Tác giả: Nguyễn Thanh Luân
Nguồn: Diễn đàn Tình Yêu Trai Việt
(Xin chân thành cảm ơn nick ''t...'' thật là nhiều)
Vào một buổi chiều mưa rả rích,không thể đi ra ngoài cafe ''tám'' với bạn bè nên Luân lại vào mạng định viết tiếp câu chuyện hãy còn đang dang dở của mình .
Bất ngờ lại nhận được một lá thư như thế này :
''Anh Luân thân mến !
Tôi là một ''bạn đọc thầm lặng'' của anh đây...và có thể nói rằng đã xem hầu như là gần hết những câu chuyện anh viết trên diễn đàn này.
Công bằng mà nói thì...chuyện của anh văn chương không được lưu loát cho lắm nhưng không hiểu sao tôi bỗng cảm thấy cuốn hút một cách kỳ lạ...nên tuy thường xuyên vào diễn đàn nhưng tôi chỉ vào đọc truyện của anh rồi lẳng lặng đi ra...Ngày nào có công việc đột xuất không vào mạng được thì xem như ngày đó tôi cảm thấy bứt rứt khó chịu trong người gì đâu...Hình như anh có ''bùa'' thì phải ? Có đúng vậy không anh Luân ?
Tôi xin lỗi vì tuy thường xem truyện của anh nhưng chưa hề có một lần ''cảm ơn'' anh vì thật sự tôi rất ngại xuất hiện ở nơi ấy anh à.Biết rằng chỉ là một cái nick mà thôi nhưng trong thân tâm, tôi chỉ muốn mình mãi mãi là một ''bạn đọc thầm lặng'' của anh mà thôi.Hy vọng anh không buồn về việc này ...
Trong các câu chuyện anh viết,tôi thích nhất là ''Đừng yêu em...vợ !''
Tại vì sao , anh có biết không ?
Vì...nó rất giống hoàn cảnh hiện giờ của tôi vô cùng...
Anh có muốn nghe chăng ?
Nếu như anh có ngẫu hứng thì xin vui lòng cho tôi một cuộc hẹn được không ?Sở dĩ tôi có lời đề nghị này vì biết anh thường đi Tp.HCM nên muốn gặp anh trò chuyện tâm sự một lần...
Vâng ! chỉ cần một lần thôi anh à...
Bởi tôi hiện nay sống mà cũng như đã chết từ lâu...
Có nhiều khi,tôi muốn hét to lên và tung hê hết mọi thứ để được trở lại sống đúng với giới tính thật của mình...Nhưng khi nhìn lại mình...giờ đây đã gần bước đến ngưỡng cửa bốn mươi...thì tôi lại thở dài...
Tất cả đã quá muộn rồi phải không anh ?
Cho nên,tôi lại phải đóng kịch với mọi người...và lo làm tròn bổn phận của một người cha...
Còn đối với vợ tôi thì...
Hỡi ôi,lúc nào nàng cũng xem tôi như ''thần tượng'' của lòng mình và luôn ca ngợi tôi là một ''NGƯỜI CHỒNG HOÀN HẢO'' nhất trên thế gian này...
Chính vì điều đó đã khiến cho tôi khổ tâm vô cùng...''
Ngồi đọc đi đọc lại mãi lá thư này hoài mà Luân cũng phân vân ghê lắm...
Bởi vì nếu là một bạn đọc trẻ tuổi thì Luân còn tài lanh tư vấn này nọ được...còn trong thư lại là một người đã khá lớn tuổi,có trình độ học vấn cao,là nhà kinh doanh thành đạt và có vợ đẹp con xinh nữa mới ghê chứ ?
Không phải là trong cuộc đời mình Luân chưa bao giờ gặp bác sĩ,kỹ sư,tiến sĩ đâu nhưng dù sao những người ấy đều trong tình trạng độc thân nên dễ bề tâm sự...Còn trường hợp này thiệt là...
Tại Luân có lời thề độc ở thời gian sau này là : Không bao giờ giao du qua lại với những người có vợ...
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thấy từ chối thì có vẻ nhẫn tâm quá...
Cuối cùng Luân đành chặc lưỡi nhủ thầm :
-Thôi kệ...chỉ gặp trò chuyện thôi mà.Như vậy chắc không phạm lời thề đâu...
Để rồi cho đến một buổi chiều mưa khác...
Nhưng lần này Luân lại ở trong một quán cafe ấm cúng tại TP.HCM...
Và...câu chuyện xin được phép bắt đầu...
''Chiều buồn...len lén tâm tư
Mơ hồ...nghe lá thu mưa
Dạt dào...tựa những âm xưa
Thiết tha...ngân lên lời xưa...
Quạnh hiu về thấm không gian
Âm thầm như phất vào hồn
Buổi chiều...chợt nhớ cố nhân
Sương buồn...lắng qua hoàng hôn
Lòng...cuồng điên vì nhớ...
Ơi đâu người...đâu ân tình cũ
Chờ hoài nhau trong mơ...
Nhưng có bao giờ
thấy nhau lần nữa...
Một mùa thu...xa vắng
Như mơ hồ...lệ trong đêm tối
Cố nhân...xa rồi...
có ai...về lối xưa...''
Tôi là một người đàn ông năm nay ba mươi sáu tuổi và là chủ một cửa hàng kinh doanh mặt hàng điện thoại di động khá đồ sộ trên đường X...ngay trung tâm thành phố này.
Vợ tôi cũng không tệ...nàng một thời cũng là người mẫu thuộc công ty A...
Chúng tôi quen nhau trong một buổi tiệc chiêu đãi và nhờ sự vun đắp của bạn bè hai bên...nên chỉ gặp gỡ hò hẹn với nhau vài lần thì đi đến hôn nhân...
Trai anh hùng gặp gái thuyền quyên...tưởng không còn gì bằng ! Đúng không bạn ?
Nhưng tôi biết ...bản thân mình là ai ...thích gì và muốn gì...
Tôi không muốn đổ thừa cho hoàn cảnh...nếu như ai đó độc mồm độc miệng nói rằng : Đã là gay thì tốt nhất đừng bao giờ lấy vợ...
Bạn ơi, người xưa có nói '' Bảy mươi chưa gọi mình lành'' cơ mà ?
Ngày ấy,tôi vì áp lực gia đình là một...và cũng muốn cưới vợ để quên đi mối tình đầu oan nghiệt thời tuổi trẻ của mình...
Gần bước vào lứa tuổi ba mươi...tôi quyết định cưới Trúc Ly hầu làm lại từ đầu...
Tôi cứ nghĩ : Mình sẽ sống hạnh phúc với nàng...Chuyện ngày xưa sẽ từ từ đi vào quên lãng...
Lúc đầu...tôi đã làm đúng như những gì mình mong muốn...
Cuối tuần,hai vợ chồng cùng đi ăn tiệm...đi xem phim,xem ca nhạc...
Cuối tháng ,tôi đưa Trúc Ly đi khi thì Vũng Tàu hoặc Phan Thiết...lúc lại ra Nha Trang,Đà Lạt nghỉ mát...
Cuối năm...hai đứa lại bay sang Sing...HongKong...Thượng Hải hoặc Paris cho nàng tha hồ mua sắm...
Rồi Trúc Ly sinh cho tôi một đứa con trai kháu khỉnh...
Hạnh phúc luôn hiện diện trong tổ ấm của chúng tôi...
Công việc thì càng ngày càng phát triển...
Tôi cứ ngỡ suốt đời mình sẽ yên ổn trong bổn phận làm chồng,làm cha...
Nhưng mà nào ai biết được ngày sau sẽ ra sao...
Làm sao tôi có thể quên được một buổi chiều thu năm ấy...
Mơ hồ...nghe lá thu mưa
Dạt dào...tựa những âm xưa
Thiết tha...ngân lên lời xưa...
Quạnh hiu về thấm không gian
Âm thầm như phất vào hồn
Buổi chiều...chợt nhớ cố nhân
Sương buồn...lắng qua hoàng hôn
Lòng...cuồng điên vì nhớ...
Ơi đâu người...đâu ân tình cũ
Chờ hoài nhau trong mơ...
Nhưng có bao giờ
thấy nhau lần nữa...
Một mùa thu...xa vắng
Như mơ hồ...lệ trong đêm tối
Cố nhân...xa rồi...
có ai...về lối xưa...''
Tôi là một người đàn ông năm nay ba mươi sáu tuổi và là chủ một cửa hàng kinh doanh mặt hàng điện thoại di động khá đồ sộ trên đường X...ngay trung tâm thành phố này.
Vợ tôi cũng không tệ...nàng một thời cũng là người mẫu thuộc công ty A...
Chúng tôi quen nhau trong một buổi tiệc chiêu đãi và nhờ sự vun đắp của bạn bè hai bên...nên chỉ gặp gỡ hò hẹn với nhau vài lần thì đi đến hôn nhân...
Trai anh hùng gặp gái thuyền quyên...tưởng không còn gì bằng ! Đúng không bạn ?
Nhưng tôi biết ...bản thân mình là ai ...thích gì và muốn gì...
Tôi không muốn đổ thừa cho hoàn cảnh...nếu như ai đó độc mồm độc miệng nói rằng : Đã là gay thì tốt nhất đừng bao giờ lấy vợ...
Bạn ơi, người xưa có nói '' Bảy mươi chưa gọi mình lành'' cơ mà ?
Ngày ấy,tôi vì áp lực gia đình là một...và cũng muốn cưới vợ để quên đi mối tình đầu oan nghiệt thời tuổi trẻ của mình...
Gần bước vào lứa tuổi ba mươi...tôi quyết định cưới Trúc Ly hầu làm lại từ đầu...
Tôi cứ nghĩ : Mình sẽ sống hạnh phúc với nàng...Chuyện ngày xưa sẽ từ từ đi vào quên lãng...
Lúc đầu...tôi đã làm đúng như những gì mình mong muốn...
Cuối tuần,hai vợ chồng cùng đi ăn tiệm...đi xem phim,xem ca nhạc...
Cuối tháng ,tôi đưa Trúc Ly đi khi thì Vũng Tàu hoặc Phan Thiết...lúc lại ra Nha Trang,Đà Lạt nghỉ mát...
Cuối năm...hai đứa lại bay sang Sing...HongKong...Thượng Hải hoặc Paris cho nàng tha hồ mua sắm...
Rồi Trúc Ly sinh cho tôi một đứa con trai kháu khỉnh...
Hạnh phúc luôn hiện diện trong tổ ấm của chúng tôi...
Công việc thì càng ngày càng phát triển...
Tôi cứ ngỡ suốt đời mình sẽ yên ổn trong bổn phận làm chồng,làm cha...
Nhưng mà nào ai biết được ngày sau sẽ ra sao...
Làm sao tôi có thể quên được một buổi chiều thu năm ấy...
Như mọi doanh nhân thành đạt của thành phố này,tôi cũng muốn chia sẻ may mắn của mình cho người khác hầu lấy tiếng là một,tích đức cho con cháu về sau là hai...
Thế nên khi tôi ngỏ ý với chính quyền cấp quận là muốn tài trợ cho ba sinh viên nghèo hiếu học thì họ hoan nghênh nhiệt liệt...
Ít ngày sau,hồ sơ của các em đã nằm trên bàn làm việc của tôi...
Họ gồm hai gái một trai...
Lần đầu tiên gặp mặt ba sinh viên ấy,tôi cảm nhận hai cô bé quê miền Trung chẳng có gì nổi bật.Ngược lại cậu con trai thì...
Hắn có gương mặt quá đẹp trai nhưng đôi mắt thì buồn kinh khủng...
Tuy nhiên tôi vẫn giữ vẻ lạnh lùng kiêu ngạo với cái kiểu ban ơn của mình đối với các cô cậu nọ...
Trước mắt tôi lập ba tài khoản trong ngân hàng và trao cho các em ba thẻ ATM...
Mỗi tháng tôi sẽ nộp vào đó một số tiền đủ cho các em sinh sống và học tập tại thành phố này với mức độ vừa phải...
Sau khi dặn dò kỹ lưỡng người quản lý thì vài tháng sau tôi đã quên mất việc này...Có lẽ việc làm từ thiện của tôi không phải xuất phát từ cái tâm chăng ?
Và nếu như tôi không vô tình gặp lại Trọng (tên chàng trai) trong một buổi tối ấy...thì có lẽ đời tôi sẽ được bình yên...ít ra cho đến thời điểm bây giờ...
Bạn cũng biết,vì quan hệ rộng nên đôi khi tôi cũng phải đi ăn nhậu xã giao này nọ...
Chiều hôm đó,sau khi gọi báo tin cho Trúc Ly xong xuôi hết thì tôi cùng một nhóm người đến một quán nhậu...
Lúc người phục vụ bàn đến đưa menu thì tôi như bị điện giật...
Trời ơi,có phải đây là chàng trai mà tôi có trách nhiệm tài trợ cho ăn học hay không ?
Trọng tái mặt nhìn tôi,nhưng chỉ trong phút chốc cậu liền trở lại bình tĩnh...
Còn tôi...vì có mặt bạn bè ở đó nên cũng giả vờ như không hay không biết...
Đêm đó,nhìn thấy cậu lăng xăng bưng bê phục vụ khách hàng tôi bỗng cảm thấy tim mình nghe đau nhói mà chẳng hiểu vì sao...
Vì là nhà hàng có phục vụ văn nghệ nên tiếng anh chàng ca sĩ không tên tại đây tuy hát không hay lắm nhưng lúc này cũng đủ để hồn tôi tê tái...
''Nhắm mắt...cho tôi tìm
một thoáng hương xưa
Cho tôi về...đường cũ nên thơ
Cho tôi gặp...người xưa ước mơ...
Hay chỉ là...giấc mơ thôi
Nghe tình đang chết...trong tôi
Nghe lòng tiếc nuối...xót thương...suốt đời...
Nhắm mắt...ôi sao nửa hồn bỗng thương đau
Ôi sao nghìn trùng ...mãi xa nhau
Hay ta còn...hẹn nhau kiếp nào...
Em ở đâu ?...Anh ở đâu?...
Có nghe mưa sầu...buồn lên mắt sâu
Nhắm mắt...chỉ thấy một chân trời tím ngắt
Chỉ thấy lòng nhớ nhung chất ngất...
và tiếng hát...và nước mắt...
Đôi khi anh muốn tin...
Đôi khi anh muốn tin...
Ôi những người...
Ôi những người...
khóc lẻ loi...một mình...''
Bạn có biết vì sao mà tôi để ý đến Trọng không ?
Có lẽ bởi đôi mắt buồn của cậu rất giống người yêu đầu tiên của tôi...trong cái thời sinh viên mới lớn.
Thứ hai ngày xưa tôi quen biết Quân cũng từ một nơi như thế này.Quân là người ở một tỉnh miền tây,ban ngày đi học,buổi tối chạy bàn phục vụ trong quán ăn uống ...
Lúc ấy vì còn trẻ lại là con nhà giàu nên tôi vô cùng phách lối,hay nhìn đời bằng nửa con mắt và thường chẳng coi ai ra gì...
Bởi tính ngang tàng cà xốc có thể nói là nổi tiếng nhất trường nên bạn bè chẳng ai biết tôi là...gay hết.
Đêm ấy thấy Quân vừa chạy bàn vừa tranh thủ lúc rảnh liền bước đến cái ghế sát góc quán lấy sách ra đọc thì tôi khó chịu lắm bèn nghĩ ra chiêu hành anh ta chơi cho bỏ ghét ...
Thế là tôi kiếm chuyện sai bảo anh chàng lung tung...khiến hắn chạy tới chạy lui không kịp thở...
Chưa hết,lúc anh ta vừa đem cái lẩu thập cẩm ra thì tôi vô tình giả bộ không thấy,liền đứng lên quay lưng như có ý muốn đi toilet để đụng mạnh vào người hắn...
Nguyên một cái lẩu rơi xuống nền gạch... nước nóng văng tung tóe khắp nơi...làm cho những người ngồi bàn gần đó hoảng hồn la chí chóe chạy tán loạn...
Người chủ từ quầy thu ngân chạy ra, lẹ làng lấy khăn lau quần áo cho tôi mà luôn miệng cuống quýt nói lời xin lỗi...
Quay sang anh chàng,bà ta gằn giọng :
-Còn không mau xin lỗi khách ?
Nào ngờ hắn nhìn thẳng vào mặt tôi rồi mạnh miệng :
-Anh ta cố ý ...chứ không phải lỗi của tôi đâu dì à !
Trong lúc tôi ngạc nhiên vì thái độ thẳng thắn của hắn thì người chủ đã nạt nộ :
-Im mày ! Khách hàng là thượng đế...Đi vô trong làm cái lẩu khác đem ra đây mau...
Hắn đưa cặp mắt buồn bã nhìn tôi rồi bước vào trong...
Từ giây phút ấy,tôi như có một luồng điện vừa xẹt trúng người nên bỗng rùng mình...
Bà chủ vẫn huyên thuyên :
-Cái thằng này ngày thường hiền lành lắm...Sao hôm nay lại muốn gây gỗ với khách vậy trời ? Muốn nghỉ việc thì tao cho nghỉ...Hứ,đồ sinh viên nghèo mà không biết thân biết phận...
Tôi ngồi lại xuống bàn,bắt đầu suy nghĩ mông lung...
Tuy cảm thấy áy náy lương tâm một chút nhưng đến hôm sau thì tôi liền quên mất biệt chuyện đó vì có quá nhiều niềm vui vây quanh mình mỗi ngày...
Mãi cho tới cả tháng sau tôi mới có dịp ghé lại cái quán cũ và giật mình khi hay tin Quân đã bị đuổi việc trong cái đêm ấy...
Tiếng người chủ phân trần :
-Tưởng cậu giận không thèm ghé quán tui nữa chứ ? Tui đuổi thằng Quân rồi cậu à...
Tôi ngơ ngác :
-Quân nào ?
Người chủ cười :
-Thì là cái thằng làm đổ nồi nước lẩu lên người cậu hôm trước á...Ủa bộ cậu hổng nhớ gì hết ha ?
Tôi lắc đầu,xua tay :
-Ối,chuyện nhỏ...
Đúng vậy...đó chỉ là chuyện vặt và tôi cũng sẽ chẳng bao giờ nhớ tới làm gì nếu như ...
Vào một đêm khuya khác tôi vô tình gặp lại người con trai ấy...
Vừa dựng xe trước một quán bar tôi chợt nghe có tiếng gọi :
-Quận...đưa xe khách vào trong đi...
Bèn đưa mắt nhìn...
Lại là hắn !
Quân khẽ nhìn tôi rồi lặng lẽ làm phận sự của mình...
Chỉ có thế nhưng cũng đủ khiến cho cuộc vui đêm ấy đối với tôi đã không còn trọn vẹn nữa...
Bởi vì từ lúc đó,chẳng hiểu sao đôi mắt buồn vời vợi kia cứ ảm ảnh tôi mãi...
Ray rứt...ân hận...
Chỉ vì một phút đùa giỡn nông nổi của mình...tôi đã khiến người ta mất việc...
Bây giờ phải chuộc lại lỗi lầm này như thế nào đây ?
Nghĩ tới nghĩ lui một hồi rồi tôi cũng tìm ra được một cách...
Và thế là...
Lúc Quân dắt xe ra,tôi nhanh chóng nhét vào túi áo hắn một lá thư rồi lẹ làng nhấn ga vọt lẹ...
Cũng may trời tối và vì quá bất ngờ nên Quân đứng chết trân một chỗ...chứ nếu hắn mà la toáng lên thì tôi chỉ có nước độn thổ với mọi người ...
Mãi về sau này,khi hai đứa đã thương nhau rồi...hắn vẫn thường nhắc :
-Ai lại viết thư tỏ tình bằng tờ giấy dùng để ghi nhạc yêu cầu trong quán bar vậy ta ?Kỳ cục quá đi...
Những lần như vậy,tôi hay đỏ bừng mặt và đưa tay thụi hắn :
-Kệ em...Vậy mà cũng có người...chết !
Nhưng đó là chuyện về sau...Còn cái đêm ấy tới nhà rồi mà tôi cứ trằn trọc suốt...
Trưa hôm sau,tôi một mình đến quán cafe ngồi đợi hắn...
Một tiếng...hai tiếng...rồi ba tiếng đồng hồ trôi qua nhưng Quân vẫn không đến...
Mãi cho tới chiều tối,tôi đành phải đứng lên thất thểu đi về...
Tôi thả từng bước chậm trên vỉa hè mà cảm thấy lòng buồn kinh khủng khi tiếng hát từ trong cái quán ấy cứ như đuổi theo mãi sau lưng mình...
''Mùa thu thưa nắng...gió mang niềm nhớ...
Trời chiều man mác...buồn nát con tim
Lệ tình đẫm ướt...tà áo trinh nguyên
Kỷ niệm êm đềm...còn in trên giấy...
Người ôm thương nhớ...ra đi từ đấy...
Trời đày hai đứa...vì thiếu tơ duyên
Rừng còn thay lá...tình vẫn chưa yên...
Thương chi cho lắm...rồi cũng xa nhau...
Người từ ngàn dặm...về mang nỗi sầu
Nhịp cầu ô thước...hẹn đến mai sau...
Ngày dài nhung nhớ...mình cũng như nhau...
Trên cao...bao vì sao sáng...
Rừng vắng...có bao lá vàng...
...là ...bấy...nhiêu...sầu...''
Trời đất khiến xui như thế nào mà tôi đi đến quán bar ấy tự lúc nào tôi cũng chẳng biết...
Mọi người trong đó giờ này đang vui chơi nhảy nhót vui vẻ cười đùa hưởng thụ cuộc sống tươi đẹp về đêm...
Chỉ có Quân ngồi một mình trơ trọi nơi bãi giữ xe...
Tôi bước đến...
Hắn ngẩng mặt lên nhưng vừa thấy tôi thì vội cúi đầu...
Máu du côn trong người tôi lại trỗi dậy...nên hất hàm lớn tiếng với Quân :
-Tại sao anh không đến chứ ? Tôi muốn làm hòa với anh nên mới làm vậy...Ai ngờ anh cũng ''chảnh'' thật...Anh nghĩ anh là ai hả ?
Quân vẫn im lặng...
Tôi định nạt nộ tiếp nhưng vừa chuẩn bị mở miệng thì Quân ngước mắt lên...
Đôi mắt như biết nói kia ...đã làm cho tôi cứng họng không thốt được ra lời...
Kéo cái ghế về phía tôi,Quân nhỏ nhẹ :
-Bạn ngồi đi...
Vừa ngồi xuống,tôi đã nghe hắn nói :
-Ban ngày mình phải đi học...
Tôi tỏ ý bực dọc nhưng chỉ cằn nhằn trong miệng :
-Người ta hẹn buổi trưa mà...
Câu nói của hắn khiến tôi sững sờ :
-Thật ra lúc trưa mình có đến...Nhưng nhìn thấy quán cafe ấy sang trọng quá ...mình cảm thấy ngại ngùng nên đứng phía trước một hồi rồi đi về...Cho Quân xin lỗi nha ?
Tôi than thầm,tự trách mình :
-Trời ơi,sao mình lại vô ý đến thế chứ ? ...
Bắt đầu từ cái đêm đó,chúng tôi quen nhau...
Tôi cũng chẳng biết có phải vì Quân mà mình thay đổi tính tình chăng ?
Chắc là khi yêu...người ta đều bị ''điên'' hết thì phải ?
Nếu đúng thế thì...tôi cũng vậy thôi...
Tự nhiên tôi bỏ hết những cuộc vui phù phiếm với đám bạn cũ để suốt ngày chui vào nhà trọ của Quân mà cùng học bài với hắn...rồi cùng ăn ké nữa chứ ?
Lạ ghê ! Trong khi ở nhà đầy đủ cao lương mỹ vị thì tôi thường chê ỏng chê eo mà giờ đây chỉ ăn cơm với rau muống tương chao mà tôi cảm thấy ngon miệng quá chừng chừng...
Có điều sao lúc đó tôi ''khôn'' quá đi...Chẳng biết lịch sự hùn tiền lại với Quân để mua đồ ăn gì hết ( hồi đó tôi vô tâm gì đâu )
Nhưng mà Quân vẫn cứ vui vẻ mỉm cười hoài khi thấy tôi cắm đầu cắm cổ ăn miết mới lạ chứ ?
Nói nào ngay,tôi cũng có ''mần'' tiếp hắn chứ bộ ?
Đó là tối nào tôi cũng lẽo đẽo theo hắn phụ dẫn xe ra vào tại quán bar ấy ...
Dù cho Quân cằn nhằn cử nhử gì tôi cũng không thèm nghe ...Riết rồi hắn cũng phải chấp nhận thôi...
Bởi vậy người ta mới nói đến vua mà khi đã yêu rồi thì thà bỏ ngai vàng để được sống với người mình thương đâu có sai...
Tôi không phải ''vua'' nên chuyện này bình thường thôi mà...
Nhưng đám bạn bè nhà giàu của tôi thì...
Có một đêm,tụi nó lại vào cái bar này chơi...
Cả bọn đều hết hồn khi thấy tôi đang phụ tiếp với Quân bèn nhìn không chớp mắt...
Cũng may,lúc đó tôi lanh trí giới thiệu nói Quân là anh em cùng cha khác mẹ với mình...Vì là đứa con vô thừa nhận nên hoàn cảnh phải như thế...Tôi vì tình máu mủ ruột thịt nên không đành lòng...
Tụi nó tin và ngưỡng mộ tôi hết biết...còn nói tôi biết sống có tình có nghĩa nữa...