước với cậu…. . Được không Wakaru? Chỉ là để khỏi bị đeo bám thôi…. ” “Trời ạ!” Kouma cười mà mồ hôi đổ từng giọt “ Nếu cậu ấy mà biết lý do thật sự chắc……. ”
Trước sự ngập ngừng của cậu ấy, tôi đã phải suy nghĩ lại “ Cậu ấy đúng. Không còn cách nào ngoài cách đó. Mình cũng thật ích kỷ nếu giữ lại cậu ấy cho riêng mình” Tôi thở dài.
“Được, tớ đồng ý nếu cậu giữ lời hứa” Tôi gật đầu cười với cậu ấy.
“Thật sao? Tuyệt lắm!” Kouma vui mừng thấy rõ, cậu xiết tay tôi thật chặt.
Có lẽ tôi sẽ buồn nhưng tôi nên tập làm quen thôi.
Chỉ cần cậu ấy không quên tôi. Chỉ cần được ở cạnh cậu ấy. Tôi chỉ cần thế là đủ rồi.
Tôi vốn đã biết Kouma không thuộc về tôi mãi mãi được.
…………………………. .
Kouma đã giữ lời. Cậu ấy quan tâm tôi thật nhiều. Hơn cả trước đây.
“Kouma này” Tôi nói khi hai đứa rảo bước ra cổng.
“What?”
“Cậu giữ lời hứa thế là tốt nhưng……. ”
“Nhưng sao?” Kouma hỏi khi thấy tôi ngập ngừng.
Tôi thấy tội nghiệp cho cô gái Kouma đã chọn - một cô gái rất xinh đẹp- dù đó là địch thủ của tôi “Cậu không thấy hơi bất công với cô gái đó sao?”
“Tớ không hiểu” Kouma dừng lại đứng đối diện tôi.
“À!Uhm…. Tớ thấy cô ấy giống công cụ để cậu xua tụi con gái đi hơn là bạn gái cậu đó” Tôi cũng ngạc nhiên về bản thân tôi khi đi bênh vực cho cô gái đó chỉ vì Kouma đã đối xử với tôi hơn cô gái đó.
“Thôi nào. Tớ chẳng đã nói rồi sao tớ quen cô ấy để cô ta giúp tớ được tự do thôi” Kouma đập vai tôi.
“Vậy là cậu coi cô ấy như công cụ?” Tôi tiếp lời.
“Well, cậu tốt bụng quá đấy! Tớ mà chia tay với cô ta thì cô ta cũng sẽ cặp người khác thôi. Trước tớ đã có nhiều người rồi, yên tâm đi” Giọng cậu ấy rất bình thản.
………………. .
Cô gái đó ghét tôi. Căm ghét thật sự. Tôi có thể thấy rõ ánh mắt đó hằn lên sự chết chóc.
“Kouma, anh có thể mua hộ em lon nước được không? Em có chuyện muốn nói với bạn anh một chút. Làm ơn đi” Cô gái nũng nịu.
“OK! Cậu muốn uống gì không Wakaru?” Kouma nhìn tôi.
“No, thanks. I’m ok. ” I refuse.
“Vậy hai người chờ nhé. Tớ quay lại ngay. ” Cậu ấy bước ra cửa hàng đối diện.
“Vâng!” Cô gái vẫy tay với Kouma
Khi Kouma đi khuất, tôi cảm nhận rõ sát khí quanh tôi “ Không hay rồi!”
“Ông anh thân mến!” Cô gái nói bằng một giọng ngọt ngào giả tạo.
“Con gái thể hiện tính cách thật đa dạng” Tôi than thầm “Có chuyện gì sao?”
“Nghe rõ giùm cho, tôi là bạn gái của Kouma. Tôi biết anh là bạn thân của anh ấy nhưng không có nghĩa anh được cướp anh ấy khỏi tôi” Giọng cô ta thay đổi, một giọng nói đầy đe doạ.
“Sao cô nghĩ thế?”
“Hừ, lúc nào Kouma cũng nhắc tới anh. Đi đâu cũng nghe tên anh tôi phát bực rồi. Anh là cái quái gì mà xen vào bọn tôi chứ?”
Gương mặt xinh đẹp nhưng nói thật đáng sợ “Bạn” Tôi trả lời cô ta.
“Tức cười! Chỉ là bạn thôi mà dám chen vào chuyện tụi này à?” Cô ta cười
“Nghe đây, tôi biết anh rất coi trọng bạn anh, nhưng nếu tôi thấy anh nhúng mũi vào thì tôi sẽ cho anh thấy những chuyện anh không thích đâu đấy!” Không cười nữa, lần này cô ta cảnh cáo tôi.
Nhìn cô ta tôi chợt nhớ đến Kazyuri. So với cô gái này cô bé thật không đẹp, nhưng tốt và dễ thương hơn cô gái này gấp vạn lần.
“Thật là một cô gái đáng sợ!” Tôi nghĩ khi nhìn vào cặp mắt sắc như dao, chúng như muốn chụp cắt lớp tôi vậy.
Tôi không nói gì, chỉ nhìn cô gái đáng sợ trước mặt tôi. Tôi nhớ đôi mắt to kỳ lạ của Kazyuri. Đôi mắt to đen lấp lánh và sâu thẳm.
Tôi và cô ta đứng nhìn nhau như thế dễ đến mấy phút. Thật không tin tôi đã từng thương hại cô ta. Bọn tôi thôi nhìn khi Kouma đến, cậu hỏi tôi nói chuyện gì vậy? Tôi khẽ lắc đầu khi nhìn thấy đôi mắt rực lửa nguy hiểm của bạn gái Kouma. Cô ta không nói gì với tôi nữa trên suốt đường về.
CHAPTER 19: THE AMUSE PARK
Khi ở nhà tôi lại nghĩ đến chuyện hồi chiều. Tôi sai rồi khi nghĩ tôi sẽ quen với việc cậu ấy có bạn gái, tôi chỉ càng thêm buồn. Hơn thế bạn gái Kouma lại là người đáng sợ như thế, cô ta có thể nói là làm thật chứ không đùa, tôi lại càng buồn hơn. Tôi không phủ nhận là tôi ích kỷ nhưng……
Tôi muốn quên mọi thứ về Kouma.
Nghĩ thế tôi mặc áo khoác, xuống hành lang, để lại lời nhắn và khoá cửa. Tôi muốn đi ra ngoài để không nghĩ lung tung nữa…. .
“Mì của anh đây!” Kazyuri mỉm cười đặt tô mì nhẹ nhàng xuống trước mặt tôi, sau đó cô ngồi đối diện tôi.
“Ngạc nhiên quá nha! Có chuyện gì mà anh tới đây vậy?” Cô bé xoắn chùm tóc cột sau đầu, ngạc nhiên hỏi.
“Ăn mì thôi mà” Tôi chối.
“Hi hi!” Cô cười “Anh không giấu được em đâu, chẳng phải lần nào có chuyện không vui anh mới tới đây sao?” Đôi mắt to đen láy như nhìn thấu tôi vậy.
“Ôi thôi được! Anh không thể giấu em” Tôi không bao giờ có thể nói dối trước đôi mắt đó.
Tôi kể cho cô bé nghe Kouma muốn tránh không bị theo đuổi thế nào, cậu ấy nói với tôi kế hoạch ra sao, bạn gái cậu ấy như thế nào và cậu ấy đối xử với tôi và bạn gái cậu ấy ra sao.
“Đẹp trai cũng khổ ghê ha!” Kazyuri nhận xét.
Đúng vậy, làm hotboy thật khổ và yêu một người như thế càng khổ hơn.
“Em không biết khuyên anh ra sao, nhưng đôi khi không nghĩ gì hết lại hay” Cô bé cười.
“Anh không hiểu ý em” Tôi đã ăn xong tô mì, vẫn ngon như mọi khi.
“À! Cô bạn gái của bạn anh đó mà, cô ta có vẻ không tốt, em nghĩ cô ta không giấu được bạn anh mãi mãi đâu. Rồi anh ấy cũng sẽ bỏ cô gái đó thôi”
“Nhưng em đồng ý chuyện cậu ấy coi bạn gái như công cụ?” Tôi hỏi lại.
“Well well, em nghĩ bạn của anh cũng không muốn đâu. Nhưng đúng thật là không có cách khác, đành chịu vậy”
“Anh muốn tạm quên đi những chuyện đó?” Đột nhiên Kazyuri hỏi lại tôi
“Uhm” Tôi gật đầu.
“A ha! Mai là chủ nhật tụi mình đi ra công viên giải trí chơi nha. Có thể sẽ giúp anh quên được đó” Cô bé gợi ý.
“Nhưng mai em không đi làm sao?”
“Không ạ! Chủ nhật chú ấy phải đi chợ mua nguyên liệu nên nghỉ bán ạ”
“OK! Như thế tốt hơn là ở nhà” Tôi đồng ý.
“Great! Vậy mai em tới rủ anh nha!” Mặt cô bé rạng rỡ.
“Để anh tới nhà em cho”
“Vâng! Quyết định thế nhé” Cô pé cười
“Uhm” Tôi mỉm cười lại.
……………………. .
Sáng chủ nhật, tôi đứng trước cửa đợi Kazyuri. Đó là một ngôi nhà bằng gỗ, tuy đơn giản song rất vững và khá xinh với những ô cửa sổ màu hồng có rèm trắng và xung quanh nhà được trang trí rất nhiều hoa.
15’ sau, cô bé đi ra. Mái tóc đen huyền được cô thắt hai bím để trước ngực, cô mặc chiếc áo len trắng dài tay và cao cổ, bên ngoài khoác chiếc áo hồng phấn không tay; chiếc váy màu trắng có những bông hoa Gerbera màu tím dài qua đầu gối; cô đi đôi giày thể thao trắng viền xanh và tất trắng. Trông cô bé rất xinh. Và tôi thấy đôi mắt dưới mái tóc đen dày che đôi lông mày. Đôi mắt đẹp và khác thường nhất tôi từng thấy, to một cách kỳ lạ, đồng tử sâu thẳm chiếm hai/ba con mắt, đen láy. Tôi yêu đôi mắt đó.
Cô bé khoá cửa rồi quay ra cười với tôi. Những tia nắng ấm áp phản chiếu lấp lánh trong đôi mắt: