Story of the boys Trang 2

Kouma giới thiệu bọn tôi với nhau:

“Đây là Wakaru bạn thân nhất của anh” Kouma chỉ tay về phía tôi. ”Còn đây là Hizumi bạn gái của tớ” Nói rồi chỉ vào cô gái cạnh cậu.

Cô gái bèn mỉm cười chào tôi.

Còn tôi như thấy trước mặt toàn màu đen, khó khăn lắm tôi mới giữ cho mình đứng vững. Những chữ “bạn gái” như đấm thẳng vào bụng tôi. Cổ họng tôi đắng nghét và không sao nói nên lời; cho tới khi Kouma lay vai tôi, kéo tôi tỉnh dậy:

“Wakaru cậu sao vậy? Không khoẻ à?” Kouma lo lắng hỏi.

“Không…. không sao, tớ ổn cám ơn cậu. Chào em Hizumi.” Tôi nói mà cứ như đã chết rồi.

“Vậy ra…. . cậu không đến rủ tớ đi học là vì cô bạn này?” Những lời nói vuột khỏi miệng tôi trước khi tôi kịp nhận ra.

“Xin lỗi Wakaru, vì Hizumi muốn đi với tớ đến trường, mà nhà cô ấy gần hơn nên tớ ghé qua đón cô ấy trước, bọn tớ có qua nhà rủ cậu nhưng mẹ cậu bảo cậu đi rồi nên bọn tớ đuổi theo; may mà gặp được cậu ở đây. Cùng đi đến trường nhé!” Kouma giải thích.

“Được” Tôi nói một cách cay đắng.

Quãng đường đến trường không xa, nhưng hôm nay tôi thấy như kéo dài bất tận, nhìn họ nói chuyện với nhau tôi có cảm giác mình thật thừa thải.

“Nếu mình đi nhanh hơn có lẽ đã không gặp chuyện này” Thú thật với tôi lúc đó chết còn nhẹ nhàng hơn cảm giác này nhiều.

Sau khi tiễn cô bạn gái mới quen vào trường cô, hai đứa tôi đi đến trường mình. Chỉ còn hai đứa như mọi khi nhưng sao tôi cảm thấy Kouma xa lạ quá, cứ như mới quen biết vậy. Nên chúng tôi không nói chuyện gì nhiều.

“Sao cậu quen được cô gái đó thế?” Tôi gắng sức gợi chuyện.

“Sau khi nghe cậu nói, tớ về nhà suy nghĩ về vấn đề đó. Thì nhỏ em họ tới chơi, tớ kể cho nó nghe, cậu biết đó vấn đề đó bọn con gái rành hơn tụi mình nhiều mà. Thế là nghe xong, nó liền giới thiệu cho tớ Hizumi và nói thêm là quen bên ngoài được tự do hơn, thêm nữa trường nữ SHIZUKA lại gần trường mình nhất, nên việc tớ có bạn gái sẽ lọt vào đây ngay thôi. Khi thấy cô pé này tớ thấy cũng khá nên đồng ý ngay. Chuyện là vậy đấy” Kouma vừa cười vừa kể.

“Thế ra cậu làm theo lời tớ thật?” Tôi chẳng thấy đáng cười tí nào.

“Đương nhiên rồi, chính cậu nói thế mà” Kouma nhìn tôi.

“Ờ phải, vậy chắc cậu sẽ không bị đeo bám nữa đâu nhỉ?” Tôi vội nhìn ra chỗ khác.

“Tớ mong là thế”

“Ra thế! Vậy là trong cậu ấy không còn dành riêng cho tôi nữa rồi” Nghĩ đến đó tôi như muốn khóc. ” một thằng con trai lại khóc ư?” Tôi tự quát mình nhưng rồi tôi buộc thừa nhận. Vì vậy tôi bước vội vào lớp, tránh nhìn Kouma càng nhanh càng tốt, trước khi tôi có thể khóc thật.

CHAPTER 5:A BAD DAY FOR WAKARU

Suốt buổi học hôm đó tôi không hề để tâm đến, tôi chỉ muốn nó kết thúc thật nhanh để chạy ngay về nhà, để không phải nhìn Kouma lâu hơn, nên Kouma nói gì tôi cũng chỉ uỡm ờ cho qua chuyện.

Giờ ra chơi Kouma rủ tôi tan học đi cùng cậu ấy đến trường Hizumi rồi cả ba cùng về. Tôi không muốn nhìn thấy Hizumi, nhất là thấy hai người họ đi với nhau, nhưng tôi cũng không muốn để hai người họ đi riêng, tôi sợ họ sẽ làm cái điều mà tôi lo sợ và nếu cứ trốn tránh như thế, tôi sợ trong tâm trí cậu ấy không những không dành riêng cho tôi mà còn không có chỗ cho tôi nữa kia. Nghĩ vậy tôi quyết định chấp nhận lời đề nghị dù rằng rất miễn cuỡng.

“Tuyệt! Vậy tớ sẽ chờ cậu ở cổng trường khi tan học nhé” Kouma nói với lại khi đi cùng vài nam sinh ra sân bóng.

Tôi khẽ gật đầu. Chuyện này rồi sẽ đi đến đâu đây? Tôi chẳng biết mình có thể chịu đựng được bao lâu nữa.

Tan học, tôi luôn ra khá muộn vì không muốn chen chúc trong đám đông; tôi luôn đợi khi thưa người sẽ đi ra. Khi gần tới cổng tôi thấy Kouma đứng đó chờ tôi, tôi đi nhanh chân đến bên cậu ấy. Nhưng tôi chợt khựng lại.

Ngay cạnh Kouma, Hizumi đang đi lại một cách bồn chồn. Và tôi đứng đủ gần để nghe họ nói chuyện với nhau:

“Sao anh ấy vẫn chưa ra vậy anh Kouma, trường anh tan học đã 10’ rồi mà?”.

“Wakaru vẫn hay ra muộn thế không sao đâu, cậu ấy đã hứa đi cùng bọn mình mà, cứ chờ thêm chút nữa đi” Giọng Kouma sốt ruột không kém.

Trước khi tôi kịp nhận ra mình phải làm gì thì chân tôi bỗng quay lại và tôi tiến thẳng về cổng sau. Mặc kệ lời hứa, tôi phải tránh xa họ, nhất là Kouma. Tôi thật sự không thể chịu đựng thêm nữa khi thấy Kouma đi với người khác mà không phải tôi. Sức chịu đựng của tôi ngắn hơn tôi tưởng.

Tôi đi nhanh về, nhanh hết mức có thể. Tôi không dám ngoảnh mặt lại một lần, vì tôi sợ tôi sẽ quay lại và nói hết mọi việc ra mất. Tôi đi mà như chạy, mây đen vần vũ trên đầu tôi ngày một dày hơn……….

Ngực đập liên hồi, hơi thở hổn hển, tôi nặng nhọc kéo chặt cánh cửa sau lưng. Ngồi bệt trên sàn nhà, hai tay ôm lấy mặt, tôi nhớ lại những gì xảy ra hôm nay. Tất cả cứ như một giấc mơ vậy, đúng hơn là một cơn ác mộng kinh khủng nhất đời tôi.

Và lúc đó tôi nhận ra tôi không muốn gặp Kouma nữa, tôi cần tránh mặt cậu ấy. Tránh xa nỗi đau của chính tôi.

Vì vậy khi vừa thấy mẹ về, tôi dặn mẹ ai gọi điện gặp tôi hãy bảo tôi bận không thể nghe điện thoại. Mẹ ngạc nhiên nhưng vẫn đồng ý.

Tôi đã cảm thấy Kouma sẽ gọi cho tôi, ngay từ nhỏ mỗi lần tôi có chuyện cậu ấy đều gọi để gặp tôi, để chắc rằng tôi không sao mới thôi. Mỗi lần đó tôi đều mong phone của cậu ấy.

Nhưng lần này thì không. Tôi sợ những cú điện thoại ấy, nhất là của Kouma.

Quả nhiên, tối đó chuông điện thoại reo nhiều hơn mọi ngày. Dù không muốn nhưng không hiểu sao tôi luôn chăm chú vào cái phone cứ như đang mong chờ nó kêu lên, dù rằng tôi biết mình sẽ không bắt.

Mãi đến khi đi ngủ, nằm trên giường, kéo chăn lên tận cằm; tôi vẫn nhớ rất rõ: 12 cú phone cả thảy và tôi đều biết cùng một người gọi. Rồi tôi suy nghĩ đến việc sáng mai sẽ đối mặt với cậu ấy ra sao; và thiếp đi lúc nào không hay……. .

CHAPTER 6:TO FALL OUT

Khi những tia nắng bình minh vừa rọi le lói vào phòng, đồng hồ chỉ mới dừng lại ở con số 5h30; Wakaru đã ăn mặc chỉnh tề. Dù 8h mới vào học, nhưng cậu quyết định đi sớm.

Ăn nhanh bữa sáng mẹ vừa ngái ngủ vừa chuẩn bị cho cậu, không để mẹ kịp hỏi một câu, Wakaru đã xách cặp lao nhanh ra cửa. Đồng hồ chỉ mới điểm 6h sáng.

Như sợ Kouma đuổi theo cậu đi mà như chạy, rồi như sợ sẽ gặp cậu ấy giữa đường cậu quằng lối khác để đi, dù lối này khá xa.

Con đường buổi sớm vắng tanh, chỉ có một vài người tập thể dục. Trường học cũng thế, khi đến nơi gần như trường học chỉ có mình cậu, ngoại trừ một số học sinh đang làm vệ sinh lớp. Bỏ cặp lên bàn, cậu nhẹ nhõm thở dài khi không thấy Kouma. Nhưng cậu biết Kouma sẽ không để cậu tránh mặt cậu ấy dễ dàng……. .

Tuy quay mặt ra cửa sổ nhưng Wakaru vẫn để ý những người bc’ vào lớp. Và kia rồi Kouma xuất hiện trc’ cửa lớp ngay khi chuông reo. Wakaru có thể cảm nhận rõ sự tức giận cùng ngạc nhiên của Kouma trc’ thái độ của mình, có lẽ nếu không có tiếng chuông báo vào lớp cậu ấy đã lao đến chỗ Wakaru hỏi cho ra nhẽ; vẫn nét bực dọc trên mặt, Kouma bước về bàn mình nhưng vẫn đưa mắt nhìn Wakaru……. .

REENG REENG REENG….

Chuông vừa reo, Kouma liền xô ghế lao thẳng đến chỗ Wakaru:

“Tại sao hôm qua cậu hứa mà không giữ lời ? Có biết tớ đã chờ ở cổng bao lâu rồi không hả ? Còn nữa tớ gọi điện mà cậu không trả lời là sao, tớ thừa biết cậu ở trong nhà vậy sao không trả lời điện thoại của tớ?” Kouma đập bàn quát.

Wakaru vẫn chống tay lên cằm nhìn mơ hồ ra cửa sổ, vờ như không nghe cậu ấy nói.

“Cậu bị cái quái gì vậy hả?” Kouma gằn mạnh từng tiếng, sự tức giận lên đến cực điểm.

“Cậu làm mọi người chú ý đấy!” Wakaru hờ hững đáp, mắt vẫn không rời cửa sổ.

“Tớ cóc quan tâm, trả lời đi trước khi tớ nổi điên” Kouma quát càng lớn tiếng, mắt long lên. Nhiều người đã nghe thấy và quay lại nhìn hai người họ.

Wakaru chống tay lên bàn, đứng dậy: “Đơn giản vì tớ không muốn nói chiện với cậu, thế thôi”.

Kouma túm chặt tay Wakaru: “Nói vậy mà nghe được à, giờ tớ đang nói chuyện với cậu mà cậu đi đâu?”.

“Tớ đi đâu không cần xin phép cậu” Wakaru nhăn mặt.

“Tại sao cậu lại tỏ thái độ như vậy? Chúng ta không phải bạn thân nhất của nhau sao?” Kouma hơi nhỏ giọng xuống.

“Đã từng thôi, bây giờ thì không” Wakaru cười khan, giật tay ra và bước đi, để mặt Kouma đứng đó không nói gì. Wakaru biết cậu đã tổn thương đến người cậu yêu thương nhất nhưng cậu không biết làm gì khác, trong lòng cậu nỗi buồn đang lớn dần. ” Nếu không có Hizumi, mọi chuyện có lẽ đã khác”.

Bọn bạn đứng chứng kiến cuộc cãi vã rất đỗi ngạc nhiên, đôi bạn này rất thân thiết nhau, đi đâu cũng có nhau và xưa nay chưa cãi vã bao giờ, vậy mà giờ họ lại to tiếng thế. Bọn con trai xúm lại Kouma hỏi dồn. Kouma chỉ buồn bã lắc đầu, cậu cũng như bọn bạn, cũng chẳng biết tại sao Wakaru lại như thế.

“Thôi bỏ đi, có lẽ tâm trạng cậu ấy không tốt nên mới thế, để cậu ấy một mình đi, khi nào đó cậu hãy hỏi thẳng cậu ấy sau” Tada khuyên Kouma.

“Phải đó, giờ đi đá bóng với bọn tớ đi, giúp cậu bớt giận ngay ấy mà” Nói rồi cả bọn kéo Kouma đi.

Lúc đi ngang qua hành lang, cả bọn bắt gặp Wakaru đang đi ngược lại. Như không thấy gì, Wakaru thản nhiên đi ngang qua mặt họ. Kouma buồn bã ngoái ra sau nhìn theo bóng Wakaru ngày một nhỏ dần “ Tại sao mọi chuyện lại như thế này?".

Tan học, Kouma nán lại tại cổng trường tìm kiếm Wakaru. Cậu mong cả hai lại được như xưa, nhưng Wakaru vẫn lạnh lùng đi ngang qua mà không thèm nói gì. Sức chịu đựng có hạn, từ đau buồn Kouma chuyển sang tức giận:

“Gì chứ ? Mình đâu làm gì sai, người sai là cậu ta kia mà, tại sao mình lại phải lo lắng cho cậu ta trong khi cậu ta làm ngơ mình chứ? Được nếu muốn kết thúc thì kết thúc, mình không thèm lo lắng cho cậu ta nữa” Nói rồi Kouma bực dọc đi ngược lại hướng Wakaru vừa đi.

Cuộc chiến tranh lạnh bắt đầu từ đây.
CHAPTER 7: A CAUSE

Đám bạn trong lớp thật sự ngạc nhiên về đôi bạn này, họ nghĩ sau vài ngày mọi chuyện sẽ được hoà giải nào ngờ càng lúc càng nghiêm trọng, nhưng chẳng ai biết nguyên nhân để khuyên giải. “ Chẳng biết mọi chuyện rồi sẽ ra sao đây?” ai cũng ngán ngẩm nghĩ thầm.

“Có lẽ chuyện này sẽ kéo dài lâu đây” Mọi người bàn tán với nhau.

Nhưng đóng mặt lạnh với nhau không được lâu, chính Kouma bỏ cuộc trc’. Cậu không thể chịu được cảnh gặp mặt đứa bạn thân nhất phải làm ngơ và đi học về mà không có Wakaru đi cùng.

“Nhất định phải làm rõ chuyện này, không thể để thế này được” Kouma cương quyết, cậu đi nhanh về nhà hạ quyết tâm ngày mai phải bắt Wakaru nói rõ lí do……. . .

Hôm sau, chuông reo tôi bật ngay khỏi chỗ ngồi dáo dác kiếm Wakaru, nhưng tiệt nhiên không thấy đâu. Tôi hỏi mấy đứa bạn thì biết cậu ấy đang ở trong thư viện, tôi chạy như bay tới ngay đó.

Thư viện vắng vẻ, chỉ có Wakaru đứng đó, không suy nghĩ tôi đi ngay tới cạnh cậu ấy:

“Tớ không thể chịu đựng được tình cảnh này thêm giây phút nào nữa, hôm nay cậu cho tớ lý do đi, nếu tớ làm điều gì sai tớ nhât định sẽ sửa, chứ đừng đối xử với tớ như vậy” Tôi cố nói giọng nhỏ nhẹ nhất có thể.

“Không có gì hết, không cần bận tâm đâu” Wakaru thờ ơ đáp, vẫn không nhìn tôi lấy một cái.

Nóng mặt tôi túm chặt hai tay cậu ấy, xô mạnh vào một kệ sách:

“Nói cho rõ ràng đi, nếu không tớ không để cậu đi đâu” Tôi kê mặt sát cậu ấy chỉ cách mấy phân.

“Kể cả khi vào học à?” Wakaru né sang một bên. Cậu ấy tránh nhìn vào mắt tôi.

“Phải nếu cậu không nói, tớ sẽ đứng đây với cậu cho đến tan học” Tôi trừng mắt bắt Wakaru nhìn thẳng vào mắt tôi.

“Cậu vẫn bướng bỉnh như xưa, thôi được tớ thua. Tớ không thích cậu đi với Hizumi, từ xưa nay chúng ta đi đâu cũng có nhau như thế chưa đủ sao?
Có thể tớ là kẻ ích kỷ khi chỉ muốn trong lòng cậu chỉ có tớ, tớ thật sự muốn điều đó xảy ra. Nhưng tớ biết không thể, một ngày nào đó cậu cũng sẽ có bạn gái và tớ cũng không có tư cách cấm cậu, nhưng cậu có nhận ra từ khi có cô gái đó cậu không còn đối xử với tớ như xưa?”

Loading disqus...