Giọng Wakaru nhuốm đầy nỗi buồn. ” Tớ không bắt cậu không được có bạn gái nhưng cậu không thể cân = giữa tình bạn của chúng ta và tình cảm của cậu được sao? Không lẽ tình bạn thưở nhỏ của chúng ta không sánh được với cô bạn gái của cậu ư?”
Wakaru mỉm cười với tôi, một nụ cười thật buồn:
“Cậu còn nhớ chậu hoa chúnh ta cùng trồng không?”
Tôi bất chợt buột miệng: “ Dĩ nhiên, đó là chậu hoa màu tím mà hai chúng ta cùng trồng lúc nhỏ”.
“Phải. Trước đây chúng ta cùng nhau trồng chúng và mong cho nó nở hoa. Cả tớ lẫn cậu đều tin nó sẽ nở rất đẹp và sẽ nở mãi như tình bạn của chúng ta. Ngay khi cậu có bạn gái, và chỉ còn một mình tớ chăm sóc nó. Cậu biết nó như thế nào không? Tớ đã cố gắng luôn phần của cậu và nó đã đâm chồi, tớ tưởng ngày nó nở hoa là ngày cậu nhớ tới tớ; ít nhất thì tớ cũng hi vọng thế”.
“Nhưng có một tối khi tớ ra tưới nước cho nó và chỗ trước đây là chồi hoa giờ đã là một nhánh cây tàn. Nhìn những chồi chưa nở hoa đã tàn úa nằm chết trên nền đất, bất giác tớ hiểu ra tình bạn của chúng ta cũng đã đến lúc tàn phai như cái chồi đó” Wakaru chợt đưa tay lên má tôi.
Tôi cảm nhận được bàn tay cậu ấy. Đầy mùi đất ẩm. Và hình ảnh cậu ấy tuyệt vọng nhìn tia hi vọng cuối cùng tắt ngấm, Wakaru lặng lẽ đứng đó chìm đắm trong nỗi buồn. Hình ảnh đó hiện ra rõ rệt trong tâm trí tôi, bất giác tôi cảm thấy mắt mình nhòa đi.
“Cây đã chết không thể sống lại và tình bạn của chúng ta cũng kết thúc như nhánh cây ấy” Từ từ hạ tay xuống, giọng cậu ấy nghẹn ngào nghe như khóc.
Và rồi cậu ấy bước ra khỏi thư viện.
Còn tôi chỉ biết đứng nhìn cậu ấy ngày một xa dần.
Chuyện của chúng tôi kết thúc như thế này sao?
CHAPTER 8: EVENT ON THE SUBWAY
Suốt buổi học còn lại, cả hai cậu đều nghĩ đến cuộc nói chuyện lúc nãy. Kouma không còn chạy nhảy lung tung nữa mà ngồi trên bàn, nhíu mày chìm đắm trong suy nghĩ. Wakaru chỉ biết một điều rằng: "Tình bạn của họ thế là kết thúc. Hết thật rồi. " Điều đó ám ảnh cậu đến tận giờ tan trường.
Đeo suy nghĩ đó trong đầu, cậu không muốn về nhà và chân cậu cứ tự đi đến một nơi cậu không biết. ” Kệ đến đâu cũng được chỉ cần không nghĩ đến Kouma là đủ” Wakaru chỉ cần thế thôi và cậu bước chân lên tàu điện ngầm. . . . . . . . . . . . . . . .
Tàu điện ngầm luôn đông khách, những lúc như thế những cô gái phải đứng luôn chịu thiệt thòi vì bị một số kẻ không đứng đắn lợi dụng.
Wakaru chứng kiến một cảnh như thế, một tên ăn mặc lịch sự nhưng lại giở trò với một cô gái trẻ đứng trước hắn ta, cô gái không dám phản ứng hay hô hoán cũng là điều dễ hiểu ở những chỗ đông người thế này. Vốn tốt bụng cậu thật sự gai mắt trước cảnh đó, đặt ngay cặp lên giữ chỗ Wakaru lấy máy ảnh đi ngay đến cạnh tên vô lại giả danh trí thức đó:
"Pỏ cái tay dơ bẩn của ông ra khỏi cô gái đó ngay lập tức” Cậu nói nhỏ với hắn. ” Đừng tưởng tôi không biết ông đang làm gì”.
“Mày nói gì?” Lão quay phắt lại quát.
“Tôi bảo ông bỏ tay ra khỏi người cô gái này” Wakaru quát lại.
“Mày dám vu khống tao à? Có chứng cứ gì mà dám ăn nói với tao thế? Tao sẽ thưa mày đấy” Thấy Wakaru ốm yếu lão làm tới.
“Muốn = chứng à?” Cậu giơ máy ảnh lên cho lão thấy” Những gì ông làm tôi đều quay lại hết nhá? Giờ đi thưa xem ai hơn?”
Wakaru kề sát miệng vào tai hắn ta lúc này mồ hôi nhễ nhại, cậu thì thầm: “Nếu biết có ngày hôm nay thì đừng làm” Nghe câu đó mặt lão chuyển từ xanh sang tái mét. Lão vội nhanh chân chạy sang chỗ khác.
Sau khi đuổi được tên vô lại, Wakaru dắt cô gái tới chỗ ngồi của mình:
“Cô bạn ngồi đó đi” Cậu chỉ tay vào chỗ trống và rút cặp ra.
“Thôi cám ơn bạn bạn giúp mình lúc nãy là đủ rồi, không dám làm phiền bạn đâu” Cô gái bối rối từ chối.
“Tôi đứng không sao nhưng bạn là con gái thì không được, ngồi đi trước khi xảy ra chuyện đó lần nữa”. Wakaru kiên quyết. Và cô gái đành ngồi xuống chỗ của Wakaru, còn cậu đứng ngay cạnh cô gái. . . . . . . . .
Tàu dừng ở ga tiếp theo, cậu và cô gái hoà vào dòng người bc’ xuống.
“Thật cám ơn bạn, không có bạn mình không biết phải làm sao” Vừa đặt chân lên mặt đất cô đã nói ngay.
“Không cần đâu, chỉ vì tôi thấy ngứa mắt thôi và cũng không thể để con gái đứng còn mình ngồi được”.
“Cám ơn bạn, mình không biết làm sao để trả ơn đây?” Cô gái cúi người.
“Tôi đã nói rồi thật không cần làm thế! À phải bạn giữ lấy cái này” Dứt lời cậu dúi cái máy ảnh bỏ túi vào tay cô gái.
“Không được bạn đã cứu mình rồi còn đưa mình cái này, mình không dám nhận đâu” Cô gái lắc đầu lia lịa từ chối, trả lại máy cho Wakaru.
“Thật ra cái máy này hư rồi và cũng không có phim trong đó nhưng tôi không nỡ vứt đi. Cô bạn có thể dùng cái này để tránh những trường hợp như hôm nay. Lấy đi ! Bạn phải biết tự bảo vệ mình chứ” Cậu đặt máy ảnh vào tay cô lần nữa.
Nghe vậy cô bạn không từ chối nữa: “Vậy tớ sẽ giữ kỹ, cám ơn bạn”.
“Tốt hơn rồi đó” Wakaru gật đầu.
Cô gái mỉm cười với cậu và giờ cậu mới nhìn kỹ cô gái. Không xinh như Hizumi nhưng cô gái này cũng dễ nhìn. Mặc một cái áo jacket đen bên ngoài chiếc áo cao cổ trắng, cô mặc một quần jean trắng và đi đôi giày thể thao cũng trắng nốt. Cô có mái tóc đen dày cột cao, mái rẽ ngôi ở giữa để lộ đôi mắt đen kỳ lạ; Wakaru chưa bao giờ nhìn thấy đôi mắt nào như thế. Đôi mắt to một cách khác thường và đen láy long lanh, nhìn vào đôi mắt đó như thể cả một hồ nước mênh mông trong trẻo, trong đến độ soi rõ cả những vì sao lấp lánh trên bầu trời đêm. Khi nhìn chăm chú vào đó cậu như cảm thấy quên hết mọi thứ xung quanh, đôi mắt cô gái này thật sự rất có sức hút. Nó đẹp và lạ thường.
Wakaru nghĩ mình sẽ nhìn mãi vào đó mất nếu cô gái đó không hỏi chuyện cậu:
“Mình tên là Kazyuri học lớp 8 trường nữ NAMIOORI, cho mình biết tên bạn được không?” Cô gái cười hỏi.
“Được chứ, tên tôi là Wakaru lớp 10 trường WATASHIRA”.
“A! Vậy cách trường em không xa lắm!” Mặt cô gái rạng rỡ.
“Phải!” Cậu cười đáp lại cô bé. Nhưng chợt nhớ ra” Nhưng nhà em ở đây à?”
“Không ạ! Nhà em gần trường để dễ đi lại đó mà” Cô bé nhìn cậu: “ Có chuyện gì sao anh?”
“Vậy… sao lại đến Shimizu này?” Wakaru thắc mắc, ngoái nhìn tấm biển đề: GA SHIMIZU trước cổng nhà ga.
“À em làm thêm ở đây”
“Cha mẹ em không phản đối khi em đi làm xa thế này?”
“Em vốn là trẻ mồ côi, không có cha mẹ nên phải đi làm để sinh sống”
“Anh xin lỗi! Lẽ ra không nên hỏi mới phải”
“Hi hi không sao, em quen rồi” Cô bé cười khi thấy cậu bối rối” A! Đúng rồi, em làm thêm ở tiệm mì, vì vậy để em đãi anh một bữa ở đó coi như cám ơn nhé!”
Khi thấy cậu định nói, cô bé vội lên tiếng: “Anh giúp em nhiều vậy anh không được từ chối đâu đấy”.
Mỉm cười, Wakaru đành nhận lời.
CHAPTER 9: THE TRADITIONAL RESTAURANT
Kazyuri dẫn đường, giờ đây trước mặt tôi là một quán mì thật khác xa với lúc đầu tôi tưởng tượng. Quán rất đơn giản, không có đèn neon nhấp nháy, không có chùm đèn trang trí rực rỡ, toàn bộ quán được làm bằng gỗ chắc chắn, cửa ra vào chỉ là một tấm màn rủ xuống, đúng kiểu một quán mì bình dân truyền thống. Nhưng ngạc nhiên nhất vẫn là tấm bảng đề tên quán: HAIZALA.
Thấy tôi ngây người trước cửa, Kazyuri hỏi tôi:
“Sao anh không vào mà đứng đây?”
Tôi chỉ tay lên tấm biển. Cô bé vừa cười vừa giải thích:
“Ông chủ bọn em trước đây là một nghệ nhân đóng đồ gỗ, chú ấy rất yêu nghề của mình, đặc biệt chú rất thích làm mấy cái gạc tàn. ”Nhìn lên tấm biển cô bé nói “Anh không biết đâu lúc em cùng các bạn qua nhà chú ấy chơi, chú ấy cho bọn em xem rất nhiều loại gạc tàn gỗ khác nhau, thật sự rất đẹp nên tụi em trầm trồ mãi làm chú ấy rất khoái chí” Cô bé khẽ cười khi nhớ lại” Tụi em rất hâm mộ chú ấy, chú có thể làm tất cả các vật dụng bằng gỗ. Biết tụi em mồ côi chú ấy rất hay qua viện thăm tụi em, cho tụi em nhiều quà và bánh kẹo, khi biết em học ở NAMIOORI chú ấy đã đóng nguyên một cái nhà cho em đấy” Kazyuri rất tự hào khi kể đến đó “Nhưng rồi nghề đó dần dần không còn chỗ đứng nữa, nên chú ấy chuyển sang mở tiệm mì và tụi em tình nguyện giúp chú ấy. Tuy không còn làm nghề đó nhưng chú ấy vẫn rất yêu nghề, yêu nhất vẫn là những cái gạc tàn gỗ của chú, nên chú ấy quyết định lấy tên quán là HAIZALA đó”.
“Thú vị thật!” Tôi thầm ca ngợi.
“Hi hi anh nên vào bên trong, anh sẽ còn bất ngờ hơn nữa đấy!” Cô pé nói giọng rất bí mật.
Vừa vén màn cửa lên, nhìn vào bên trong tôi không khỏi sửng sốt. Tất cả vật dụng trong đây từ bàn ghế, 4 bức tường, các tấm thẻ ghi tên món ăn treo trên vách đến bàn ghế, bình hoa thậm chí nhứng cái tô, ống đựng đũa và cả cái muỗng đôi đũa cũng đều làm bằng gỗ. Chúng làm tôi cảm thấy thực sự nguỡng mộ chủ nhân của quán mì này. Lúc chúng tôi chen được vào một cái bàn trống trong góc thì cũng khá vất vả, vì khách khá đông và đa phần đều là dân lao động nghèo.
“Anh chọn món đi, em thay đồ rồi ra với anh” Kazyuri nói với lại khi chạy vội vào phòng thay đồ dành cho nhân viên.
Ngay khi ngồi vào bàn, nhìn dáo dác xung quanh không khí ở đây thật khác với các quán ăn mà tôi từng ghé vào. Cũng như vẻ ngoài bình dân, bên trong cũng được trang trí bày biện khá giản dị nhưng rất ấm cúng. Thêm nữa con người thành thị thường chỉ lo kiếm sống, đối với họ đồng tiền và bản thân quan trọng hơn mọi thứ, vì vậy ra đường có xảy ra chuyện gì miễn không liên quan tới mình, họ vẫn tiếp tục việc họ đang làm. Những quán ăn cũng vậy, nhất là các quán sang trọng, họ lạnh lẽo bước vào, ăn xong đi ra, không hề để ý mọi thứ xung quanh. Người thành thị ngày một văn minh một tiến bộ hơn, với họ thời gian là vàng, họ phải chạy đua cho kịp môi trường sống và ở họ không còn chỗ cho thứ gọi là tình người.
Nếu đi giữa đường gặp một đứa bé bị lạc, một tai nạn xe cộ, một cuộc cãi nhau hay đơn thuần chỉ là hỏi thăm đường hoặc chào nhau một tiếng; bạn sẽ làm gì? Có thể bạn sẽ giúp những người đó nếu bạn có thể, bạn sẽ chào đáp lại người quen. Nhưng những con người đầy học thức, giỏi giang và giàu có kia sẽ thản nhiên bỏ đi, xem như không có gì khi việc đó chẳng liên quan đến mình. Họ giỏi giang vậy đấy, thông minh vậy đấy, giàu có vậy đấy và có thể hiểu biết nhiều hơn người khác là thế, nhưng khái niệm cơ bản về quan hệ giữa người với người, dù đã được học ngay khi vào lớp một họ lại không hề biết đến.
Nơi đây khác hẳn, dù chỉ là những con người nghèo khổ, họ cũng phải cắm cúi làm việc để kiếm sống nhưng ở họ vẫn còn tình người. Sau một ngày làm việc cật lực, họ mong muốn mau chóng gặp lại người thân hay một người nào đó để cùng trò chuyện và họ thấy mình thân với mọi người hơn, họ thấy lên tinh thần hơn để bắt đầu một ngày mới. Xung quanh tôi, những con người chất phác này dù lạ hay quen, khi đã ngồi cùng một bàn họ đều quan tâm hỏi han nhau mọi chuyện và sẵn sàng cho ý kiến hay khuyên bảo nhau nếu cần. Sau đó tất cả đều là bạn, không phân biệt khách hay chủ quán, nhân viên tất cả đều cười đùa thật vui vẻ. Nơi đây đúng là một thế giới lý tưởng thu nhỏ, giản dị nhưng ấm áp, náo nhiệt và đầy tình người.
Họ cũng chào đón tôi, bắt chuyện với tôi thật sôi nổi. Tôi thấy như mình là một người trong số họ.
CHAPTER 10:DELICIOUS NOODLE
Kazyuri bước đến cạnh tôi khi tôi đang nghe một anh chàng công nhân hào hứng kể chuyện, đồng phục cô mặc cũng giản dị như quán ăn vậy, ngoài bộ đồ lúc nãy cô mặc thêm một cái tạp dề trắng và đội một chiếc mũ y tá trắng nhỏ trên đầu, trông đầy sự tươi tắn.
“Anh chọn được món gì chưa anh Wakaru?” Cô pé hỏi tôi.
“À, cho anh một mì Tempura đi”
“Vâng được ạ! Em sẽ đem ngay đến cho anh” Nói rồi Kazyuri nhanh nhẹn đi vào khu bếp.
Chỉ 5 phút sau, cô pé đã bưng ra một tô mì nghi ngút khói. Nhìn cô pé đặt tô mì lên bàn, tôi thật sự ngạc nhiên, tôi chưa bao giờ thấy tô mì nào to như thế
“Trời đất! Tô mì to thế này sao em?” Tôi vội ngước lên hỏi.
Kazyuri đưa ngón tay lên miệng, mỉm cười nháy mắt giải thích: “Em kể về anh cho chú ấy, nghe xong chú ấy quyết định đãi anh tô đặc biệt này đấy và muốn anh ăn xong đến gặp chú ấy, được không anh?”