Story of the boys Trang 14

Đen và sâu như vực thẳm.

Khoan… không còn là màu đen nữa. Đôi mắt đó đang đổi màu. Ngay trước mắt tôi.

Không phải màu đen của vực thẳm nữa, mà nó đã đổi sang màu cam. Nhưng màu cam cứ đậm dần lên.

Đậm dần cho đến khi chuyển sang màu đỏ.

Màu đỏ lại tiếp tục đậm lên. Đậm nữa. Nữa.

Khi sự đổi màu dừng lại, thì đôi mắt trước đây màu đen thẳm, giờ đã chuyển sang màu đỏ thẫm.

Đỏ như máu.

Và…. từ hai con mắt đỏ thẫm và to một cách kỳ dị đó, một dòng nước chảy ra. Có lẽ là nước mắt của cô gái. Tôi bất ngờ đưa tay chạm vào dòng nước đó.

Nó ấm.

Có một cái khác thường gì đó đang xảy ra.

Không! Không phải nước mắt.

MÁU.
CHAPTER 26: RETURN THE PAST

Máu tuôn ngày một nhiều từ đôi mắt to như hai quả banh tennis đó.

Máu chảy như dòng suối.

AAAAAAAAAAAA! Máu. Tôi kinh hoàng hét lên, con dao rớt khỏi tay tôi, tôi nhảy lùi lại ba bước.

Tôi trượt phải cái gì đó và ngã về phía sau.

Đầu tôi đập mạnh vào cạnh bàn.

Hình ảnh đôi mắt đầy máu của Kazyuri xoáy nhanh trong mắt tôi. Rồi mờ dần…….

“Kouma, Kouma, có chuyện gì với em vậy?” một giọng nói lo lắng vang vọng trong đầu tôi.

Khi tôi mở được mắt ra, trước mắt tôi là cô y tá của trường tôi. Đầu nhức như búa bổ, tôi cố gắng ngồi dậy, cô y tá đỡ lấy tay tôi:

“Em… em đang ở đâu vậy?” Đưa tay xoa đầu, tôi hỏi.

“Em đang ở bệnh xá của trường” Cô lo lắng nhìn tôi trả lời.

“Cái gì? Tại sao em lại ở đây? Em đang ở bệnh viện thành phố mà” Tôi kinh ngạc quên cả cơn đau.

“Hở? Em nói gì thế? Tại sao em phải ở bệnh viện?” Đến lượt cô ngạc nhiên hỏi lại tôi.

Tôi và cô nhìn nhau một lúc lâu. Cuối cùng tôi cũng nghĩ ra câu hỏi khác:

“À. Chắc em nhầm. Nhưng sao em lại nằm ở bệnh xá của trường?” Tôi lấp liếm.

“Thật em không nhớ tại sao mình nằm ở đây sao?” Cô nhìn tôi như thể tôi vừa hỏi điều ngớ ngẩn nhất mà cô được nghe.

Tôi lắc đầu.

“À! Lúc nãy trong giờ ra chơi, em đang tập bóng thì bị quả bóng đập vào đầu. Do mất thăng bằng nên em ngã đập đầu xuống đất, bất tỉnh. Các bạn em đã đưa em đến đây” Cô thôi không nhìn tôi như khi nãy nữa “Giờ em cảm thấy khá hơn chưa? May mà không bị chấn thương gì cả”

Tôi gật đầu. Tôi nói muốn ở một mình một chút và cô bước vào phòng riêng của cô ngay cạnh giường bệnh. Khi cô y tá vừa đóng cánh cửa để tôi có thể nghỉ ngơi thì cơn đau lại hành hạ tôi.

Thật kỳ lạ, mình nhớ mình đang ở bệnh viện thành phố kia mà. Rồi mình bất tỉnh và khi tỉnh dậy lại nằm ở đây. Tôi thật chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa. Không lẽ tôi đang nằm mơ? Giữa ban ngày sao? Vậy tại sao giấc mơ đó thật đến vậy? Không đúng, người tôi vẫn bốc mùi ete của bệnh viện kia mà, rồi cả vết cứa trên cổ do chính tay tôi làm nữa chứ.

Nhưng tại sao tôi lại bất tỉnh nhỉ? Tôi nhớ tôi đang vô cùng đau đớn trước cái chết của Wakaru và tôi quyết định đi theo cậu ấy. Thì lúc đó một cái gì đó xuất hiện và ngăn cản tôi. Nhưng đó là cái gì ấy nhỉ? Và tại sao thứ đó lại làm tôi bất tỉnh. Tôi không thể nhớ được đó là cái gì nhưng có một điều tôi chắc chắn là tôi bất tỉnh không phải vì bị quả bóng đập vào đầu.

Tôi cảm thấy thứ đó mang một ý nghĩ rất quan trọng. Nhưng sao tôi không tài nào nhớ được nó?

Hình ảnh bệnh viện hiện ra trong đầu tôi. Xem nào….

Tôi nghe tin báo tử từ bác sĩ. Bạn thân của tôi- Wakaru đã chết vì không qua được tai nạn xe cộ đó.

Tôi rất đau đớn khi nghe tin đó.

Tôi nghe tiếng mẹ cậu ấy kêu lên. Rồi tôi bước vào phòng và đứng cạnh cậu ấy.

Và tôi nhớ tôi đã chụp lấy con dao, tôi muốn đi theo Wakaru.

Đúng lúc đó, Kazyuri xuất hiện. Cô ta nói gì đó rồi tiến về phía tôi.

Cô ta hỏi tôi nếu quay lại được quá khứ thì tôi sẽ giữ cậu ấy lại chứ. Và tôi nói tôi nhất định làm thế.

Và rồi mặt à không… mắt, đôi mắt cô ta chảy máu. Rất nhiều máu. Rồi tôi bất tỉnh.

ĐÚNG RỒI! Tôi nhớ ra rồi, chính gương mặt Kazyuri làm tôi hoảng sợ và đập đầu vào bàn. Vậy tại sao tôi lại tỉnh dậy ở bệnh xá của trường?

Khoan đã…. Không chừng…. Không thể nào, không thể có chuyện đó được. Tôi phải kiểm tra mới được. Lập tức tôi đứng dậy, đi tới phòng riêng của cô y tá trường:

“Cô ơi? Em muốn hỏi cô một chút. Không phiền cô chứ ạ?” Tôi nói to ngay khi vừa mở cửa.

“Tất nhiên. Chuyện gì vậy Kouma?” Cô gỡ kính xuống, quay ra nhìn tôi.

“Đã ra về chưa ạ?”

“À! Còn ba’ nữa là ra về đấy” Cô thông báo.

“Vậy hôm nay là ngày mấy vậy cô?” Tôi hồi hộp.

“Ngày 8/10. Có chuyện gì sao em?” Cô hỏi lại.

“Dạ không có gì ạ. Em chỉ muốn biết thế thôi. Cám ơn cô ạ” Tôi cúi chào rồi lùi ra ngoài.

Ngay khi cánh cửa vừa khép lại. Tôi mừng đến suýt hét lên. Vậy là đúng rồi. Ngày 8/10 là ngày cậu ấy rủ tôi cùng về khi tan học, tôi đã từ chối và cậu ấy đã…. Giờ chỉ mới chuẩn bị ra về thôi tức là chuyện vẫn chưa xảy ra, cậu ấy vẫn an toàn.

Chuyện khó tin nhưng có thật. Tôi đã quay ngược lại quá khứ.

Vậy là tôi đã có cơ hội cứu sống Wakaru.
…………. .

Khi nghe tiếng chuông reo. Tôi lao nhanh ra cổng mặc kệ cô y tá gọi với theo. Tôi tìm Wakaru. Tôi sẽ đồng ý đi về cùng cậu ấy và tôi sẽ không để tai nạn xảy ra.

Cậu ấy kia rồi, đang nói chuyện với ai đó. Tôi vội đi về phía đó. Bỗng nhiên, tôi thấy……

Tôi thấy cậu ấy đang đứng nói chuyện với Kazyuri- một Kazyuri với đôi mắt đen thẳm, bình thường. Và đứng đối diện Wakaru với Kazyuri là TÔI. KOUMA.

HẢ?

Có tới những hai Kouma.

Tôi không tin nổi mắt tôi nữa. Tôi cứ nghĩ tôi sẽ xuất hiện và vui vẻ cùng cậu ấy đi về, thật không ngờ… Có vẻ như tôi ra muộn rồi.

Tôi vội nấp vào một bức tường, tôi không muốn Wakaru hay bất cứ ai trông thấy cả hai Kouma. Khi đã an toàn, tôi nhìn về phía cái tôi kia đứng. Kouma kia đang từ chối đi về cùng với Wakaru, phải tôi nhớ tôi đã làm thế vì thấy Kazyuri đi cùng cậu ấy, lúc đó tôi đã rất bực mình vì cậu ấy đối xử với Kazyuri thân thiết hơn cả tôi. Nhìn thấy vẻ mặt thất vọng buồn bã của Wakaru khi tôi từ chối cậu ấy, tôi cảm thấy ghét bản thân tôi quá. Chỉ vì sự ghen tuông nhất thời mà tôi đã để mất cậu ấy. Mãi mãi….

Khoan đã, nếu vậy thì tôi không thể về cùng cậu ấy được. Vậy làm sao tôi nói với cậu ấy đây?

Thôi được, bây giờ mình đã biết có chuyện nguy hiểm đang chờ cậu ấy, vậy tôi sẽ lén theo sau và ngăn cản kịp thời. Sau đó tôi có thể nói với Wakaru là tôi yêu cậu ấy sau vậy. Nghĩ vậy, khi thấy Kouma kia đã đi khuất, tôi liền bám theo Wakaru và Kazyuri……

Đây rồi, đại lộ Himakari, kia là siêu thị trung tâm thành phố- nơi xảy ra tai nạn. Theo như lời Kazyuri, một đứa bé sẽ xuất hiện giữa đường và Wakaru sẽ lao ra cứu và rồi……

Không bao giờ, mình đã biết trước mọi việc, vì vậy mình sẽ không để nó xảy ra. Chắc chắn thế. Tôi sẽ giữ cậu ấy lại khi cậu ấy lao ra. Và cậu ấy sẽ an toàn. Nghĩ vậy tôi dáo dác tìm đứa bé.

Thật kỳ lạ. Có chuyện gì không ổn đang xảy ra ở đây. Tôi có thể cảm nhận được điều đó.

Bởi vì không hề có đứa bé nào như Kazyuri mô tả cả. Vậy tại sao cậu ấy lại lao ra đường để bị tung xe? Tôi nhìn khắp nơi kiếm Wakaru.

Kia rồi, cậu ấy đang đứng cùng Kazyuri ngay sát lề đường chờ đèn tín hiệu bật xanh cho người đi bộ. Wakaru đang mãi chìm trong suy nghĩ, nên không để ý thấy một chiếc van đang lao tới. Sát ngay cạnh chỗ hai người đó đứng. Lao đi rất nhanh.

một tiếng RẦM chói tai vang lên.

Wakaru ngã xuống. Ngay trước mắt tôi.

Tôi đờ người ra nhìn sự việc vừa diễn ra trước mắt.

Tôi nhìn thấy rõ ràng. Rõ đến nỗi tôi không tin vào mắt mình nữa.

Cô gái với đôi mắt đen thẳm. Người đã cướp Wakaru của tôi đang đứng nhìn mọi thứ rất bình thản.

Không hề có chuyện cậu ấy bị tai nạn vì cứu đứa bé. Câu chuyện đó không hề có thật.

Chính cô ta. Cô ta đã đẩy Wakaru ra trước mũi xe van lao đi cực nhanh ấy.

Cô ta nói dối.

Chính cô ta đã giết chết người tôi yêu thương nhất- Wakaru.

Tôi nhớ rất rõ gương mặt bình thản của cô ta khi đẩy cậu ấy ra đường.

Với đôi mắt to đen, lạnh lùng.

Và đôi môi nở một nụ cười độc ác.

Tôi lao tới đám đông. Tôi thừa biết tình trạng cậu ấy thế nào rồi. Tôi nhìn thấy cậu ấy nằm bất động trong vũng máu, rồi tôi quay lại nhìn Kazyuri bằng gương mặt tức giận. Quay lại nhìn kẻ đã giết Wakaru.

Lúc này đây, tôi căm ghét cô ta. Tôi chỉ muốn xông tới đâm thật nhiều nhát dao vào kẻ giết người.

“Tại sao cô làm vậy? TẠI SAO?” Tôi hét lên, tay túm chặt cổ áo cô ta.

Đúng lúc đó, cô ta nhìn tôi. Nhìn bằng cặp mắt vằn đỏ, đồng tử chỉ còn lại một vạch đen. Cô ta lúc đó trông hệt như một con chó dại đang chờ con mồi của nó hiện ra. Không lẽ con mồi đó là tôi? Nỗi sợ hãi dâng lên trong tôi.

Nhưng tôi mau chóng biến nỗi sợ thành cơn tức giận. Cô ta là gì tôi không quan tâm, tôi chỉ biết cô ta đã giết bạn tôi. Và tôi muốn trả thù.

Nhìn gương mặt điên lên vì tức giận của tôi, đôi mắt đỏ ngầu đó vẫn bình thản.

Và rồi cô ta cười. Nụ cười đầy chết chóc.

Cơn tức giận trào ra khỏi đầu tôi. Tôi muốn giết kẻ đang đứng trớc m ặt tôi hơn bao giờ hết.

Bỗng hình ảnh ma quái của Kazyuri biến mất, thay vào đó là một màn đêm đen kịt đang trùm lên người tôi.

Không còn đám đông, không còn Wakaru, không còn cả Kazyuri với cặp mắt to đỏ như máu và nụ cười nguy hiểm.

Tôi chỉ còn lại một mình.

Xung quanh tôi chỉ toàn một bóng tối……

Loading disqus...