“Không tớ không muốn chết. Nhưng tớ không thể để nó làm hại bông hoa này được”
“CÁI GÌ? ” Tôi hét lên.
Nhìn theo ngón tay cậu ta chỉ, tôi suýt khóc thét lên. một bông hoa đang nở dang dở. Mình liều mạng vì cậu ta, còn cậu ta lại thí mạng mình để cứu một bông hoa. Tôi trợn mắt nhìn cậu ta như thể cậu ta đã hoá rồ:
“Cậu liều mạng vậy vì một bông hoa?”
“Nó không phải bông hoa tầm thường đâu. Cậu thấy đấy đay là một bãi đất hoang, lúc tớ nhìn thấy bông hoa này là lúc nó còn là một nhánh cây yếu ớt đong đưa trước gió, lúc đó tớ đã nghĩ nó không tồn tại được đâu. Vậy mà vài ngày sau tớ đã thấy nó đã mọc nụ, nó có một sức sống thật phi thường, tớ thật sự khâm phục nó và luôn mong muốn xem nó nở hoa vì cây có sức sống như thế chắc chắn sẽ nở hoa rất đẹp. Vậy mà hôm nay khi tớ tới đây thì thấy con chó đen ấy đang ngửi rồi tính nhai bông hoa và…. . ” Wakaru kể
“Và cậu lao tới chặn trước bông hoa, mặc kệ cậu đang chọc nó tức điên và nó sẽ xác cậu bất cứ lúc nào thì cậu cũng không chạy” Tôi tiếp lời cậu ta.
Wakaru cúi xuống đất gật đầu. Còn tôi nhìn sững cậu ta, cảm thấy muốn bệnh: “Cậu ta điên rồi” Tôi than thầm.
Ngay lúc đó, con chó quay lại. Mặt nó giận dữ chưa từng thấy. Khuôn mặt méo mó vì tức giận đang lao nhanh vào hai đứa tôi……
CHAPTER 13:SECRET GARDEN
Tôi chuẩn bị núm tay Wakaru lôi cậu ta đi, mặc kệ cái ý nghĩ ngu ngốc của cậu ta, thì……. .
Con chó cất tiếng gầm giận dữ.
Nhưng nó không đến được chỗ bọn tôi. một cái vòng cổ nối với sợi dây xích to tướng lôi nó trở lại. Ra chủ của nó đã nhốt nó lại.
Thật may nếu không bọn tôi có chạy cũng không kịp.
“Giờ bông hoa của cậu an toàn rồi đó. Về được chưa?” Nhẹ nhõm tôi quay lại lườm Wakaru
Cậu ta khẽ gật đầu, bàn tay cậu ta trong tay tôi lúc đó đã không còn run nữa. Buông tay cậu ta tôi chỉnh lại cái cặp và đi về nhà mình. một ngày tồi tệ của tôi.
Wakaru đuổi theo tôi. Cậu ta thở nặng nhọc khi đi ngang với tôi.
“Theo tớ làm gì?” Nhìn cậu ta tôi thật sự ngạc nhiên, không ngờ có người chỉ chạy có nữa mét mà lại thở muốn đứt hơi như thế.
“Tớ về cùng cậu được không?” Wakaru rụt rè đề nghị
Tôi gật đầu. Rồi cậu ta cười rất tươi
“Cậu cười cái gì thế? Trông tớ buồn cười lắm à?” Tôi làu bàu.
“Không phải, mà là không ngờ một người nổi bật như cậu lại cứu kẻ như tớ. Tớ rất vui. Cậu biết đấy, tớ rất ngưỡng mộ cậu, ngày nào tớ cũng quan sát cậu cả ……” Vậy mà tôi không hề hay biết đấy “. . . . Nhưng không dám bắt chuyện với cậu” Wakaru hơi đỏ mặt. "
“À ờ. . . . . tớ chỉ thấy bạn bè gặp nguy hiểm không thể bỏ mặc được”
“Cậu coi tớ là bạn à? Vui quá!” Cậu ta cười đến tít mắt “Ước sao tớ được dũng cảm như cậu nhỉ?”
Cậu còn liều mạng hơn tớ chứ tớ thì nhằm nhò gì. Tôi định nói điều đó, nhưng cậu ta thật sự luôn để ý đến tôi, trong khi tôi chưa bao giờ để ý đến sự tồn tại của cậu ấy. Tôi chỉ im lặng bước đi.
Hôm sau, tôi bắt đầu để ý đến cậu ta hơn. Và tôi thật sự bất ngờ, con người mà tôi thấy không bao giờ đi đâu đấy thực sự rất được bạn bè yêu mến. Cậu ấy tuy không thân với ai, nhưng ai cũng biết đến cậu ta. Vậy mà tôi không hề hay biết. Sau đó tôi mới biết, Wakaru là người rất tốt bụng, cậu sẵn sàng giúp bất cứ ai nếu người đó cần dù quá sức đi nữa. Không có bạn thân nhưng cậu cũng không có kẻ thù.
Những lần cậu ấy không thể làm cậu vẫn cố gắng và những lần đó tôi đều chạy đến giúp. Khi nghe những tiếng cám ơn từ những người được giúp tôi thấy cậu ấy rất vui. Thấy cậu ấy cười với tôi, tôi thấy cậu cũng không đến nỗi bất bình thường lắm. Và chúng tôi hơi thân với nhau từ đó.
một ngày tôi không bao giờ quên, suốt ngày đó Wakaru cười rất tươi nhưng khi tôi hỏi cậu không nói. Chuông tan học vừa reng, cậu nắm tay tôi chạy như bay dọc con đường. Tôi đã thôi thắc mắc song khi vui con người ta có thể làm những điều kỳ lạ, Wakaru thường ngày rất kém môn thể dục, đặc biệt là chạy đường trường, vậy mà giờ đây cậu ta chạy như không biết mệt vậy.
Wakaru dừng lại trước cái bãi cỏ hoang hôm đó.
“Cậu muốn dẫn tớ đến đây?” Tôi ngó bãi cỏ khuất sau lưng cậu.
“Phải và cậu sẽ ngạc nhiên cho xem” Cậu nói mà vẫn giữ nụ cười trên môi.
“Cậu hôm nay cũng đủ làm tớ ngạc nhiên rồi” Tôi thầm nhủ nhưng vẫn đi theo cậu ấy.
Khung cảnh trước mắt tôi thật sự làm tôi rất rất ngạc nhiên. Bãi cỏ hoang hôm nào, cỏ dại và bụi bẩn ở khắp nơi không ai thèm để ý đến. Vậy mà giờ đây tất cả những thứ đó như bốc hơi, thay vào đó là hàng loạt những đoá hoa đủ màu sắc nở bừng thật rạng rỡ. Chúng khẽ đong đưa trước gió, tuy nhỏ bé nhưng rất mạnh mẽ. Nhìn không khác gì một vườn hoa mini.
“Thấy không tớ đã nói với cậu rồi mà. Bông hoa đó không những đã nở ra rất đẹp mà còn đem hạt phấn rãi khắp bãi cỏ này và con cháu của nó cũng đẹp không thua nó đúng không?” Cậu thích thú khi thấy tôi sững sốt trước cảnh vật trước mắt.
Tôi gật đầu thừa nhận. Trong khi cả hai đứng ngắm bãi hoa rực rỡ đó, tôi đã hiểu lý do tại sao cậu ta là con trai mà lại yêu hoa đến thế và kể từ lúc đó tôi không nghĩ sở thích của cậu ta là kỳ quặc nữa
“Phải rồi! Không ai biết bãi cỏ này. Từ giờ nó sẽ là bãi chơi của tụi mình, cậu chịu không?” Tôi nói ngay khi ý nghĩ đó loé trong đầu.
“Của riêng hai chúng ta ư?” Wakaru quay lại nhìn tôi, hỏi lại.
“Cậu không muốn sau khi tan học hai đứa tụi mình ra đây chơi và ngắm chúng sao? Thì thôi vậy” Tôi xìu xuống.
“Đương nhiên là muốn rồi” Cậu cười với tôi.
Phải! Bãi cỏ này là của chúng tôi. Chỉ hai đứa tôi mà thôi.
Chiều nào hai đứa cũng ra đây chơi. Ra vườn hoa bí mật này. Và chúng tôi trở thành đôi bạn thân thiết bắt đầu từ ngày đó.
CHAPTER 14: A PROMISE
Mùa thu năm đó, tôi cùng Wakaru về quê nội cậu ấy chơi. Chính ông là người đem lại sở thích yêu hoa cho cậu ấy. Wakaru từng nói với tôi, ông cậu ấy là người rất am hiểu các loài hoa và khu vườn của ông ấy như một thiên đàng vậy.
Wakaru nói không sai, ông cậu ấy biết rất nhiều các loài hoa và tôi có cảm tưởng không có loài hoa nào ông không biết. Ông cậu ấy rất hiền từ, ông rất yêu thương tôi và Wakaru. Và chúng tôi cũng rất yêu ông. Không những thế tuy đã lớn tuổi nhưng ông rất khoẻ mạnh, mọi việc làm vườn đều do chính tay ông làm, tôi thật rất khâm phục ông.
Ông trồng rất nhiều cây, không chỉ hoa mà còn cây ăn quả, cây lấy nhựa và cả các loại gia vị nữa. Ông còn nuôi cá, heo, bò và gà, tất cả món ăn đều lấy từ thành quả của ông. Còn bà thì nấu ăn rất ngon, đến bữa cơm chúng tôi ăn rất nhiều, đến khi không ăn được nữa mới thôi. Vì vậy chỉ mới ở có ba ngày, đứa nào cũng mập lên
Chúng tôi thích nhất vườn hoa của ông, đúng như Wakaru nói đó là thiên đường hoa. Hoa ở đây nhiều không kể xiết, từng luống hoa, chậu hoa mọc thành hàng kéo dài xa như vô tận, hương thơm bốc lên ngào ngạt muôn vàn màu sắc đan xen nhau; nhìn không khác gì đang ở trong một cái kính vạn hoa.
Tôi nhớ như in có một ngày đẹp trời, tôi cùng Wakaru và ông cậu ấy vào rừng hái nấm và nhặt những chiếc lá vàng to như một bàn tay người lớn. Bỗng tôi nhặt được một hạt giống rất to, to như hạt café vậy, tôi khoe với cậu ấy. Cậu ấy rất thích thú, lập tức đem hỏi ông:
“Ông ơi xem tụi cháu nhặt được gì này?”
Ông nhặt cái hạt lên, đưa ngang mặt quan sát rồi cười với hai đứa tôi: “Chà một hạt giống, hai đứa sao có được thế?”
“Tụi con nhặt được ở chỗ kia kìa” Nói rồi tôi chỉ tay ra đằng sau.
“Đó là hạt gì vậy ông?” Wakaru ngây ngô hỏi trong khi ông gật gù nhìn theo hướng tôi chỉ.
“Hà hà đó là một loại hoa đấy” Ông vuốt chòm râu ngắn có vài sợi bạc của mình, mỗi lần hài lòng ông đều vuốt râu và cười.
“HOA?” Mặt Wakaru rạng rỡ khi nói đến đúng đề tài yêu thích của cậu “Hoa gì vậy ạ?”
“Bí mật!” Ông nháy mắt tinh nghịch với tụi tôi “Sao hai đứa không đem về thành phố trồng thử xem. Ông đảm bảo hoa của nó rất đẹp đấy”
“Vậy tụi con nhất định sẽ chăm sóc thật tốt để xem hoa của nó” Cậu hào hứng.
Tôi gật đầu đồng ý.
“Ông bật mí nha! Bông hoa này thể hiện cho tình bạn đấy, vì vậy nó chỉ mọc tốt khi đôi bạn đó quyết tâm cùng nhau chăm sóc nó cẩn thận thôi. Cả hai phải thực sự quan tâm đến nó thì nó mới nở đẹp đấy”
“Vậy tụi mình cùng trồng nó ở nhà mình nha Kouma. Tụi mình nhất định cùng nhau chăm sóc nó thật tốt, để nó nở hoa đẹp nha!” Wakaru đề nghị.
“Chắc chắn rồi, nó sẽ nở đẹp và nở mãi như tình bạn bền vững của chúng ta” Tôi bổ sung.
“Nhất định thế!” Wakaru vui sướng.
Ông hài lòng xoa đầu bọn tôi “Các cháu thông minh lắm, hãy cùng nhau cố gắng nhé!”
“DẠ!” Chúng tôi đồng thanh đáp.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Ký ức tuổi thơ thật đẹp, nó nhanh chóng lùi dần để tôi lại đối mặt với thực tại tàn nhẫn.
Tôi đã quên lời hứa của mình, tôi đã để một mình Wakaru chăm sóc nó. Kết quả là nó đã héo giống như tình bạn chúng tôi bây giờ. Nghĩ đến đó bụng tôi đau thắt lại.
Tôi không muốn chấm dứt như thế.
Và tôi đã tìm ra cách giải quyết chuyện này.
Tôi tắt đèn ngủ và trùm chăn lại, những chuyện ban ngày còn hiện rõ trong đầu tôi.
"Ngày mai mọi chuyện sẽ kết thúc" Tôi thầm nhủ và chìm vào giấc ngủ.
CHAPTER 15: PAST AND PRESENT
Ngày tiếp theo, tôi đến lớp với những tiếng bàn tán của bọn bạn.
“Kouma cậu thay kiểu tóc à” Bọn con trai xúm lại hỏi.
“Woa!” Tụi con gái trầm trồ.
“Gì vậy nhỉ? Mình để tóc lạ lắm sao?” Tôi thắc mắc khi mọi người đều nhìn tôi.
“Chà, đúng Kouma có khác, đẹp trai nên để kiểu tóc nào cũng hợp cả” Hikaru giải thích
“Hở?” Tôi tròn mắt.
“Ây chà, tớ thấy kiểu này đẹp hơn kiểu trước đấy. Cậu đẹp trai lắm bạn thân mến” Watashi khen.
“Thảo nào con gái không bám theo cậu. Ôi làm sao mới được như cậu nhỉ?” Tada vờ than vãn
Trong khi tụi bạn xúm quanh khen ngợi, thật tôi không vui chút nào chỉ đành cười trừ. Nếu họ biết lý do tôi thay tóc có lẽ họ sẽ không muốn làm tôi nữa ấy chứ.
Tôi khẽ nhìn Wakaru, cậu ấy chỉ liếc tôi một cái thật nhanh và quay mặt đi chỗ khác. Tim tôi đau nhói.
Suốt giờ học hôm đó, tôi tắt hết mọi thứ liên lạc, từ chối mọi lời mời, tôi chỉ muốn yên tĩnh. Cả buổi học tôi chẳng để ý đến gì vì tôi mãi ngắm lưng Wakaru.
Trước kia, tôi nhìn thấy nó mỗi ngày, với tôi lưng cậu ấy rất thân quen, ngày nào tôi cũng đi chơi với nó. Vậy mà cũng cái lưng ấy tôi thấy sao xa lạ quá, tôi có cảm giác cậu ấy trước mặt nhưng chẳng bao giờ tôi với tay chạm đến.
“Tôi không muốn mất thằng bạn thân nhất, nhất định chuyện này sẽ không tiếp diễn nữa” Nghĩ thế làm tôi thêm quyết tâm thực hiện kế hoạch mà tôi đã lên ngày hôm qua.
…………………. .
Tan học, tôi đứng ngày trước cửa nhìn dòng người đổ ra như nước lũ. Tôi để ý tìm Wakaru.