Lời hứa 2 - Nhận ra Trang 2

“ Hạt bụi nào hóa kiếp thân tôi.
Để một mai vươn hình hài lớn dậy.”

Nó ngồi lẩm nhẩm theo giọng hát của Khánh Ly, lời hát như đi sâu vào lòng người. Cuộc đời người có bao lâu khi ta không sống thẳng, sống thật với bản thân. Mai này trở về cát bụi thì cũng thế thôi, lúc ấy thì sẽ hối tiếc.

Hắn về trễ quá, đã gần 12 giờ rồi, mà cũng đúng đâu thể nào bắt hắn phải như mọi năm chứ, càng lúc tình cảm của họ càng tiến triển, còn với nó – chỉ biết ôm chặt trong lòng không thể tỏ cùng ai hết.

- Nguội hết rồi.

Nó lẩm nhẩm nói rồi nằm lên bàn mắt nhắm lại, còn bao lâu nữa để nó sống với hắn nhỉ. Chắc không tới một năm nữa … nó thiếp đi.

…………………………………………� �……………….

Hắn mở nhẹ cửa ra, đèn còn mở, nó vẫn chưa ngủ hay sao ấy. Đi ra nhà sau hắn thấy nó nằm ngủ trên bàn, bên cạnh thì đủ thứ món ăn do nó nấu. Hắn lắc đầu, nấu chi cho cực thế không biết năm nào cũng thế cả. Hắn đặt tay lên đầu nó rồi xoa nhẹ, sau đó nhấc bổng người nó đi lên nhà trước rồi đặt nó nằm trên giường.

Cùng nằm trên giường hắn nhìn nó ngủ rồi chực nhớ đến gói quà của An, hắn lấy ra rồi cất dưới tủ đồ của hắn.

Đi ra nhà sau, hắn ngồi xuống rồi bắt đầu ăn những món nó làm. Trong giấc mơ nó cảm nhận được có một vòng tay ấm áp ôm lấy, nó mỉm cười hạnh phúc.

Chapter 4.

- Em ạ. – Nó giơ tay lên.

- Ừ, Văn làm cho thầy xem.

Nó gõ một đoạn code lên, thầy Minh gật đầu đồng ý.

- Đúng rồi, thôi các em xem lại rồi tuần sau nộp bài báo cáo qua mail cho tôi. Văn, ra cho thầy nói chuyện xíu.

- Dạ.

Nó đi ra ngoài phòng nói chuyện với thầy, hắn nhìn theo nó mà biết chắc việc thầy muốn nói là gì.

- Anh Nhật, mai anh rảnh không? – An hỏi hắn.

- Khi nào em?

- Khoảng 4 giờ chiều.

- Rảnh, em muốn đi đâu à?

- Có mấy đứa bạn học chung cấp 3 muốn … biết anh.

- Ở đâu?

- Để em nói lại với tụi nó là anh đồng ý nhé, rồi em cho anh hay. – An mừng rỡ.

- Ừ.

Hắn nhìn theo nhỏ đi về chỗ ngồi mà cười thầm, lúc nhỏ vui đáng yêu thật.

- Tao có cái này muốn hỏi mày. – Nó nói với hắn.

- Sao?

- Thầy Minh muốn hỏi tao có muốn ở lại trường để làm giảng viên sau khi tốt nghiệp không. Mày thấy sao?

- Mày thích không? Nếu thích thì mày nhận lời đi. – Hắn đã đoán đúng.

- Tao chưa biết … còn mày định thế nào khi tốt nghiệp xong?

- Tao thì chưa biết, có thể đi xin việc ở công ty nào đấy, hoặc … về quê làm cũng được.

- Về quê … An thì sao?

- Thì tao kết hôn với An.

Tim nó như thót lên khi nghe hắn nói kết hôn với An, cũng đúng chỉ một năm nữa thì nó đâu còn được ở bên hắn nữa, mặt nó thoáng buồn suy nghĩ. Từ cấp 3 đến đại học, nó đâu thể đi với hắn hết đời được chứ. Hắn rồi sẽ có cuộc sống riêng nữa.

- Mày sao thế, nếu không thích thì mày có thể từ chối. – hắn nhìn nó lo lắng.

- Không, không phải.

- Vậy thì buồn vì việc gì?

- …………………….

- Xưa giờ khi nào mày buồn là cái mặt như thế, tao quen rồi. Nói nghe xem. – Hắn nói.

- Không có. – Nó đáp cộc lốc.

Nó đứng dậy đi ra khỏi lớp, hắn nhìn theo khó hiểu, thằng này hôm nay sao lạ thế không biết.

…………………………………………� �…..

- Tao đi với bé An chút.

Nó im lặng không đáp cũng chẳng tỏ thái độ gì. Hắn chạy xe đi mà vẫn không hiểu nó buồn vì chuyện gì nữa.

Nó lại mở bài Cát Bụi để nghe, từng lời hát như đánh vào tim nó, phải chi nó có thể nói cho hắn nghe cái cảm xúc của nó lúc này, nhưng nó sợ rằng cái tình bạn của chúng nó sẽ mất đi, lúc đó sẽ lại đau lòng thêm thôi.

Điện thoại của nó reo lên, bài nhạc quen thuộc mà nó cài cho riêng hắn.

- Gì ? Quên đồ phải không?

- “Tao để quên cái bóp tiền ở trên bàn rồi, mày xem có không đem tới dùm tao đi”

Nó nhìn lên, cái bóp của hắn nằm nguyên vẹn trên bàn. Thiệt là.

- Ở đâu ?

- “Ờ café You & Me, nhanh nhé.”

Nó thay đồ rồi lấy xe ra chạy tới quán café hắn nói. Nhìn vào trong hắn đang ngồi giữa một đám con gái, chắc là bạn của An rồi. Nó lấy di động ra gọi cho hắn.

- Ra lẹ, tao tới rồi.

- “Ờ, rồi ra đây.”

Hắn đứng dậy đi ra ngoài.

- Nhật bảnh quá An ơi, gắng giữ nghe mày.

- Bởi thế, đẹp trai quá phải giữ đấy.

- Thôi, bồ tao tao biết, ảnh chung thủy lắm không bay bướm như người khác đâu.

- Đừng ỷ y mày, mà có đứa nào đứng với Nhật ngoài trước kìa.

Cả đám con gái nhìn theo hướng của nhỏ bạn An chỉ, một đứa con trai nhưng đẹp như con gái, môi đỏ, mắt to.

- Ý da, con trai mà sao đẹp thế mày, coi chừng đấy An ơi.

- Thôi con này đừng có khùng quá, bạn học của tao luôn đấy, ở chung với anh Nhật. – An nói.

- Trời ơi, đời giờ khó nói lắm mày ơi, nhìn men thế nhưng tới khi vỡ lẽ mới biết được.

- Lại còn ở chung nhà nữa chứ, tình cảm nảy sinh mấy hồi. – Nhỏ khác lên tiếng chọc.

- Tụi mày nhảm quá, tao biết anh Nhật thế nào mà.

Nói thì nói thế, nhưng thật sự nhỏ cũng không biết thế nào, tuy Nhật chắc chắn không có gì nhưng còn Văn thì sao? Một ý nghĩ lo lắng nảy ra trong đầu nhỏ.

…………………………………………� �..

Chạy xe về nó suy nghĩ nhiều về hắn, giờ ra mắt cả bạn bè An luôn rồi, chẳng mấy chốc khi ra trường xong, có việc làm họ sẽ kết hôn. Bỗng một chiếc xe đang chạy phía trước thắng gấp làm nó không dừng lại kịp, bẻ tay lái qua bên phải, nó té xuống .

- Có sao không cháu?

- Đứng dậy nổi không con?

Tiếng người đi đường dừng lại hỏi nó, nhìn xuống cái chân bị trầy máu đang chảy, nó nhăn nhó rồi gắng cười với mọi người. Sau đó có một chú dựng xe nó lên lề đường, một chị khác qua đường mua bịch bông để lau máu cho nó. Nó gởi tiền lại cho chị rồi cám ơn họ sau đó ngồi lên xe chạy về nhà.

…………………………………………� �…..

- Tao về rồi nè, sao tối thế.

Hắn với tay bật đèn, nó ngồi đó không trả lời, chỉ im lặng nhìn tivi.

- Ăn cơm đi. – Nó nói.

- Ờ, may hôm nay mày cứu bồ, chứ không mới ra mắt mấy đứa bạn nàng mà ê mặt thì kì lắm.

- ……………………….

- Tao thấy hôm qua nay mày lạ quá. Sao? Nói nghe xem.

- Lạ gì đâu. Tại thấy mệt nên không vui thôi.

- Bệnh à. Đâu có đâu. – Hắn đưa tay áp lên trán nó.

Nó gạt tay hắn ra, đứng dậy định ra sau để hâm đồ ăn lại cho hắn thì chân nó nhói lên.

- Ui … - Nó khuỵu xuống.

- Sao vậy? – Hắn nhìn qua, thấy mặt nó nhăn nhó.

Vén ống quần nó lên, một đường rách dài chạy từ đầu gối xuống, hắn nhăn mặt không dấu nỗi vẻ xót xa. Hèn chi có khi nào ở nhà mà nó lại mặc quần dài, bây giờ thì hắn mới rõ.

- Mày bị khi nào?

- ………………….

- Sâu quá. – Hắn lắc đầu.

Hắn đứng dậy đi tới tủ lấy chai oxy già và băng dán.

- Ngồi yên xem.

- Không cần. – Nó giật lấy bịch băng dán trên tay hắn.

- Mày cứng đầu quá, té xe đúng không? – Hắn giật lại.

- Té cầu thang.

- Khỏi chối, tao nhìn là biết liền, té cầu thang sao hoành tráng thế này được.

- ………………………

- Ngồi đi, định đi đâu? – Hắn nói khi thấy nó nhỏm dậy.

- Hâm đồ ăn.

- Khỏi. Tao làm được.

Hắn đi ra sau nhìn các món ăn nó làm trên bàn, đã té thế mà còn nấu chi cho cực thế không biết, biết thế trưa chẳng gọi nó tới làm gì. Khốn kiếp chiếc xe, khốn nạn cái bóp tiền, thà ê mặt cho rồi. – Hắn rủa thầm.

- Đi đâu nữa? – Hắn hỏi nó.

- Vào toilet, nín cho chết à.

- Ờ, để tao bế vào.

- Tao giết. – Nó đáp.

- Hờ hờ, hôm trước cũng bế rồi, nhẹ hều ấy. – Hắn lẩm nhẩm.

Nó đi ra, ngồi kế bên hắn. Chẳng buồn nhìn hắn ăn mà chỉ thở dài.

- Nói tao xem?

- Chẳng có gì phải nói cả. – Nó nhìn lên nhà trên.

- Trước giờ mày chẳng giấu tao chuyện gì cả.

- ………………………

- Ừ, khi nào muốn nói thì nói.

- Tao không muốn dạy trong trường.

- Thế thì từ chối.

- Tao muốn về quê làm như mày … - Nó nói tiếp.

- Thế càng tốt, có bạn có bè.

- Sao mày không ở đây làm mà lại về quê hả?

- Học ra rồi thì tao cũng nhớ tới tỉnh nhà của mình chứ, góp phần nào cho quê mình thì góp. – Hắn đáp.

- Về quê thì tao với mày đâu có ở chung nữa.

- Tất nhiên rồi, đứa nào cũng có nhà thì thuê chi cho tốn.

- Ừ, cũng đúng.

- Ờ còn nữa…

- Gì?

- Cho tao xin lỗi vụ cái chân của mày …

- Không có gì đừng bận tâm. – Nó nói rồi đi lên nhà trên.

Hắn nhìn nó mà cười buồn, không còn ở chung với nó thì hắn cũng buồn lắm chứ, nhưng biết sao giờ. Mỗi đứa rồi cũng phải có cuộc sống riêng mà.

Chapter 5

Mấy hôm sau, ngày nào hắn cũng phải thức sớm để dìu nó đi tới trường. Dù cho tối đó có thức khuya xem đá bóng thì hắn cũng phải gắng dậy để chuẩn bị lên trường với nó.

- Hí hí, vợ chồng càng lúc càng nồng thắm, bà lớn ghen đấy. – Một đứa trong lớp chọc.

- Tránh ra. - Hắn quát.

- Văn có sao không? – An hỏi nó.

- Không sao. An đừng lo. Cũng gần lành rồi.

- Anh Nhật chút tan học đi mua đồ với em được không? – Nhỏ quay qua hắn hỏi.

- Chút anh phải dìu nó về, chân nó thế sao đi được.

- Được chứ sao không. Chuyện đơn giản, mày đi với An đi.

- Im, không cãi. Để hôm khác đi An. – Hắn quay qua nói với nhỏ.

- Vậy khi khác cũng được. – Nhỏ nói giọng hơi buồn.

Nó nhìn qua hắn vẻ mặt chán chường, cái thằng khờ hết biết, trước mặt bạn gái mà nói chuyện thế đấy, nhỏ không buồn mới lạ.

- Gì nhìn tao ghê thế, mặt dính gì à.

- ………………..

- Hả? Liếc gì.

- Khùng. – Nó nói.

- Gì mày? – Hắn bực tức hỏi lại

Nó chỉ im lặng ngồi xem bài, tuy nói thế nhưng trong lòng nó vui lắm vì biết rằng hắn cũng nghĩ tới nó. Suốt buổi học hôm ấy nó cứ cười hoài.

…………………………………………..

Loading disqus...