CHAPTER 29: RETURN THE PAST hai
một chuỗi tiếng ồn chói tai vang lên, làm tôi không tài nào bình tĩnh được. Tôi vội mở choàng mắt và tìm nơi phát ra tiếng ồn đó.
Thì ra là cái đồng hồ báo thức đặt ngay cạnh giường ngủ của tôi đang kêu toáng lên. Tôi với tay tắt đồng hồ.
“Thì ra chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ kinh khủng và thật dài. Nó khiến mình mệt đừ” Tôi ngáp dài. Thật may đó chỉ là mơ, nếu đó là sự thật thì…. .
Tôi lắc đầu “Đừng nghĩ đến những chuyện rủi ro nữa, mình đã gặp đủ chuyện tồi tệ trong giấc mơ đó rồi” Tôi liền bước xuống nhà ăn để ăn sáng.
Mới 7h sáng, vẫn còn sớm để vô lớp, tôi vẫn kịp ngồi ăn sáng cùng bố mẹ.
Đi ngang qua phòng khách, tôi chợt thấy bố mẹ mình. Hôm nay họ ăn mặc thật khác thường, toàn một màu đen từ đầu đến chân. Lạ nhỉ? Mọi hôm họ đâu mặc vậy để đi làm.
Thấy tôi đứng sững ở cửa, bố mẹ quay ra nhìn tôi
“Con dậy rồi à? Thay đồ rồi chúng ta đi kẻo muộn đấy!” Bố nói rồi đưa tay chỉnh lại cái cà vạt.
“Nhưng còn sớm mới vào học mà bố” Tôi ngạc nhiên nói.
“Hôm nay là chủ nhật mà. Con đâu có đi học” Mẹ đáp, ngạc nhiên hơn cả tôi.
“Vậy chúng ta sẽ đi đâu? Mà tại sao bố mẹ lại ăn mặc như thế?” Tôi chỉ vào bộ đồ bố mẹ tôi đang mặc.
Họ nhìn tôi kinh ngạc, như thể họ vừa nhìn thấy UFO không bằng. Bố và mẹ trao đổi ánh mắt với nhau. Tôi chẳng hiểu họ đang làm gì nữa.
“Thôi được! Có lẽ con shock quá nên quên rồi” Cuối cùng bố thở dài, lên tiếng “Hôm nay cả nhà chúng ta sẽ đến dự tang lễ của bạn con”
Tôi tin tôi đang nghe nhầm hoặc tai tôi có vấn đề “Tang lễ? Bạn con đâu ai bị gì đâu. Tại sao lại có tang lễ chứ?”
Bố mẹ nhìn tôi thương hại. “Thằng bé vẫn chưa chấp nhận mọi chuyện” Họ nói thầm với nhau trong tiếng thở dài; nhưng tôi nghe thấy. Rất rõ nữa là khác.
“Con thật không nhớ gì sao? Bạn con- WAKARU ấy- thằng bé bị tai nạn và qua đời rồi. Hôm qua chẳng phải mẹ đã bảo hôm nay chúng ta tới chia buồn với gia đình cậu ấy rồi còn gì?” Mẹ nói mà nhìn tôi ái ngại.
Không thể nào. Chuyện này không thể là thật được. Wakaru không chết. Đó chẳng qua chỉ là một cơn ác mộng mà thôi và giờ nó đã qua rồi. Wakaru còn sống, nhất định thế. Cậu ấy đang chờ tôi đi qua rủ cậu ấy đi học kia mà.
“Không, không đúng. Bố mẹ nói dối, Wakaru không bị gì cả, cậu ấy vẫn đang ở tại nhà cậu ấy chờ con qua đón. Không có chuyện tai nạn gì hết. Không có. ” Tôi nói mà đầu óc quay cuồng. Tôi thật chẳng biết tôi đang mơ hay thật nữa.
“Bình tĩnh con trai” Bố tiến tới nắm chặt tay tôi. Bắt tôi nhìn vào mắt họ “Bố biết con khó chấp nhận chuyện này vì Wakaru là bạn thân nhất của con. Nhưng sự thật vẫn là sự thật, thằng bé chết rồi Kouma à. ”
“Bố mẹ gạt con làm gì? Không phải không có lý do mà bố mẹ ăn mặc vậy đâu. Nếu muốn lừa con thì sao lại đưa con đến đó chứ?” Mẹ nhìn tôi lo lắng.
Tôi không tin, tôi không muốn tin. Tôi biết là họ đúng nhưng tôi không thể chấp nhận việc này. Rõ ràng tôi đã quay lại quá khứ, vậy mà tôi vẫn không thể cứu Wakaru, tôi đã để cậu ấy bị người ta giết mà không thể làm gì. Tôi chỉ biết đứng đây, tự lừa gại bản thân mình rằng đó chỉ là một cơn ác mộng. Tôi còn có thể làm gì nữa đây?
………………
Căn nhà có tang thật ảm đạm, mọi người đều mặc đồ đen và nét mặt đầy đau thương. Căn nhà lúc trước còn cậu ấy lúc nào cũng ấm áp, lúc nào cũng ngập tràn tiếng nói cười của cậu ấy. Vậy mà giờ đây Wakaru đi thật rồi. Tôi thật sự mất cậu ấy rồi. Tôi chỉ biết nhìn chằm chằm vào tấm ảnh cậu ấy rồi suy nghĩ lung tung.
Tôi thật sự rất đau đớn khi mất cậu ấy. Hay tôi đi theo cậu ấy tôi sẽ thấy dễ chịu hơn. Tôi nhớ tôi từng làm vậy, nhưng Kazyuri đã ngăn cản tô……
Tôi há hốc miệng, kinh hoàng, không nói thành lời. Kazyuri. Chính cô ta, cô ta đã đưa tôi về quá khứ, cũng chính cô ta đã giết Wakaru. Tại sao cô ta lại hành hạ tôi như thế chứ? Cô ta thấy vui khi tôi đau khổ lắm sao? Lòng căm tức Kazyuri trỗi dậy trong tôi. Lớn hơn bao giờ hết.
Bỗng tôi nhìn thấy bóng ai đó rất quen. Tôi chạy tới gần. Chính là cô ta. Kazyuri.
Kazyuri thấy tôi đang nhìn cô ta. Cô ta quay lại nhìn tôi.
Và mỉm cười.
Máu nóng bốc lên đầu tôi hệt như núi lửa phun trào.
Tôi lao đến, nắm chặt cổ tay cô ta kéo đi. Tôi sẽ không để cô ta thoát khỏi tay tôi lần nữa.
Tôi sẽ tìm một chỗ kín đáo. Và giết cô ta.
Ngay nơi mà thi thể của Wakaru đang nằm.
Khi tới được một phòng trống, tôi đẩy cô ta vào và khoá cửa từ bên trong. Rồi tôi nhận ra đây là phòng riêng của Wakaru, tôi đã vào đây rất nhiều lần cùng với cậu ấy. Nhưng lần này tôi đi chung với kẻ đã giết cậu ấy. Vì đã tới đây rất nhiều lần nên chân tôi tự động bước tới đây trước khi tôi kịp suy nghĩ mình nên đi đâu.
Nhìn lại căn phòng tôi nhớ Wakaru, càng nhớ tôi càng căm hận con người đang đứng trước mặt tôi. Tại căn phòng này đây, tôi sẽ giết Kazyuri, sau đó tôi sẽ đi theo cậu ấy. Cậu ấy sẽ không phải nằm dưới nền đất lạnh lẽo đó một mình.
Kazyuri không hoảng sợ, cũng không chạy trốn. Cô ta nhìn thẳng vào tôi. Cô ta biết tôi muốn làm gì.
“một chỗ khá tốt để tự sát đấy” Cô ta nhìn quanh nhận xét.
Tôi lao tới, giơ con dao giấu sẵn từ trước vào cổ Kazyuri “Tại sao cô giết cậu ấy? Không phải cô yêu cậu ấy sao?” Tôi nghiến răng. một vết cắt hiện ra trên cổ cô ta.
“Phải. Tôi yêu anh ấy” Cô ta thừa nhận và không hề chống cự.
“Vậy tại sao cô làm thế?” Câu trả lời càng làm tôi điên hơn, tôi suýt rống lên, hai tay tôi ấn sâu hơn vào cổ cô ta, máu cô ta bắt đầu chảy xuống tay đang cầm dao của tôi.
“Sao anh không tự hỏi mình đi?” Kazyuri nhìn thẳng vào mắt tôi, hỏi lại “Anh đã nói nếu được quay lại anh nhất định sẽ cứu anh ấy. Tôi đã giúp anh, nhưng cuối cùng anh đã làm gì. Anh chỉ biết đứng nhìn cơ hội qua đi, bộ anh nghĩ sau nhiêu đó sai lầm anh sẽ có cơ hội thứ hai à?”
Ô! Cô ta đúng. Tôi đã chần chừ khi cơ hội đến với tôi lúc Wakaru trên đường về nhà. Tôi đã quyết tâm nói rõ với cậu ấy nhưng tôi đã không làm. Tôi biết rõ cậu ấy sẽ gặp tai nạn nhưng tôi không ngăn lại mà chỉ đứng đó nhìn. Giống hệt như lần trước tôi đã hứa sẽ cùng cậu ấy chăm sóc chậu hoa nhưng tôi đã để cậu ấy làm một mình. Tôi đã bỏ qua rất nhiều cơ hội, và giờ đây tôi đang đổ tội lỗi chính tôi gây ra cho người khác. Tôi thật sự là một tên tồi.
“Vậy sao cô lại đẩy cậu ấy ra đường? Cô cũng biết trước mọi việc như tôi sao cô không cứu cậu ấy?” Tôi nói trong vô thức.
“Tôi chẳng hiểu tại sao Wakaru lại thích người như anh nữa” Cô ta không trả lời câu hỏi của tôi mà nói câu đó với một vẻ khó chịu.
“Cái gì?” Tôi ngạc nhiên thốt lên “Wakaru thích tôi?”
“Phải. Và anh là đồ ngốc mới không nhận ra” Kazyuri cau có.
Tin này còn làm tôi kinh ngạc hơn cả tin báo tử. Người tôi yêu cũng yêu tôi, và tôi đúng là một thằng ngốc thật. Nếu tôi biết thế tôi đã nói cho Wakaru biết và giờ thay vì gặp toàn chuyện tồi tệ; có lẽ tôi và cậu ấy đã hạnh phúc bên nhau rồi. một nỗi đau pha lẫn sự nuối tiếc đang chiếm lấy tâm hồn tôi.
“Tôi đã tìm mọi cách để anh ấy quên anh đi và đến với tôi” Kazyuri tiếp tục nói trong sự bực dọc “Tôi không muốn anh ấy cứ phải đau khổ vì một người vô tâm như anh nữa. Nhưng có vẻ không được, anh ấy dù chấp nhận tôi nhưng người anh ấy yêu thực sự vẫn là anh. Sau ngần ấy chuyện, tôi biết tôi nên tìm cách giúp anh ấy bớt đau khổ hơn là cướp anh ấy cho riêng mình…”
“…. Tôi biết anh cũng yêu anh ấy và tôi cứ nghĩ sau khi nghe chị Natsu khuyên, anh sẽ làm theo lời chị ấy. Nhưng có vẻ anh không hiểu câu nói đó, vì vậy tôi quyết định cho anh thấy tôi muốn cướp đi người anh yêu để anh phải sợ mà nói ra. Thật không ngờ…. ” Cô ta thở dài.
“…. Anh làm tôi thất vọng quá. Rồi anh hứa nếu có thể quay lại anh sẽ nói rõ cho anh ấy và tôi đã giúp anh. Nhưng rồi anh lại để cơ hội vụt qua. Lúc đó tôi thật sự thất vọng về anh, tôi buồn cho Wakaru yêu nhầm người để dẫn tới kết thúc này. Và rồi tôi nghĩ anh ấy chết sẽ dễ chịu hơn yêu mà đau khổ như vậy, vì thế tôi đã đẩy anh ấy ra. ” Gương mặt cô ta tuy lạnh lùng, nhưng tôi thấy đôi mắt to đen ấy sắp khóc. Cô ta cũng như tôi đều yêu Wakaru, tôi biết cô ta muốn giúp cậu ấy, nhưng Kazyuri không thể thay thế tôi trong lòng cậu ấy. Vậy mà tôi đã hành động thật ngu xuẩn.
một ý nghĩ loé lên trong đầu tôi, quăng con dao xuống, tôi lay cánh tay cô ta :
“Cô có thể giúp tôi quay lại quá khứ. Vậy giúp tôi quay lại một lần nữa đi, lần này chắc chắn tôi sẽ nói tình cảm của tôi với cậu ấy dù có bất cứ chuyện gì xảy ra. Được không?” Tôi năn nỉ và lay thật mạnh cánh tay Kazyuri.
Cô ta không nói gì, chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt đầy nghi ngờ.
“Làm ơn giúp tôi đi, chỉ một lần này nữa thôi. Bất cứ lúc nào, trước hay sau tai nạn cũng được, tôi nhất định sẽ nói cho cậu ấy biết. Chắc cô không muốn cậu ấy ra đi mà vẫn mang nỗi lòng trong người chứ?” Tôi lay tay Kazyuri mạnh hơn, cô ta là niềm hi vọng cuối cùng của tôi. Tôi sợ nếu tôi buông tay ra, cô ta sẽ biến mất. Cũng giống như Wakaru vậy.
“Nếu lần này anh vẫn không thể cứu anh ấy?” Cô ta lên tiếng sau một khoảng im lặng.
“Không sao. Nếu tôi không cứu được cậu ấy, tôi vẫn sẽ nói cho cậu ấy biết tôi yêu cậu ấy như thế nào ngay khi cậu ấy còn nhận thức được…” Tôi nói ngay, tay siết chặt cánh tay trái của cô ta “…. Và lúc đó tôi sẽ đi theo cậu ấy”
Phải chăng tôi nắm tay cô ta quá chặt, cánh tay trái của Kazyuri đột nhiên rời ra khỏi vai cô ta.
Tôi kinh hoàng nhìn cánh tay và khớp nối ở vai cô ta máu chảy không ngừng. Máu ướt cả chiếc áo trắng cô ta đang mặc. Chảy lan ra bàn tay tôi đang nắm cánh tay rời ra đó. Bàn tay tôi đỏ thẫm, dính đầy máu của Kazyuri.
Tôi vội ném cánh tay đó xuống đất, máu vẫn không ngừng chảy ra từ cánh tay đó.
Tôi định xin lỗi cô ta nhưng vừa nhìn lên tôi không thể thốt nên lời nữa.
Chỗ trước đây là của hai con mắt to đen, giờ đây đã được thay bằng hai hốc mắt đen ngòm chứa đầy máu giống hệt như khi bạn nhìn vào một hồ cá hình ovan, nhưng thay vì làn nước xanh và những con cá ngũ sắc là một bể máu chỉ chực tràn ra.
Máu tràn ngập hốc mắt đen ngòm đó. Và đang trào ra không ngừng. Chảy xuống mũi, miệng, cằm, rồi xuống cổ, nhuộm đỏ thẫm chiếc áo trắng như tuyết mà Kazyuri đang mặc.
Tuy đã từng nhìn thấy cảnh này, nhưng tôi vẫn không bớt sợ hãi. một khung cảnh thật kinh dị….
Và bóng đen chụp lấy tôi. một lần nữa tôi lại cô độc. một mình và tôi sẽ lại thức dậy giữa những con mắt ngạc nhiên và những câu chuyện lạ lùng. Chỉ có điều tôi chẳng biết là lúc tôi thức dậy tôi đang đối diện với sự thật, sự thật thật sự hay lại là một giấc mơ tồi tệ khác.
Nhưng lần này tôi có cảm giác tôi sẽ không bao giờ quay lại quá khứ nữa. Đây là cơ hội cuối cùng của tôi. Mọi chuyện sẽ kết thúc ở lần quyết định này.
CHAPTER 30 : THE TRUTH AND LOVE
Tôi đang ở trong một đường hầm tối đen, lúc đang mò mẫm kiếm đường ra, tôi nghe có người gọi tên tôi. Nghe sao xa xăm bất tận…
Bỗng phía trước có một tia sáng yếu ớt loé lên, tiếng người gọi tôi hình như phát ra từ đó. Tôi đi dọc đường hầm, tiến về phía có ánh sáng.
Tôi đi mãi, đi mãi nhưng đường hầm có vẻ kéo dài bất tận. Khi cơn tuyệt vọng bắt đầu xuất hiện, trí óc tôi quyết tâm tiến về phía trước: Dù xa đến mấy tôi cũng phải đi, vì đây là cơ hội cuối cùng của tôi. Nghĩ vậy tôi tiếp tục tiến về phía trước, tuy chẳng biết ánh sáng đó sẽ dẫn ra đâu.
Ánh sáng đó ngày một to dần, khi tôi bước hẳn vào vùng sáng đó; cái đầu tiên tôi ngửi được là mùi thuốc sát trùng, mùi ete. Tiếp đó là một khung cảnh trắng toát, mọi thứ vật dụng, cảnh vật ở đây toàn một màu trắng. Tôi nhận ra ngay nơi tôi đang đứng: Bệnh viện thành phố.
Tôi đoán đúng, tôi đã quay lại thời điểm Wakaru đang ở trong phòng cấp cứu. Vậy là mọi việc đã xảy ra rồi, Wakaru sẽ đi và tôi sẽ theo cậu ấy. Nhưng trước đó tôi phải nói cho cậu ấy biết cảm nghĩ của tôi ngay khi cậu ấy còn nhận thức được.
Rồi tôi nhận ra mẹ đã gọi tên tôi khi tôi ngủ gục trong lúc chờ. Tôi nhìn xung quanh, cảnh vật y hệt trước kia tôi vẫn thấy, có bố mẹ tôi, bố mẹ Wakaru.
Nhưng không hề có Kazyuri.
Chuyện đó không quan trọng, tôi phải thực hiện lời hứa với Kazyuri dù cô gái có mặt ở đây hay không. Thế là tôi nhập cùng người lớn đứng chờ trước phòng cấp cứu.