“Không thành vấn đề, nhưng…. ” Tôi chưa nói hết câu, hai anh ngồi bàn bên đã cắt ngang:
“Ái chà! Em ưu tiên anh chàng này quá ha! Bạn trai em à?” Anh chàng lúc nãy nói chuyện với tôi đùa.
“Chú nói bậy quá nha! Anh ấy là bạn của cháu thôi” Cô pé cãi.
“Vậy sao phục vụ chu đáo thế, có bao giờ em đãi bọn anh tô to vậy đâu?”
“Phải đấy, mà sao kiu tụi anh là chú, bọn này mới 23 thôi mà” người còn lại nhăn nhó.
“Xí! Người ta giúp cháu thì cháu phải đền ơn chứ. Với lại cháu ghét ai là cháu kiu chú hà. Ai bảo chọc cháu chi” Kazyuri chun mũi.
Tôi mỉm cười khi thấy cô pé đáp trả các câu đùa của hai anh chàng công nhân ấy. Song nhìn xuống tô mì của mình, nó bốc khói nghi ngút và mùi thơm xộc vào mũi; nó thật sự làm tôi muốn ăn ngay nhưng tôi không nghĩ mình có thể ăn hết chừng này.
Sau khi làm hai anh chàng kia hết cãi lại được, Kazyuri quay lại, ngồi xuống đối diện tôi
“Anh ăn thử xem tài nghệ của chú ấy đi, rồi nói em nghe ý kiến của anh đi” Cô bé chống tay lên cằm, nhìn tôi chờ đợi.
Khi mới ăn miếng đầu tiên, tôi đã cảm thấy đây là món mì ngon nhất mà tôi từng được ăn, ngon hơn hết thảy các món mì sang trọng mà tôi biết. Sợi mì vàng óng ả, rất dai và trơn khi vào miệng chỉ chực trơn tuột vào miệng, nước lèo thì khỏi nói, trong vắt không một gợn dầu làm nổi bật màu sắc những thứ ở bên trên; đó là những loại rau củ ăn kèm, hành lá, thịt, đồ trang trí, có tất cả năm màu sắc được kết hợp rất hài hoà và đẹp mắt. Tuyệt hơn cả là món Tempura, tôm tươi rói, thịt rất ngọt, dai được chiên vàng rộm, thật giòn, tôi có thể nghe những tiếng rốp rốp khi cho vào miệng và sau đó tan ra ngay; chấm cùng nước tương thì thật là ngon tuyệt. Càng ăn tôi càng thấy thèm, tay tôi cứ gắp không ngừng và tôi không còn chú ý đến gì khác ngoài món ăn trước mặt. Dù rằng tô mì rất to và tôi không thấy đói, vậy mà tôi đã ăn hết sạch, không chừa thứ gì kể cả nước lèo.
“Ngon tuyệt! Ngon hơn tất cả những món mà anh từng ăn” Tôi nhận xét khi bụng đã no căng.
Kazyuri chỉ chờ đợi nhiêu đó, khi nghe tôi nói thế cô bé cười rất tươi: “ Em đã nói mà, không món mì nào ngon như của chú ấy làm đâu”.
“Sao chú ấy không lên thành phố mở một quán mì, chắc chắn sẽ rất đông khách, chú ấy sẽ nhanh chóng trở nên nổi tiếng và giàu có đấy” Tôi gợi ý.
“Tụi em cũng từng hỏi chú câu đó, nhưng chú ấy vốn xuất thân từ dân lao động nghèo, vì vậy chú ấy quyết tâm gắn bó với họ bằng cách mở quán mì này. Tuy không dư dả nhưng chú ấy đủ sống và đủ để trả lương cho bọn em, hơn nữa chỉ cần lúc nào cũng được mọi người ủng hộ với chú ấy vậy là đủ. Thực tế quán ngày nào cũng đông như vầy khiến không chỉ chú ấy mà tụi em cũng rất vui tuy hơi mệt một tí. Giờ đây cả khu phố này không ai không biết quán mì này, vui lắm anh à!” cô pé vừa kể vừa cười tít mắt.
“Tuyệt thật đấy!” Tôi càng thêm cảm phục con người và quán ăn này.
“Phải rồi! Giờ bớt khách rồi, để em đưa anh đi gặp chú ấy” Nói rồi cô pé đi trước dẫn đường, tôi đứng dậy theo sau.
CHAPTER 11: ONE SUPPORT
Chú chủ quán dần hịên ra trước mắt tôi, gọi chú cũng không sai, chú trông rất trẻ, tướng tá lại khoẻ mạnh, mái tóc đen ngắn, chú buộc một cái khăn trước trán để thấm mồ hôi, hàm ria mép mờ mờ. Chú ăn mặc cũng đơn giản như nhân viên của quán vậy, chiếc áo thun không tay, chiếc quần đen dài và cái đai shiobi rằn ren buộc quanh bụng, nhìn chú giống hệt một người nông dân Nhật xưa. Gương mặt chú rất hiền lành, nụ cười luôn thường trực trên môi chú, trông chú chỉ khoảng 30 tuổi so với tuổi thật của chú: 45.
Thấy tôi, chú toét miệng cười, vỗ vai tôi:
“À! Ra cháu là người đã giúp Kazuyri à. Thời buổi này khó kiếm được chàng trai thành phố nào tốt bụng như cháu lắm đấy!”
“Bác à đừng nói quá vậy” Nụ cười và giọng nói của bác thật ấm áp.
“Chậc! Ta đâu nói quá. Con bé không hề nói gì cho ta biết về chuyện ấy, nếu không ta quyết kiếm cho ra thằng cha ấy mà dần một trận làm món sashimi ấy chứ” Chú nói giọng có vẻ tức giận.
“Bác lo cho Kazyuri quá nhỉ?”
“Đương nhiên rồi, những đứa làm ở đây ta đều coi như con đẻ của mình cả, nhưng ta vẫn lo cho con bé nhất, nó đi học và ở khá xa ta, nên chuyện gì xảy ra với nó ta đều không hay biết mà con bé chẳng chịu nói bao giờ. Thật nó luôn làm ta lo lắng” Chú lắc đầu.
“Nhưng giờ nó có cháu làm bạn thì ta yên tâm rồi, cháu có thể trông nó giúp bác không ?” Chú nhìn tôi hỏi .
“Tất nhiên rồi ạ, sau vụ việc trên cháu không yên tâm lắm về Kazuymi, chắc chắn cháu sẽ để mắt đến cô bé. Bác đừng lo ạ” Tôi tiếp lời.
“Vậy thì tốt quá! Ta có thể yên tâm rồi. Cháu là khách quý của quán này đó, lâu lâu đến đây nhé, ta sẽ giảm giá cho” Chú cười khà khà khi trút được một nỗi lo.
“Chắc chắn là thế ạ” Tôi cười với chú ấy.
“Ờ phải, suýt nữa ta quên mất, con bé sắp về rồi đấy, cháu đưa nó về hộ bác nhé, đường khuya thế này nguy hiểm lắm. ” Chú đề nghị.
Tôi đồng ý ngay, mỉm cười với chú ấy, tôi thấy chú thật ra dáng một người cha rất mực yêu thương con và luôn làm điều gì tốt đẹp nhất cho chúng….
Chúng tôi đang đi trên con đường lát gạch, trên đầu chúng tôi, bầu trời đêm được trang trí thêm những ngôi sao sáng nhấp nháy. Đèn hai bên đường như đang nhảy múa trong đôi mắt to đen láy của Kazyuri:
“Vậy chú ấy nói gì với anh vậy?” Cô pé hỏi tôi.
“À! Chú ấy muốn anh bảo vệ em”
“Hứ! Chú ấy cứ coi em là con nít ấy” Cô bé nói giọng giận dỗi.
Tôi mỉm cười “ Em cũng chỉ mới 14 thôi mà, lo là phải rồi”
“14 tuổi thì sao chứ, em đã tự kiếm sống được là em đã lớn rồi” Đôi mắt đen mở lớn ra nhìn tôi, tôi có thể thấy rõ bầu trời sao hiện ra trong đôi mắt ấy. Sáng lấp lánh.
“Ok em là người lớn” Tôi dỗ. “À nhưng anh vẫn thấy lạ, sao một nghệ nhân gỗ lại nấu được ngon thế, thông thường các đầu bếp muốn nấu ăn ngon phải học tập lâu lắm mà?”
“Chẳng là mẹ chú ấy nấu ăn rất ngon, nhất là món mì. Ngay từ nhỏ chú đã thích các món mẹ nấu và chú cũng chỉ ăn những món do mẹ chú nấu. Khi chú ấy lớn lên, mẹ chú sức khoẻ yếu nên không thể nấu cho chú được; vì vậy chú ấy quyết tâm học lại những món đó để nấu lại cho mẹ mình. Hầu như ngày nào chú ấy cũng thực hành và mẹ chú luôn nếm thử rồi cho lời khuyên. Nên khi mẹ mất đi, chú ấy đã học được hết bí quyết nấu ăn của mẹ, đặc biệt là món mì. Cùng lúc đó nghề mộc của chú cũng không còn làm ăn được, do đó chú ấy quyết định mở một quán mì bằng chính nghề mộc của chú, vừa để nhớ lại niềm đam mê của mình vừa để luôn biết ơn người mẹ đáng kính của chú ấy. ” Cô pé nói giọng tự hào.
Tôi ngước nhìn bầu trời đêm và nhớ về người chủ quán mì với tâm trạng vô cùng khâm phục.
“Phải ha! Sao anh lại lên tận Shimizu này vậy? Đừng nói với em là anh đi xa thế để dạo chơi nha” Bất chợt Kazyuri hỏi tôi.
Tôi kể cho cô nghe xích mích giữa tôi và Kouma vì cô bạn gái của cậu ấy, nhưng tôi không kể mình yêu Kouma ra sao. “Vì vậy anh mới đi tàu lên tận đây hòng quên đi những chuyện ấy” Tôi nói nốt.
“Ra thế! Thế anh quên được chưa?” Cô bé hỏi với giọng quan tâm.
Tôi gật đầu. Thú thực từ khi bước vào quán mì đó, tôi cảm thấy rất thư thái và những điều buồn bực đều tan biến. Giờ đây đi cạnh cô bé này, dù nhắc lại chuyện đó tôi vẫn không thấy buồn như lúc trước. Đi đến Shimizu hoá là là quyết định đúng đắn.
“Vậy…. khi nào anh buồn cứ tới quán của chú ấy nha! Nó sẽ giúp anh hết buồn bực ngay” Cô bé khuyên.
“Đương nhiên rồi”
“À phải! Về anh bạn thân của anh ý mà. Em tin là rồi anh ấy sẽ nhận ra anh quan trọng hơn cô bạn gái kia nhiều. Và anh yên tâm đi, không sớm hay muộn anh ấy cũng sẽ chủ động nối lại mối quan hệ thôi” Cô bé an ủi tôi.
“Sao em biết?”
Kazyuri nháy mắt, những ngôi sao trong con mắt còn lại sáng khác thường: “Hi hi trực giác thôi. Nhưng trực giác của phụ nữ luôn luôn đúng”.
“Hi vọng thế!” Tôi mỉm cười.
Suốt chặng đường về, tôi nhận thấy đi bên cạnh cô bé này thân thương và không phải lo lắng, buồn phiền như khi đi với Kouma.
Để an toàn, sau khi đưa Kazuyri về nhà cô, tôi mới đi bộ về nhà mình. Liếc cái đồng hồ đeo tay: 20 giờ rồi, mình về khá muộn, phải nhanh lên thôi.
Khi về đến nhà đã 20 giờ 15, “giờ này bố mẹ đã ăn tối rồi và chắc đang ỏ phòng khách” Tôi nghĩ thầm khi gọi lớn: “Con về rồi ạ!”
Vừa mới cất được đôi giày vào kệ giày, mẹ từ phòng khách đi ra:
“Con về muộn quá đấy!”
“Con xin lỗi ạ! Vì đi ăn tối với bạn nên con về hơi trễ” Tôi phân bua.
“Lần sau đi nhớ nói một tiếng cho bố mẹ khỏi lo nhé?” Mẹ không bao giờ giận tôi khi tôi có lý do chính đáng.
“Vậy con đi tắm rồi học bài, ngủ sớm đi nhé. Nếu có đói thì mẹ còn để lại đồ ăn trong bếp đấy”
“Vâng!”
Ngay khi tôi định bước chân lên cầu thang, mẹ gọi với lại:
“À! Mẹ quên mất, chiều nay Kouma có đến tìm con đó, thằng bé ngồi chờ con nhưng lâu quá không thấy nên về rồi. Có gì con gọi lại xem có chuyện gì không?”
“Vâng, cám ơn mẹ” Tôi đáp lời mẹ nhưng không bao giờ tôi lại gọi điện cho cậu ấy, mặc dù câu hỏi cứ quay xung quanh đầu tôi “ Cậu ấy đến đây chi vậy? ”.
CHAPTER 12:A STORY’S NEVER FORGET
Lúc bấy giờ tôi đang ngồi một mình trong phòng ngủ, nhớ lại những gì xảy ra hồi chiều, tôi nhớ như in gương mặt buồn bã của Wakaru ám ảnh tôi tới tận giờ tan học. Nhớ lại chậu hoa năm đó, tôi phóng như bay tới nhà Wakaru.
May là cậu ấy không có ở nhà nếu không tôi không biết ăn nói sao. Chào mẹ Wakaru xong, tôi bước ngay đến nhà kính mini mà bố cậu ấy đã làm cho sự đam mê hoa của chính cậu. Wakaru nói không sai, chậu hoa màu tím trước đây hai đứa chúng tôi đã mừng biết bao khi nó đâm chồi, giờ đây chỉ còn lại cành cây chết. Tôi đứng đó, im lặng. Ký ức ngày đó hiện về trong tôi, rõ như diễn ra ngay trước mắt vậy………
Tôi gặp Wakaru ngay khi học lớp một, nhưng không để ý đến cậu ấy lắm, vì tôi là đứa luôn nổi bật trong lớp lại thích chạy nhảy lung tung, còn Wakaru lại ít nói, không bước chân ra khỏi cái bàn cậu ngồi bao giờ. Với tôi cậu ta khá khó gần và hơi lạ thường. hai đứa bọn tôi chưa bao giờ nói chuyện với nhau.
một ngày nọ, trên đường tan học tôi đi bộ về nhà. Ngang qua một bãi đất hoang, tôi thấy một con chó săn giống Labrador to bằng tôi dù tôi thuộc dạng cao lớn nhất lớp, hai mắt nó hằn lên sự chết chóc, hàm răng lởm chởm nhọn hoắt nhe ra gầm gừ, nước dãi nhễu từ mồm nó xuống đất và nó ở trong tư thế chuẩn bị lao vào con mồi. Còn con mồi của nó ốm yếu, chỉ bằng ½ con chó và đang run lẩy bẩy. Là Wakaru.
Khi nhận ra cậu ta đứng đó, tôi kinh hoàng thấy cậu ta gặp nguy hiểm.
Con chó săn khổng lồ lao tới Wakaru.
Tôi lao tới chặn giữa cậu ta và con chó.
Nó hơi khựng lại rồi nhe răng gầm gừ tôi. Tôi ném khúc cây lúc nãy nhặt được về hướng sau lưng con chó. Ném hết sức và mong con chó sẽ bị khúc cây làm lệch hướng. Quả nhiên nó quay người đuổi theo khúc cây.
“Cậu điên à? Sao lại đi gây chuyện với nó? Nó bự gấp đôi cậu và nó sẽ xé xác cậu ra làm 8 đấy” Tôi thở phào, quay lại quát
“Tớ xin lỗi, chân tớ run quá không sao chạy được” Cậu ấy lấy tay lau mồ hôi đang đổ thành giọt vì sợ trên trán “Cám ơn cậu giúp mình”
“Chuyện đó nói sau, giờ chạy đi trước khi nó quay lại” Tôi nhìn quanh quất coi có bóng dáng con chó không.
“Tớ xin lỗi nhưng tớ không thể” Wakaru nuốt nước bọt.
“HẢ ? TẠI SAO? CẬU MUỐN CHẾT À?” Tôi thật sự sững sốt vì cậu ta. Mặt tôi trễ xuống.